Chương 147: Pn5
Ta kiên nhẫn đợi, đợi mười sáu năm.
Cuối cùng đợi được tin tức của đứa trẻ kia.
Tiểu hoàng muội đã chết, ta rất ân hận. Nếu sống, nàng có thể nhìn bộ dáng báo thù của con nàng. Biết đâu nàng chỉ là tế phẩm, tế phẩm cho sự xuất thế của hoàng đế là tính mạng của mẫu thân. Khiến lưng nó đeo theo tội nghiệt, khiến nó trở thành ma thú.
Nó, hẳn sẽ trở thành một người giống ta.
Không lâu sau, ta đã gặp đứa trẻ đó.
Ta từng gặp nó rồi, nhưng hôm nay mới thấy rõ ràng hơn.
Đôi mắt nó như được trời đất gọt giũa mà thành, bên trong nó u ám khó dò.
Ta rất hứng thú, cứ như gặp được cố nhân.
Thú hỏi: Ngươi không muốn nuốt chửng nó sao?
Ta đáp: Không
Vì sao phải giữ lại mối hoạ này?
Nó còn sống thì ta còn lạc thú. Nó có đủ tư chất cùng ta tranh đấu.
Thật chứ?
Con thú bỗng nhiên vui mừng: Ta cũng vừa nhìn thấy trong lòng nó… Một con thú.
Đúng không? Vô Cực, ma thú không có cách nào áp chế. Ngươi chỉ có thể phục tùng nó.
Ta mỉm cười, đã lâu rồi không vui vẻ như vậy.
Rất chờ mong nó xé rách người khác, rồi xé rách chính mình. Chỉ có thống khổ mới lấy được sinh mạng mới —— Chúng sinh đông đảo như phù vân trên trời, tha hồ thao túng sinh tử trong tay.
Ta càng chờ mong, nó có thể đem ta xé rách đi.
Ta không muốn cứ buồn chán mà chết đi thế này.
Vì vậy, ta mời nó. Nhưng nó không biết ơn, muốn trốn tránh vận mệnh của mình.
Đây có lẽ vì trói buộc kia mà thôi. Ta rất muốn biết, nếu ta giết trói buộc kia, Vô Cực sẽ ra sao.
Phát điên, hoá thân thành thú? Hay là chết?
Nếu muốn trở thành thú, nếu muốn trở thành đối thủ của ta, nó phải mạnh hơn nữa, mạnh hơn tất thảy.
Cho nên ta đuổi theo không bỏ.
Cho nên ta bố cáo thiên hạ, ép nó phải trở lại quốc gia này.
Nhưng, ta không ngờ, ta không có cơ hội nhìn thấy cảnh nó oai phong một cõi.
Ta sắp chết rồi, chết dưới tay hai đứa trẻ muốn báo thù mà ta đã quên. Mặc dù không chết dưới tay nó, nhưng coi như chết trong nanh vuốt đồng loại nó, cũng không đến mức quá tệ. Ta có thể nhắm mắt rồi.
Nhưng bọn nó hơi ngông cuồng rồi.
Nó sẽ trở lại.
Nó sẽ trở về, đem quốc gia ngập ngụa trong máu và nước mắt này, khuấy một trận long trời lở đất!
Cho dù ở trong địa ngục, ta vẫn sẽ dõi theo!
Cuối cùng đợi được tin tức của đứa trẻ kia.
Tiểu hoàng muội đã chết, ta rất ân hận. Nếu sống, nàng có thể nhìn bộ dáng báo thù của con nàng. Biết đâu nàng chỉ là tế phẩm, tế phẩm cho sự xuất thế của hoàng đế là tính mạng của mẫu thân. Khiến lưng nó đeo theo tội nghiệt, khiến nó trở thành ma thú.
Nó, hẳn sẽ trở thành một người giống ta.
Không lâu sau, ta đã gặp đứa trẻ đó.
Ta từng gặp nó rồi, nhưng hôm nay mới thấy rõ ràng hơn.
Đôi mắt nó như được trời đất gọt giũa mà thành, bên trong nó u ám khó dò.
Ta rất hứng thú, cứ như gặp được cố nhân.
Thú hỏi: Ngươi không muốn nuốt chửng nó sao?
Ta đáp: Không
Vì sao phải giữ lại mối hoạ này?
Nó còn sống thì ta còn lạc thú. Nó có đủ tư chất cùng ta tranh đấu.
Thật chứ?
Con thú bỗng nhiên vui mừng: Ta cũng vừa nhìn thấy trong lòng nó… Một con thú.
Đúng không? Vô Cực, ma thú không có cách nào áp chế. Ngươi chỉ có thể phục tùng nó.
Ta mỉm cười, đã lâu rồi không vui vẻ như vậy.
Rất chờ mong nó xé rách người khác, rồi xé rách chính mình. Chỉ có thống khổ mới lấy được sinh mạng mới —— Chúng sinh đông đảo như phù vân trên trời, tha hồ thao túng sinh tử trong tay.
Ta càng chờ mong, nó có thể đem ta xé rách đi.
Ta không muốn cứ buồn chán mà chết đi thế này.
Vì vậy, ta mời nó. Nhưng nó không biết ơn, muốn trốn tránh vận mệnh của mình.
Đây có lẽ vì trói buộc kia mà thôi. Ta rất muốn biết, nếu ta giết trói buộc kia, Vô Cực sẽ ra sao.
Phát điên, hoá thân thành thú? Hay là chết?
Nếu muốn trở thành thú, nếu muốn trở thành đối thủ của ta, nó phải mạnh hơn nữa, mạnh hơn tất thảy.
Cho nên ta đuổi theo không bỏ.
Cho nên ta bố cáo thiên hạ, ép nó phải trở lại quốc gia này.
Nhưng, ta không ngờ, ta không có cơ hội nhìn thấy cảnh nó oai phong một cõi.
Ta sắp chết rồi, chết dưới tay hai đứa trẻ muốn báo thù mà ta đã quên. Mặc dù không chết dưới tay nó, nhưng coi như chết trong nanh vuốt đồng loại nó, cũng không đến mức quá tệ. Ta có thể nhắm mắt rồi.
Nhưng bọn nó hơi ngông cuồng rồi.
Nó sẽ trở lại.
Nó sẽ trở về, đem quốc gia ngập ngụa trong máu và nước mắt này, khuấy một trận long trời lở đất!
Cho dù ở trong địa ngục, ta vẫn sẽ dõi theo!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất