Chương 62
Được nửa đường hắn chạm mặt Hoàng Tiển.
Hai người đều nhìn ra chuyện bất thường trong mắt người kia, cùng rùng mình.
“Người đó phản ứng nhanh quá, lúc đó không phải hắn đang ở Vũ Châu cách xa ngàn dặm sao?” Lạc Vô Cực thấp giọng nói. Duy nhất một chuyện có thể phân tích là những hắc y nhân này đều có khả năng ngự phong. Phe trưởng công chúa làm sao có được nhiều tử sĩ linh lực cường đại như vậy?
“Việc này không nên chậm trễ, sau khi đốt xong thi thể, nhanh chóng tụ họp thôi.” Hoàng Tiển trầm giọng nói.
Hai người chạy đến giữa toà nhà phía bắc, Lạc Vô Cực phóng xuất lửa vào linh kiếm, phá huỷ độc vật sau đó chạy đến phía tây và phía nam xem thử.
Hai phủ đệ này đều bày ngũ hành trận, người bình thường đã không có cách nào ra vào. Hai người vội vã trở lại cánh rừng sát biển, Phong Niệm Dật và Lê Duy đã đứng đợi.
Bốn người tám mắt gặp nhau không nói nên lời.
Lạc Vô Cực nói: “Chúng ta nhanh chóng đến Vũ Châu. Đám tử sĩ kia vẫn chưa biết chúng ta là người phương nào, tranh thủ đánh lén Chu, Giản gia ban đêm để tìm ra manh mối. Khi đó người nọ sẽ ở ngoại ô Vũ Châu, ta cùng với thái tử điện hạ đều đã biết chỗ của hắn. Khí tức và linh lực của hắn chúng ta cũng hết sức quen thuộc, bất luận giấu như thế nào cũng sẽ nhanh chóng tìm ra được.”
“Bắt giữ người lập trận, không chừng còn có thể tra ra tung tích của độc Hoàng Tuyền.” Hoàng Tiển nói.
Phong Niệm Dật và Lê Duy đều tán thành, bốn người lợi dụng màn đêm, bỏ ngựa, ngự phong mà đi.
Hơn hai canh giờ sau, trời chưa hừng đông bốn người đã đến Vũ Châu.
Vũ Châu – trực thuộc Chu Giản hai đại gia tộc.
Vũ Châu cách kinh thành không xa, người của hai đại gia tộc cũng thường xuyên từ Vũ Châu đến kinh thành nên quan hệ khá mật thiết. Đương nhiên việc một trong sáu đại gia tộc ở kinh thành, vẻ vang lừng lẫy, qua lại cũng là điều tất yếu.
Thay vì do dự đợi thời cơ, chọn ngày không bằng gặp ngày.
Sau khi thương lượng, Lê Duy, Phong Niệm Dật dự định hừng đông sẽ chia ra thâm nhập vào Chu, Giản gia. Lạc Vô Cực và Hoàng Tiển phụ trách bắt người bố trí trận.
Bốn người cải trang qua loa rồi chia nhau hành động.
Lạc Vô Cực và Hoàng Tiển cảm nhận được linh lực ở trong một biệt trang hẻo lánh tại ngoại ô Vũ Châu. Theo báo cáo của ám hành sử thì biệt trang này không có gì đặc biệt. Có lẽ vì nó không thuộc sở hữu của Chu gia và Giản gia nên không khiến ám hành sử chú ý.
Trước khi tiến vào ngoại trận của biệt viện, hai người cũng chia ra một nam một bắc, một nhanh một chậm xông vào trận thế. Nếu một người có thể dẫn dụ sự chú ý của các tử sĩ bên trong, người còn lại sẽ có khả năng bắt được người bày trận nhanh hơn.
Lạc Vô Cực vất vả vượt qua tầng tầng trận thế đến được bên ngoài biệt trang đã là giữa trưa.
Hắn dùng vải bịt mặt, rút kiếm ra, vô số ngọn lửa màu xanh lam từ trên thân Toái Nguyệt toát ra. Hắn ở ngoài quan sát một lát rồi mới bế khí nhảy vào trang viên.
Dường như không ai nghĩ đến giữa trưa lại có kẻ to gan xông vào, cũng có thể do Hoàng Tiển đã dụ đi không ít tử sĩ, nên Lạc Vô Cực chỉ gặp vài tên thủ vệ. Khi họ phát hiện ra hắn đều đã chết dưới Toái Nguyệt.
Thuận lợi xâm nhập như vậy, khiến hắn âm thầm cười nhạt.
Hắn nào phải loại người tâm cơ đơn giản, tất nhiên hiểu rõ đây không phải do hai người bọn họ gặp may chọn đúng thời cơ. Mà là có người trù tính bắt hắn.
Vậy tương kế tựu kế thôi.
Hắn đi theo khí tức của linh lực, đi đến một tiểu viện cực kỳ hẻo lánh. Vừa bước vào sân, đã bị hơn mười tử sĩ bao vây.
Lạc Vô Cực cũng không để vào mắt, chỉ có khoé miệng hơi lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, nhìn một góc khuất sau lưng các tử sĩ.
“Nếu các hạ đã ở đây, vì sao không lộ diện? Hay là không dám?”
Lời vừa dứt đã thấy một ngân phát đồng tử (đứa bé tóc bạch kim)chừng mười tuổi đang chậm rãi tản bộ từ trong đám tử sĩ, lanh lảnh cười, cực kỳ ngây thơ.
Lạc Vô Cực tuy kinh ngạc nhưng đã biết đây chính là người bày trận ở Quân Châu – mà người này xem ra chỉ khoảng mười tuổi. Cho dù y đã cố thu lại khí tức khiến người khác không cảm giác được.
Ngân phát đồng tử.
Bốn nước có tục lệ, người có ngân phát được coi là thánh nhân. Mà ngân phát cũng tượng trưng cho người được thần linh lựa chọn.
Bốn vị quốc sư chính là thánh nhân trong thánh nhân. Mà người kế tục quốc sư cũng là chọn ra từ trong những người ngân phát.
Nhưng mà có lời đồn rằng, ngoại trừ quốc sư của Hiến Thần, ba vị quốc sư còn lại chưa từng thu đồ đệ. Đủ để thấy trong mấy vạn năm nay chưa từng có người ngân phát nào được sinh ra. Không ngờ phe trưởng công chúa lại có thể tìm được một vị ngân phát đồng tử, ánh mắt thâm trầm cổ quái, nhìn một cái đã biết không phải nhân vật đơn giản.
Xem ra hai nhà Chu Giản đều có lòng bất chính đã từ mười hoặc hai mươi năm trước. Không thì làm sao có khả năng tìm nhiều tử sĩ như vậy, làm sao có thể tìm ra vị ngân phát đồng tử này?
Cũng có thể sau khi vô tình phát hiện vị ngân phát đồng tử này mới nổi lên ham muốn tranh đoạt vị trí cao nhất Trì Dương?
Vốn dĩ những ngân phát đồng tử lớn lên cực kỳ chậm so với người thường, mà vị đồng tử này xem ra không chênh lệch bao nhiêu tuổi với Lạc Tự Tuý, có thể đã lớn hơn.
Ngân phát đồng tử mặc y quan sát, cười nói: “Các hạ là bằng hữu phương nào? Vì sao lại tự ý xông vào đây?”
“Tại hạ là mật môn ám hành sử của triều đình.” Không chút nghĩ ngợi, Lạc Vô Cực trả lời.
“Trong ám hành sử có nhân vật sở hữu linh lực xuất chúng như vậy sao ta chưa từng nghe nói đến?” Ngân phát đồng tử cười khanh khách, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thủng tất cả tâm tư của hắn.
Lạc Vô Cực thu kiếm, nửa giễu cợt nửa tươi cười: “Ngươi nghe nói đến? Giữa các ám hành sử không có quan hệ, cả nước Trì Dương chỉ có hai vị bê hạ mới biết rõ từng người trong ám hành sử.”
Đứa bé trai thoáng giật mình, dường như bất ngờ vì có người không e sợ ánh mắt của hắn, sau đó cười nói: “Mặc dù các hạ là ám hành sử cũng không thể tự tiện xông vào nhà dân a.”
“Nếu nơi này quả thật là nhà dân tất nhiên ta sẽ không tới. Vì sao ta đến ngươi chắc phải biết rõ.” Lạc Vô Cực cười lạnh, trong mắt không có nửa phần cảm xúc ấm áp cũng như lạnh lẽo.
“Ta thật không rõ đó.” Đứa trẻ cười đến ngây thơ, lui ra sau mấy bước, “Nhưng mà, nếu các hạ đã vào được đến đây thì không thể để cho ngươi rời khỏi. Tiếc thay cho một người can đảm như vậy.”
Lạc Vô Cực hơi nhướng mày, nói: “Nếu đã tới, ngươi tưởng rằng ta sẽ lùi bước sao?”
Lời còn chưa dứt, Toái Nguyệt đã rời khỏi vỏ, âm thanh tuốt gươm nghe thật êm tai.
Âm thanh còn chưa biến mất, Lạc Vô Cực đã như một ảo ảnh màu đen, thoáng qua các tử sĩ đầy đao kiếm. Sinh tử – thắng bại chỉ trong nháy mắt. Thân thể người chết chưa ngã xuống, Toái Nguyệt đã đến trước mặt ngân phát đồng tử.
Trong nháy mắt, đâm tới, chém xuống, gạt sang, xoay tròn, mấy chiêu đã qua.
Ngân phát đồng tử tránh được từng chiêu một nhưng hỗn loạn bị ép vào trong phòng.
Lạc Vô Cực lập tức đuổi vào, bên trong phòng đã không còn bóng dáng. Chỉ thấy ở đây bày một cái lò luyện đan rất lớn, bên tường đặt vài giá gỗ cất đủ loại bình nhỏ.
Lạc Vô Cực cẩn thận đi tới bên cạnh, xem xét những bình sứ này.
Trên bình sứ không ghi bất kỳ tên gọi gì, nghĩ đến Hoàng Tuyền, chắc cũng đều là kịch độc.
Hắn lấy ra một tấm vải lớn từ bên hông, lấy hết những bình sứ bỏ vào rồi đề khí đi ra ngoài.
Đ vài bước, hắn lại phát hiện trong phòng luyện đan này còn bày một trận thế. Dù hắn đi như thế nào, đi theo quy tắc cước bộ của ngũ hành cũng không đến được cửa.
Lạc Vô Cực khẽ cười.
Hắn đứng tại chỗ cũ, chậm rãi rút Toái Nguyệt ra. Tiếp đó giống như đang ngắm thân kiếm tinh tế của Toái Nguyệt. Sau đó lập tức đánh úp về phía lò luyện đan. Lò Luyện đan nhất thời bị kiếm khí đánh nát bấy, trong lúc bụi tung mịt mù, năm màu linh lực vàng, xanh, đỏ, đen, bạc đồng loạt bay ra khỏi một phiến đá trong lò luyện đan bể nát.
Bên trong truyền đến một tiếng kêu đau.
Lạc Vô Cực thu lại linh lực, tự tiếu phi tiếu đến gần phiến đá, dùng Toái Nguyệt đâm vào vai trái của ngân phát đồng tử rồi mới lôi hắn ra. Ngân phát đồng tử đã bị nội thương, vốn dĩ sắc mặt đã trắng bệch, giờ còn thêm Toái Nguyệt đầy hàn khí đâm trúng, đã tái lại càng thêm tái.
“Sao ngươi không trốn? Ngươi nghĩ ta không thoát được sao? Loại trận này sao có thể làm khó ta.”
“Cuối cùng ngươi là ai?” Trên trán đứa trẻ đầy mồ hôi, đôi môi tái nhợt, câu hỏi cũng không còn sức lực, “Hoàng thái tử? Không, không thể nào. Hôm qua, hôm qua ở Quân Châu, người phá trận lúc đầu là hoàng thái tử… Ngươi, ngươi là người thứ hai…”
“Ta là ai, ngươi không cần biết. Nói, thuốc giải của Hoàng Tuyền đâu? Phòng luyện đan này chính là của ngươi, Toái Nguyệt cảm nhận được bên trong lò có độc Hoàng Tuyền, mà ngươi lại ở trong đó dính không ít chất độc, vì sao không có việc gì?” Lạc Vô Cực nhìn thân kiếm đổi sang màu xanh lam, trong mắt lạnh thêm mấy phần.
Ngân phát đồng tử cúi đầu phun ra một búng máu, lạnh nhạt nói: “Ngươi cũng không bị gì… Toái Nguyệt… Hoá ra là Toái Nguyệt!” Hắn cười rộ lên, sau đó lại cúi đầu ho ra máu, nhưng vẫn cố giữ tiếng cười, vừa cười vừa ho khan.
“Thuốc giải, đưa ta.” Lạc Vô Cực nhíu mày, thu Toái Nguyệt vào vỏ, lạnh lùng nói.
Ngân phát đồng tử cười cười, lặng im không nói.
Lạc vô Cực xé một vạt áo, băng bó cầm máu sơ bộ cho hắn, lại kéo khăn che mặt xuống bao lấy tay phải, đem hắn đi ra ngoài.
Đi không bao lâu, chợt thấy Hoàng Tiển tay cầm trường kiếm chạy tới: “Ngân phát đồng tử? Người bày trận lại là ngân phát thánh đồng!”
“Ngân phát thánh đồng?” Lạc Vô Cực hừ lạnh nói, “Ngân phát yêu đồng mới đúng! Không ngờ phe trưởng công chúa thậm chí ngay cả quốc sư cũng muốn diệt trừ, dã tâm không nhỏ.”
“Hắn không chỉ bố trận, còn chế chất độc?” Thấy sự cẩn thận của Lạc Vô Cực, Hoàng Tiển ngạc nhiên nói.
Lạc Vô Cực nhìn thẳng vào mắt ngân phát đồng tử vẫn im lặng nãy giờ, cười lạnh: “Không sai. Hoàng Tuyền có lẽ do hắn ta chế ra. Bây giờ lại không chịu đưa thuốc giải, mà trên người hắn còn có kịch độc, không tiện lục soát. Chi bằng giết hắn sau đó kiểm tra tỉ mĩ từng chỗ.”
Ngân phát đồng tử mở to mắt, hung hăng trừng hắn.
Hoàng Tiển vỗ tay cười nói: “Ý kiến hay. Nào nào…” Hắn nâng kiếm lên, múa trong không trung vài cái, nửa cười nửa uy hiếp nói: “Nếu ngươi không nói, ta sẽ điểm vào đại chuy huyệt (chắc là một cái huyệt nào trên xương sống), khiến ngươi sống không bằng chết.”
Lạc Vô Cực nói: “Đại chuy huyệt? Quãng đời còn lại bán thân bất toại, bắt đầu cuộc sống ngày nào không có người chăm sóc thì không sống được, chi bằng giết hắn đi.”
Ngân phát đồng tử cắn chặt răng, hầu như muốn cắn nát cả hàm răng. (=)) ngầu)
Lạc Vô Cực và Hoàng Tiển đang “Chấp hình”, liền nghe Lê Duy xót xa nói: “Đợi chút! Điện hạ! Vô Cực! Các ngươi có biết ngân phát đồng tử là ai?”
“Thánh nhân.” Lạc Vô Cực dùng giọng bình thường, “Nhưng mà đứa trẻ này một chút cũng không phải thánh nhân. Độc Hoàng Tuyền là do hắn chế —— không chỉ Hoàng Tuyền, còn có nhiều loại kịch độc khác, không biết đã hại chết bao nhiêu người. Nếu để hắn làm đồ đệ của một trong ba vị quốc sư, chẳng phải là hại nước hại dân?”
Lê Duy cười nhạt nói: “Tạm thời cứ mang về, giao cho sư tôn xử lý. Sư tôn đã tìm hơn vạn năm cũng không tìm thấy ngân phát đồng tử, việc này có thể giúp người yên tâm.”
Nghe vậy, Lạc Vô Cực dừng một chút, nói: “Rốt cuộc quốc sư…”
Phong Niệm Dật cởi ngoại bào, đem ngân phát đồng tử bọc lại cẩn thận, ôm lấy rồi cười nói: “Tuổi tác của quốc sư, đối với bốn nước mà nói đều là ẩn số. Mà ngân phát đồng tử này, tuổi tác e là còn lớn hơn cả Lạc tam ca.”
Lạc Vô Cực chỉ nghĩ ngân phát đồng tử này lớn hơn hắn và Hoàng Tiển, lại không ngờ được hắn đã gần trăm tuổi, không khỏi bất ngờ.
Lê Duy nói tiếp: “Những người ngân phát khó lớn lên, mười năm có thể như một năm của người bình thường.”
Hoàng Tiển cười nói: “Tiền bối, thất lễ thất lễ a.”
Ngân Phát đồng tử nhắm mắt lại, không rên một tiếng giống như đã không xem trọng chuyện sống chết.
Phong Niệm Dật điểm nhẹ mũi chân, bay lên đầu tường, Lê Duy cũng nhẹ bay theo. Lạc Vô Cực lập tức rút kiếm, ánh lửa màu lam nhảy ra khỏi thân Toái Nguyệt, đốt trụi biệt viện.
Bốn người nhìn căn biệt viện từ từ hoá tro tàn, bố trí lại trận thế rồi mới ngự phong về kinh thành.
Tính cả đi lẫn về, bọn họ chỉ mới rời hoàng cung năm ngày.
Hai người đều nhìn ra chuyện bất thường trong mắt người kia, cùng rùng mình.
“Người đó phản ứng nhanh quá, lúc đó không phải hắn đang ở Vũ Châu cách xa ngàn dặm sao?” Lạc Vô Cực thấp giọng nói. Duy nhất một chuyện có thể phân tích là những hắc y nhân này đều có khả năng ngự phong. Phe trưởng công chúa làm sao có được nhiều tử sĩ linh lực cường đại như vậy?
“Việc này không nên chậm trễ, sau khi đốt xong thi thể, nhanh chóng tụ họp thôi.” Hoàng Tiển trầm giọng nói.
Hai người chạy đến giữa toà nhà phía bắc, Lạc Vô Cực phóng xuất lửa vào linh kiếm, phá huỷ độc vật sau đó chạy đến phía tây và phía nam xem thử.
Hai phủ đệ này đều bày ngũ hành trận, người bình thường đã không có cách nào ra vào. Hai người vội vã trở lại cánh rừng sát biển, Phong Niệm Dật và Lê Duy đã đứng đợi.
Bốn người tám mắt gặp nhau không nói nên lời.
Lạc Vô Cực nói: “Chúng ta nhanh chóng đến Vũ Châu. Đám tử sĩ kia vẫn chưa biết chúng ta là người phương nào, tranh thủ đánh lén Chu, Giản gia ban đêm để tìm ra manh mối. Khi đó người nọ sẽ ở ngoại ô Vũ Châu, ta cùng với thái tử điện hạ đều đã biết chỗ của hắn. Khí tức và linh lực của hắn chúng ta cũng hết sức quen thuộc, bất luận giấu như thế nào cũng sẽ nhanh chóng tìm ra được.”
“Bắt giữ người lập trận, không chừng còn có thể tra ra tung tích của độc Hoàng Tuyền.” Hoàng Tiển nói.
Phong Niệm Dật và Lê Duy đều tán thành, bốn người lợi dụng màn đêm, bỏ ngựa, ngự phong mà đi.
Hơn hai canh giờ sau, trời chưa hừng đông bốn người đã đến Vũ Châu.
Vũ Châu – trực thuộc Chu Giản hai đại gia tộc.
Vũ Châu cách kinh thành không xa, người của hai đại gia tộc cũng thường xuyên từ Vũ Châu đến kinh thành nên quan hệ khá mật thiết. Đương nhiên việc một trong sáu đại gia tộc ở kinh thành, vẻ vang lừng lẫy, qua lại cũng là điều tất yếu.
Thay vì do dự đợi thời cơ, chọn ngày không bằng gặp ngày.
Sau khi thương lượng, Lê Duy, Phong Niệm Dật dự định hừng đông sẽ chia ra thâm nhập vào Chu, Giản gia. Lạc Vô Cực và Hoàng Tiển phụ trách bắt người bố trí trận.
Bốn người cải trang qua loa rồi chia nhau hành động.
Lạc Vô Cực và Hoàng Tiển cảm nhận được linh lực ở trong một biệt trang hẻo lánh tại ngoại ô Vũ Châu. Theo báo cáo của ám hành sử thì biệt trang này không có gì đặc biệt. Có lẽ vì nó không thuộc sở hữu của Chu gia và Giản gia nên không khiến ám hành sử chú ý.
Trước khi tiến vào ngoại trận của biệt viện, hai người cũng chia ra một nam một bắc, một nhanh một chậm xông vào trận thế. Nếu một người có thể dẫn dụ sự chú ý của các tử sĩ bên trong, người còn lại sẽ có khả năng bắt được người bày trận nhanh hơn.
Lạc Vô Cực vất vả vượt qua tầng tầng trận thế đến được bên ngoài biệt trang đã là giữa trưa.
Hắn dùng vải bịt mặt, rút kiếm ra, vô số ngọn lửa màu xanh lam từ trên thân Toái Nguyệt toát ra. Hắn ở ngoài quan sát một lát rồi mới bế khí nhảy vào trang viên.
Dường như không ai nghĩ đến giữa trưa lại có kẻ to gan xông vào, cũng có thể do Hoàng Tiển đã dụ đi không ít tử sĩ, nên Lạc Vô Cực chỉ gặp vài tên thủ vệ. Khi họ phát hiện ra hắn đều đã chết dưới Toái Nguyệt.
Thuận lợi xâm nhập như vậy, khiến hắn âm thầm cười nhạt.
Hắn nào phải loại người tâm cơ đơn giản, tất nhiên hiểu rõ đây không phải do hai người bọn họ gặp may chọn đúng thời cơ. Mà là có người trù tính bắt hắn.
Vậy tương kế tựu kế thôi.
Hắn đi theo khí tức của linh lực, đi đến một tiểu viện cực kỳ hẻo lánh. Vừa bước vào sân, đã bị hơn mười tử sĩ bao vây.
Lạc Vô Cực cũng không để vào mắt, chỉ có khoé miệng hơi lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, nhìn một góc khuất sau lưng các tử sĩ.
“Nếu các hạ đã ở đây, vì sao không lộ diện? Hay là không dám?”
Lời vừa dứt đã thấy một ngân phát đồng tử (đứa bé tóc bạch kim)chừng mười tuổi đang chậm rãi tản bộ từ trong đám tử sĩ, lanh lảnh cười, cực kỳ ngây thơ.
Lạc Vô Cực tuy kinh ngạc nhưng đã biết đây chính là người bày trận ở Quân Châu – mà người này xem ra chỉ khoảng mười tuổi. Cho dù y đã cố thu lại khí tức khiến người khác không cảm giác được.
Ngân phát đồng tử.
Bốn nước có tục lệ, người có ngân phát được coi là thánh nhân. Mà ngân phát cũng tượng trưng cho người được thần linh lựa chọn.
Bốn vị quốc sư chính là thánh nhân trong thánh nhân. Mà người kế tục quốc sư cũng là chọn ra từ trong những người ngân phát.
Nhưng mà có lời đồn rằng, ngoại trừ quốc sư của Hiến Thần, ba vị quốc sư còn lại chưa từng thu đồ đệ. Đủ để thấy trong mấy vạn năm nay chưa từng có người ngân phát nào được sinh ra. Không ngờ phe trưởng công chúa lại có thể tìm được một vị ngân phát đồng tử, ánh mắt thâm trầm cổ quái, nhìn một cái đã biết không phải nhân vật đơn giản.
Xem ra hai nhà Chu Giản đều có lòng bất chính đã từ mười hoặc hai mươi năm trước. Không thì làm sao có khả năng tìm nhiều tử sĩ như vậy, làm sao có thể tìm ra vị ngân phát đồng tử này?
Cũng có thể sau khi vô tình phát hiện vị ngân phát đồng tử này mới nổi lên ham muốn tranh đoạt vị trí cao nhất Trì Dương?
Vốn dĩ những ngân phát đồng tử lớn lên cực kỳ chậm so với người thường, mà vị đồng tử này xem ra không chênh lệch bao nhiêu tuổi với Lạc Tự Tuý, có thể đã lớn hơn.
Ngân phát đồng tử mặc y quan sát, cười nói: “Các hạ là bằng hữu phương nào? Vì sao lại tự ý xông vào đây?”
“Tại hạ là mật môn ám hành sử của triều đình.” Không chút nghĩ ngợi, Lạc Vô Cực trả lời.
“Trong ám hành sử có nhân vật sở hữu linh lực xuất chúng như vậy sao ta chưa từng nghe nói đến?” Ngân phát đồng tử cười khanh khách, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thủng tất cả tâm tư của hắn.
Lạc Vô Cực thu kiếm, nửa giễu cợt nửa tươi cười: “Ngươi nghe nói đến? Giữa các ám hành sử không có quan hệ, cả nước Trì Dương chỉ có hai vị bê hạ mới biết rõ từng người trong ám hành sử.”
Đứa bé trai thoáng giật mình, dường như bất ngờ vì có người không e sợ ánh mắt của hắn, sau đó cười nói: “Mặc dù các hạ là ám hành sử cũng không thể tự tiện xông vào nhà dân a.”
“Nếu nơi này quả thật là nhà dân tất nhiên ta sẽ không tới. Vì sao ta đến ngươi chắc phải biết rõ.” Lạc Vô Cực cười lạnh, trong mắt không có nửa phần cảm xúc ấm áp cũng như lạnh lẽo.
“Ta thật không rõ đó.” Đứa trẻ cười đến ngây thơ, lui ra sau mấy bước, “Nhưng mà, nếu các hạ đã vào được đến đây thì không thể để cho ngươi rời khỏi. Tiếc thay cho một người can đảm như vậy.”
Lạc Vô Cực hơi nhướng mày, nói: “Nếu đã tới, ngươi tưởng rằng ta sẽ lùi bước sao?”
Lời còn chưa dứt, Toái Nguyệt đã rời khỏi vỏ, âm thanh tuốt gươm nghe thật êm tai.
Âm thanh còn chưa biến mất, Lạc Vô Cực đã như một ảo ảnh màu đen, thoáng qua các tử sĩ đầy đao kiếm. Sinh tử – thắng bại chỉ trong nháy mắt. Thân thể người chết chưa ngã xuống, Toái Nguyệt đã đến trước mặt ngân phát đồng tử.
Trong nháy mắt, đâm tới, chém xuống, gạt sang, xoay tròn, mấy chiêu đã qua.
Ngân phát đồng tử tránh được từng chiêu một nhưng hỗn loạn bị ép vào trong phòng.
Lạc Vô Cực lập tức đuổi vào, bên trong phòng đã không còn bóng dáng. Chỉ thấy ở đây bày một cái lò luyện đan rất lớn, bên tường đặt vài giá gỗ cất đủ loại bình nhỏ.
Lạc Vô Cực cẩn thận đi tới bên cạnh, xem xét những bình sứ này.
Trên bình sứ không ghi bất kỳ tên gọi gì, nghĩ đến Hoàng Tuyền, chắc cũng đều là kịch độc.
Hắn lấy ra một tấm vải lớn từ bên hông, lấy hết những bình sứ bỏ vào rồi đề khí đi ra ngoài.
Đ vài bước, hắn lại phát hiện trong phòng luyện đan này còn bày một trận thế. Dù hắn đi như thế nào, đi theo quy tắc cước bộ của ngũ hành cũng không đến được cửa.
Lạc Vô Cực khẽ cười.
Hắn đứng tại chỗ cũ, chậm rãi rút Toái Nguyệt ra. Tiếp đó giống như đang ngắm thân kiếm tinh tế của Toái Nguyệt. Sau đó lập tức đánh úp về phía lò luyện đan. Lò Luyện đan nhất thời bị kiếm khí đánh nát bấy, trong lúc bụi tung mịt mù, năm màu linh lực vàng, xanh, đỏ, đen, bạc đồng loạt bay ra khỏi một phiến đá trong lò luyện đan bể nát.
Bên trong truyền đến một tiếng kêu đau.
Lạc Vô Cực thu lại linh lực, tự tiếu phi tiếu đến gần phiến đá, dùng Toái Nguyệt đâm vào vai trái của ngân phát đồng tử rồi mới lôi hắn ra. Ngân phát đồng tử đã bị nội thương, vốn dĩ sắc mặt đã trắng bệch, giờ còn thêm Toái Nguyệt đầy hàn khí đâm trúng, đã tái lại càng thêm tái.
“Sao ngươi không trốn? Ngươi nghĩ ta không thoát được sao? Loại trận này sao có thể làm khó ta.”
“Cuối cùng ngươi là ai?” Trên trán đứa trẻ đầy mồ hôi, đôi môi tái nhợt, câu hỏi cũng không còn sức lực, “Hoàng thái tử? Không, không thể nào. Hôm qua, hôm qua ở Quân Châu, người phá trận lúc đầu là hoàng thái tử… Ngươi, ngươi là người thứ hai…”
“Ta là ai, ngươi không cần biết. Nói, thuốc giải của Hoàng Tuyền đâu? Phòng luyện đan này chính là của ngươi, Toái Nguyệt cảm nhận được bên trong lò có độc Hoàng Tuyền, mà ngươi lại ở trong đó dính không ít chất độc, vì sao không có việc gì?” Lạc Vô Cực nhìn thân kiếm đổi sang màu xanh lam, trong mắt lạnh thêm mấy phần.
Ngân phát đồng tử cúi đầu phun ra một búng máu, lạnh nhạt nói: “Ngươi cũng không bị gì… Toái Nguyệt… Hoá ra là Toái Nguyệt!” Hắn cười rộ lên, sau đó lại cúi đầu ho ra máu, nhưng vẫn cố giữ tiếng cười, vừa cười vừa ho khan.
“Thuốc giải, đưa ta.” Lạc Vô Cực nhíu mày, thu Toái Nguyệt vào vỏ, lạnh lùng nói.
Ngân phát đồng tử cười cười, lặng im không nói.
Lạc vô Cực xé một vạt áo, băng bó cầm máu sơ bộ cho hắn, lại kéo khăn che mặt xuống bao lấy tay phải, đem hắn đi ra ngoài.
Đi không bao lâu, chợt thấy Hoàng Tiển tay cầm trường kiếm chạy tới: “Ngân phát đồng tử? Người bày trận lại là ngân phát thánh đồng!”
“Ngân phát thánh đồng?” Lạc Vô Cực hừ lạnh nói, “Ngân phát yêu đồng mới đúng! Không ngờ phe trưởng công chúa thậm chí ngay cả quốc sư cũng muốn diệt trừ, dã tâm không nhỏ.”
“Hắn không chỉ bố trận, còn chế chất độc?” Thấy sự cẩn thận của Lạc Vô Cực, Hoàng Tiển ngạc nhiên nói.
Lạc Vô Cực nhìn thẳng vào mắt ngân phát đồng tử vẫn im lặng nãy giờ, cười lạnh: “Không sai. Hoàng Tuyền có lẽ do hắn ta chế ra. Bây giờ lại không chịu đưa thuốc giải, mà trên người hắn còn có kịch độc, không tiện lục soát. Chi bằng giết hắn sau đó kiểm tra tỉ mĩ từng chỗ.”
Ngân phát đồng tử mở to mắt, hung hăng trừng hắn.
Hoàng Tiển vỗ tay cười nói: “Ý kiến hay. Nào nào…” Hắn nâng kiếm lên, múa trong không trung vài cái, nửa cười nửa uy hiếp nói: “Nếu ngươi không nói, ta sẽ điểm vào đại chuy huyệt (chắc là một cái huyệt nào trên xương sống), khiến ngươi sống không bằng chết.”
Lạc Vô Cực nói: “Đại chuy huyệt? Quãng đời còn lại bán thân bất toại, bắt đầu cuộc sống ngày nào không có người chăm sóc thì không sống được, chi bằng giết hắn đi.”
Ngân phát đồng tử cắn chặt răng, hầu như muốn cắn nát cả hàm răng. (=)) ngầu)
Lạc Vô Cực và Hoàng Tiển đang “Chấp hình”, liền nghe Lê Duy xót xa nói: “Đợi chút! Điện hạ! Vô Cực! Các ngươi có biết ngân phát đồng tử là ai?”
“Thánh nhân.” Lạc Vô Cực dùng giọng bình thường, “Nhưng mà đứa trẻ này một chút cũng không phải thánh nhân. Độc Hoàng Tuyền là do hắn chế —— không chỉ Hoàng Tuyền, còn có nhiều loại kịch độc khác, không biết đã hại chết bao nhiêu người. Nếu để hắn làm đồ đệ của một trong ba vị quốc sư, chẳng phải là hại nước hại dân?”
Lê Duy cười nhạt nói: “Tạm thời cứ mang về, giao cho sư tôn xử lý. Sư tôn đã tìm hơn vạn năm cũng không tìm thấy ngân phát đồng tử, việc này có thể giúp người yên tâm.”
Nghe vậy, Lạc Vô Cực dừng một chút, nói: “Rốt cuộc quốc sư…”
Phong Niệm Dật cởi ngoại bào, đem ngân phát đồng tử bọc lại cẩn thận, ôm lấy rồi cười nói: “Tuổi tác của quốc sư, đối với bốn nước mà nói đều là ẩn số. Mà ngân phát đồng tử này, tuổi tác e là còn lớn hơn cả Lạc tam ca.”
Lạc Vô Cực chỉ nghĩ ngân phát đồng tử này lớn hơn hắn và Hoàng Tiển, lại không ngờ được hắn đã gần trăm tuổi, không khỏi bất ngờ.
Lê Duy nói tiếp: “Những người ngân phát khó lớn lên, mười năm có thể như một năm của người bình thường.”
Hoàng Tiển cười nói: “Tiền bối, thất lễ thất lễ a.”
Ngân Phát đồng tử nhắm mắt lại, không rên một tiếng giống như đã không xem trọng chuyện sống chết.
Phong Niệm Dật điểm nhẹ mũi chân, bay lên đầu tường, Lê Duy cũng nhẹ bay theo. Lạc Vô Cực lập tức rút kiếm, ánh lửa màu lam nhảy ra khỏi thân Toái Nguyệt, đốt trụi biệt viện.
Bốn người nhìn căn biệt viện từ từ hoá tro tàn, bố trí lại trận thế rồi mới ngự phong về kinh thành.
Tính cả đi lẫn về, bọn họ chỉ mới rời hoàng cung năm ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất