Chương 121
Trong khi mọi người nói chuyện, Vô Gian xem xét quanh phòng, quay đầu nói: “Điện hạ thiết trận trong phòng không tệ. Đại trận ngoài hành cung cũng rất tốt. Tấm lòng bảo vệ tứ công tử của Vân vương điện hạ chúng ta đều hiểu.”
Liễu Thì tiếp lời: “Đem tứ công tử giao cho Vân vương điện hạ là đúng, lúc trước ta còn lo xa. Còn phần tà thuật… …”
Trọng Mộc nhón chân, kéo kéo vạt áo y: “Liễu Thì sư thúc, giao cho con đi, con đã có vài manh mối.”
Liễu Thì cười khổ: “Chuyện này —— ”
Lê Duy nhìn Lạc Tự Tuý, thản nhiên: “Liễu Thì sư thúc, có thể để đồ nhi cùng điều tra không? Tìm được thân phận người này rồi đồ nhi sẽ ngừng, đem tất thảy giao cho sư thúc định đoạt.”
Liễu Thì không trả lời coi như ngầm đồng ý.
Sơ Ngôn nhìn thấy vẻ mặt mong ngóng của Trọng Mộc, tươi cười: “Trọng Mộc, một người hành sự bất tiện, con giúp y một tay đi.”
“Tuân lệnh! Sư bá!”
Nhìn thấy Lê Duy và Trọng Mộc đều biến mất ngoài cửa, Liễu Thì phân phó: “Diêu Duệ, con cũng đi giúp bọn nó đi.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
“Bằng năng lực ba vị này, tìm ra thân phận người kia chắc chỉ vài ngày. Đến lúc đó, người này có thể giao cho trẫm xử lý không? Dù sao người bị thương là hoàng thất Khê Dự ta.” Hậu Khí Diễm nhếch khoé môi, giọng nói bình thường nhưng mang theo khí tức không để người ta cự tuyệt.
Bốn vị quốc sư im lặng, cuối cùng đáp ứng.
Lạc Tự Tuý đã uống xong thuốc cất lời phá vỡ sự im lặng trong điện: “Chuyến này các quốc sư vì đến thăm ta sao?”
“Đúng là đặc biệt đến thăm tứ công tử.” Liễu Thì nói, “Cũng muốn nói cho tứ công tử biết, từ bây giờ trở đi bắt đầu ngự nghị. Tất nhiên ngày cử hành nghi thức chọn đế sẽ nhanh chóng được quyết định để tránh nảy sinh biến cố.”
Lạc Tự Tuý trong mắt đầy tiếu ý: “Vẫn nên có kết quả nhanh thôi.”
“Thiên mệnh lần này, ta tin Hiến Thần có thể bình yên vượt qua.” Liễu Thì dự đoán. Nhưng Lạc Tự Tuý lại thấy trong lời này hình như còn cất giấu số phận gì đó —— số phận quốc gia này, đồng thời cũng là vận mệnh của Đế Vô Cực và hắn.
Ngày tam đế giá lâm Giác Ngâm, Thanh Ninh đế đưa ra đề nghị họp sớm. Nhị đế lập tức đồng ý, quyết định ở nghị chính điện trong hoàng cung tiến hành thương nghị cuối cùng.
Ngày năm tháng bảy, ngự nghị chính thức cử hành.
Sáng sớm, tam đế đồng thời ngự giá khỏi hành cung, một đội ngũ thật dài bước đi trên đường phố vắng vẻ của Giác Ngâm. Dân chúng đã lâu không thấy cảnh tượng này đều dập đầu quỳ lạy hai bên đường, đến lúc ngẩng lên, đều là vẻ mặt mong chờ.
Lạc Tự Tuý ngồi cạnh Hậu Khí Diễm, nhìn đoàn người, lặng im.
Sắc mặt hắn vẫn tái nhợt như trước, thần thái thì thập phần bình thản.
Hậu Khí Diễm ngồi nghiêm chỉnh, tầm mắt thỉnh thoảng nhìn sang nhưng chẳng nói gì.
Đi qua một loạt cửa gác, cuối cùng cũng đến bên trong hoàng thành.
Lạc Tự Tuý lần đầu tiên nhìn thấy hoàng cung Hiến Thần. Ngồi trên liễn xa nhìn về phía trước, tầng tầng lớp lớp cung điện trắng như tuyết, thỉnh thoảng đan xen sắc xanh của cây cối. Kiến trúc trong hoàng cung toàn bộ đều là màu trắng, hoa văn chạm trổ nho nhỏ, trang trọng thanh cao.
Toà hoàng thành này, như ảo ảnh giữa đời thường. Lạc Tự Tuý không tưởng tượng được cảnh vị hoàng đế kia lại sống trong một cung điện như vậy.
Ngự liễn dừng trước nghị chính điện.
Lạc Tự Tuý xuống xe, ngẩng đầu liền thấy Đế Vô Cực, Đế Quân, Nhữ vương, Cảnh vương đứng trước bậc thềm trải thảm đỏ cung nghênh ba vị bệ hạ.
Bốn người mặc bốn loại long bào khác nhau, Đế Vô Cực mặc cẩm tú bào ngân sắc càng khiến người ta chú ý. Dù phục sức hoa lệ như vậy cũng không giảm bớt đi phong thái của y, càng làm nổi bật sự cao quý và ưu nhã.
Vân vương điện hạ tất nhiên là người nổi bật nhất bên ngoài nghị chính điện, làm lu mờ những sự tồn tại khác.
Hai người bốn mắt nhìn nhau. Đế Vô Cực hơi nhếch khoé môi, Lạc Tự Tuý cũng không ngăn nụ cười nhàn nhạt của mình.
Liễu Thì tiến lên đón, hơi khom người làm động tác mời: “Bốn vị bệ hạ, mời.”
Nghe vậy, tầm nhìn Lạc Tự Tuý dời phía Hạo Quang đế cách đó không xa. Thuần Hi đế Thiên Tốn tất nhiên chẳng cần nói đến, vì sao Lạc Tự Tỉnh vốn phải xuất kinh điều tra thích khách lại xuất hiện nơi đây?
Lễ quan dẫn các bệ hạ vào điện, Lạc Tự Tuý đưa mắt nhìn Lạc Tự Tỉnh đi từng bước vào trong, nụ cười càng tươi, không chút hoang mang đi vào theo.
Bên trong nghị chính điện đã được bố trí thoả đáng. Ngay chính giữa điện được bày ba cái bàn bằng ngọc xanh theo kiểu toạ bắc triêu nam (ngồi phía bắc mặt hướng phía nam), xa hơn chút có đặt năm cái bàn bằng gỗ đàn hương.
Đúng giờ thìn, nhịp trống tiếng sau so với tiếng trước càng nhanh hơn, thúc giục những người tham dự hội nghị bắt đầu đi vào chủ đề.
Bầu không khí trầm mặc bao trùm. Lạc Tự Tuý uống trà, đưa mắt nhìn hai cái lư hương lớn ngoài cửa điện. Lư hương được làm bởi ngọc bích lờn vờn khói xanh, chậm rãi toả ra khắp nơi. Hắn tiếp tục nhìn bốn phía, lần lượt nhìn vẻ mặt mọi người. Tầm nhìn dừng lại trên khuôn mặt lạnh nhạt của Đế Vô Cực một lúc, hắn cúi mắt, mặt mày cong cong, tiếp tục uống trà, tự nhiên như mọi người.
Thương nghị vừa bắt đầu, đều là biểu tình hoà thuận vui vẻ trò chuyện.
Thân là hoàng tộc Khê Dự, Lạc Tự Tuý phải cùng bọn họ lá mặt lá trái, đồng thời phải tỏ vẻ ta chẳng quan tâm gì đâu.
“Vậy, hai ngày nay các vị bệ hạ đều nghỉ ngơi thoải mái?” Cảnh vương cười hỏi.
“Có tâm sự trong lòng, sao mà thoải mái được?” Hậu Khí Diễm cười ôn hoà, ánh mắt thì lạnh nhạt. Mắt hắn quét qua ai thì vẻ mặt người đó hơi biến đổi.
Cho nên, bầu không khí vốn đang hoà hợp bỗng chốc thay đổi.
Mà cái người khơi nguồn vẫn cười cợt vô tội, làm như chuyện chẳng phải do mình.
“Thế cục Hiến Thần đã loạn đến độ liên luỵ hoàng thất Khê Dự ta, trẫm cảm thấy hơi đang tiếc.” Hậu Khí Diễm chớp mắt thở dài, ra chiều thương tiếc lắm.
“Bệ hạ bớt giận, đều do cô gia vô năng.” Đế Vô Cực tiếp lời, cũng là vẻ thương tiếc nhìn Lạc Tự Tuý.
Rất ít khi thấy biểu tình phong phú của y như vậy, Đế Quân kinh ngạc nhìn về phía Lạc Tự Tuý. Hai ngày nay hắn mới biết tin Lạc Tự Tuý bị thương, có đi thăm y hai ba lần, nhưng không biết thương thế ra sao. “Cô gia cũng có trách nhiệm, đáng lẽ phải cùng vương huynh đãi khách mới đúng.”
Vẻ mặt Cảnh vương và Nhữ vương cũng nghiêm trọng, đồng loạt nhìn Lạc Tự Tuý.
“Tiểu vương với huynh trưởng cũng nên thỉnh tội, còn tưởng Giác Ngâm an toàn nên mới khinh thường, không sai phái người đi bảo vệ Hoàn vương điện hạ.”
“Điêu dân dạo này dám cả gan làm loạn, cô gia sẽ hiệp trợ Linh vương đến chỉnh đốn bọn họ.”
Thoái thác rất sạch sẽ. Lạc Tự Tuý nheo mắt, chẳng nói gì.
“Thương thế Hoàn vương điện hạ ra sao?”
“Như Nhữ vương điện hạ thấy, ngoại thương đã bớt phân nửa. Nội thương cũng không đáng kể, điều dưỡng vài tháng sẽ khôi phục.” Lạc Tự Tuý bình tĩnh nói, cứ như chủ đề bàn tán là chuyện nhà ai đó.
Nhữ vương mỉm cười: “Cô gia có sưu tầm không ít dược liệu, ngày khác sẽ đến tặng điện hạ. Hy vọng điện hạ sớm ngày khỏi hẳn.”
“Đa tạ ý tốt của Nhữ vương điện hạ.”
Làm bộ làm tịch kết thúc, Hậu Khí Diễm khẽ cười gật đầu nói: “Vì đề phòng điêu dân nhân cơ hội làm loạn, trẫm cho rằng, phải sớm ngày tiến hành nghi thức chọn đế. Về phần dùng cách gì —— nghi thức Phượng hoàng huyết là công bằng nhất.”
Mang theo nụ cười thân thiết nhìn người bên cạnh: “Hai vị nghĩ sao?”
Thiên Tốn cười khẽ: “Thanh Ninh bệ hạ nói chí phải. Trẫm cũng cho rằng, sớm cử hành nghi thức chọn đế với nước với dân đều có ích.”
Hoàng Hạo nghiêng đầu nhìn các quốc sư bên góc, chậm rãi nói: “Các quốc sư nên chuẩn bị đi.”
Liễu Thì gật đầu, nhìn bốn vị vương gia: “Các điện hạ có ý kiến gì không?”
Tất nhiên đều tán thành.
Lạc Tự Tuý lại uống trà, nâng mắt nhìn.
“Tin là bốn vị điện hạ đều đã nghe nói qua nghi thức phượng hoàng huyết này.” Liễu Thì nghiêm nghị, “Phượng hoàng huyết, là thần huyết. Nhiều năm trước, tiên sư được thần bày mưu đặt kế, nhận được thần huyết, trở thành ngọn nguồn huyết mạch hoàng tộc, đồng thời cũng là vật minh chứng cho thiên mệnh.”
“Phượng hoàng huyết là thánh vật, cũng là độc vật. Bất luận có bao nhiêu người tham gia nghi thức này, cuối cùng chỉ còn một người. Người này chính là con của thần linh, ứng theo mệnh trời làm hoàng đế.”
“Bốn vị điện hạ đều quyết định tham gia?”
Đế Vô Cực nhìn Đế Quân: “Không, cô gia từ lâu đã được uỷ thác bảo vệ Linh vương, nên nghi thức chỉ có cô gia tham gia.”
Nhữ vương không do dự, lên tiếng: “Cô gia thân là huynh trưởng, tất nhiên tham gia.”
“Nếu, cả hai vị vương gia đều không phải người được chọn, Linh vương và Nhữ vương sẽ tiếp tục tham gia nghi thức?”
“Được.”
“Hai vị vương gia nên hồi phủ an bài thoả đáng, sáng sớm ngày mai xin mời đến thánh cung. Trước khi tiến hành nghi thức, hai vị phải ở thánh cung trai giới mộc dục ba mươi ngày.”
Hai bên đều im lặng chấp nhận, không ai có biểu hiện gì lạ, thậm chí còn không do dự. Cứ như hai bên đều đã ý thức được tình cảnh này từ lâu.
Lạc Tự Tuý xem xét nét mặt Lạc Vô Cực, ánh mắt vô thức nhu hoà. Cho dù chỉ có năm phần… Thậm chí ba phần thắng thì đã sao? Người này dù thiên đường hay địa ngục đều sẽ trở về cạnh hắn. Hắn tin, tin tưởng tuyệt đối.
Chỉ còn nửa canh giờ nữa là đến thời điểm thay đổi Hiến Thần, các thần tử hai phái ở ngoài điện đều có niềm suy tư riêng.
Tam đế nhất hậu, năm vị vương gia, đều ung dung thoải mái như đang tụ họp ngày thường hàn huyên gì đó. Mọi người đều thấy an lòng, bình yên theo vương gia mình nhập tiệc.
Đây là một khánh yến trọng đại, khinh ca mạn vũ.
Nếu như đây là khánh yến mừng tân đế thì rất thích hợp. Những nhân vật quyền lực nhất bốn nước đều đang vui vẻ cùng các thần tử thưởng thức, đối đầu nhiều năm cũng nâng cốc chúc mừng như quên đi tất thảy mọi chuyện.
Chỉ là, chẳng ai thật sự quên được dòng chảy ngầm bên dưới âm nhạc du dương này.
Trong dòng chảy ấy, là tương lai của Hiến Thần hay là ngày diệt vong, e rằng không ai biết trước được.
Đêm khuya, yến hội đã xong.
Chuyện trò vui vẻ, ăn uống linh đình, sênh ca tiêu vũ, trong nháy mắt trở thành hoa trong gương, trăng dưới nước.
Trở lại hành cung, trong thấy ngọn đèn dầu trong tẩm điện, Lạc Tự Tuý đột nhiên cảm nhận yến hội này thật ra là tiệc chia tay.
Ba mươi ngày sau, phải có người bước xuống Hoàng Tuyền. Đây là điểm tận cùng của nhân thế phù hoa.
Hắn đẩy cửa ra, ngưng mắt nhìn ngồi ngồi cạnh bàn, châm trà, bày ra trân lung kỳ trận (một thế cờ). Mãi một lúc sau hắn mới đến ngồi đối diện.
Đế Vô Cực đưa mắt ngắm nghía một quân cờ trong tay, khẽ cười: “Trân lung kỳ trận này thật khó giải, ngươi đến nhìn thử xem.”
“Ngươi giải không được trân lung cục này, ta làm sao giải?” Lạc Tự Tuý tự biết bản thân không có thiên phú đánh cờ.
Loại trừ tạp niệm trong lòng, tỉ mỉ quan sát thế cục. Trận này đúng là ảo diệu, vô cùng hứng thú.
Lạc Tự Tuý đang suy nghĩ thì nghe Đế Vô Cực nói: “Ta tìm được một quyển kỳ phổ cũ. Trân lung cục này có ghi trong đó. Khi ta ngủ, ngươi lấy nó giải sầu.”
Hắn không kìm được ngẩng đầu nhìn y, vẻ mặt y vẫn bình tĩnh nhu hoà như trước.
“Sao vậy, ngươi lo là ta tìm không ra thú tiêu khiển à?”
“Nếu ngươi có thể ba ngày phá một ván, đợi đánh xong kỳ phổ này, ta sẽ trở về.”
“Ba ngày… Nếu ta có bản lĩnh này còn thua ngươi? Ván này thôi ta đã mất hơn nửa tháng.”
“Bên ngươi có nhiều cao thủ vậy, cứ thỉnh giáo bọn họ.”
Lạc Tự Tuý nhặt một quân cờ, tự tiếu phi tiếu: “… Ta rất yên tâm.”
Đế Vô Cực nhìn sâu vào mắt y, thấp giọng: “Miệng nói yên tâm, nhưng trong mắt chẳng phải vậy.”
Lạc Tự Tuý ngây người, ngọn lửa đỏ rực trong mộng lần thứ hai bốc lên. Như để che đậy, hắn lập tức rủ mắt.
Đế Vô Cực cong môi, lấy quân cờ trong tay y, đặt xuống bàn cờ.
Sương mù bao phủ, chỗ phức tạp nhất kỳ thực cũng là chỗ đơn giản nhất. Ngờ vực vướng víu, cuối cùng chỉ như phù vân. Trân lung cục tinh vi như vậy cũng không qua được đôi mắt tinh tường.
“Cái gì ngoài ý muốn ta đều không quan tâm. Bởi vì kết cục chỉ có một.”
Lạc Tự Tuý thở dài, nói: “Ngươi không quan tâm, ta quan tâm.”
Đế Vô Cực cười rực rỡ, nháy mắt, Lạc Tự Tuý dường như cảm thấy tất thảy màu sắc trên thế gian này đều lu mờ trước nụ cười của y.
Liễu Thì tiếp lời: “Đem tứ công tử giao cho Vân vương điện hạ là đúng, lúc trước ta còn lo xa. Còn phần tà thuật… …”
Trọng Mộc nhón chân, kéo kéo vạt áo y: “Liễu Thì sư thúc, giao cho con đi, con đã có vài manh mối.”
Liễu Thì cười khổ: “Chuyện này —— ”
Lê Duy nhìn Lạc Tự Tuý, thản nhiên: “Liễu Thì sư thúc, có thể để đồ nhi cùng điều tra không? Tìm được thân phận người này rồi đồ nhi sẽ ngừng, đem tất thảy giao cho sư thúc định đoạt.”
Liễu Thì không trả lời coi như ngầm đồng ý.
Sơ Ngôn nhìn thấy vẻ mặt mong ngóng của Trọng Mộc, tươi cười: “Trọng Mộc, một người hành sự bất tiện, con giúp y một tay đi.”
“Tuân lệnh! Sư bá!”
Nhìn thấy Lê Duy và Trọng Mộc đều biến mất ngoài cửa, Liễu Thì phân phó: “Diêu Duệ, con cũng đi giúp bọn nó đi.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
“Bằng năng lực ba vị này, tìm ra thân phận người kia chắc chỉ vài ngày. Đến lúc đó, người này có thể giao cho trẫm xử lý không? Dù sao người bị thương là hoàng thất Khê Dự ta.” Hậu Khí Diễm nhếch khoé môi, giọng nói bình thường nhưng mang theo khí tức không để người ta cự tuyệt.
Bốn vị quốc sư im lặng, cuối cùng đáp ứng.
Lạc Tự Tuý đã uống xong thuốc cất lời phá vỡ sự im lặng trong điện: “Chuyến này các quốc sư vì đến thăm ta sao?”
“Đúng là đặc biệt đến thăm tứ công tử.” Liễu Thì nói, “Cũng muốn nói cho tứ công tử biết, từ bây giờ trở đi bắt đầu ngự nghị. Tất nhiên ngày cử hành nghi thức chọn đế sẽ nhanh chóng được quyết định để tránh nảy sinh biến cố.”
Lạc Tự Tuý trong mắt đầy tiếu ý: “Vẫn nên có kết quả nhanh thôi.”
“Thiên mệnh lần này, ta tin Hiến Thần có thể bình yên vượt qua.” Liễu Thì dự đoán. Nhưng Lạc Tự Tuý lại thấy trong lời này hình như còn cất giấu số phận gì đó —— số phận quốc gia này, đồng thời cũng là vận mệnh của Đế Vô Cực và hắn.
Ngày tam đế giá lâm Giác Ngâm, Thanh Ninh đế đưa ra đề nghị họp sớm. Nhị đế lập tức đồng ý, quyết định ở nghị chính điện trong hoàng cung tiến hành thương nghị cuối cùng.
Ngày năm tháng bảy, ngự nghị chính thức cử hành.
Sáng sớm, tam đế đồng thời ngự giá khỏi hành cung, một đội ngũ thật dài bước đi trên đường phố vắng vẻ của Giác Ngâm. Dân chúng đã lâu không thấy cảnh tượng này đều dập đầu quỳ lạy hai bên đường, đến lúc ngẩng lên, đều là vẻ mặt mong chờ.
Lạc Tự Tuý ngồi cạnh Hậu Khí Diễm, nhìn đoàn người, lặng im.
Sắc mặt hắn vẫn tái nhợt như trước, thần thái thì thập phần bình thản.
Hậu Khí Diễm ngồi nghiêm chỉnh, tầm mắt thỉnh thoảng nhìn sang nhưng chẳng nói gì.
Đi qua một loạt cửa gác, cuối cùng cũng đến bên trong hoàng thành.
Lạc Tự Tuý lần đầu tiên nhìn thấy hoàng cung Hiến Thần. Ngồi trên liễn xa nhìn về phía trước, tầng tầng lớp lớp cung điện trắng như tuyết, thỉnh thoảng đan xen sắc xanh của cây cối. Kiến trúc trong hoàng cung toàn bộ đều là màu trắng, hoa văn chạm trổ nho nhỏ, trang trọng thanh cao.
Toà hoàng thành này, như ảo ảnh giữa đời thường. Lạc Tự Tuý không tưởng tượng được cảnh vị hoàng đế kia lại sống trong một cung điện như vậy.
Ngự liễn dừng trước nghị chính điện.
Lạc Tự Tuý xuống xe, ngẩng đầu liền thấy Đế Vô Cực, Đế Quân, Nhữ vương, Cảnh vương đứng trước bậc thềm trải thảm đỏ cung nghênh ba vị bệ hạ.
Bốn người mặc bốn loại long bào khác nhau, Đế Vô Cực mặc cẩm tú bào ngân sắc càng khiến người ta chú ý. Dù phục sức hoa lệ như vậy cũng không giảm bớt đi phong thái của y, càng làm nổi bật sự cao quý và ưu nhã.
Vân vương điện hạ tất nhiên là người nổi bật nhất bên ngoài nghị chính điện, làm lu mờ những sự tồn tại khác.
Hai người bốn mắt nhìn nhau. Đế Vô Cực hơi nhếch khoé môi, Lạc Tự Tuý cũng không ngăn nụ cười nhàn nhạt của mình.
Liễu Thì tiến lên đón, hơi khom người làm động tác mời: “Bốn vị bệ hạ, mời.”
Nghe vậy, tầm nhìn Lạc Tự Tuý dời phía Hạo Quang đế cách đó không xa. Thuần Hi đế Thiên Tốn tất nhiên chẳng cần nói đến, vì sao Lạc Tự Tỉnh vốn phải xuất kinh điều tra thích khách lại xuất hiện nơi đây?
Lễ quan dẫn các bệ hạ vào điện, Lạc Tự Tuý đưa mắt nhìn Lạc Tự Tỉnh đi từng bước vào trong, nụ cười càng tươi, không chút hoang mang đi vào theo.
Bên trong nghị chính điện đã được bố trí thoả đáng. Ngay chính giữa điện được bày ba cái bàn bằng ngọc xanh theo kiểu toạ bắc triêu nam (ngồi phía bắc mặt hướng phía nam), xa hơn chút có đặt năm cái bàn bằng gỗ đàn hương.
Đúng giờ thìn, nhịp trống tiếng sau so với tiếng trước càng nhanh hơn, thúc giục những người tham dự hội nghị bắt đầu đi vào chủ đề.
Bầu không khí trầm mặc bao trùm. Lạc Tự Tuý uống trà, đưa mắt nhìn hai cái lư hương lớn ngoài cửa điện. Lư hương được làm bởi ngọc bích lờn vờn khói xanh, chậm rãi toả ra khắp nơi. Hắn tiếp tục nhìn bốn phía, lần lượt nhìn vẻ mặt mọi người. Tầm nhìn dừng lại trên khuôn mặt lạnh nhạt của Đế Vô Cực một lúc, hắn cúi mắt, mặt mày cong cong, tiếp tục uống trà, tự nhiên như mọi người.
Thương nghị vừa bắt đầu, đều là biểu tình hoà thuận vui vẻ trò chuyện.
Thân là hoàng tộc Khê Dự, Lạc Tự Tuý phải cùng bọn họ lá mặt lá trái, đồng thời phải tỏ vẻ ta chẳng quan tâm gì đâu.
“Vậy, hai ngày nay các vị bệ hạ đều nghỉ ngơi thoải mái?” Cảnh vương cười hỏi.
“Có tâm sự trong lòng, sao mà thoải mái được?” Hậu Khí Diễm cười ôn hoà, ánh mắt thì lạnh nhạt. Mắt hắn quét qua ai thì vẻ mặt người đó hơi biến đổi.
Cho nên, bầu không khí vốn đang hoà hợp bỗng chốc thay đổi.
Mà cái người khơi nguồn vẫn cười cợt vô tội, làm như chuyện chẳng phải do mình.
“Thế cục Hiến Thần đã loạn đến độ liên luỵ hoàng thất Khê Dự ta, trẫm cảm thấy hơi đang tiếc.” Hậu Khí Diễm chớp mắt thở dài, ra chiều thương tiếc lắm.
“Bệ hạ bớt giận, đều do cô gia vô năng.” Đế Vô Cực tiếp lời, cũng là vẻ thương tiếc nhìn Lạc Tự Tuý.
Rất ít khi thấy biểu tình phong phú của y như vậy, Đế Quân kinh ngạc nhìn về phía Lạc Tự Tuý. Hai ngày nay hắn mới biết tin Lạc Tự Tuý bị thương, có đi thăm y hai ba lần, nhưng không biết thương thế ra sao. “Cô gia cũng có trách nhiệm, đáng lẽ phải cùng vương huynh đãi khách mới đúng.”
Vẻ mặt Cảnh vương và Nhữ vương cũng nghiêm trọng, đồng loạt nhìn Lạc Tự Tuý.
“Tiểu vương với huynh trưởng cũng nên thỉnh tội, còn tưởng Giác Ngâm an toàn nên mới khinh thường, không sai phái người đi bảo vệ Hoàn vương điện hạ.”
“Điêu dân dạo này dám cả gan làm loạn, cô gia sẽ hiệp trợ Linh vương đến chỉnh đốn bọn họ.”
Thoái thác rất sạch sẽ. Lạc Tự Tuý nheo mắt, chẳng nói gì.
“Thương thế Hoàn vương điện hạ ra sao?”
“Như Nhữ vương điện hạ thấy, ngoại thương đã bớt phân nửa. Nội thương cũng không đáng kể, điều dưỡng vài tháng sẽ khôi phục.” Lạc Tự Tuý bình tĩnh nói, cứ như chủ đề bàn tán là chuyện nhà ai đó.
Nhữ vương mỉm cười: “Cô gia có sưu tầm không ít dược liệu, ngày khác sẽ đến tặng điện hạ. Hy vọng điện hạ sớm ngày khỏi hẳn.”
“Đa tạ ý tốt của Nhữ vương điện hạ.”
Làm bộ làm tịch kết thúc, Hậu Khí Diễm khẽ cười gật đầu nói: “Vì đề phòng điêu dân nhân cơ hội làm loạn, trẫm cho rằng, phải sớm ngày tiến hành nghi thức chọn đế. Về phần dùng cách gì —— nghi thức Phượng hoàng huyết là công bằng nhất.”
Mang theo nụ cười thân thiết nhìn người bên cạnh: “Hai vị nghĩ sao?”
Thiên Tốn cười khẽ: “Thanh Ninh bệ hạ nói chí phải. Trẫm cũng cho rằng, sớm cử hành nghi thức chọn đế với nước với dân đều có ích.”
Hoàng Hạo nghiêng đầu nhìn các quốc sư bên góc, chậm rãi nói: “Các quốc sư nên chuẩn bị đi.”
Liễu Thì gật đầu, nhìn bốn vị vương gia: “Các điện hạ có ý kiến gì không?”
Tất nhiên đều tán thành.
Lạc Tự Tuý lại uống trà, nâng mắt nhìn.
“Tin là bốn vị điện hạ đều đã nghe nói qua nghi thức phượng hoàng huyết này.” Liễu Thì nghiêm nghị, “Phượng hoàng huyết, là thần huyết. Nhiều năm trước, tiên sư được thần bày mưu đặt kế, nhận được thần huyết, trở thành ngọn nguồn huyết mạch hoàng tộc, đồng thời cũng là vật minh chứng cho thiên mệnh.”
“Phượng hoàng huyết là thánh vật, cũng là độc vật. Bất luận có bao nhiêu người tham gia nghi thức này, cuối cùng chỉ còn một người. Người này chính là con của thần linh, ứng theo mệnh trời làm hoàng đế.”
“Bốn vị điện hạ đều quyết định tham gia?”
Đế Vô Cực nhìn Đế Quân: “Không, cô gia từ lâu đã được uỷ thác bảo vệ Linh vương, nên nghi thức chỉ có cô gia tham gia.”
Nhữ vương không do dự, lên tiếng: “Cô gia thân là huynh trưởng, tất nhiên tham gia.”
“Nếu, cả hai vị vương gia đều không phải người được chọn, Linh vương và Nhữ vương sẽ tiếp tục tham gia nghi thức?”
“Được.”
“Hai vị vương gia nên hồi phủ an bài thoả đáng, sáng sớm ngày mai xin mời đến thánh cung. Trước khi tiến hành nghi thức, hai vị phải ở thánh cung trai giới mộc dục ba mươi ngày.”
Hai bên đều im lặng chấp nhận, không ai có biểu hiện gì lạ, thậm chí còn không do dự. Cứ như hai bên đều đã ý thức được tình cảnh này từ lâu.
Lạc Tự Tuý xem xét nét mặt Lạc Vô Cực, ánh mắt vô thức nhu hoà. Cho dù chỉ có năm phần… Thậm chí ba phần thắng thì đã sao? Người này dù thiên đường hay địa ngục đều sẽ trở về cạnh hắn. Hắn tin, tin tưởng tuyệt đối.
Chỉ còn nửa canh giờ nữa là đến thời điểm thay đổi Hiến Thần, các thần tử hai phái ở ngoài điện đều có niềm suy tư riêng.
Tam đế nhất hậu, năm vị vương gia, đều ung dung thoải mái như đang tụ họp ngày thường hàn huyên gì đó. Mọi người đều thấy an lòng, bình yên theo vương gia mình nhập tiệc.
Đây là một khánh yến trọng đại, khinh ca mạn vũ.
Nếu như đây là khánh yến mừng tân đế thì rất thích hợp. Những nhân vật quyền lực nhất bốn nước đều đang vui vẻ cùng các thần tử thưởng thức, đối đầu nhiều năm cũng nâng cốc chúc mừng như quên đi tất thảy mọi chuyện.
Chỉ là, chẳng ai thật sự quên được dòng chảy ngầm bên dưới âm nhạc du dương này.
Trong dòng chảy ấy, là tương lai của Hiến Thần hay là ngày diệt vong, e rằng không ai biết trước được.
Đêm khuya, yến hội đã xong.
Chuyện trò vui vẻ, ăn uống linh đình, sênh ca tiêu vũ, trong nháy mắt trở thành hoa trong gương, trăng dưới nước.
Trở lại hành cung, trong thấy ngọn đèn dầu trong tẩm điện, Lạc Tự Tuý đột nhiên cảm nhận yến hội này thật ra là tiệc chia tay.
Ba mươi ngày sau, phải có người bước xuống Hoàng Tuyền. Đây là điểm tận cùng của nhân thế phù hoa.
Hắn đẩy cửa ra, ngưng mắt nhìn ngồi ngồi cạnh bàn, châm trà, bày ra trân lung kỳ trận (một thế cờ). Mãi một lúc sau hắn mới đến ngồi đối diện.
Đế Vô Cực đưa mắt ngắm nghía một quân cờ trong tay, khẽ cười: “Trân lung kỳ trận này thật khó giải, ngươi đến nhìn thử xem.”
“Ngươi giải không được trân lung cục này, ta làm sao giải?” Lạc Tự Tuý tự biết bản thân không có thiên phú đánh cờ.
Loại trừ tạp niệm trong lòng, tỉ mỉ quan sát thế cục. Trận này đúng là ảo diệu, vô cùng hứng thú.
Lạc Tự Tuý đang suy nghĩ thì nghe Đế Vô Cực nói: “Ta tìm được một quyển kỳ phổ cũ. Trân lung cục này có ghi trong đó. Khi ta ngủ, ngươi lấy nó giải sầu.”
Hắn không kìm được ngẩng đầu nhìn y, vẻ mặt y vẫn bình tĩnh nhu hoà như trước.
“Sao vậy, ngươi lo là ta tìm không ra thú tiêu khiển à?”
“Nếu ngươi có thể ba ngày phá một ván, đợi đánh xong kỳ phổ này, ta sẽ trở về.”
“Ba ngày… Nếu ta có bản lĩnh này còn thua ngươi? Ván này thôi ta đã mất hơn nửa tháng.”
“Bên ngươi có nhiều cao thủ vậy, cứ thỉnh giáo bọn họ.”
Lạc Tự Tuý nhặt một quân cờ, tự tiếu phi tiếu: “… Ta rất yên tâm.”
Đế Vô Cực nhìn sâu vào mắt y, thấp giọng: “Miệng nói yên tâm, nhưng trong mắt chẳng phải vậy.”
Lạc Tự Tuý ngây người, ngọn lửa đỏ rực trong mộng lần thứ hai bốc lên. Như để che đậy, hắn lập tức rủ mắt.
Đế Vô Cực cong môi, lấy quân cờ trong tay y, đặt xuống bàn cờ.
Sương mù bao phủ, chỗ phức tạp nhất kỳ thực cũng là chỗ đơn giản nhất. Ngờ vực vướng víu, cuối cùng chỉ như phù vân. Trân lung cục tinh vi như vậy cũng không qua được đôi mắt tinh tường.
“Cái gì ngoài ý muốn ta đều không quan tâm. Bởi vì kết cục chỉ có một.”
Lạc Tự Tuý thở dài, nói: “Ngươi không quan tâm, ta quan tâm.”
Đế Vô Cực cười rực rỡ, nháy mắt, Lạc Tự Tuý dường như cảm thấy tất thảy màu sắc trên thế gian này đều lu mờ trước nụ cười của y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất