Chương 116
Giữa mùa hè, mới qua giờ tỵ mà trời đã nóng như thiêu như đốt.
Trong thư phòng oi bức, trên mặt ai cũng có một lớp mồ hôi mỏng. Mà hình như chẳng ai để ý đến chuyện trời hanh khí khô. Mọi người vẫn nhỏ giọng thảo luận như trước, người bên cạnh cũng hết sức chăm chú lắng nghe.
Gió nhẹ thổi qua, mang theo một chút mát mẻ. Sau đó, mặt trời càng chói chang, càng khiến người ta hết chịu nổi.
Đế Vô Cực ngồi ngay ngắn sau án chủ, lẳng lặng nghe chúng thần nghị luận, từ đầu đến cuối không nói một lời.
Song phương đang lúc tranh luận, Cung Sâm ở giữa hoà giải.
Bỗng nhiên, ngoài cửa có vài người nhanh chân đi vào. Quần thần nhất thời im lặng, đồng loạt nhìn chằm chằm phía cửa vừa đặt mấy cái rương xuống.
Các ẩn vệ rất ít khi hiện thân nay đều quỳ một chân hành lễ trước cửa.
Đế Vô Cực quét mắt qua, vẫn không nói.
Các ẩn vệ này đã quen với sự lặng lẽ của chủ tử, dùng nội lực đánh vỡ cái rương. Mọi người trong đại sảnh hai mắt mở to, bị rất nhiều thỏi vàng làm cho chói mắt.
Cung Sâm khẽ cười: “Chẳng biết điện hạ lấy kim ngân này từ đâu? Vi thần và các vị đại nhân thúc ngựa không ngừng, chạy khắp kinh thành cũng không bằng một phần mười.”
“Điện hạ, trong một đêm mà…”
Đế Vô Cực nhướn mày. Chẳng lẽ bọn họ nghĩ hắn phái người cướp quốc khố chắc? Hắn hay tuỳ tiện làm chuyện khiến người đám tiếu à? “Có bằng hữu quyên góp, vừa hợp để trưng dụng.”
Ngữ điệu bình thường, như không bận tâm tí nào, người nghe hai mắt sáng ngời, tinh thần phấn chấn.
“Bằng hữu của điện hạ, là thái tử điện hạ Trì Dương phải không?”
“Có thể ‘quyên góp’ nhiều vậy sao?”
“Còn có ‘bằng hữu’ là đại phu nữa? Dịch bệnh tràn lan, nạn dân sắp được cứu rồi.”
Đế Vô Cực làm như không nghe thấy gì, nói tiếp: “Có lương thực nữa, chắc đã vận chuyển đến doanh trại. Nhưng mới một phần nhỏ thôi. Cung Sâm, ngươi dẫn theo vài người đến Khâm Châu và Tứ Châu, đem số lương thảo còn lại chuyển về. Sự tình khẩn cấp, ngươi muốn dẫn bao nhiêu người cũng được.”
Cung Sâm gật đầu: “Vi thần tuân lệnh. Nhưng mà, điện hạ ——” tầm mắt của hắn chuyển đến hướng đối diện.
Chúng thần dường như cũng hiểu ra, ngồi im không một tiếng động.
Cấu tạo thư phòng Vân vương phủ trên tiểu tạ đơn giản cực kỳ, trước sau hai lối vào, được ngăn cách bởi một tấm bình phong bằng ngọc. Bên ngoài là chỗ để thảo luận chính sự, bên trong là nơi bày đầy sách và công văn từ khắp nơi trình lên, là chỗ để một mình Vân vương suy tư. Nhưng cho dù làm thành thư phòng, tiểu tạ cũng không thay đổi nhiều. Cửa sổ bốn bề và cửa luôn rộng mở, từ trong ra ngoài toàn bộ đều nhìn được tất.
Theo lời đồn trong dân gian, tiểu tạ này là để che mắt đối thủ mà thôi, thư phòng thật sự chính là tẩm điện của Vân vương điện hạ trong Vân vương phủ. Phàm là người có chút cân nhắc sẽ không lấy một gian phòng mà từ ngoài có thể nhìn thấu bên trong như tiểu tạ để làm trọng địa. Bằng không, chắc phải bố trí tầng tầng lớp lớp bảo vệ.
Lúc này, có một người ngồi dựa lưng vào trụ phía cửa tây. Từ lúc sáng sớm bắt đầu nghị sự, hắn bị cưỡng ép nghe mọi người thảo luận mấy chuyện quan trọng không sót một chữ. Bất quá, hắn không có ý muốn tham gia, cứ ngồi ở phía sau, một tay cầm sách, một tay phe phẩy quạt, tự tại quá đỗi.
“Điện hạ, ban ngày nắng gắt, vẫn nên mời Hoàn vương điện hạ vào trong ngồi một chút.”
Đế Vô Cực nhẹ nhàng cười: “Đừng quên, hắn là hoàng tộc Khê Dự, không thể can thiệp vào nội chính Hiến Thần.” Rất hợp ý hắn. Nếu Tuý cũng có liên quan đến việc tranh đấu này, đó sẽ là một cái cớ tốt cho đối phương vịn lấy, càng gây cho y thêm nhiều nguy hiểm.
Mọi người ngơ ngẩn. Vân vương điện hạ dễ gì thể hiện nụ cười ôn nhu như vậy trước chúng thần. Tất nhiên bọn họ đều hiểu, điện hạ chỉ vì vị ngoài cửa kia.
Cung Sâm phá vỡ sự im lặng dị thường, nói: “Điện hạ, tứ công tử hôm trước còn đến Nhữ vương biệt phủ dự tiệc. Hôm nay chỉ coi như nhận lời mời đến thăm Vân vương phủ một chuyến, gặp lại cố nhân mà thôi. Nếu đã là cố nhân, điện hạ có thể giới thiệu với bọn thần.”
“Điện hạ, vi thần ngưỡng mộ Lạc tứ công tử lâu nay, xin điện hạ dẫn kiến.” (là giới thiệu gặp mặt)
“Điện hạ!”
Đế Vô Cực trong lòng thầm than, nhìn về phía bóng lưng người kia.
Nhàn nhã phe phẩy quạt, lật một trang sách, Lạc Tự Tuý hồn nhiên chẳng biết phía sau có bao nhiêu ánh mắt tha thiết mong chờ. Nếu biết được mong ước của bọn họ, chỉ sợ hắn cũng đành than thở. Dù sao, nhắm vào hắn chính là danh hào ‘Lạc tứ công tử’, mà cái người được xưng là ‘Tài tuyệt thiên hạ’ Lạc tứ công tử kia làm gì có bộ dáng thế này.
“Thỉnh điện hạ dẫn kiến!” Chúng thần đồng thanh, khẩn khẩn thiết thiết dập đầu với chủ tử nhà mình.
Đế Vô Cực có chút bất đắc dĩ, đứng dậy chậm rãi đi tới phía sau Lạc Tự Túy.
Lạc Tự Tuý khép quạt, ngẩng đầu cười nhìn hắn: “Xong rồi hả?”
Đế Vô Cực lắc đầu: “Khát nước không?”
“Có nước đá thì tốt.” (Băng thuỷ, mà 2 đứa nó nói chuyện tình cảm giữa quần chúng đông người =]])
“Vào trong đi.”
Lạc Tự Tuý nhìn lướt qua cửa, chư vị đại thần mặt mày kỳ lạ ngóng nhìn ra ngoài, mà còn cố vờ như không. Hắn cũng lười để ý nguyên do, mỉm cười: “Quấy rầy chư vị.”
Không chút do dự Lạc Tự Tuý ngồi cạnh người Đế Vô Cực. Đế Vô Cực giới thiệu tên từng người cho hắn, cứ một người hắn sẽ gật đầu cười một cái, không thân không xa.
Quần thần khó nén vẻ hưng phấn, đồng thời cũng dò xét vẻ mặt chủ tử nhà mình. Bọn họ thông minh lựa chọn cách tạm thời giữ im lặng.
Lạc Tự Tuý nhận nước đá Đế Vô Cực đưa tới, chậm rãi uống như đang thưởng trà. Nháy mắt nóng bức như tan đi hết, lộ ra nụ cười thoả mãn.
Đế Vô Cực nhìn hắn, không nhịn được, khí tức mãnh liệt trên người nhu hoà đi nhiều, khoé mắt đuôi lông mày cũng đều phủ lên tiếu ý.
Chư thần len lén liếc nhìn chủ công đều nhìn thấy nét thay đổi trên mặt y. Còn hai người kia thì cứ nhẹ nhàng ngươi nhìn qua ta nhìn lại.
Đột nhiên cảm thấy trong phòng quá mức yên tĩnh, Lạc Tự Tuý đưa mắt nhìn quanh. Hầu như tất cả mọi người đều tránh né ánh mắt của hắn. Hắn nhoẻn miệng cười, cầm ấm trà đứng lên, lần lượt châm cho bọn họ.
“Điện hạ…”
Các thần tử đều thụ sủng nhược kinh muốn đứng lên.
Lạc Tự Tuý mỉm cười: “Các vị mệt mỏi rồi, tạm nghỉ ngơi giải khát một chút.”
“Xin điện hạ trở về chỗ ngồi, bọn thần thất lễ.”
“Chúng thần trăm triệu lần không dám nhận…”
Đế Vô Cực lên tiếng nói: “Nghỉ một chút thôi.”
Mọi người liếc chủ công một cái, lập tức yên tĩnh trở lại.
Lạc Tự Tuý cười trở lại bên người Đế Vô Cực, thấp giọng nói: “Ta vào trong xem thử.” Hắn ở chỗ này chỉ biết gây trở ngại người ta thảo luận, không bằng lánh mặt tốt hơn.
Đế Vô Cực gật đầu.
Vì vậy, nghị sự tiếp tục tiến hành.
Cung Sâm nói: “Điện hạ, nếu mang nhiều người vi thần lo lắng an nguy của ngài và Hoàn vương điện hạ.”
Binh bộ thượng thư cũng nói: “Những ngày này khá nguy hiểm. Nghe nói thuộc hạ của Nhữ vương có nhiều cao thủ tuyệt đỉnh, đều là hạng người tàn nhẫn, võ công khó đoán.”
Đế Vô Cực ánh mắt thâm trầm: “Nếu không nhanh chóng đem hướng ngân và lương thực chở về, đợi sau khi bọn họ phát hiện, rất khó giữ được. Dù là thương lữ của Khê Dự và Hạo Quang bọn họ cũng không để tâm đâu, tuỳ tiện giao cho đạo tặc xử lý. Những hướng ngân và lương thực này một khi rơi vào tay bọn họ, năm mươi vạn đại quân của chúng ta sẽ hết đường sống.”
“An nguy của hai vị điện hạ…”
“Ta sẽ bảo vệ y.” Tình hình này giống như trong cung Trì Dương năm đó, hắn tin tưởng vào năng lực có thể bảo vệ chu toàn người này của mình. Đế Vô Cực cong cong khoé môi: “Cung Sâm, ngươi chỉ cần lo chuyện ta giao phó.”
“Tuân lệnh, điện hạ.” Cung Sâm cúi đầu.
“Nhanh xuất phát thôi.”
“Vâng.”
Ngồi bên trong Lạc Tự Tuý giương mắt, vừa vặn chạm phải ánh nhìn của Cung Sâm. Hắn khẽ cười, Cung Sâm ôn hoà cười đáp, xoay người rời đi.
“Điện hạ, tính mạng bọn thần không quan trọng, xin điện hạ thu hồi ẩn vệ xung quanh.”
Nghe nói thế, ánh mắt Đế Vô Cực nhất thời lạnh như băng, lạnh nhạt nói: “Các vị nếu đã sẵn sàng góp sức cho ta, phải bảo vệ tốt mạng của mình để còn ra sức.”
Tiếng nói hắn chưa dứt, ngoài cửa truyền đến một câu: “Vương huynh, ẩn vệ bên cạnh đệ nhiều lắm, cứ để cho Cung đại nhân sai khiến.”
“Quân…” Đế Vô Cực nhìn Linh vương Đế Quân cười hồn nhiên bên cạnh cửa, than nhẹ: “Ngày mai ngươi chuyển đến hành cung ở.”
Đế Quân một thân bạch hiếu y (đồ tang), sắc mặt hơi nhợt nhạt, vẫn cười khanh khách: “Vương phủ đã có trận thế của Vương huynh rồi mà.”
“Nếu bày trận có thể bảo đảm, thì ẩn vệ để làm gì?”
“Vương huynh nên an bài bên mình vài ẩn vệ mới tốt.”
Chúng thần đều đứng dậy hành lễ với Đế Quân.
Đế Quân gật đầu hồi lễ, bỗng nhiên vui mừng: “Tứ công tử!”
Lạc Tự Túy khép sách lại, cười thăm hỏi: “Linh vương điện hạ, đã lâu không gặp.”
“Đã nghe tin tứ công tử đến Giác Ngâm. Nhưng ta chịu tang trong người, không thể đến hành cung bái phỏng, thật thất lễ.”
“Phải là ta đến phủ mới đúng.”
Đế Vô Cực thấy hai người khách sáo như vậy, thấp giọng: “Quân, ngươi không cần vậy. Tuý đã đọc sách mấy canh giờ rồi, ngươi theo y nói chuyện đi.”
Đế Quân tới gần hắn, gật đầu đáp ứng: “Vương huynh, huynh với Tứ công tử đúng là rất xứng nha.”
Đế Vô Cực nhìn hắn, không nói.
“Vương huynh nói không thú nữ thê, là vì tứ công tử?”
Các vị đại thần vẫn bàng thính (tham gia hội nghị nhưng không được quyền phát biểu và biểu quyết) đều có chút khiếp sợ, đồng loạt nhìn thẳng chủ tử nhà mình, sợ hiểu nhầm ý tứ.
Đế Vô Cực cười khẽ, nhìn mọi người. “Không sai.”
Trong lúc nhất thời, bên trong phòng ngay cả tiếng hít thở cũng biến mất.
Đế Vô Cực hớp miếng trà, lại nói: “Quân, ngươi không bất ngờ.”
Đế Quân ngồi xuống một văn án chất đầy công văn, cười nói: “Hà tất phải kinh ngạc? Có thể ở bên cạnh vương huynh chỉ có tứ công tử.”
Lạc Tự Tuý nhìn ánh mắt Đế Vô Cực, cười khẽ: “Linh vương điện hạ chê cười rồi.”
“Mấy năm nay tứ công tử đều ở Khê Dự à.”
“Đa phần là vậy. Thỉnh thoảng có đến Hiến Thần và Hạo Quang.”
“Hoá ra người được quốc sư phó thác là tứ công tử. Ta nghe quốc sư nói rất nhiều chuyện trong dân gian, đa số đều được kể lại, nói như vậy ngài ắt hẳn cực khổ rồi.”
“Nếu nói cực khổ, chi bằng nói ta thích hợp trở thành ám hành sử.”
Đế Vô Cực nhướn mắt, ra hiệu tiếp tục nghị sự.
Vì vậy bên ngoài và bên trong là hai không gian bất đồng. Một nghiêm nghị, một an nhàn.
Sau khi dùng xong ngọ thiện, Đế Vô Cực quyết định đến nam doanh (doanh trại phía nam kinh thành). Hắn còn định đi một mình để Lạc Tự Tuý ở lại Vân vương phủ, không ngờ Lạc Tự Tuý chẳng nói chẳng rằng đứng cạnh ngựa hắn.
Hai người đứng đó một hồi lâu, Đế Vô Cực đành mở lời trước.
“Tuý, trên đường đi rất nguy hiểm.”
“Trước đây đều vậy không phải sao?”
“Khi đó là bất đắc dĩ, ngươi mới phải ra ngoài. Không như bây giờ, ngươi đừng mạo hiểm.”
Lạc Tự Tuý dừng lại ở đôi mắt đen như mực kia, nhàn nhạt nói: “Hôm nay cũng phải đi.”
Đế Vô Cực hết lời. Sáng nay sau khi thức dậy, Lạc Tự Tuý có chút thấp thỏm, cử chỉ cũng thay đổi chút ít. Nhưng lại không chịu nói lý do, chỉ chủ động đòi theo hắn đến Vân vương phủ. Đổi lại bình thường, hắn phải thích ở lại hành cung đọc sách mới đúng, vừa thoải mái vừa an tĩnh. Hơn nữa, nếu chỉ muốn đến Vân vương phủ nhìn một cái, hắn cũng không cần từ sáng đến trưa đều ngồi ở thư phòng. Hoa viên, đình đài chỗ nào cũng thích hợp để đọc sách hơn.
Đêm qua xảy ra chuyện gì? Hay là y nhớ ra điều gì?
Vì sao không thể đem những phiền não trong lòng tỏ bày cùng hắn?
Tuy rằng có thể nhìn thấy y mọi lúc, hắn cảm thấy thích thú nhưng vẫn không lý giải được sự lo lắng.
“Vương huynh…” Đế Quân đứng cạnh nhỏ giọng gọi, nhìn Lạc Tự Tuý, “Nếu tứ công tử muốn đến nam doanh thăm thú, mang nhiều thị vệ là được rồi.”
Đế Vô Cực vẫn đang trầm mặc.
Lạc Tự Tuý nhíu mày, xoay người gọi kỵ vệ doanh.
“Dắt ngựa.”
“Vâng, điện hạ.”
Thấy y cố chấp vậy, Đế Vô Cực đành ngầm đồng ý.
Lạc Tự Túy lên ngựa, cũng không giải thích nhiều, giục ngựa đi theo phía sau y.
Đằng sau hai người, có mười mấy thị vệ cưỡi ngựa theo sát.
Trong thư phòng oi bức, trên mặt ai cũng có một lớp mồ hôi mỏng. Mà hình như chẳng ai để ý đến chuyện trời hanh khí khô. Mọi người vẫn nhỏ giọng thảo luận như trước, người bên cạnh cũng hết sức chăm chú lắng nghe.
Gió nhẹ thổi qua, mang theo một chút mát mẻ. Sau đó, mặt trời càng chói chang, càng khiến người ta hết chịu nổi.
Đế Vô Cực ngồi ngay ngắn sau án chủ, lẳng lặng nghe chúng thần nghị luận, từ đầu đến cuối không nói một lời.
Song phương đang lúc tranh luận, Cung Sâm ở giữa hoà giải.
Bỗng nhiên, ngoài cửa có vài người nhanh chân đi vào. Quần thần nhất thời im lặng, đồng loạt nhìn chằm chằm phía cửa vừa đặt mấy cái rương xuống.
Các ẩn vệ rất ít khi hiện thân nay đều quỳ một chân hành lễ trước cửa.
Đế Vô Cực quét mắt qua, vẫn không nói.
Các ẩn vệ này đã quen với sự lặng lẽ của chủ tử, dùng nội lực đánh vỡ cái rương. Mọi người trong đại sảnh hai mắt mở to, bị rất nhiều thỏi vàng làm cho chói mắt.
Cung Sâm khẽ cười: “Chẳng biết điện hạ lấy kim ngân này từ đâu? Vi thần và các vị đại nhân thúc ngựa không ngừng, chạy khắp kinh thành cũng không bằng một phần mười.”
“Điện hạ, trong một đêm mà…”
Đế Vô Cực nhướn mày. Chẳng lẽ bọn họ nghĩ hắn phái người cướp quốc khố chắc? Hắn hay tuỳ tiện làm chuyện khiến người đám tiếu à? “Có bằng hữu quyên góp, vừa hợp để trưng dụng.”
Ngữ điệu bình thường, như không bận tâm tí nào, người nghe hai mắt sáng ngời, tinh thần phấn chấn.
“Bằng hữu của điện hạ, là thái tử điện hạ Trì Dương phải không?”
“Có thể ‘quyên góp’ nhiều vậy sao?”
“Còn có ‘bằng hữu’ là đại phu nữa? Dịch bệnh tràn lan, nạn dân sắp được cứu rồi.”
Đế Vô Cực làm như không nghe thấy gì, nói tiếp: “Có lương thực nữa, chắc đã vận chuyển đến doanh trại. Nhưng mới một phần nhỏ thôi. Cung Sâm, ngươi dẫn theo vài người đến Khâm Châu và Tứ Châu, đem số lương thảo còn lại chuyển về. Sự tình khẩn cấp, ngươi muốn dẫn bao nhiêu người cũng được.”
Cung Sâm gật đầu: “Vi thần tuân lệnh. Nhưng mà, điện hạ ——” tầm mắt của hắn chuyển đến hướng đối diện.
Chúng thần dường như cũng hiểu ra, ngồi im không một tiếng động.
Cấu tạo thư phòng Vân vương phủ trên tiểu tạ đơn giản cực kỳ, trước sau hai lối vào, được ngăn cách bởi một tấm bình phong bằng ngọc. Bên ngoài là chỗ để thảo luận chính sự, bên trong là nơi bày đầy sách và công văn từ khắp nơi trình lên, là chỗ để một mình Vân vương suy tư. Nhưng cho dù làm thành thư phòng, tiểu tạ cũng không thay đổi nhiều. Cửa sổ bốn bề và cửa luôn rộng mở, từ trong ra ngoài toàn bộ đều nhìn được tất.
Theo lời đồn trong dân gian, tiểu tạ này là để che mắt đối thủ mà thôi, thư phòng thật sự chính là tẩm điện của Vân vương điện hạ trong Vân vương phủ. Phàm là người có chút cân nhắc sẽ không lấy một gian phòng mà từ ngoài có thể nhìn thấu bên trong như tiểu tạ để làm trọng địa. Bằng không, chắc phải bố trí tầng tầng lớp lớp bảo vệ.
Lúc này, có một người ngồi dựa lưng vào trụ phía cửa tây. Từ lúc sáng sớm bắt đầu nghị sự, hắn bị cưỡng ép nghe mọi người thảo luận mấy chuyện quan trọng không sót một chữ. Bất quá, hắn không có ý muốn tham gia, cứ ngồi ở phía sau, một tay cầm sách, một tay phe phẩy quạt, tự tại quá đỗi.
“Điện hạ, ban ngày nắng gắt, vẫn nên mời Hoàn vương điện hạ vào trong ngồi một chút.”
Đế Vô Cực nhẹ nhàng cười: “Đừng quên, hắn là hoàng tộc Khê Dự, không thể can thiệp vào nội chính Hiến Thần.” Rất hợp ý hắn. Nếu Tuý cũng có liên quan đến việc tranh đấu này, đó sẽ là một cái cớ tốt cho đối phương vịn lấy, càng gây cho y thêm nhiều nguy hiểm.
Mọi người ngơ ngẩn. Vân vương điện hạ dễ gì thể hiện nụ cười ôn nhu như vậy trước chúng thần. Tất nhiên bọn họ đều hiểu, điện hạ chỉ vì vị ngoài cửa kia.
Cung Sâm phá vỡ sự im lặng dị thường, nói: “Điện hạ, tứ công tử hôm trước còn đến Nhữ vương biệt phủ dự tiệc. Hôm nay chỉ coi như nhận lời mời đến thăm Vân vương phủ một chuyến, gặp lại cố nhân mà thôi. Nếu đã là cố nhân, điện hạ có thể giới thiệu với bọn thần.”
“Điện hạ, vi thần ngưỡng mộ Lạc tứ công tử lâu nay, xin điện hạ dẫn kiến.” (là giới thiệu gặp mặt)
“Điện hạ!”
Đế Vô Cực trong lòng thầm than, nhìn về phía bóng lưng người kia.
Nhàn nhã phe phẩy quạt, lật một trang sách, Lạc Tự Tuý hồn nhiên chẳng biết phía sau có bao nhiêu ánh mắt tha thiết mong chờ. Nếu biết được mong ước của bọn họ, chỉ sợ hắn cũng đành than thở. Dù sao, nhắm vào hắn chính là danh hào ‘Lạc tứ công tử’, mà cái người được xưng là ‘Tài tuyệt thiên hạ’ Lạc tứ công tử kia làm gì có bộ dáng thế này.
“Thỉnh điện hạ dẫn kiến!” Chúng thần đồng thanh, khẩn khẩn thiết thiết dập đầu với chủ tử nhà mình.
Đế Vô Cực có chút bất đắc dĩ, đứng dậy chậm rãi đi tới phía sau Lạc Tự Túy.
Lạc Tự Tuý khép quạt, ngẩng đầu cười nhìn hắn: “Xong rồi hả?”
Đế Vô Cực lắc đầu: “Khát nước không?”
“Có nước đá thì tốt.” (Băng thuỷ, mà 2 đứa nó nói chuyện tình cảm giữa quần chúng đông người =]])
“Vào trong đi.”
Lạc Tự Tuý nhìn lướt qua cửa, chư vị đại thần mặt mày kỳ lạ ngóng nhìn ra ngoài, mà còn cố vờ như không. Hắn cũng lười để ý nguyên do, mỉm cười: “Quấy rầy chư vị.”
Không chút do dự Lạc Tự Tuý ngồi cạnh người Đế Vô Cực. Đế Vô Cực giới thiệu tên từng người cho hắn, cứ một người hắn sẽ gật đầu cười một cái, không thân không xa.
Quần thần khó nén vẻ hưng phấn, đồng thời cũng dò xét vẻ mặt chủ tử nhà mình. Bọn họ thông minh lựa chọn cách tạm thời giữ im lặng.
Lạc Tự Tuý nhận nước đá Đế Vô Cực đưa tới, chậm rãi uống như đang thưởng trà. Nháy mắt nóng bức như tan đi hết, lộ ra nụ cười thoả mãn.
Đế Vô Cực nhìn hắn, không nhịn được, khí tức mãnh liệt trên người nhu hoà đi nhiều, khoé mắt đuôi lông mày cũng đều phủ lên tiếu ý.
Chư thần len lén liếc nhìn chủ công đều nhìn thấy nét thay đổi trên mặt y. Còn hai người kia thì cứ nhẹ nhàng ngươi nhìn qua ta nhìn lại.
Đột nhiên cảm thấy trong phòng quá mức yên tĩnh, Lạc Tự Tuý đưa mắt nhìn quanh. Hầu như tất cả mọi người đều tránh né ánh mắt của hắn. Hắn nhoẻn miệng cười, cầm ấm trà đứng lên, lần lượt châm cho bọn họ.
“Điện hạ…”
Các thần tử đều thụ sủng nhược kinh muốn đứng lên.
Lạc Tự Tuý mỉm cười: “Các vị mệt mỏi rồi, tạm nghỉ ngơi giải khát một chút.”
“Xin điện hạ trở về chỗ ngồi, bọn thần thất lễ.”
“Chúng thần trăm triệu lần không dám nhận…”
Đế Vô Cực lên tiếng nói: “Nghỉ một chút thôi.”
Mọi người liếc chủ công một cái, lập tức yên tĩnh trở lại.
Lạc Tự Tuý cười trở lại bên người Đế Vô Cực, thấp giọng nói: “Ta vào trong xem thử.” Hắn ở chỗ này chỉ biết gây trở ngại người ta thảo luận, không bằng lánh mặt tốt hơn.
Đế Vô Cực gật đầu.
Vì vậy, nghị sự tiếp tục tiến hành.
Cung Sâm nói: “Điện hạ, nếu mang nhiều người vi thần lo lắng an nguy của ngài và Hoàn vương điện hạ.”
Binh bộ thượng thư cũng nói: “Những ngày này khá nguy hiểm. Nghe nói thuộc hạ của Nhữ vương có nhiều cao thủ tuyệt đỉnh, đều là hạng người tàn nhẫn, võ công khó đoán.”
Đế Vô Cực ánh mắt thâm trầm: “Nếu không nhanh chóng đem hướng ngân và lương thực chở về, đợi sau khi bọn họ phát hiện, rất khó giữ được. Dù là thương lữ của Khê Dự và Hạo Quang bọn họ cũng không để tâm đâu, tuỳ tiện giao cho đạo tặc xử lý. Những hướng ngân và lương thực này một khi rơi vào tay bọn họ, năm mươi vạn đại quân của chúng ta sẽ hết đường sống.”
“An nguy của hai vị điện hạ…”
“Ta sẽ bảo vệ y.” Tình hình này giống như trong cung Trì Dương năm đó, hắn tin tưởng vào năng lực có thể bảo vệ chu toàn người này của mình. Đế Vô Cực cong cong khoé môi: “Cung Sâm, ngươi chỉ cần lo chuyện ta giao phó.”
“Tuân lệnh, điện hạ.” Cung Sâm cúi đầu.
“Nhanh xuất phát thôi.”
“Vâng.”
Ngồi bên trong Lạc Tự Tuý giương mắt, vừa vặn chạm phải ánh nhìn của Cung Sâm. Hắn khẽ cười, Cung Sâm ôn hoà cười đáp, xoay người rời đi.
“Điện hạ, tính mạng bọn thần không quan trọng, xin điện hạ thu hồi ẩn vệ xung quanh.”
Nghe nói thế, ánh mắt Đế Vô Cực nhất thời lạnh như băng, lạnh nhạt nói: “Các vị nếu đã sẵn sàng góp sức cho ta, phải bảo vệ tốt mạng của mình để còn ra sức.”
Tiếng nói hắn chưa dứt, ngoài cửa truyền đến một câu: “Vương huynh, ẩn vệ bên cạnh đệ nhiều lắm, cứ để cho Cung đại nhân sai khiến.”
“Quân…” Đế Vô Cực nhìn Linh vương Đế Quân cười hồn nhiên bên cạnh cửa, than nhẹ: “Ngày mai ngươi chuyển đến hành cung ở.”
Đế Quân một thân bạch hiếu y (đồ tang), sắc mặt hơi nhợt nhạt, vẫn cười khanh khách: “Vương phủ đã có trận thế của Vương huynh rồi mà.”
“Nếu bày trận có thể bảo đảm, thì ẩn vệ để làm gì?”
“Vương huynh nên an bài bên mình vài ẩn vệ mới tốt.”
Chúng thần đều đứng dậy hành lễ với Đế Quân.
Đế Quân gật đầu hồi lễ, bỗng nhiên vui mừng: “Tứ công tử!”
Lạc Tự Túy khép sách lại, cười thăm hỏi: “Linh vương điện hạ, đã lâu không gặp.”
“Đã nghe tin tứ công tử đến Giác Ngâm. Nhưng ta chịu tang trong người, không thể đến hành cung bái phỏng, thật thất lễ.”
“Phải là ta đến phủ mới đúng.”
Đế Vô Cực thấy hai người khách sáo như vậy, thấp giọng: “Quân, ngươi không cần vậy. Tuý đã đọc sách mấy canh giờ rồi, ngươi theo y nói chuyện đi.”
Đế Quân tới gần hắn, gật đầu đáp ứng: “Vương huynh, huynh với Tứ công tử đúng là rất xứng nha.”
Đế Vô Cực nhìn hắn, không nói.
“Vương huynh nói không thú nữ thê, là vì tứ công tử?”
Các vị đại thần vẫn bàng thính (tham gia hội nghị nhưng không được quyền phát biểu và biểu quyết) đều có chút khiếp sợ, đồng loạt nhìn thẳng chủ tử nhà mình, sợ hiểu nhầm ý tứ.
Đế Vô Cực cười khẽ, nhìn mọi người. “Không sai.”
Trong lúc nhất thời, bên trong phòng ngay cả tiếng hít thở cũng biến mất.
Đế Vô Cực hớp miếng trà, lại nói: “Quân, ngươi không bất ngờ.”
Đế Quân ngồi xuống một văn án chất đầy công văn, cười nói: “Hà tất phải kinh ngạc? Có thể ở bên cạnh vương huynh chỉ có tứ công tử.”
Lạc Tự Tuý nhìn ánh mắt Đế Vô Cực, cười khẽ: “Linh vương điện hạ chê cười rồi.”
“Mấy năm nay tứ công tử đều ở Khê Dự à.”
“Đa phần là vậy. Thỉnh thoảng có đến Hiến Thần và Hạo Quang.”
“Hoá ra người được quốc sư phó thác là tứ công tử. Ta nghe quốc sư nói rất nhiều chuyện trong dân gian, đa số đều được kể lại, nói như vậy ngài ắt hẳn cực khổ rồi.”
“Nếu nói cực khổ, chi bằng nói ta thích hợp trở thành ám hành sử.”
Đế Vô Cực nhướn mắt, ra hiệu tiếp tục nghị sự.
Vì vậy bên ngoài và bên trong là hai không gian bất đồng. Một nghiêm nghị, một an nhàn.
Sau khi dùng xong ngọ thiện, Đế Vô Cực quyết định đến nam doanh (doanh trại phía nam kinh thành). Hắn còn định đi một mình để Lạc Tự Tuý ở lại Vân vương phủ, không ngờ Lạc Tự Tuý chẳng nói chẳng rằng đứng cạnh ngựa hắn.
Hai người đứng đó một hồi lâu, Đế Vô Cực đành mở lời trước.
“Tuý, trên đường đi rất nguy hiểm.”
“Trước đây đều vậy không phải sao?”
“Khi đó là bất đắc dĩ, ngươi mới phải ra ngoài. Không như bây giờ, ngươi đừng mạo hiểm.”
Lạc Tự Tuý dừng lại ở đôi mắt đen như mực kia, nhàn nhạt nói: “Hôm nay cũng phải đi.”
Đế Vô Cực hết lời. Sáng nay sau khi thức dậy, Lạc Tự Tuý có chút thấp thỏm, cử chỉ cũng thay đổi chút ít. Nhưng lại không chịu nói lý do, chỉ chủ động đòi theo hắn đến Vân vương phủ. Đổi lại bình thường, hắn phải thích ở lại hành cung đọc sách mới đúng, vừa thoải mái vừa an tĩnh. Hơn nữa, nếu chỉ muốn đến Vân vương phủ nhìn một cái, hắn cũng không cần từ sáng đến trưa đều ngồi ở thư phòng. Hoa viên, đình đài chỗ nào cũng thích hợp để đọc sách hơn.
Đêm qua xảy ra chuyện gì? Hay là y nhớ ra điều gì?
Vì sao không thể đem những phiền não trong lòng tỏ bày cùng hắn?
Tuy rằng có thể nhìn thấy y mọi lúc, hắn cảm thấy thích thú nhưng vẫn không lý giải được sự lo lắng.
“Vương huynh…” Đế Quân đứng cạnh nhỏ giọng gọi, nhìn Lạc Tự Tuý, “Nếu tứ công tử muốn đến nam doanh thăm thú, mang nhiều thị vệ là được rồi.”
Đế Vô Cực vẫn đang trầm mặc.
Lạc Tự Tuý nhíu mày, xoay người gọi kỵ vệ doanh.
“Dắt ngựa.”
“Vâng, điện hạ.”
Thấy y cố chấp vậy, Đế Vô Cực đành ngầm đồng ý.
Lạc Tự Túy lên ngựa, cũng không giải thích nhiều, giục ngựa đi theo phía sau y.
Đằng sau hai người, có mười mấy thị vệ cưỡi ngựa theo sát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất