Túy Trường Sinh

Chương 21

Trước Sau
Lê Duy chỉ về hướng điểm tướng đài, nam tử kia liền chú ý bọn họ, nhảy xuống điểm tướng đài, cưỡi một con ngựa phi nước kiệu tới. (phi nước kiệu = chạy chậm)

Chẳng mấy chốc, hắn đã đến bên cạnh bọn họ, ghìm cương ngựa, từ trên cao nhìn xuống.

Nam tử này thoạt nhìn chừng hai mươi tuổi, mặt mày có ba bốn phần tương tự Lê Duy, nhưng khí chất thì kém một chút. Ấn tượng ban đầu người này không có mảy may biểu tình, tựa hồ mang một cái mặt nạ, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng, nhưng nhìn lần thứ hai, hắn lại lộ ra một nụ cười ôn hoà. Lần thứ ba nhìn, nụ cười của hắn đã thay đổi ý tứ, có chút vui đùa, có chút hứng thú, có chút lười nhác…

Người này, không thể nhìn thấu suy nghĩ.

Đối với loại nhân vật lợi hại này, Lạc Tự Tuý theo nguyên tắc tránh được thì tránh, nhưng giờ có việc nhờ y, hắn chỉ có thể trưng ra nụ cười đơn thuần nhìn.

Nam tử nhảy xuống ngựa, lập tức chuyển thành vẻ mặt cởi mở: “Tiểu Duy.”

Hắn tha thiết bám lấy vai Lê Duy, thân mật cọ mặt mình vào tóc Lê Duy. Hắn cao hơn Lê Duy một chút, Lạc Tự Tuý và Ninh Khương đều có thể nhìn thấy cặp mắt hắn ngập vẻ cưng chìêu. Tuy rằng hai người bề ngoài bằng tuổi nhau, nhưng động tác này cứ như đang dỗ dành tiểu hài tử.

Lê Duy cũng không tránh, sắc mặt không đổi nói: “Đây là nhị ca của ta, cấm vệ tướng quân Lê Tuần. Nhị ca, hai người này chắc huynh đã gặp. Bên trái là Ninh gia tam công tử, Giản Vũ quân Ninh Khương. Bên phải là Lạc gia tứ công tử, Tê Phong quân Lạc Tự Tuý.”

Lê Tuần cười quan sát bọn họ một lượt, đi tới trước mặt hai người, hơi nheo mắt lại nói: “Đã gặp. Ninh tam a, lúc hắn ba tuổi ta có gặp qua vài lần. Lúc đó còn có đại ca, nhị ca ngươi hai bên bảo vệ, ta nào dám nhìn ngươi kỹ.”

Ninh Khương bật cười: “Vậy phải trách đại ca và nhị ca của đệ rồi, bằng không đệ đã sớm biết Lê tướng quân.”

Lê Tuần nhẹ nhàng cười, bỗng lại gần Lạc Tự Tuý.

Lạc Tự Tuý lẳng lặng nhìn.

Chợt nghe Lê Tuần dùng vẻ mặt kỳ quái hỏi: “Trái lại Lạc tiểu tứ, đệ không nhận ra ta sao?”

Lạc tiểu tứ? Xưng hô vô cùng thân thiết? Hơn nữa giọng điệu kỳ lạ như vậy, lẽ nào đã gặp người quen rồi? Lạc Tự Tuý vẫn im lặng nhìn hắn.

“Đệ làm sao lại không biết ta? Ta và nhị ca đệ là bằng hữu từ khi còn nhỏ, lại thường xuyên đến nhà đệ.”

Lạc Tự Tuý không biết nói sao, chỉ thoáng nhíu mày, tỏ vẻ vô tội.

Lê Tuần càng lại gần, nụ cười cũng tắt, nghiêm túc nói: “Tám năm không gặp mà đã quên ta? Đệ nhớ kỹ lại xem. Ai nha, không nghĩ ra được đệ lại làm ta buồn vậy? Vì sao không nhận ra ta? Oan uổng quá, hai năm gần đây ta có đến nhà đệ, nhưng nhị ca đệ nói đệ bệnh rất nặng không thể gặp người ngoài, nên ta mới không gặp được. Còn có tặng cho đệ không ít quà, đều là do tam ca của đệ giữ, không tin đệ cứ đi hỏi.”

“Lê… Lê nhị ca…”

“A, nhớ rồi sao?”

Nhị ca sao có thể có một thanh mai… Thanh mai trúc mã tính cách kỳ lạ như vậy? Lạc Tự Tuý nhất thời không chấp nhận được, chỉ có thể cười trừ.

Lê Duy lạnh lùng chen vào: “Nhị ca, lễ tiết không thể thiếu, bây giờ y chính là cung phi.”

Lê Tuần nghe xong, suy sụp một nửa, nửa kia vừa ai oán lại thương tiếc thở dài nói: “Lạc tiểu tứ giờ đây cũng trưởng thành rồi. Ngày trước không biết có bao nhiêu người có ý với đệ, ta cũng muốn tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước chiếm lợi thế), còn nói với nhị ca đệ ta muốn lấy đệ, không ngờ đệ lại vào cung. Vốn ta còn nói, vị trí chính thê của ta luôn giữ lại cho đệ.”

Nhìn y ca thán không ngừng, còn lộ ra bộ dáng hối hận muộn màng, Lạc Tự Tuý quay mặt chỗ khác. Trong lòng không khỏi nghĩ, may mà vào cung, không thì chính hắn mỗi ngày đều phải ở cùng với sài lang hổ báo (=]]]]). Hắn tình nguyện vào cung, ngày ngày suy tính, ăn cây nào rào cây đó.



“Nhị ca, chúng ta đến không phải để cùng huynh ôn chuyện.” Lê Duy vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, mà Ninh Khương thì đã không ngậm được mồm, cười to lên.

Lê Tuần nghiêm mặt nói: “Không phải ôn chuyện sao? Ta còn tưởng rằng đệ nhớ ra nhị ca luôn miệng nhắc đi nhắc lại Lạc tiểu tứ Lạc tiểu tứ, nên dẫn y đến cho huynh gặp.”

Lúc này hai người thư đồng đều lén cười, chỉ có Lạc Vô Cực khuôn mặt vẫn bình tĩnh, buồn bực không vui xoay người, nhắm mắt làm ngơ.

Lạc Tự Tuý cười không được mà nghiêm túc cũng không xong, chỉ thở dài thật sâu: “Lê nhị ca, Tự Tuý có việc cần giúp.”

“Đệ cứ nói.”

“Tự Tuý bệnh nặng lâu ngày, uống quá nhiều thuốc, võ công mất hết… Ngay cả cưỡi ngựa chỉ sợ cũng không quen. Mà hai ngày nữa hoàng hậu bệ hạ muốn cùng nam phi xuất cung săn bắn. Vì vậy, hai ngày này đệ muốn mượn ngựa của cấm vệ quân và trường đua ngựa dùng một chút.”

“Việc này đơn giản, đi theo ta.” Lê Tuần nói, thu lại vẻ mặt không đứng đắn, tinh tế nhìn hắn một phen. Nhíu mi, “Chẳng trách nhị ca đệ mấy năm gần đây lộ ra bộ dáng sầu khổ, ta còn tưởng hắn có tâm sự gì, thì ra là thế.”

Sầu khổ?

Nếu có thể nhìn ra biểu tình khác thường trên gương mặt vạn năm không đổi kia, không phải là duyên kỳ ngộ ngàn năm một thuở thì là nhãn lực không phải bình thường. Lạc Tự Tuý đoán Lê Tuần là dạng người thứ hai.

Sau nửa canh giờ, bọn họ đều đã chọn xong ngựa, đi đến trường đua.

Ngựa của Lạc Tự Tuý là do Lê Tuần đặc biệt chọn, tính nết dịu ngoan, mặc dù như thế, người chưa bao giờ cưỡi ngựa như Lạc Tự Tuý cũng đã kinh hồn bạt vía.

Cũng không biết là Ninh Khương hay Lê Tuần kêu to:

“Cẩn thận! Nắm chặt dây cương!”

“Kẹp chặt bàn đạp!”

“Đi về phía trái! Là trái!”

“Ngồi vững! Không được lắc lư!”

“Chớ ghìm cương vậy! Cẩn thận!”

“Ai nha! Lạc tiểu tứ! Đệ có phải là Lạc tiểu tứ không vậy!!”

“Coi chừng té!”

Binh sĩ xung quanh trường đua nghe được tiếng hô to của nhiều người, cũng không nhịn được mà ngừng thao luyện, vây thành một vòng. Ở giữa những tiếng ồn kia là Lạc gia tứ công tử, bộ dáng giống thiếu niên, khuôn mặt căng thẳng, cắn chặt răng, sắc mặt lúc đỏ, lúc trắng, có khi còn xanh lét mà tướng quân của bọn họ, hô to gọi nhỏ, uy nghiêm cùng lạnh lùng hằng ngày một chút cũng không thấy.

“Đừng kéo quá mạnh!”

“Lạc tiểu tứ!”



“Tiểu tứ!” Một âm thanh từ xa vang lên, hoa mắt một cái, chỉ thấy Lạc công tử đã thành hai, dây cương được người kia nắm vững, nhìn lại, chính là người thường xuyên lui tới, binh bộ thị tòng, Lạc tam công tử.

Lạc Tự Tiết bị doạ đến mồ hôi lạnh cả người. Hắn thấy ở đây có một đám người vây quanh, còn tưởng xảy ra chuyện gì, hiếu kỳ nhìn sang, nhìn thấy ngựa Lạc Tự Tuý cưỡi đang giương hai vó lên, biết hắn sẽ té xuống.

Lạc Tự Tuý lại càng hoảng sợ, cưỡi ngựa đúng là nguy hiểm, hắn đã hiểu. Lúc đầu đi rất thuận lợi, hắn có chút nôn nóng, muốn cho ngựa chạy nhanh hơn, xem ra, quả nhiên làm chuyện gì cũng phải làm từng bước.

“Tiểu tứ, không sao chứ?” Lạc Tự Tiết thấp giọng hỏi.

Lạc Tự Tuý khua tay: “Không sao.” Hắn có thể có chuyện gì? Đang yên lành ngồi trên ngựa, bây giờ còn bị tam ca che chở trong ngực.

“Công tử! Không sao chứ?” Lạc Vô Cực thúc ngựa chạy tới. Hắn vừa rồi sợ đến trống rỗng đầu óc, hiện tại mới hoàn hồn, môi vẫn còn trắng bệch.

Lạc Tự Tuý thấy mặt hắn tái xanh, trong lòng biết hắn đang lo lắng, cười nói: “Không sao rồi. Tam ca đến thật đúng lúc.”

Lạc Tự Tiết ghìm ngựa dừng lại, hung hăng liếc Lê Tuần: “Tiểu tứ nhà ta thân thể suy yếu, võ công không còn, ngươi sao lại để y cưỡi ngựa?”

Lê Tuần quất ngựa, vội vã chạy đến bên bọn họ, vẻ mặt xin lỗi nói: “Ta cũng bị doạ, vừa rồi còn đi tới rất tốt, chẳng biết sao ngựa lại đột nhiên chạy như bay. Ta không biết nhị ca ngươi có hay không lột mất một lớp da của ta đây.”

“Không đợi nhị ca ta, bây giờ ta lột da ngươi luôn.” Lạc Tự Tiết vung nắm tay đe doạ, xoay mặt cười híp mắt, “Tiểu tứ, thân thể đệ còn chưa có khoẻ lại, sao lại muốn cưỡi ngựa?”

“Ngày mốt phải xuất cung săn bắn.” Hắn còn muốn học võ thêm rồi mới nói, nhưng không phải hắn muốn là được.

“Đi săn? Lê nhị ca, ngươi cũng biết việc này?”

“Hôm qua nhận thánh chỉ, hoàng hậu bệ hạ quả thật muốn dẫn các vị nam phi xuất cung săn bắn. Ta thấy việc này so với canh giữ trong cung thú vị hơn nên cũng muốn đi.”

“Tốt lắm, ta cũng đi.”

Nghe người phía sau dửng dưng thốt ra một câu như vậy, Lạc Tự Tuý không khỏi nhăn mặt quay đầu: “Tam ca, huynh mỗi ngày đều phải thượng triều, làm sao có thể đi?” Hắn chưa đến nỗi lúc đi săn cũng cần ca ca thiếp thân bảo vệ. Nói vậy, Lạc gia đại công tử, nhị công tử, tam công tử cực kỳ yêu thương ba đệ đệ không phải là lời đồn thổi vô căn cứ.

Lạc Tự Tiết cười ấm áp, nói: “Ta chức thấp, vào triều bất quá cũng đứng trong góc nhỏ, thiếu cũng không có ai chú ý.”

Không vào triều chính là chuyện liên quan đến tính mệnh cả nhà, vì sao hắn có thể nói đơn giản như vậy? Lạc Tự Tuý giương đuôi lông mày lên: “Tam ca, hai ngày này nếu đệ học được cưỡi ngựa, khi đi săn sẽ không có chuyện gì. Huynh không cần phải lo lắng.”

“Đúng đó tam công tử. Người tốt hơn cứ vào triều như bình thường. Công tử đã có ta chăm sóc.” Lạc Vô Cực cũng nghĩ đến vạn nhất bị hoàng đế phát hiện ra, tam bá phụ sẽ gặp nguy hiểm.

“Có ngươi?” Lạc Tự Tiết cười như không cười hừ một tiếng.

Lạc Vô Cực trong lòng biết hắn đang trách cứ biểu hiện không tốt vừa rồi, đảo mắt một vòng, nhìn thẳng Lạc Tự Tuý: “Ta, ta sẽ bảo hộ công tử.”

“Cũng không phải hoàn toàn bảo vệ tiểu tứ. Lâu rồi ta cũng không đi săn, cũng muốn xem một chút náo nhiệt.”

Lạc tam công tử thật thích xem cảnh náo nhiệt sao?

Mọi người ở đây đều đã nghe nói mỹ danh Lạc gia tam đại công tử bảo vệ đệ đệ, cũng không vạch trần hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau