Chương 109
Không bao lâu, một cỗ kiệu tinh xảo hoa mỹ khác lại đến, phá vỡ bầu không khí cứng ngắc một chút.
Cái kiệu này toàn thân trắng như tuyết, chỉ có vài con rồng được khảm bằng đá mắt mèo, rất thanh nhã. Tất nhiên nó thu hút tất cả ánh mắt mọi người bên trong.
Hậu Khí Diễm, Lạc Tự Tuý, Sử Khiên đều đứng dậy đón chào.
Cỗ kiệu đáp xuống, bọn thị vệ còn chưa kịp hành lễ, người bên trong đã nhảy ra, nhào vào người Lạc Tự Tuý.
“Tứ ca!”
Lạc Tự Tuý vừa vỗ vỗ vai người mới tới vừa lắc đầu.
“Bệ hạ, phải chú ý lời nói và hành động của mình.”
“Hả, tứ ca, sao huynh so với đại ca và nhị ca còn lợi hại hơn? Vừa gặp mặt đã bắt đầu giáo huấn đệ.”
“Đây là giáo huấn sao? Là nhắc nhở. Hơn nữa, đệ hôm nay không giống với trước đây, lúc nào cũng phải chú ý, chớ quên thân phận và cử chỉ phải có.” Hắn rất thích tính tình của đệ đệ này. Tình hình lúc này đang bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, nếu sai sót cũng bị người ta đàm tiếu gắp trăm lần nên mới phải để ý những chi tiết này.
Hoàng hậu Thuần Hi đế, Lạc ngũ công tử Lạc Tự Tỉnh hừ nhẹ một tiếng, không phản bác tứ ca nhà mình “Nhắc nhở”, cũng không nghe lời, chỉ nhíu mày: “Do lâu rồi không gặp huynh nên mới kích động thôi.”
“Đệ quanh năm suốt tháng lúc nào không kích động. Hơn nữa, cái “Đã lâu” này chỉ mới nửa năm mà.”
“Tứ ca, huynh càng lúc càng giống nhị ca. Giữa huynh đệ sao lạnh nhạt như vậy?”
Lạc Tự Tuý khẽ cười: “Tính cách của nhị ca há để cho huynh với đệ học được sao?”
“Cũng đúng…”
“Tứ công tử.” Sau khi thăm hỏi vài câu với Hậu Khí Diễm, Hạo Quang Thuần Hi đế Thiên Tốn đến gần bọn họ, một nụ cười ấm áp và khí thế cao ngạo độc tôn của hoàng đế vô cùng đối lập.
“Bệ hạ, vất vả rồi.”
Thiên Tốn cười: “Ngự phong mà đến, chỉ một ngày thôi.”
Cố ý hỏi một đường đáp một nẻo, rất hay. Lạc Tự Tuý nhìn Lạc Tự Tỉnh đang rất hứng thú với các nhạc sư trong điện chỉ biết cười trừ.
Nụ cười trên mặt Thiên Tốn càng tăng thêm vài phần, gật đầu với Hậu Khí Diễm.
“Vậy, hai vị, mời an toạ.”
“Đa tạ bệ hạ.”
“Tứ ca, giờ này mở yến tiệc sao?” Lạc Tự Tỉnh chạy đến gần Lạc Tự Tuý, hơi kinh ngạc nhìn bóng lưng Hậu Khí Diễm.
“Thế nào, nhạc sư đều ở đây, không giống sao?” Bây giờ mới vào giữa giờ Thìn, là thời gian cần phải thiết triều. Bất kỳ hoàng đế nào cũng không thể vào lúc này bắt đầu vui đùa. Nhưng ai đó chính là ngoại lệ. Lạc Tự Tuý thậm chí còn thấy lo thay y, Hậu Khí Diễm đã quen thói suốt ngày rảnh rỗi, sau này không biết có chịu được không nữa.
“Vị bệ hạ này… Thật khiến người bội phục.”
Cái này không thể lấy làm tấm gương noi theo. “Mấy chuyện đệ làm đủ khiến người ta bội phục rồi, không cần phải cảm thán vị này.”
“Tứ ca, là ý gì?”
“Trọng Mộc đã đem những lời bình luận của Mẫn Diễn quốc sư kể hết cho huynh rồi.”
“… Sớm biết vậy, nhất định không làm hoàng hậu. Nghĩ không ra còn trở thành đề tài lúc người khác rảnh rỗi.”
“Đây là lựa chọn của đệ, nếu bây giờ đổi ý há lại làm nhục thanh danh Lạc gia chúng ta.”
“Trời, sao lời này giống với tam ca quá vậy!”
“Chúng ta đều hiểu tính tình của đệ.”
Sau tiệc tẩy trần, Lạc Tự Tuý một mình trở về phòng mình.
Lâu lắm rồi hắn không có thời gian yên tĩnh đọc sách. Mấy hôm nay luôn có việc xảy ra —— nếu không phải Hậu Khí Diễm hẹn hắn đến ngự thư phòng, là các vị đại nhân vừa thỉnh cầu vừa uy hiếp hắn theo ‘giám sát’ bệ hạ. Hiện nay Hậu Khí Diễm cũng không rảnh rỗi gì. Huống chi vị kia còn ở sát đó, chắc sẽ vì tự ái mà không kiếm cớ.
Nghiêng người dựa vào nhuyễn tháp, mở sách ra. Lạc Tự Tuý nở một nụ cười thoả mãn.
Bên cạnh là mùi thơm của trà và điểm tâm, còn có một kệ chất đầy sách, hoàn toàn yên tĩnh vắng vẻ.
Cảm giác lật từng trang sách đúng là không tệ, thậm chí còn có thể ngửi được mùi thơm của giấy, khiến người ta yêu thích.
Nhưng sự bình thản của hắn nhanh chóng bị người ta phá vỡ. Vừa đọc được ba trang sách trong yên tĩnh, đã nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, Lạc Tự Tuý đành khép sách lại uống trà.
“Thái phó!”
“Tứ ca!”
Lạc Tự Tuý nhướn mày, nhìn hai người trước mắt đang cười rạng rỡ.
Mắt nhìn mắt một lúc lâu ——
“Thái phó, tốt xấu gì cũng mời chúng ta ngồi xuống chứ.”
“Đúng đó, tứ ca, chúng ta quả thật có chuyện quan trọng cần bàn bạc với huynh.”
Vậy còn không nói nhanh đi. “Mời ngồi.”
Thái tử điện hạ Trì Dương và Thuần Hi hoàng hậu bệ hạ chẳng thèm để tâm đến ánh mắt không vui của chủ, trực tiếp chen vào nhuyễn tháp.
“Thật thoải mái. Ở trong kiệu một ngày một đêm, lại còn ở cạnh phụ hoàng, ngay cả nhúc nhích cũng không dám, xương cốt cứng hết lại.”
“Ta cứ ngủ một giấc thì đã tới, rất thoải mái. Tứ ca, huynh đọc sách gì vậy?”
Lạc Tự Tuý ném sách cho Lạc Tự Tỉnh, hờ hững nói: “Nếu không có chuyện gì gấp, các ngươi về hành cung nghỉ một đêm, có gì ngày mai hãy nói.”
“Thái phó, nếu không gấp, ta và bệ hạ sẽ không lẻn tới.”
“Tứ ca, huynh phải làm đặc sứ đến Hiến Thần đó.”
“Đặc sứ?”
“Nếu muốn tham dự vào chuyện nội bộ Hiến Thần, tất nhiên phải là đặc sứ đi truyền đạt ý kiến của ba vị bệ hạ. Ứng cử viên sáng giá chính là thái phó ngài.”
Lạc Tự Tuý lập tức hiểu: “Các ngươi định đưa cái gì cho Vô Cực?”
Hoàng Tiển lấy trong tay áo ra một khối mặc ngọc, cười nói: “Bạc càng nhiều càng tốt, thái phó cứ đưa cái này cho hắn, hắn sẽ hiểu.”
“Các ngươi hẹn nhau rồi?”
“Năm năm qua không có gặp nhau, nhưng bây giờ cũng đến lúc rồi.”
“Bạc này từ đâu tới? Quân lương không phải nhỏ.”
“Thái phó, ta không có động đến quốc khố.” Hoàng Tiển cười híp mắt, “Nếu động đến quốc khố, chẳng phải là lén can thiệp vào nội chính nước khác? Chuyện này ta không muốn dính vào. Đây là gia sản đó, nguyện vì đại sự của Vân vương điện hạ mà đi quyên góp từ ‘bằng hữu’ khắp nơi.”
Lạc Tự Tuý lấy một tờ giấy qua, cầm bút đưa cho y: “Viết lên hết đi, ngày khác trả.”
“Còn trả cái gì chứ. Ngân lượng của Lạc gia cũng phải trả sao? Ninh gia, Lê gia, Phong gia cũng phải trả?”
Lạc Tự Tuý đành cười: “Bọn họ cũng chi mạnh tay lắm…”
“Tuy nói ai cũng là quan thanh liêm, nhưng chớ coi thường của cải tứ đại thế tộc.” Hoàng Tiển lắc đầu cười, “Huống chi, tài sản riêng của cô gia… Nếu là hàn tộc, đủ để xưng hào môn cự phú một phương.”
“Tiền riêng ở đâu mà ngươi có?”
“Có nhiều người muốn giữ mạng đều dâng lên bảo bối, ta ở Đông cung thu mỏi cả tay.”
Xem ra sau một hồi đấu tranh nội cung, thái tử điện hạ cả ngoài sáng lẫn trong tối đều thu không ít đồ tốt. Lạc Tự Tuý cười: “Nếu thuận lợi vậy, những ngân lượng này cũng không phải trả?”
“Yên tâm, ta vẫn còn giữ lại một ít để đề phòng vạn nhất.”
Cuối cùng Lạc Tự Tuý cũng thấy an tâm, hắn không muốn tứ đại thế tộc sau này phải sinh hoạt khó khăn.
Lạc Tự Tỉnh ở một bên uống trà ăn điểm tâm, đột nhiên nói: “Nếu thiếu, đệ cũng có thể giúp.”
Lạc Tự Tuý xoa bóp chân mày, than thở: “Đệ hôm nay đã là hoàng hậu của Hạo Quang, mọi việc đều phải vì Hạo Quang trước… Sao lại có ý trộm quốc khố…”
“Tứ ca, thái tử điện hạ có tư tài, đệ không thể có sao?”
“Thật? Có bao nhiêu người tặng đệ bảo vật?”
“Huynh không tưởng tượng được đâu, chẳng qua do bán gấp. Đây là tín vật của đệ, đưa cho Vô Cực đi.”
Lạc Tự Tuý nhận một miếng bạch ngọc, suy nghĩ một lát, trầm giọng: “Tự Tỉnh, đệ tuyệt đối không được làm ra chuyện tổn hại đến Hạo Quang.”
Lạc ngũ công tử tỉnh như không, nói tiếp: “Đem ngọc bội kia cho lương thương Hạo Quang xem, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
“Bệ hạ thật lợi hại.”
“Không dám không dám.”
Hai người cười đến vui vẻ, Lạc Tự Tuý không biết nói gì chỉ nhìn hai người.
“Nhưng nhiều lương thực như vậy, lấy từ đâu ra?”
“Dĩ nhiên không phải quốc khố. Quốc khố là trọng địa, không cẩn thận sẽ gặp sai sót, thất bại trong gang tấc.”
“Đệ điều động lương thực của Duệ vương?” Lạc Tự Tuý thở dài. Duệ vương chính là đệ đệ của Thuần Hi đế Thiên Tốn, quả thực nếu điều động lương thực từ y là chuyện thuộc về cá nhân.
Lạc Tự Tỉnh cười không đáp, lười biếng nghiêng người lật sách.
Hoàng Tiển tìm một cuốn sách trên kệ, ngồi ở đây bắt đầu đọc.
Vẻ mặt bọn họ không có gì kỳ lạ, cũng không có ý rời đi, chủ nhân cũng không tiện đuổi khách, đành tiếp tục đọc. Trong điện khôi phục sự yên tĩnh.
Đọc một lát, Lạc Tự Tuý nhìn Hoàng Tiển, chợt nhớ tới cuộc sống trước kia.
Niềm ưu tư vốn dĩ trầm lắng đột nhiên dần ùa về, khiến hắn không kịp đề phòng, nhất thời không còn tâm tư đọc sách. Chen chúc tìm một vị trí thoải mái, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Khi tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trên giường, khách cũng đã đi từ lâu.
Lạc Tự Tuý ngồi dậy, lóng tai nghe. Trong điện im ắng, đến độ khiến người ta thấy lạnh lẽo.
Nếu là trước đây, tỉnh lại nhất định có thể nghe được tiếng hít thở của Vô Cực, tỉnh lại nhất định sẽ thấy y đứng ở trước giường. Nếu như…
Hắn không thể quen với cô đơn nữa. Con người, nói sao đi nữa vẫn là động vật quần cư.
“Quấy rầy tứ công tử.”
Lạc Tự Tuý hơi giật mình, nhìn Sử Khiên Sử thượng thư đang thản nhiên đi tới. Nếu đã biết là quấy rầy hắn, cần gì phải kiếm việc giao cho hắn? Quan viên nhiều như vậy, Lễ bộ còn không chọn được người à?
Lúc này hắn đang đứng ở cửa hông hoàng cung Khê Dự. Đưa mắt nhìn một hàng dài lễ xa, nhìn mãi không thấy điểm cuối. Kiểm kê quà tặng là một chuyện rất nhọc nhằn, chẳng trách người Lễ bộ không muốn làm. Mặt trời chói chang rọi thẳng xuống đỉnh đầu, đem những quà tặng trong lễ xa xem xét, vừa đơn điệu vừa khó chịu. Cũng chỉ có hắn từ chối không được, nên mới đến đây làm công việc mệt nhọc này.
Hơn nữa Hậu Khí Diễm cũng nói, để hắn đến đây nhận đồ y mới yên tâm. Vậy chắc y không thể tin tưởng Lễ bộ và Hộ bộ, có khả năng phải bỏ cũ lấy mới thôi.
Cũng được, dù sao đăng cơ đại điển cũng là chuyện quan trọng, không có ai rảnh rỗi. Có thể giảm bớt lo lắng cho Hậu Khí Diễm, mệt chút chán chút cũng không sao.
“Tứ công tử, có thể bắt đầu chưa?”
Lạc Tự Tuý nhìn ánh mắt các tiểu thị bên cạnh. Bọn họ đều nơm nớp lo sợ cứ quan sát sắc mặt hắn, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Lạc Tự Tuý phì cười. Sắc mặt của hắn đúng là hơi khó coi. “Bắt đầu đi.”
Không nói đến hai vị quân vương đưa tới bao nhiêu là trân bảo, lễ vật của quần thần thôi cũng đủ kiểm mệt.
“Phủ thừa tướng, bình phong san hô.”
“Phủ thừa tướng, trân châu Nam Hải mười hộp.”
Lạc Tự Tuý cầm một viên trân châu lên, tỉ mỉ kiểm tra.
Hạt châu to tròn, phát ra ánh sáng nhu thuận, mỗi một viên đều quý giá, huống gì đến mười hộp. Lão thừa tướng quả nhiên là một trong những thế gia nổi danh nhất Khê Dự.
“Tứ công tử, bên này là Cảnh vương, Nhữ vương điện hạ của Hiến Thần dâng lễ vật.”
Trăm chiếc lễ xa, đồ đạc ít quá nhỉ. Lạc Tự Tuý cười lạnh: “Ngoại trừ những thứ này, còn gì không?”
“Vừa rồi tiểu nhân nhìn thấy bốn nữ tử đi theo sứ giả vào gặp bệ hạ.”
“Nữ tử?” Quả nhiên rất hiểu Hậu Khí Diễm. Lạc Tự Tuý cầm danh mục quà tặng, nhìn lướt qua: “Lư hương thiên hạc mạ vàng.”
“Vâng.”
“Chiếu hương noãn ngọc.”
“Vâng.”
“Tứ công tử, có lễ vật đến.”
Lạc Tự Tuý nghe vậy nghiêng người, nhìn thấy một thị tòng đang vừa chạy vừa thở hồng hộc.
“Mười xe, là do Vân vương điện hạ Hiến Thần đưa tới.”
Nhìn danh mục quà tặng trong tay, dừng một lát, Lạc Tự Tuý mới hỏi: “Sứ thần đâu?”
“Đã vào yết kiến bệ hạ. Vị đai nhân kia nói muốn coi thử lễ vật của Cảnh vương và Nhữ vương, một lát nữa sẽ quay lại.”
“Được rồi.”
Cảnh vương với Nhữ tương tặng không ít đồ, mất một canh giờ mới xem xong. Lạc Tự Tuý đang định nhìn thử lễ vật của Vân vương điện hạ, thì thấy một nam tử trẻ tuổi đi đến gần.
Cái kiệu này toàn thân trắng như tuyết, chỉ có vài con rồng được khảm bằng đá mắt mèo, rất thanh nhã. Tất nhiên nó thu hút tất cả ánh mắt mọi người bên trong.
Hậu Khí Diễm, Lạc Tự Tuý, Sử Khiên đều đứng dậy đón chào.
Cỗ kiệu đáp xuống, bọn thị vệ còn chưa kịp hành lễ, người bên trong đã nhảy ra, nhào vào người Lạc Tự Tuý.
“Tứ ca!”
Lạc Tự Tuý vừa vỗ vỗ vai người mới tới vừa lắc đầu.
“Bệ hạ, phải chú ý lời nói và hành động của mình.”
“Hả, tứ ca, sao huynh so với đại ca và nhị ca còn lợi hại hơn? Vừa gặp mặt đã bắt đầu giáo huấn đệ.”
“Đây là giáo huấn sao? Là nhắc nhở. Hơn nữa, đệ hôm nay không giống với trước đây, lúc nào cũng phải chú ý, chớ quên thân phận và cử chỉ phải có.” Hắn rất thích tính tình của đệ đệ này. Tình hình lúc này đang bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, nếu sai sót cũng bị người ta đàm tiếu gắp trăm lần nên mới phải để ý những chi tiết này.
Hoàng hậu Thuần Hi đế, Lạc ngũ công tử Lạc Tự Tỉnh hừ nhẹ một tiếng, không phản bác tứ ca nhà mình “Nhắc nhở”, cũng không nghe lời, chỉ nhíu mày: “Do lâu rồi không gặp huynh nên mới kích động thôi.”
“Đệ quanh năm suốt tháng lúc nào không kích động. Hơn nữa, cái “Đã lâu” này chỉ mới nửa năm mà.”
“Tứ ca, huynh càng lúc càng giống nhị ca. Giữa huynh đệ sao lạnh nhạt như vậy?”
Lạc Tự Tuý khẽ cười: “Tính cách của nhị ca há để cho huynh với đệ học được sao?”
“Cũng đúng…”
“Tứ công tử.” Sau khi thăm hỏi vài câu với Hậu Khí Diễm, Hạo Quang Thuần Hi đế Thiên Tốn đến gần bọn họ, một nụ cười ấm áp và khí thế cao ngạo độc tôn của hoàng đế vô cùng đối lập.
“Bệ hạ, vất vả rồi.”
Thiên Tốn cười: “Ngự phong mà đến, chỉ một ngày thôi.”
Cố ý hỏi một đường đáp một nẻo, rất hay. Lạc Tự Tuý nhìn Lạc Tự Tỉnh đang rất hứng thú với các nhạc sư trong điện chỉ biết cười trừ.
Nụ cười trên mặt Thiên Tốn càng tăng thêm vài phần, gật đầu với Hậu Khí Diễm.
“Vậy, hai vị, mời an toạ.”
“Đa tạ bệ hạ.”
“Tứ ca, giờ này mở yến tiệc sao?” Lạc Tự Tỉnh chạy đến gần Lạc Tự Tuý, hơi kinh ngạc nhìn bóng lưng Hậu Khí Diễm.
“Thế nào, nhạc sư đều ở đây, không giống sao?” Bây giờ mới vào giữa giờ Thìn, là thời gian cần phải thiết triều. Bất kỳ hoàng đế nào cũng không thể vào lúc này bắt đầu vui đùa. Nhưng ai đó chính là ngoại lệ. Lạc Tự Tuý thậm chí còn thấy lo thay y, Hậu Khí Diễm đã quen thói suốt ngày rảnh rỗi, sau này không biết có chịu được không nữa.
“Vị bệ hạ này… Thật khiến người bội phục.”
Cái này không thể lấy làm tấm gương noi theo. “Mấy chuyện đệ làm đủ khiến người ta bội phục rồi, không cần phải cảm thán vị này.”
“Tứ ca, là ý gì?”
“Trọng Mộc đã đem những lời bình luận của Mẫn Diễn quốc sư kể hết cho huynh rồi.”
“… Sớm biết vậy, nhất định không làm hoàng hậu. Nghĩ không ra còn trở thành đề tài lúc người khác rảnh rỗi.”
“Đây là lựa chọn của đệ, nếu bây giờ đổi ý há lại làm nhục thanh danh Lạc gia chúng ta.”
“Trời, sao lời này giống với tam ca quá vậy!”
“Chúng ta đều hiểu tính tình của đệ.”
Sau tiệc tẩy trần, Lạc Tự Tuý một mình trở về phòng mình.
Lâu lắm rồi hắn không có thời gian yên tĩnh đọc sách. Mấy hôm nay luôn có việc xảy ra —— nếu không phải Hậu Khí Diễm hẹn hắn đến ngự thư phòng, là các vị đại nhân vừa thỉnh cầu vừa uy hiếp hắn theo ‘giám sát’ bệ hạ. Hiện nay Hậu Khí Diễm cũng không rảnh rỗi gì. Huống chi vị kia còn ở sát đó, chắc sẽ vì tự ái mà không kiếm cớ.
Nghiêng người dựa vào nhuyễn tháp, mở sách ra. Lạc Tự Tuý nở một nụ cười thoả mãn.
Bên cạnh là mùi thơm của trà và điểm tâm, còn có một kệ chất đầy sách, hoàn toàn yên tĩnh vắng vẻ.
Cảm giác lật từng trang sách đúng là không tệ, thậm chí còn có thể ngửi được mùi thơm của giấy, khiến người ta yêu thích.
Nhưng sự bình thản của hắn nhanh chóng bị người ta phá vỡ. Vừa đọc được ba trang sách trong yên tĩnh, đã nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, Lạc Tự Tuý đành khép sách lại uống trà.
“Thái phó!”
“Tứ ca!”
Lạc Tự Tuý nhướn mày, nhìn hai người trước mắt đang cười rạng rỡ.
Mắt nhìn mắt một lúc lâu ——
“Thái phó, tốt xấu gì cũng mời chúng ta ngồi xuống chứ.”
“Đúng đó, tứ ca, chúng ta quả thật có chuyện quan trọng cần bàn bạc với huynh.”
Vậy còn không nói nhanh đi. “Mời ngồi.”
Thái tử điện hạ Trì Dương và Thuần Hi hoàng hậu bệ hạ chẳng thèm để tâm đến ánh mắt không vui của chủ, trực tiếp chen vào nhuyễn tháp.
“Thật thoải mái. Ở trong kiệu một ngày một đêm, lại còn ở cạnh phụ hoàng, ngay cả nhúc nhích cũng không dám, xương cốt cứng hết lại.”
“Ta cứ ngủ một giấc thì đã tới, rất thoải mái. Tứ ca, huynh đọc sách gì vậy?”
Lạc Tự Tuý ném sách cho Lạc Tự Tỉnh, hờ hững nói: “Nếu không có chuyện gì gấp, các ngươi về hành cung nghỉ một đêm, có gì ngày mai hãy nói.”
“Thái phó, nếu không gấp, ta và bệ hạ sẽ không lẻn tới.”
“Tứ ca, huynh phải làm đặc sứ đến Hiến Thần đó.”
“Đặc sứ?”
“Nếu muốn tham dự vào chuyện nội bộ Hiến Thần, tất nhiên phải là đặc sứ đi truyền đạt ý kiến của ba vị bệ hạ. Ứng cử viên sáng giá chính là thái phó ngài.”
Lạc Tự Tuý lập tức hiểu: “Các ngươi định đưa cái gì cho Vô Cực?”
Hoàng Tiển lấy trong tay áo ra một khối mặc ngọc, cười nói: “Bạc càng nhiều càng tốt, thái phó cứ đưa cái này cho hắn, hắn sẽ hiểu.”
“Các ngươi hẹn nhau rồi?”
“Năm năm qua không có gặp nhau, nhưng bây giờ cũng đến lúc rồi.”
“Bạc này từ đâu tới? Quân lương không phải nhỏ.”
“Thái phó, ta không có động đến quốc khố.” Hoàng Tiển cười híp mắt, “Nếu động đến quốc khố, chẳng phải là lén can thiệp vào nội chính nước khác? Chuyện này ta không muốn dính vào. Đây là gia sản đó, nguyện vì đại sự của Vân vương điện hạ mà đi quyên góp từ ‘bằng hữu’ khắp nơi.”
Lạc Tự Tuý lấy một tờ giấy qua, cầm bút đưa cho y: “Viết lên hết đi, ngày khác trả.”
“Còn trả cái gì chứ. Ngân lượng của Lạc gia cũng phải trả sao? Ninh gia, Lê gia, Phong gia cũng phải trả?”
Lạc Tự Tuý đành cười: “Bọn họ cũng chi mạnh tay lắm…”
“Tuy nói ai cũng là quan thanh liêm, nhưng chớ coi thường của cải tứ đại thế tộc.” Hoàng Tiển lắc đầu cười, “Huống chi, tài sản riêng của cô gia… Nếu là hàn tộc, đủ để xưng hào môn cự phú một phương.”
“Tiền riêng ở đâu mà ngươi có?”
“Có nhiều người muốn giữ mạng đều dâng lên bảo bối, ta ở Đông cung thu mỏi cả tay.”
Xem ra sau một hồi đấu tranh nội cung, thái tử điện hạ cả ngoài sáng lẫn trong tối đều thu không ít đồ tốt. Lạc Tự Tuý cười: “Nếu thuận lợi vậy, những ngân lượng này cũng không phải trả?”
“Yên tâm, ta vẫn còn giữ lại một ít để đề phòng vạn nhất.”
Cuối cùng Lạc Tự Tuý cũng thấy an tâm, hắn không muốn tứ đại thế tộc sau này phải sinh hoạt khó khăn.
Lạc Tự Tỉnh ở một bên uống trà ăn điểm tâm, đột nhiên nói: “Nếu thiếu, đệ cũng có thể giúp.”
Lạc Tự Tuý xoa bóp chân mày, than thở: “Đệ hôm nay đã là hoàng hậu của Hạo Quang, mọi việc đều phải vì Hạo Quang trước… Sao lại có ý trộm quốc khố…”
“Tứ ca, thái tử điện hạ có tư tài, đệ không thể có sao?”
“Thật? Có bao nhiêu người tặng đệ bảo vật?”
“Huynh không tưởng tượng được đâu, chẳng qua do bán gấp. Đây là tín vật của đệ, đưa cho Vô Cực đi.”
Lạc Tự Tuý nhận một miếng bạch ngọc, suy nghĩ một lát, trầm giọng: “Tự Tỉnh, đệ tuyệt đối không được làm ra chuyện tổn hại đến Hạo Quang.”
Lạc ngũ công tử tỉnh như không, nói tiếp: “Đem ngọc bội kia cho lương thương Hạo Quang xem, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
“Bệ hạ thật lợi hại.”
“Không dám không dám.”
Hai người cười đến vui vẻ, Lạc Tự Tuý không biết nói gì chỉ nhìn hai người.
“Nhưng nhiều lương thực như vậy, lấy từ đâu ra?”
“Dĩ nhiên không phải quốc khố. Quốc khố là trọng địa, không cẩn thận sẽ gặp sai sót, thất bại trong gang tấc.”
“Đệ điều động lương thực của Duệ vương?” Lạc Tự Tuý thở dài. Duệ vương chính là đệ đệ của Thuần Hi đế Thiên Tốn, quả thực nếu điều động lương thực từ y là chuyện thuộc về cá nhân.
Lạc Tự Tỉnh cười không đáp, lười biếng nghiêng người lật sách.
Hoàng Tiển tìm một cuốn sách trên kệ, ngồi ở đây bắt đầu đọc.
Vẻ mặt bọn họ không có gì kỳ lạ, cũng không có ý rời đi, chủ nhân cũng không tiện đuổi khách, đành tiếp tục đọc. Trong điện khôi phục sự yên tĩnh.
Đọc một lát, Lạc Tự Tuý nhìn Hoàng Tiển, chợt nhớ tới cuộc sống trước kia.
Niềm ưu tư vốn dĩ trầm lắng đột nhiên dần ùa về, khiến hắn không kịp đề phòng, nhất thời không còn tâm tư đọc sách. Chen chúc tìm một vị trí thoải mái, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Khi tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trên giường, khách cũng đã đi từ lâu.
Lạc Tự Tuý ngồi dậy, lóng tai nghe. Trong điện im ắng, đến độ khiến người ta thấy lạnh lẽo.
Nếu là trước đây, tỉnh lại nhất định có thể nghe được tiếng hít thở của Vô Cực, tỉnh lại nhất định sẽ thấy y đứng ở trước giường. Nếu như…
Hắn không thể quen với cô đơn nữa. Con người, nói sao đi nữa vẫn là động vật quần cư.
“Quấy rầy tứ công tử.”
Lạc Tự Tuý hơi giật mình, nhìn Sử Khiên Sử thượng thư đang thản nhiên đi tới. Nếu đã biết là quấy rầy hắn, cần gì phải kiếm việc giao cho hắn? Quan viên nhiều như vậy, Lễ bộ còn không chọn được người à?
Lúc này hắn đang đứng ở cửa hông hoàng cung Khê Dự. Đưa mắt nhìn một hàng dài lễ xa, nhìn mãi không thấy điểm cuối. Kiểm kê quà tặng là một chuyện rất nhọc nhằn, chẳng trách người Lễ bộ không muốn làm. Mặt trời chói chang rọi thẳng xuống đỉnh đầu, đem những quà tặng trong lễ xa xem xét, vừa đơn điệu vừa khó chịu. Cũng chỉ có hắn từ chối không được, nên mới đến đây làm công việc mệt nhọc này.
Hơn nữa Hậu Khí Diễm cũng nói, để hắn đến đây nhận đồ y mới yên tâm. Vậy chắc y không thể tin tưởng Lễ bộ và Hộ bộ, có khả năng phải bỏ cũ lấy mới thôi.
Cũng được, dù sao đăng cơ đại điển cũng là chuyện quan trọng, không có ai rảnh rỗi. Có thể giảm bớt lo lắng cho Hậu Khí Diễm, mệt chút chán chút cũng không sao.
“Tứ công tử, có thể bắt đầu chưa?”
Lạc Tự Tuý nhìn ánh mắt các tiểu thị bên cạnh. Bọn họ đều nơm nớp lo sợ cứ quan sát sắc mặt hắn, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Lạc Tự Tuý phì cười. Sắc mặt của hắn đúng là hơi khó coi. “Bắt đầu đi.”
Không nói đến hai vị quân vương đưa tới bao nhiêu là trân bảo, lễ vật của quần thần thôi cũng đủ kiểm mệt.
“Phủ thừa tướng, bình phong san hô.”
“Phủ thừa tướng, trân châu Nam Hải mười hộp.”
Lạc Tự Tuý cầm một viên trân châu lên, tỉ mỉ kiểm tra.
Hạt châu to tròn, phát ra ánh sáng nhu thuận, mỗi một viên đều quý giá, huống gì đến mười hộp. Lão thừa tướng quả nhiên là một trong những thế gia nổi danh nhất Khê Dự.
“Tứ công tử, bên này là Cảnh vương, Nhữ vương điện hạ của Hiến Thần dâng lễ vật.”
Trăm chiếc lễ xa, đồ đạc ít quá nhỉ. Lạc Tự Tuý cười lạnh: “Ngoại trừ những thứ này, còn gì không?”
“Vừa rồi tiểu nhân nhìn thấy bốn nữ tử đi theo sứ giả vào gặp bệ hạ.”
“Nữ tử?” Quả nhiên rất hiểu Hậu Khí Diễm. Lạc Tự Tuý cầm danh mục quà tặng, nhìn lướt qua: “Lư hương thiên hạc mạ vàng.”
“Vâng.”
“Chiếu hương noãn ngọc.”
“Vâng.”
“Tứ công tử, có lễ vật đến.”
Lạc Tự Tuý nghe vậy nghiêng người, nhìn thấy một thị tòng đang vừa chạy vừa thở hồng hộc.
“Mười xe, là do Vân vương điện hạ Hiến Thần đưa tới.”
Nhìn danh mục quà tặng trong tay, dừng một lát, Lạc Tự Tuý mới hỏi: “Sứ thần đâu?”
“Đã vào yết kiến bệ hạ. Vị đai nhân kia nói muốn coi thử lễ vật của Cảnh vương và Nhữ vương, một lát nữa sẽ quay lại.”
“Được rồi.”
Cảnh vương với Nhữ tương tặng không ít đồ, mất một canh giờ mới xem xong. Lạc Tự Tuý đang định nhìn thử lễ vật của Vân vương điện hạ, thì thấy một nam tử trẻ tuổi đi đến gần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất