Chương 110
Nam tử này mặc quan phục xa lạ, trên mặt còn mang theo nụ cười đi về phía hắn.
“Các hạ là?” Lạc Tự Tuý nghênh đón.
“Hạ quan là sứ thần của Vân vương điện hạ Hiến Thần, ngài là…”
Sứ thần của Vô Cực? Lạc Tự Tuý bất giác nở nụ cười: “Ta là Lạc Tự Tuý, tạm giữ chức giám sát Lễ bộ.”
Kinh ngạc trong mắt nam tử thoáng qua, nhìn hắn một lúc lâu rồi hành lễ: “Tại hạ Cung Sâm, ngưỡng mộ tứ công tử đã lâu. Vốn định ngày mai mới chính thức bái phỏng, không ngờ gặp được ở đây, hữu hạnh hữu hạnh.”
“Cung đại nhân, Vân vương điện hạ dạo này vẫn khoẻ chứ?”
“Điện hạ luôn như vậy, không phải sao?”
Lạc Tự Tuý khẽ cười thành tiếng, nhìn trăm chiếc lễ xa bên kia: “Cung đại nhân đến để xem thử lễ vật của Cảnh vương và Nhữ vương?”
Cung Sâm gật đầu: “Lo lắng chủ công lễ ít, không hợp phép tắc.”
“Mười xe, vậy là đủ rồi.” Lạ ở chỗ làm sao y tìm ra được nhiều bảo vật như vầy.
Lạc Tự Tuý khẽ mỉm cười kiểm tra hết danh mục quà tặng, xoay người thấy Cung Sâm vẫn đang nhìn từng món từng món lễ vật, đến gần y nói: “Quà mừng mà thôi, lễ ít nhiều không quan trọng, có lòng là được. Huống hồ mười xe không tính là ít. Ta cảm thấy trăm xe là quá khoa trương, bọn họ chỉ là vương gia, không cần tặng trọng lễ.”
“Như vậy, hai vị bệ hạ tặng —— “
“Năm trăm xe, cái gì cần cũng có.” Nhìn đoàn xe thật dài, Lạc Tự Tuý than thở, “Cả ngày hôm nay đều phí sức ở nơi này.” Vẻ mặt còn thêm mấy phần oán trách.”
Cung Sâm buồn cười: “Tứ công tử hình như không tình nguyện.”
“Đúng vậy. Lâu lắm rồi ta không được bình yên tận hưởng cuộc sống. Đã lỡ đồng ý, đành phải tận tâm.”
“Đã từng hỏi điện hạ tứ công tử là người thế nào. Điện hạ nói ‘Gặp qua hắn ngươi sẽ biết’… Thì ra là vậy, cuối cùng tại hạ cũng hiểu được ý ngài ấy.”
“Tất cả mọi người đều nghĩ tứ công tử đặc biệt, thật ra cũng chỉ là người bình thường mà thôi.”
“Không, tứ công tử là một người bình thường nhưng đặc biệt.”
Lạc Tự Tuý bật cười: “Cung đại nhân thật biết nói chuyện. Bình thường là bình thường, sao còn đặc biệt?” Những người xung quanh hắn đều phi phàm nên mới cảm thấy bản thân giống người bình thường.
Cung Sâm cười không đáp.
Hai người chậm rãi tản bộ, đi tới trước cửa hoàng thành thì ngừng lại.
Lạc Tự Tuý chắp tay thở dài: “Mấy ngày nay Cung đại nhân chắc bận rộn lắm? Nếu rãnh rỗi ta có thể đến hành quán (nhà khách) thăm hỏi ngài.”
Cung Sâm vội vàng đáp lễ: “Không dám nhọc lòng tứ công tử, ta sẽ đến thỉnh giáo ngài.”
Lạc Tự Tuý cười cười, gật đầu: “Đã như vậy ta chỉ có thể đợi thôi.”
“… Tứ công tử, năm năm nay điện hạ không báo cho ngài tin tức gì, ngài… Không cảm thấy kỳ quái sao?”
“Y có suy tính của y, ta không sao.”
Nhắc đến Đế Vô Cực, bỗng nhiên nghĩ đến hôm qua rất hoài niệm y, Lạc Tự Tuý nhẹ nhàng cười: “Đại nhân đến đây là để chúc mừng đại điển đăng cơ của bệ hạ thôi.”
“Vâng, vốn còn có vài chuyện cần làm đều là điện hạ phân phó.”
“Yên tâm, ba vị bệ hạ đã có ý can thiệp… Hẳn là chờ đến đại điển đăng cơ.”
“Như vậy ngày khác tại hạ xin đến bái phỏng tứ công tử.”
Lạc Tự Tuý nhìn y đi xa, xoay người bắt gặp Hậu Khí Diễm đang dựa bờ tường cười cười.
Trong lúc vô tình, tâm trạng không thoải mái mấy ngày này tiêu tan, Lạc Tự Tuý chậm rãi đến gần hắn: “Bệ hạ, mệt sao?”
“Còn ngươi? Ta mới từ trong kho ra, nhiều lễ xa như vậy trong một ngày bắt ngươi kiểm kê hết đúng là cực nhọc.”
“Bốn vị mỹ nhân kia có hợp ý ngươi không?”
“Hợp, rất lanh lợi. Tặng cho ngươi nha? Coi như thù lao hôm nay.”
“Cho ta? Đó không phải là phí của trời sao? Nếu đều là vũ cơ, nên tặng cho những nhã sĩ yêu thích vũ đạo.”
“Uầy, bao nhiêu người muốn ta còn không cho, ngươi chẳng nghĩ gì đã từ chối… Hay là cho tiểu thư đồng đi… Hắn tặng một bức tranh ta rất thích, coi như trả lễ.”
“Thật muốn tặng?”
“À, nghe nói ngũ công tử thích mỹ nhân, tặng hắn được không?”
Nếu có ngày đó nhất định không yên ổn. Lạc Tự Tuý khẽ cười lắc đầu: “Ngươi tặng cho vị kia đi.”
Hậu Khí Diễm ngẩn người: “Ý kiến hay.”
Hôm sau, để cảm tạ lễ trọng của Văn Tuyên bệ hạ và Thuần Hi bệ hạ, Thanh Ninh bệ hạ từ trong giáo quán chọn lựa mấy vị mỹ nhân, tặng cho bọn họ. Hai vị bệ hạ từ chối không được đành phải nhận.
Vài ngày sau, là ngày đại cát để làm đại điển đăng cơ.
Đại điển đăng cơ cử hành trong đế miếu ở phía đông ngoại ô kinh thành, mười mấy ngày gần đây trước miếu có đốt một đống lửa thật lớn cháy cả ngày lẫn đêm, làm đỏ rực cả một góc trời.
Giờ tý ngày lành, chúng thần cùng thị tòng đến quỳ ở trước miếu, cứ mỗi canh giờ sẽ có một tiếng chuông vang vọng từ trong kinh thành truyền ra.
Lạc Tự Tuý một đêm không ngủ, sáng sớm đã thay lễ phục, ngồi xe ngựa đến đế miếu.
Vốn dĩ hắn cho rằng mình không cần phải tham dự, cũng không tiện tham dự, Hậu Khí Diễm lại gọi người chuẩn bị lễ phục cho hắn, còn yêu cầu hắn phải ở vị trí khách quý xem y đăng cơ. Y đã muốn vậy, Lạc Tự Tuý cũng khó từ chối.
Xuống xe ngựa, hắn nhìn thấy ở giữa treo đầy vải gấm hình rồng bay, một đường từ ngoài vào trong, dài hơn trăm trượng. Những kỵ vệ doanh mặc áo giáp sắt màu xanh thần thái nghiêm nghị đứng thành hai bên bảo vệ đạo kỳ, long kỳ, bắc đẩu kỳ (đạo kỳ là cờ tiết mao). Phía sau bọn họ là các binh sĩ giương cờ nhị thập bát tú (các nhà thiên văn học Trung Quốc thời xưa chia sao trên trời thành 28 chòm ở bốn phương Đông, Tây, Nam ,Bắc, mỗi chòm là một tú). Sau đó là một đoàn người đông nghẹt đang quỳ rạp xuống đất.
Từng cơn gió thoảng qua, cờ quạt phấp phới. Bên phải miếu là ngọn lửa lay động theo hướng gió, hơi nóng rừng rực thổi sang cả tế đàn.
Trời đã vào hè, còn đốt lửa lớn như vậy để trừ tà. Nếu không phải hôm nay trời buổi sáng mát mẻ, chẳng ai mặc nổi mấy tầng lễ phục hoa lệ ở đây đợi ha ba canh giờ.
Lạc Tự Tuý ở sau tế đàn, đi vòng qua chỗ chúng thần đang quỳ tới bên trái. Hắn đến hơi trễ, Hoàng Hạo, Thiên Tốn, Lạc Tự Tỉnh, Hoàng Tiển đã ngồi ở chủ vị. Hoàng Hạo lạnh lùng như trước, Hoàng Tiển nghiêm túc khác ngày thường. Thiên Tốn uống trà, Lạc Tự Tỉnh nghiêng đầu, gọi nhỏ: “Tứ ca, bên này.”
Lạc Tự Tuý nhìn y phấn khởi, cười cười đi đến phía sau y ngồi xuống: “Sao vậy, có chuyện gì tốt à?”
“Thanh Ninh bệ hạ đăng cơ còn không tính là chuyện tốt sao?”
“Đệ nếu có thể xem chuyện tốt của y như chuyện tốt của mình đã không phải là Lạc Tự Tỉnh.”
“Tứ ca… Đúng là gần mực thì đen…”
Nghe vậy Lạc Tự Tuý bật cười: “Lời thật khó nghe.”
“… Huynh biết nguyên nhân rồi. Nói đi, Thanh Ninh bệ hạ sao đêm nào cũng ở thánh cung?”
“Trước lúc đăng cơ, phải dâng hương tắm rửa, đoạn tuyệt với nhục dục ba ngày ba đêm. Sao vậy?”
“Vậy huynh ở đâu đợi ba ngày? Đệ đi tìm huynh mấy lần đều không thấy.”
“Ta đến Tàng Thư lâu. Không phải Vô Cực cử sứ giả đến à? Mấy ngày nay ta đều nghe y kể chuyện Hiến Thần.”
Lạc Tự Tỉnh nhìn Cung Sâm, mỉm cười: “Tứ ca không phải hay đến Hiến Thần à, còn chuyện gì chưa rõ?”
Lạc Tự Tuý lắc đầu: “Lời đồn trong dân gian về huynh phô trương quá. Hơn nữa những chuyện cơ mật trong hoàng thất làm sao đồn ra ngoài được?”
Lạc Tự Tỉnh không nói thêm, nhíu nhíu mày.
Lạc Tự Tuý đoán y nhớ ra chuyện gì đó cũng không nói thêm.
Đúng giờ mẹo, chuông vang lên, tiếng vọng cứ quanh quẩn trong miếu. Tiếng chuông chưa dứt, lễ nhạc bắt đầu trỗi dậy. Đế giá (xe vua) từ đầu đường dần dần đi tới. Ngũ lộ (lộ là 1 loại xe lớn thời cổ) đi song song với nhau; ngọc lộ ở giữa, kim lộ, cách lộ (da), tượng lộ (voi), mộc lộ ở hai bên. Sau ngũ lộ là một đoàn nghi trượng đi vào, hoàng cái, hoa cái, khúc cái, tử phương tán, hồng phương tán, trĩ vĩ phiến, chu đoàn phiến, vũ bảo tràng, báo vĩ, long đầu can, tín phiên, giáng dẫn phiên, kích sưởng, nghi hoàng sưởng che khuất bầu trời. (Mấy cái này đa số là quạt, phướn, cờ đủ hình đủ dạng, không quá quan trọng nên sau này mình sẽ không chú thích nhiều)
Nghi trượng dừng lại trước cửa chính, Hậu Khí Diễm mặc cổn miện, đầu đội cửu lưu quan vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. (áo long cổn – lễ phục của vua chúa thời xưa cửu lưu quan – mão vua có chín tua ngọc)
Vô Gian đứng trên bậc thềm màu đỏ, một thân trường bào trắng bạc hoà với màu tóc, càng khiến y không giống phàm nhân. Trên tay cầm lễ trượng, nhẹ nhàng vung lên, sau lưng là cửu toạ đỉnh thanh đồng phút chốc bốc lên ngọn lửa màu trắng. “Thần hộ Khê Dự! Thanh Hộc thánh cầm hạ phàm!”
Lời nói vừa dứt, một đạo ánh sáng màu xanh từ không trung đáp xuống cửu đỉnh. Ngọn lửa vọt lên cao mạnh mẽ, trong nháy mắt biến thành màu xanh lam.
Hậu Khí Diễm cất bước, chậm rãi đi về hướng thái miếu. Mỗi bước đều rất chậm, cũng rất thanh tao, còn có khí thế không thể lay chuyển, cứ như mỗi một bước đều ghim vào lòng đất Khê Dự.
Ánh mắt mọi người trên lễ đài đều tập trung vào y. Lạc Tự Tuý vô tình nín thở theo. Hậu Khí Diễm trước mắt so với Hậu Khí Diễm ngày thường quá mức khác biệt, khiến hắn cảm thấy xa lạ và có khoảng cách.
Nhìn chăm chú Hậu Khí Diễm làm Lạc Tự Tuý nghĩ đến Đế Vô Cực. Năm năm không gặp, không biết y trở thành người như thế nào? Chỉ mới nghĩ hắn đã muốn tự cười bản thân mình. Đế Vô Cực chính là Đế Vô Cực sẽ không thay đổi. Mà Hậu Khí Diễm vẫn là Hậu Khí Diễm, cho dù đăng cơ làm vua, trở thành chí tôn thiên hạ thì đã sao?
Sau khoảng nửa canh giờ, Hậu Khí Diễm mới đi đến trước Vô Gian, quỳ trên đệm cói trước miếu.
Vô Gian ngâm sướng một trường ca để thần linh và vạn vật chúc tụng, sau đó tuyên bố: Tân đế Khê Dự, Thanh Ninh đế đăng cơ.
Tế sử lập tức dâng lên ngọc tỷ. Vô Gian nhận lấy, trận trọng đặt vào hai tay Hậu Khí Diễm.
Hậu Khí Diễm đứng lên, rồi quỳ xuống, đáp tạ thần linh và trời đất, đáp tạ tổ tiên.
Hoàn thành đại nghi thức, tất cả quan lại hô to vạn tuế, bái lạy mười lần.
Đúng giờ thìn, tân đế cùng văn võ bá quan trở lại kinh thành, chính thức lâm triều. Trên triều, bách quan tay cầm ngọc hốt lần lượt quỳ lạy, tân đế cùng với hoàng đế các nước trao đổi hiệp ước. Sau đó, Tân đế tuyên bố sắc phong thái tử, cũng bố chiếu đại xá thiên hạ.
Giữa trưa, tân đế ban thưởng tiệc rượu bách quan, sau đó triệu tập nhị đế tứ sư, thương thảo chuyện Hiến Thần. Hai ngày sau, tam hoàng tứ sư quyết định can thiệp vào chuyện tranh đấu hoàng thất của Hiến Thần, tránh cho nước này diệt vong. Lúc đó, tam đế phong Trì Dương ám hành đặc sử Lạc Tự Tuý làm sứ giả, đến Hiến Thần truyền đạt quyết nghị.
Lạc Tự Tuý vui vẻ nhận lệnh, lập tức khởi hành đi đô thành Giác Ngâm Hiến Thần.
Kei: Để cập nhật truyện nhanh hơn, các bạn có thể vào trang chủ nhà mình tại
“Các hạ là?” Lạc Tự Tuý nghênh đón.
“Hạ quan là sứ thần của Vân vương điện hạ Hiến Thần, ngài là…”
Sứ thần của Vô Cực? Lạc Tự Tuý bất giác nở nụ cười: “Ta là Lạc Tự Tuý, tạm giữ chức giám sát Lễ bộ.”
Kinh ngạc trong mắt nam tử thoáng qua, nhìn hắn một lúc lâu rồi hành lễ: “Tại hạ Cung Sâm, ngưỡng mộ tứ công tử đã lâu. Vốn định ngày mai mới chính thức bái phỏng, không ngờ gặp được ở đây, hữu hạnh hữu hạnh.”
“Cung đại nhân, Vân vương điện hạ dạo này vẫn khoẻ chứ?”
“Điện hạ luôn như vậy, không phải sao?”
Lạc Tự Tuý khẽ cười thành tiếng, nhìn trăm chiếc lễ xa bên kia: “Cung đại nhân đến để xem thử lễ vật của Cảnh vương và Nhữ vương?”
Cung Sâm gật đầu: “Lo lắng chủ công lễ ít, không hợp phép tắc.”
“Mười xe, vậy là đủ rồi.” Lạ ở chỗ làm sao y tìm ra được nhiều bảo vật như vầy.
Lạc Tự Tuý khẽ mỉm cười kiểm tra hết danh mục quà tặng, xoay người thấy Cung Sâm vẫn đang nhìn từng món từng món lễ vật, đến gần y nói: “Quà mừng mà thôi, lễ ít nhiều không quan trọng, có lòng là được. Huống hồ mười xe không tính là ít. Ta cảm thấy trăm xe là quá khoa trương, bọn họ chỉ là vương gia, không cần tặng trọng lễ.”
“Như vậy, hai vị bệ hạ tặng —— “
“Năm trăm xe, cái gì cần cũng có.” Nhìn đoàn xe thật dài, Lạc Tự Tuý than thở, “Cả ngày hôm nay đều phí sức ở nơi này.” Vẻ mặt còn thêm mấy phần oán trách.”
Cung Sâm buồn cười: “Tứ công tử hình như không tình nguyện.”
“Đúng vậy. Lâu lắm rồi ta không được bình yên tận hưởng cuộc sống. Đã lỡ đồng ý, đành phải tận tâm.”
“Đã từng hỏi điện hạ tứ công tử là người thế nào. Điện hạ nói ‘Gặp qua hắn ngươi sẽ biết’… Thì ra là vậy, cuối cùng tại hạ cũng hiểu được ý ngài ấy.”
“Tất cả mọi người đều nghĩ tứ công tử đặc biệt, thật ra cũng chỉ là người bình thường mà thôi.”
“Không, tứ công tử là một người bình thường nhưng đặc biệt.”
Lạc Tự Tuý bật cười: “Cung đại nhân thật biết nói chuyện. Bình thường là bình thường, sao còn đặc biệt?” Những người xung quanh hắn đều phi phàm nên mới cảm thấy bản thân giống người bình thường.
Cung Sâm cười không đáp.
Hai người chậm rãi tản bộ, đi tới trước cửa hoàng thành thì ngừng lại.
Lạc Tự Tuý chắp tay thở dài: “Mấy ngày nay Cung đại nhân chắc bận rộn lắm? Nếu rãnh rỗi ta có thể đến hành quán (nhà khách) thăm hỏi ngài.”
Cung Sâm vội vàng đáp lễ: “Không dám nhọc lòng tứ công tử, ta sẽ đến thỉnh giáo ngài.”
Lạc Tự Tuý cười cười, gật đầu: “Đã như vậy ta chỉ có thể đợi thôi.”
“… Tứ công tử, năm năm nay điện hạ không báo cho ngài tin tức gì, ngài… Không cảm thấy kỳ quái sao?”
“Y có suy tính của y, ta không sao.”
Nhắc đến Đế Vô Cực, bỗng nhiên nghĩ đến hôm qua rất hoài niệm y, Lạc Tự Tuý nhẹ nhàng cười: “Đại nhân đến đây là để chúc mừng đại điển đăng cơ của bệ hạ thôi.”
“Vâng, vốn còn có vài chuyện cần làm đều là điện hạ phân phó.”
“Yên tâm, ba vị bệ hạ đã có ý can thiệp… Hẳn là chờ đến đại điển đăng cơ.”
“Như vậy ngày khác tại hạ xin đến bái phỏng tứ công tử.”
Lạc Tự Tuý nhìn y đi xa, xoay người bắt gặp Hậu Khí Diễm đang dựa bờ tường cười cười.
Trong lúc vô tình, tâm trạng không thoải mái mấy ngày này tiêu tan, Lạc Tự Tuý chậm rãi đến gần hắn: “Bệ hạ, mệt sao?”
“Còn ngươi? Ta mới từ trong kho ra, nhiều lễ xa như vậy trong một ngày bắt ngươi kiểm kê hết đúng là cực nhọc.”
“Bốn vị mỹ nhân kia có hợp ý ngươi không?”
“Hợp, rất lanh lợi. Tặng cho ngươi nha? Coi như thù lao hôm nay.”
“Cho ta? Đó không phải là phí của trời sao? Nếu đều là vũ cơ, nên tặng cho những nhã sĩ yêu thích vũ đạo.”
“Uầy, bao nhiêu người muốn ta còn không cho, ngươi chẳng nghĩ gì đã từ chối… Hay là cho tiểu thư đồng đi… Hắn tặng một bức tranh ta rất thích, coi như trả lễ.”
“Thật muốn tặng?”
“À, nghe nói ngũ công tử thích mỹ nhân, tặng hắn được không?”
Nếu có ngày đó nhất định không yên ổn. Lạc Tự Tuý khẽ cười lắc đầu: “Ngươi tặng cho vị kia đi.”
Hậu Khí Diễm ngẩn người: “Ý kiến hay.”
Hôm sau, để cảm tạ lễ trọng của Văn Tuyên bệ hạ và Thuần Hi bệ hạ, Thanh Ninh bệ hạ từ trong giáo quán chọn lựa mấy vị mỹ nhân, tặng cho bọn họ. Hai vị bệ hạ từ chối không được đành phải nhận.
Vài ngày sau, là ngày đại cát để làm đại điển đăng cơ.
Đại điển đăng cơ cử hành trong đế miếu ở phía đông ngoại ô kinh thành, mười mấy ngày gần đây trước miếu có đốt một đống lửa thật lớn cháy cả ngày lẫn đêm, làm đỏ rực cả một góc trời.
Giờ tý ngày lành, chúng thần cùng thị tòng đến quỳ ở trước miếu, cứ mỗi canh giờ sẽ có một tiếng chuông vang vọng từ trong kinh thành truyền ra.
Lạc Tự Tuý một đêm không ngủ, sáng sớm đã thay lễ phục, ngồi xe ngựa đến đế miếu.
Vốn dĩ hắn cho rằng mình không cần phải tham dự, cũng không tiện tham dự, Hậu Khí Diễm lại gọi người chuẩn bị lễ phục cho hắn, còn yêu cầu hắn phải ở vị trí khách quý xem y đăng cơ. Y đã muốn vậy, Lạc Tự Tuý cũng khó từ chối.
Xuống xe ngựa, hắn nhìn thấy ở giữa treo đầy vải gấm hình rồng bay, một đường từ ngoài vào trong, dài hơn trăm trượng. Những kỵ vệ doanh mặc áo giáp sắt màu xanh thần thái nghiêm nghị đứng thành hai bên bảo vệ đạo kỳ, long kỳ, bắc đẩu kỳ (đạo kỳ là cờ tiết mao). Phía sau bọn họ là các binh sĩ giương cờ nhị thập bát tú (các nhà thiên văn học Trung Quốc thời xưa chia sao trên trời thành 28 chòm ở bốn phương Đông, Tây, Nam ,Bắc, mỗi chòm là một tú). Sau đó là một đoàn người đông nghẹt đang quỳ rạp xuống đất.
Từng cơn gió thoảng qua, cờ quạt phấp phới. Bên phải miếu là ngọn lửa lay động theo hướng gió, hơi nóng rừng rực thổi sang cả tế đàn.
Trời đã vào hè, còn đốt lửa lớn như vậy để trừ tà. Nếu không phải hôm nay trời buổi sáng mát mẻ, chẳng ai mặc nổi mấy tầng lễ phục hoa lệ ở đây đợi ha ba canh giờ.
Lạc Tự Tuý ở sau tế đàn, đi vòng qua chỗ chúng thần đang quỳ tới bên trái. Hắn đến hơi trễ, Hoàng Hạo, Thiên Tốn, Lạc Tự Tỉnh, Hoàng Tiển đã ngồi ở chủ vị. Hoàng Hạo lạnh lùng như trước, Hoàng Tiển nghiêm túc khác ngày thường. Thiên Tốn uống trà, Lạc Tự Tỉnh nghiêng đầu, gọi nhỏ: “Tứ ca, bên này.”
Lạc Tự Tuý nhìn y phấn khởi, cười cười đi đến phía sau y ngồi xuống: “Sao vậy, có chuyện gì tốt à?”
“Thanh Ninh bệ hạ đăng cơ còn không tính là chuyện tốt sao?”
“Đệ nếu có thể xem chuyện tốt của y như chuyện tốt của mình đã không phải là Lạc Tự Tỉnh.”
“Tứ ca… Đúng là gần mực thì đen…”
Nghe vậy Lạc Tự Tuý bật cười: “Lời thật khó nghe.”
“… Huynh biết nguyên nhân rồi. Nói đi, Thanh Ninh bệ hạ sao đêm nào cũng ở thánh cung?”
“Trước lúc đăng cơ, phải dâng hương tắm rửa, đoạn tuyệt với nhục dục ba ngày ba đêm. Sao vậy?”
“Vậy huynh ở đâu đợi ba ngày? Đệ đi tìm huynh mấy lần đều không thấy.”
“Ta đến Tàng Thư lâu. Không phải Vô Cực cử sứ giả đến à? Mấy ngày nay ta đều nghe y kể chuyện Hiến Thần.”
Lạc Tự Tỉnh nhìn Cung Sâm, mỉm cười: “Tứ ca không phải hay đến Hiến Thần à, còn chuyện gì chưa rõ?”
Lạc Tự Tuý lắc đầu: “Lời đồn trong dân gian về huynh phô trương quá. Hơn nữa những chuyện cơ mật trong hoàng thất làm sao đồn ra ngoài được?”
Lạc Tự Tỉnh không nói thêm, nhíu nhíu mày.
Lạc Tự Tuý đoán y nhớ ra chuyện gì đó cũng không nói thêm.
Đúng giờ mẹo, chuông vang lên, tiếng vọng cứ quanh quẩn trong miếu. Tiếng chuông chưa dứt, lễ nhạc bắt đầu trỗi dậy. Đế giá (xe vua) từ đầu đường dần dần đi tới. Ngũ lộ (lộ là 1 loại xe lớn thời cổ) đi song song với nhau; ngọc lộ ở giữa, kim lộ, cách lộ (da), tượng lộ (voi), mộc lộ ở hai bên. Sau ngũ lộ là một đoàn nghi trượng đi vào, hoàng cái, hoa cái, khúc cái, tử phương tán, hồng phương tán, trĩ vĩ phiến, chu đoàn phiến, vũ bảo tràng, báo vĩ, long đầu can, tín phiên, giáng dẫn phiên, kích sưởng, nghi hoàng sưởng che khuất bầu trời. (Mấy cái này đa số là quạt, phướn, cờ đủ hình đủ dạng, không quá quan trọng nên sau này mình sẽ không chú thích nhiều)
Nghi trượng dừng lại trước cửa chính, Hậu Khí Diễm mặc cổn miện, đầu đội cửu lưu quan vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. (áo long cổn – lễ phục của vua chúa thời xưa cửu lưu quan – mão vua có chín tua ngọc)
Vô Gian đứng trên bậc thềm màu đỏ, một thân trường bào trắng bạc hoà với màu tóc, càng khiến y không giống phàm nhân. Trên tay cầm lễ trượng, nhẹ nhàng vung lên, sau lưng là cửu toạ đỉnh thanh đồng phút chốc bốc lên ngọn lửa màu trắng. “Thần hộ Khê Dự! Thanh Hộc thánh cầm hạ phàm!”
Lời nói vừa dứt, một đạo ánh sáng màu xanh từ không trung đáp xuống cửu đỉnh. Ngọn lửa vọt lên cao mạnh mẽ, trong nháy mắt biến thành màu xanh lam.
Hậu Khí Diễm cất bước, chậm rãi đi về hướng thái miếu. Mỗi bước đều rất chậm, cũng rất thanh tao, còn có khí thế không thể lay chuyển, cứ như mỗi một bước đều ghim vào lòng đất Khê Dự.
Ánh mắt mọi người trên lễ đài đều tập trung vào y. Lạc Tự Tuý vô tình nín thở theo. Hậu Khí Diễm trước mắt so với Hậu Khí Diễm ngày thường quá mức khác biệt, khiến hắn cảm thấy xa lạ và có khoảng cách.
Nhìn chăm chú Hậu Khí Diễm làm Lạc Tự Tuý nghĩ đến Đế Vô Cực. Năm năm không gặp, không biết y trở thành người như thế nào? Chỉ mới nghĩ hắn đã muốn tự cười bản thân mình. Đế Vô Cực chính là Đế Vô Cực sẽ không thay đổi. Mà Hậu Khí Diễm vẫn là Hậu Khí Diễm, cho dù đăng cơ làm vua, trở thành chí tôn thiên hạ thì đã sao?
Sau khoảng nửa canh giờ, Hậu Khí Diễm mới đi đến trước Vô Gian, quỳ trên đệm cói trước miếu.
Vô Gian ngâm sướng một trường ca để thần linh và vạn vật chúc tụng, sau đó tuyên bố: Tân đế Khê Dự, Thanh Ninh đế đăng cơ.
Tế sử lập tức dâng lên ngọc tỷ. Vô Gian nhận lấy, trận trọng đặt vào hai tay Hậu Khí Diễm.
Hậu Khí Diễm đứng lên, rồi quỳ xuống, đáp tạ thần linh và trời đất, đáp tạ tổ tiên.
Hoàn thành đại nghi thức, tất cả quan lại hô to vạn tuế, bái lạy mười lần.
Đúng giờ thìn, tân đế cùng văn võ bá quan trở lại kinh thành, chính thức lâm triều. Trên triều, bách quan tay cầm ngọc hốt lần lượt quỳ lạy, tân đế cùng với hoàng đế các nước trao đổi hiệp ước. Sau đó, Tân đế tuyên bố sắc phong thái tử, cũng bố chiếu đại xá thiên hạ.
Giữa trưa, tân đế ban thưởng tiệc rượu bách quan, sau đó triệu tập nhị đế tứ sư, thương thảo chuyện Hiến Thần. Hai ngày sau, tam hoàng tứ sư quyết định can thiệp vào chuyện tranh đấu hoàng thất của Hiến Thần, tránh cho nước này diệt vong. Lúc đó, tam đế phong Trì Dương ám hành đặc sử Lạc Tự Tuý làm sứ giả, đến Hiến Thần truyền đạt quyết nghị.
Lạc Tự Tuý vui vẻ nhận lệnh, lập tức khởi hành đi đô thành Giác Ngâm Hiến Thần.
Kei: Để cập nhật truyện nhanh hơn, các bạn có thể vào trang chủ nhà mình tại
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất