Chương 15
Lạc Vô Cực nhìn ánh mắt hắn có chút mơ hồ, tựa như đắm chìm vào quá khứ, gật đầu nói: “Ta biết.”
“Phụ mẫu ta đã qua đời lúc ta bảy tuổi. Người thân đùn đẩy trách nhiệm không muốn thu nhận ta. Ta cứ đổi từ nhà này sang nhà khác, nhận hết tất cả ánh mắt lạnh nhạt. Ở thế giới đó, nếu lỡ làm người khác tử vong, phải bồi thường tiền cho con hoặc cha mẹ người đó, sau đó ta nhận được khoảng tiền kia. Sau khi biết được chuyện này, những người đó nổi lòng tham, tranh nhau giành giật ta đến nhà họ. Ta không tin, trở về nhà ta, tự lo sinh hoạt của bản thân, ngày ngày đi học. Nhưng cuộc sống đó cũng không được bao lâu. Mười một tuổi, ta theo thông lệ phải kiểm tra sức khoẻ. Sau khi khám xong, biết ta bị trọng bệnh không thể chữa khỏi.” Lạc Tự Tuý ánh mắt xa xăm, phảng phất trở lại ngày xưa.
Đoạn ngày tháng đau buồn này, hắn không cam lòng, mỗi ngày đều tịch mịch, mỗi ngày lại thêm tuyệt vọng, đúng là muốn quên cũng không thể quên. Quá khứ đó đeo bám hồn phách hắn đến nơi này, cùng nhiều kỳ ngộ, thêm vào duyên phận, tạo nên hắn của hiện tại.
Lạc Vô Cực nhìn thấy đáy mắt nặng nề bi ai và cô đơn. Những tâm tình quen thuộc, như một vòng xoáy, đem theo những ký ức mà hắn chôn giấu lần lượt dầy xéo —- nào là ánh mắt kỳ thị của người xung quanh; nào là khướt từ thăm hỏi; ngày đêm lo lắng sợ hãi, tủi khóc một mình; nào là tự hỏi bản thân mình đến tột cùng vì ai mà sống…
Hoá ra, người này cũng đã nếm trả qua cô đơn, sợ hãi cùng bất an. Nghĩ vậy càng cảm thấy người này và cha hắn thật sự khác biệt, chỉ là đối với hắn, lại càng ngày càng thân thiết.
“Ta ở bệnh viện – cũng giống như y quán ở đây đợi vài tháng, không ai đến thăm. Ta rất sợ, muốn có ai đó đến thăm. Nếu là người thân càng tốt, ta mong bọn họ có thể đến thăm ta, dù chỉ một chút cũng đủ rồi. Lúc này, có một người họ hàng nói muốn chăm sóc ta, đem ta từ bệnh viện về nhà bà ấy. Bệnh của ta, nếu chảy máu có thể lây cho người khác. Mấy người nhà đó rất ghê tởm ta. Một hôm, đem ta nhốt vào một căn phòng nhỏ.”
“Trong phòng đó, chỉ có một cái giường, một phòng tắm, mấy quyển sách cũ, một ô cửa sổ nhỏ. Ta ở đó ba năm, chưa từng có người đến thăm, ta cũng chưa bao giờ đi ra ngoài. Ta nghĩ, so với ngồi tù có tốt hơn một chút.”
Hắn thường ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, ngước nhìn về phía cửa sổ nhỏ kia, không có ai đi ngang qua khung cửa đó.
Tròn ba năm, hắn chỉ nhìn thấy cảnh sắc, còn có bầu trời cao xa kia, thi thoảng có vài chú chim bay ngang qua.
Hắn cũng đã khóc, cũng đã làm ầm ĩ lên, còn có tổn hại bản thân.
Nhưng không ai để ý hắn.
Sống chết của hắn đối với họ như không có quan hệ gì.
Vì vậy hắn trở nên im lặng, vô cùng im lặng. Cô đơn tịch mịch thì có là gì? Khi đó hắn chỉ muốn, muốn một điều duy nhất, đó là ra khỏi căn phòng để nhìn ngắm bên ngoài.
Hắn muốn tự do.
“Sau đó có người phát hiện, ta lại bị đưa đến nhà một người khác. Tuy rằng thay đổi phòng chung quy vẫn là bị nhốt lại. Trở đi trở lại, đến năm mười lăm tuổi ta trở về nhà mình. Tuy rằng chỉ có thể chờ chết, tuy rằng một thân cô độc, ít nhất cũng có thể làm những gì mình muốn.”
“Mười bảy tuổi, ta bắt đầu hay bị sốt nhẹ, không thể tự chăm sóc bản thân, vì vậy lại đến bệnh viện. Bệnh này kéo dài một năm, đúng một năm, vô cùng đau đớn. Lúc bắt đầu ta chỉ hay bị cảm lạnh, sau cảm lạnh thì phổi khó chịu, bệnh ngày càng trầm trọng. Vật vã cầm cự, không bao lâu ta bất cẩn bị trầy tay. Chỉ là một vết thương nhỏ lại không thể khép miệng mà còn lây lan. Sau đó nữa, bị cảm, phát sốt, hô hấp khó khăn, cả người đau đến không chịu nổi. Qua mười tám tuổi không lâu, ta hôn mê rồi chết.”
Lạc Vô Cực nhìn hai mắt Lạc Tự Tuý. Đột nhiên cảm giác ánh mắt hắn hư vô mờ ảo, đang nhìn mình trước mặt mà như nhìn vào quá khứ xa xôi của hắn.
Bọn họ vẫn đang cách nhau rất xa.
Lạc Vô Cực có chút sợ.
Tuy rằng người này và hắn không có bất kỳ quan hệ gì, nguyên do là vì tấm thân thể này. Hắn rất muốn cứ như thế suốt đời ở bên cạnh người thân. Chỉ có ở bên người thân, mới cảm thấy an toàn, mới an tâm, mới có thể vui vẻ, thế nhưng người kia lại biến mất. Cứ như từng phút từng giây đều phải bỏ lại hắn, đi rất xa, đi tới nơi mà hắn không thể tìm được đường đến.
Hắn muốn sống cùng người kia.
Người này cũng đã từng nói lời tương tự, nhưng không phải là lời thật lòng.
Đó là lý do hắn tức giận, chán ghét y, nhưng lại không thể rời đi.
Lạc Vô Cực còn nhỏ, chỉ dựa vào nội tâm để phán đoán tình cảm. Hắn không muốn rời xa người này, cũng không muốn người này bỏ hắn lại. Vô thức dùng sức nắm thật chặt tay Lạc Tự Tuý.
Lạc Tự Tuý cảm thấy tay hơi đau, như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nhàn nhạt nhìn Lạc Vô Cực đang rất căng thẳng: “Vô Cực, ngươi chưa từng chết, nên không biết chết đáng sợ ra sao.”
“Chết đương nhiên đáng sợ!” Hắn biết! Mẫu thân hắn sau khi sinh hắn ra liền bỏ lại hắn, tiếp đến lại là cha hắn. Chết gây cho hắn sự thống khổ và sợ hãi suốt đời không quên. “Chết rất đáng sợ! Cha ta, mẹ ta đều bỏ lại ta.” Ngày đó thế giới của hắn cũng sụp đổ. Hắn nghĩ rằng cha hắn chưa chết, vẫn đang ngồi ở chỗ kia cử động thân thể. Nhưng đó đâu còn là người cha yêu thương của hắn. Thậm chí, cha… cũng không phải cha ruột.
“Không.” Lạc Tự Tuý lắc đầu thở dài, trong tiếng thở dài khó có thể che giấu sự hoang mang, “Không phải như vậy. Là không cảm giác, không thấy ấm áp, không biết lạnh. Không cảm nhận được cánh hoa mềm, lá thông cứng, cả ngọn gió thổi qua cũng không biết là như thế nào. Rất khó chịu. Ngươi nhìn thấy họ, nghe thấy họ nói chuyện, lại không có ai nhìn thấy ngươi. Khi còn sống bị người ta vứt bỏ, chết đi lại bị quên lãng. Loại mất mác này làm cho người ta suy sụp muốn phát điên.”
“Vì sao ta phải chết? Ta cái gì cũng chưa làm. Chuyện ta muốn làm, không thể giao cho người khác. Ta còn ước mơ… Tan như bọt nước, ta không cam lòng.”
“Lúc đó có linh hồn kia xuất hiện, hỏi ta có muốn sống thêm lần nữa không. Ta không chút do dự đáp ứng.”
“Sau đó ngươi tới đây?”
“Đúng vậy, là tới đây. Chỉ là ta phải đáp ứng một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Mở mắt ra, người đầu tiên mà ta nhìn thấy, trong vòng một trăm năm trừ phi hắn tự nguyện rời bỏ ta, còn không ta phải đối với hắn nửa bước không rời. Trong trăm năm này, nếu hắn chết, ta không thể sống. Nếu ta rời bỏ hắn, dù hắn không chết, mạng ta cũng khó bảo toàn.” Lạc Tự Tuý cười cười, bình tĩnh nhìn Lạc Vô Cực đang trợn tròn mắt nói, “Mà khi ta mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy, là ngươi.”
Lạc Vô Cực giật mình: “Do đó ngươi nói chúng ta bất đồng?”
Lạc Tự Tuý gật đầu, nói: “Cơ bản ta không có ý chiếm đoạt thân xác cha ngươi, đây đều là trời cao an bài. Cha ngươi ngày đó đã chết, có điều ta lại xuất hiện, bởi vậy ‘Lạc Tự Tuý’ mới sống lại thôi. Ta là Lạc Tự Tuý, nhưng không phải là Lạc Tự Tuý của quá khứ. Giữa ta với ngươi, đều không phải phụ tử, không phải huynh đệ, không phải chủ tớ, lại càng không phải bằng hữu. Cái gì cũng không phải, chỉ có sinh mệnh đan xen vào nhau.”
Lạc Vô Cực suy nghĩ một chút, chậm rãi buông tay hắn, rũ mắt hỏi: “… Nhị bá phụ, tam bá phụ, bà nội bọn họ, với ngươi là gì?”
“Ta vốn không tin tưởng cái gọi là thân nhân, thế nhưng —– Tuy rằng đã biết sớm muộn cũng phải rời xa bọn họ, lại không thể không xem bọn họ như người nhà.”
Thấy hắn không nén được nụ cười dịu dàng, Lạc Vô Cực trong lòng dâng lên chua chát không gì sánh được. Nếu hai người họ cái gì cũng không phải, thì Lạc gia có thể là gì? Nó còn có thể dùng thân phận gì gọi họ? Nó rốt cuộc là ai? Là con của ai? Là huyết mạch của nước nào? Không biết, không có ai biết…
Vậy ra, từ đầu chí cuối nó vẫn là một người cô đơn. Người này bây giờ còn ngồi đối diện nó, một trăm năm sau, ai còn ai mất? Vậy sao giờ không sớm rời đi.
“Vô Cực.” Lạc Tự Tuý thấy hắn cúi đầu không nói, gọi nhỏ.
Lạc Vô Cực nắm chặt hai tay, bỗng nhiên ngẩng đầu, cắn răng trừng trừng nhìn hắn: “Nếu như không có điều kiện kia, ngươi khi đó, sẽ không ngăn cản Lạc lão gia giết ta? Nếu như chưa hề có điều kiện này, ngươi… Ngươi sẽ không muốn mang ta nhập cung? Nếu như không phải có điều kiện này, ngươi sau này sẽ lén lút bỏ đi?”
Lạc Tự Tuý không có gì để nói. Hắn chưa từng nghĩ tới… Không rõ khi đó vì sao bỗng nhiên đem y ôm vào lòng, nói đi cùng y. Hắn nghĩ là do bản năng — bản năng nghĩ bảo vệ mạng y cũng là bảo vệ mình. Hắn cho rằng —–
Thấy y nghẹn lời, Lạc Vô Cực trong mắt lạnh lẽo, trong lòng bao nhiêu chần chừ sợ hãi, đau đớn, thất vọng, bi ai nhất loạt dâng tràn. Đối với người này, là hận thật nhiều, cùng ỷ lại thật nhiều. Hắn hỗn loạn.
Hai người nhìn nhau, trầm mặc.
Không biết qua bao lâu, Lạc Vô Cực đứng dậy, thu giấy và bút, đi tới giá sách rút ra mấy cuốn sách, tức giận đùng đùng.
Lạc Tự Tuý thấy hắn giận như vậy, cũng đứng lên thở dài một tiếng: “Vô Cực, ngươi tức giận cái gì ta hiểu được.”
“Ngươi không hiểu!”
“Đúng vậy, ta nói ta không có người thân, ngươi nghĩ ta muốn sao.”
“…Ta chỉ cô đơn một mình! Với ai cũng vậy!”
“Vô Cực, đem tính mệnh mình giao cho người khác, ngươi không biết này là sinh tử chi giao sao?”
“Ngươi cũng không phải thật lòng! Nếu không do rời ta ngươi mất mạng, ta chết ngươi cũng chết, căn bản ngươi sẽ không tin tưởng ta!
“Phụ mẫu ta đã qua đời lúc ta bảy tuổi. Người thân đùn đẩy trách nhiệm không muốn thu nhận ta. Ta cứ đổi từ nhà này sang nhà khác, nhận hết tất cả ánh mắt lạnh nhạt. Ở thế giới đó, nếu lỡ làm người khác tử vong, phải bồi thường tiền cho con hoặc cha mẹ người đó, sau đó ta nhận được khoảng tiền kia. Sau khi biết được chuyện này, những người đó nổi lòng tham, tranh nhau giành giật ta đến nhà họ. Ta không tin, trở về nhà ta, tự lo sinh hoạt của bản thân, ngày ngày đi học. Nhưng cuộc sống đó cũng không được bao lâu. Mười một tuổi, ta theo thông lệ phải kiểm tra sức khoẻ. Sau khi khám xong, biết ta bị trọng bệnh không thể chữa khỏi.” Lạc Tự Tuý ánh mắt xa xăm, phảng phất trở lại ngày xưa.
Đoạn ngày tháng đau buồn này, hắn không cam lòng, mỗi ngày đều tịch mịch, mỗi ngày lại thêm tuyệt vọng, đúng là muốn quên cũng không thể quên. Quá khứ đó đeo bám hồn phách hắn đến nơi này, cùng nhiều kỳ ngộ, thêm vào duyên phận, tạo nên hắn của hiện tại.
Lạc Vô Cực nhìn thấy đáy mắt nặng nề bi ai và cô đơn. Những tâm tình quen thuộc, như một vòng xoáy, đem theo những ký ức mà hắn chôn giấu lần lượt dầy xéo —- nào là ánh mắt kỳ thị của người xung quanh; nào là khướt từ thăm hỏi; ngày đêm lo lắng sợ hãi, tủi khóc một mình; nào là tự hỏi bản thân mình đến tột cùng vì ai mà sống…
Hoá ra, người này cũng đã nếm trả qua cô đơn, sợ hãi cùng bất an. Nghĩ vậy càng cảm thấy người này và cha hắn thật sự khác biệt, chỉ là đối với hắn, lại càng ngày càng thân thiết.
“Ta ở bệnh viện – cũng giống như y quán ở đây đợi vài tháng, không ai đến thăm. Ta rất sợ, muốn có ai đó đến thăm. Nếu là người thân càng tốt, ta mong bọn họ có thể đến thăm ta, dù chỉ một chút cũng đủ rồi. Lúc này, có một người họ hàng nói muốn chăm sóc ta, đem ta từ bệnh viện về nhà bà ấy. Bệnh của ta, nếu chảy máu có thể lây cho người khác. Mấy người nhà đó rất ghê tởm ta. Một hôm, đem ta nhốt vào một căn phòng nhỏ.”
“Trong phòng đó, chỉ có một cái giường, một phòng tắm, mấy quyển sách cũ, một ô cửa sổ nhỏ. Ta ở đó ba năm, chưa từng có người đến thăm, ta cũng chưa bao giờ đi ra ngoài. Ta nghĩ, so với ngồi tù có tốt hơn một chút.”
Hắn thường ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, ngước nhìn về phía cửa sổ nhỏ kia, không có ai đi ngang qua khung cửa đó.
Tròn ba năm, hắn chỉ nhìn thấy cảnh sắc, còn có bầu trời cao xa kia, thi thoảng có vài chú chim bay ngang qua.
Hắn cũng đã khóc, cũng đã làm ầm ĩ lên, còn có tổn hại bản thân.
Nhưng không ai để ý hắn.
Sống chết của hắn đối với họ như không có quan hệ gì.
Vì vậy hắn trở nên im lặng, vô cùng im lặng. Cô đơn tịch mịch thì có là gì? Khi đó hắn chỉ muốn, muốn một điều duy nhất, đó là ra khỏi căn phòng để nhìn ngắm bên ngoài.
Hắn muốn tự do.
“Sau đó có người phát hiện, ta lại bị đưa đến nhà một người khác. Tuy rằng thay đổi phòng chung quy vẫn là bị nhốt lại. Trở đi trở lại, đến năm mười lăm tuổi ta trở về nhà mình. Tuy rằng chỉ có thể chờ chết, tuy rằng một thân cô độc, ít nhất cũng có thể làm những gì mình muốn.”
“Mười bảy tuổi, ta bắt đầu hay bị sốt nhẹ, không thể tự chăm sóc bản thân, vì vậy lại đến bệnh viện. Bệnh này kéo dài một năm, đúng một năm, vô cùng đau đớn. Lúc bắt đầu ta chỉ hay bị cảm lạnh, sau cảm lạnh thì phổi khó chịu, bệnh ngày càng trầm trọng. Vật vã cầm cự, không bao lâu ta bất cẩn bị trầy tay. Chỉ là một vết thương nhỏ lại không thể khép miệng mà còn lây lan. Sau đó nữa, bị cảm, phát sốt, hô hấp khó khăn, cả người đau đến không chịu nổi. Qua mười tám tuổi không lâu, ta hôn mê rồi chết.”
Lạc Vô Cực nhìn hai mắt Lạc Tự Tuý. Đột nhiên cảm giác ánh mắt hắn hư vô mờ ảo, đang nhìn mình trước mặt mà như nhìn vào quá khứ xa xôi của hắn.
Bọn họ vẫn đang cách nhau rất xa.
Lạc Vô Cực có chút sợ.
Tuy rằng người này và hắn không có bất kỳ quan hệ gì, nguyên do là vì tấm thân thể này. Hắn rất muốn cứ như thế suốt đời ở bên cạnh người thân. Chỉ có ở bên người thân, mới cảm thấy an toàn, mới an tâm, mới có thể vui vẻ, thế nhưng người kia lại biến mất. Cứ như từng phút từng giây đều phải bỏ lại hắn, đi rất xa, đi tới nơi mà hắn không thể tìm được đường đến.
Hắn muốn sống cùng người kia.
Người này cũng đã từng nói lời tương tự, nhưng không phải là lời thật lòng.
Đó là lý do hắn tức giận, chán ghét y, nhưng lại không thể rời đi.
Lạc Vô Cực còn nhỏ, chỉ dựa vào nội tâm để phán đoán tình cảm. Hắn không muốn rời xa người này, cũng không muốn người này bỏ hắn lại. Vô thức dùng sức nắm thật chặt tay Lạc Tự Tuý.
Lạc Tự Tuý cảm thấy tay hơi đau, như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nhàn nhạt nhìn Lạc Vô Cực đang rất căng thẳng: “Vô Cực, ngươi chưa từng chết, nên không biết chết đáng sợ ra sao.”
“Chết đương nhiên đáng sợ!” Hắn biết! Mẫu thân hắn sau khi sinh hắn ra liền bỏ lại hắn, tiếp đến lại là cha hắn. Chết gây cho hắn sự thống khổ và sợ hãi suốt đời không quên. “Chết rất đáng sợ! Cha ta, mẹ ta đều bỏ lại ta.” Ngày đó thế giới của hắn cũng sụp đổ. Hắn nghĩ rằng cha hắn chưa chết, vẫn đang ngồi ở chỗ kia cử động thân thể. Nhưng đó đâu còn là người cha yêu thương của hắn. Thậm chí, cha… cũng không phải cha ruột.
“Không.” Lạc Tự Tuý lắc đầu thở dài, trong tiếng thở dài khó có thể che giấu sự hoang mang, “Không phải như vậy. Là không cảm giác, không thấy ấm áp, không biết lạnh. Không cảm nhận được cánh hoa mềm, lá thông cứng, cả ngọn gió thổi qua cũng không biết là như thế nào. Rất khó chịu. Ngươi nhìn thấy họ, nghe thấy họ nói chuyện, lại không có ai nhìn thấy ngươi. Khi còn sống bị người ta vứt bỏ, chết đi lại bị quên lãng. Loại mất mác này làm cho người ta suy sụp muốn phát điên.”
“Vì sao ta phải chết? Ta cái gì cũng chưa làm. Chuyện ta muốn làm, không thể giao cho người khác. Ta còn ước mơ… Tan như bọt nước, ta không cam lòng.”
“Lúc đó có linh hồn kia xuất hiện, hỏi ta có muốn sống thêm lần nữa không. Ta không chút do dự đáp ứng.”
“Sau đó ngươi tới đây?”
“Đúng vậy, là tới đây. Chỉ là ta phải đáp ứng một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Mở mắt ra, người đầu tiên mà ta nhìn thấy, trong vòng một trăm năm trừ phi hắn tự nguyện rời bỏ ta, còn không ta phải đối với hắn nửa bước không rời. Trong trăm năm này, nếu hắn chết, ta không thể sống. Nếu ta rời bỏ hắn, dù hắn không chết, mạng ta cũng khó bảo toàn.” Lạc Tự Tuý cười cười, bình tĩnh nhìn Lạc Vô Cực đang trợn tròn mắt nói, “Mà khi ta mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy, là ngươi.”
Lạc Vô Cực giật mình: “Do đó ngươi nói chúng ta bất đồng?”
Lạc Tự Tuý gật đầu, nói: “Cơ bản ta không có ý chiếm đoạt thân xác cha ngươi, đây đều là trời cao an bài. Cha ngươi ngày đó đã chết, có điều ta lại xuất hiện, bởi vậy ‘Lạc Tự Tuý’ mới sống lại thôi. Ta là Lạc Tự Tuý, nhưng không phải là Lạc Tự Tuý của quá khứ. Giữa ta với ngươi, đều không phải phụ tử, không phải huynh đệ, không phải chủ tớ, lại càng không phải bằng hữu. Cái gì cũng không phải, chỉ có sinh mệnh đan xen vào nhau.”
Lạc Vô Cực suy nghĩ một chút, chậm rãi buông tay hắn, rũ mắt hỏi: “… Nhị bá phụ, tam bá phụ, bà nội bọn họ, với ngươi là gì?”
“Ta vốn không tin tưởng cái gọi là thân nhân, thế nhưng —– Tuy rằng đã biết sớm muộn cũng phải rời xa bọn họ, lại không thể không xem bọn họ như người nhà.”
Thấy hắn không nén được nụ cười dịu dàng, Lạc Vô Cực trong lòng dâng lên chua chát không gì sánh được. Nếu hai người họ cái gì cũng không phải, thì Lạc gia có thể là gì? Nó còn có thể dùng thân phận gì gọi họ? Nó rốt cuộc là ai? Là con của ai? Là huyết mạch của nước nào? Không biết, không có ai biết…
Vậy ra, từ đầu chí cuối nó vẫn là một người cô đơn. Người này bây giờ còn ngồi đối diện nó, một trăm năm sau, ai còn ai mất? Vậy sao giờ không sớm rời đi.
“Vô Cực.” Lạc Tự Tuý thấy hắn cúi đầu không nói, gọi nhỏ.
Lạc Vô Cực nắm chặt hai tay, bỗng nhiên ngẩng đầu, cắn răng trừng trừng nhìn hắn: “Nếu như không có điều kiện kia, ngươi khi đó, sẽ không ngăn cản Lạc lão gia giết ta? Nếu như chưa hề có điều kiện này, ngươi… Ngươi sẽ không muốn mang ta nhập cung? Nếu như không phải có điều kiện này, ngươi sau này sẽ lén lút bỏ đi?”
Lạc Tự Tuý không có gì để nói. Hắn chưa từng nghĩ tới… Không rõ khi đó vì sao bỗng nhiên đem y ôm vào lòng, nói đi cùng y. Hắn nghĩ là do bản năng — bản năng nghĩ bảo vệ mạng y cũng là bảo vệ mình. Hắn cho rằng —–
Thấy y nghẹn lời, Lạc Vô Cực trong mắt lạnh lẽo, trong lòng bao nhiêu chần chừ sợ hãi, đau đớn, thất vọng, bi ai nhất loạt dâng tràn. Đối với người này, là hận thật nhiều, cùng ỷ lại thật nhiều. Hắn hỗn loạn.
Hai người nhìn nhau, trầm mặc.
Không biết qua bao lâu, Lạc Vô Cực đứng dậy, thu giấy và bút, đi tới giá sách rút ra mấy cuốn sách, tức giận đùng đùng.
Lạc Tự Tuý thấy hắn giận như vậy, cũng đứng lên thở dài một tiếng: “Vô Cực, ngươi tức giận cái gì ta hiểu được.”
“Ngươi không hiểu!”
“Đúng vậy, ta nói ta không có người thân, ngươi nghĩ ta muốn sao.”
“…Ta chỉ cô đơn một mình! Với ai cũng vậy!”
“Vô Cực, đem tính mệnh mình giao cho người khác, ngươi không biết này là sinh tử chi giao sao?”
“Ngươi cũng không phải thật lòng! Nếu không do rời ta ngươi mất mạng, ta chết ngươi cũng chết, căn bản ngươi sẽ không tin tưởng ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất