Chương 66
Lạc Tự Tuý rủ mắt, lấy ra hai chung trà đã nguội lạnh, đưa cho người bên cạnh: “Muốn khuyên trưởng công chúa điện hạ chớ đi nước cờ mạo hiểm. Nếu để hai vị bệ hạ nổi giận, thái tử điện hạ phản công nàng không hề có phần thắng. Sao nàng lại cố chấp như vậy.”
Trọng Mộc đón ly trà, uống một hớp: “Thái tử điện hạ chưa từng cam chịu. Hắn mượn thế lực mật môn của hoàng hậu bệ hạ, trừ đi không ít thế gia đại tộc bên ta, nói vậy chắc tứ công tử đã hiểu rõ. Chỉ là thái tử điện hạ biết nếu bức ép trưởng công chúa quá, chúng ta có thể liều chết chống lại, đến mức đồng quy vu tận, nên mới án binh bất động mà thôi.”
Lạc Tự Tuý lắc lắc ly trà, nói: “Ngươi muốn giết ta như vậy sao?” Trọng Mộc bách độc bất xâm, nước trà cũng có độc —— có thể do hắn đa nghi quá. Lúc này võ công của y đã bị Sơ Ngôn áp chế, nếu muốn giết hắn chỉ có thể dùng độc.
Trọng Mộc nhìn ly trà trong tay hắn, khẽ thở dài: “Ngươi quả nhiên rất cẩn thận.”
“Cho dù phải đi Hạo Quang, cho dù có cơ hội trở thành quốc sư một nước, ngươi cũng không phản bội trưởng công chúa điện hạ sao?” Rất trung thành… Trung thành sao? E là không phải.
Trọng Mộc cầm lấy ly trà của hắn, ngửa cổ uống, cười nói: “Ngươi nên giết ta đi. Nếu không giết ta, sau này ta nhất định sẽ lấy mạng của ngươi, hoàng hậu bệ hạ, và cả thái tử điện hạ.”
“Chỉ vì mong muốn trở thành gia tộc quyền lực cao như mong muốn, nên mới bảo vệ nàng vậy?” Dục vọng quyền lực của gia tộc, thật kinh người. Dục vọng quyền lực sao? Chỉ sợ cũng không phải.
Trọng Mộc kinh ngạc, bốn con ngươi yên lặng nhìn thẳng Lạc Tự Tuý vẫn giữ vẻ mặt bình thản.
Không biết tại sao, bị đôi song ngươi này nhìn, cũng không cảm thấy lạnh lẽo giống như lần đầu tiên gặp. Lạc Tự Tuý nhìn lại một lần nữa, chợt thấy bên trong đôi mắt kia phản chiếu một thế giới bị cầm tù đầy tuyệt vọng lẫn ao ước.
Giống hệt… Đã giống như vậy, vì sao bọn họ lại chọn hai con đường trái ngược hoàn toàn?
“Ngân phát đồng tử ra đời phải báo cáo lên trên. Đây là pháp lệnh mà toàn bộ bách tính Trì Dương đều biết rõ. Nhưng mà chưa có ám hành sử nào nghe nói ngân phát đồng tử ra đời, cho nên không có khả năng được sinh ra trong gia đình bình dân. Trong những ngày cùng ngươi nói chuyện, thái tử điện hạ và Vô Cực đã đến Vũ Châu lần hai để dò xét, tìm ra thân thế của ngươi. Nếu là người của thế tộc khác, tất sẽ quan tâm đến an nguy nhà mình, hơn mười gia tộc thuộc phe trưởng công chúa bị tịch biên gia sản hoặc giáng làm thứ dân ngươi vẫn không có hành động gì. Nếu là do tính nhẫn nại hơn người, muốn đợi vinh hoa phú quý sau này nhất định sẽ ham mê quyền thế. Nhưng trong lời ngươi nói lại không phải như vậy. Không ham quyền thế, thì chính là vì người, nếu không có người của Chu gia, ngươi sẽ không bị ràng buộc vậy?”
Lạc Tự Tuý nhỏ giọng dần: “Hơn năm mươi năm trước, một người thiếp trong Chu gia vì khó sinh mà chết, sinh ra một người con trai, trọng đồng, sinh trưởng cực chậm, tám tuổi cũng chưa biết nói, được gọi là ma tử. Lên chín tuổi thì chết yểu, khiến một nhà dịch bệnh hại chết hơn mười tôi tớ. Giết nhiều người như vậy, vẫn không giấu được chân tướng. Chu Trọng Mộc, ngươi biết rõ bản thân chẳng qua chỉ là công cụ của bọn họ, vì sao phải tự dằn vặt mình như thế?”
Lần thứ hai Trọng Mộc trầm mặc, nhẹ nhàng giương cao khoé miệng.
“Lúc đầu thì coi ngươi như vô hình, biết được ngươi có giá trị lợi dụng, liền trói buộc tự do của ngươi, đem ngươi cầm tù chỉ xem ngươi với thân phận ‘Ngân phát đồng tử’, đoạn tuyệt quan hệ thân thích với ngươi, có gì mà hoài niệm?” Những thân nhân khi xưa của hắn, cái gọi là thân nhân chẳng qua vì khoản tiền mà hắn đem lại? Dù ghê sợ bệnh của hắn cũng phải lấy được tiền. Hà tất phải vậy? Giả sử bọn họ khi đó nỗ lực thành tâm hơn một chút, giả sử… Hắn cũng không đến nỗi lạnh lùng như vậy. Lạnh lùng, không tin tưởng ai, sinh tồn là chuyện cần thiết, nhưng ‘Ái tình’ lại là thứ vô ích. Đối với người thân và bằng hữu, hắn đã mất đi sự tin tưởng.
Không bao giờ tin tưởng…
Mặc dù không ngừng thuyết phục bản thân như vậy, nhưng người Lạc gia sẽ không bỏ hắn mà đi, bằng hữu cũng không bỏ hắn, Lạc Vô Cực càng không rời bỏ hắn, vậy mà vẫn không thể an tâm.
Người đời khác, cuối cùng vẫn không thể giống người đời này.
Thế mà vẫn có người bước vào nội tâm hắn.
Khát vọng cùng tuyệt vọng tồn tại đan xen. Hắn không thể tưởng tượng, đằng sau khát vọng là tuyệt vọng nếu lần thứ hai hắn sẽ trở thành một người như thế nào.
“Ngươi cần gì phải vì những người đó mà sống? Chưa bao giờ làm gì cho bản thân mình, sao phải bán mạng cho họ?” Lạc Tự Tuý lẩm bẩm nói, nhắm hai mắt lại.
“Ta biết ngươi có thể cho rằng người ngoài cuộc nói thì dễ, không ai có thể hiểu được nỗi thống khổ này. Nhưng ta từng bị ‘Thân nhân’ giam lỏng, từ cái lồng giam này sang lồng giam khác, xem như thú vật. Ta luôn muốn thoát ra, muốn nhìn ngắm thế giới bên ngoài, tự do tự tại mà sống. Nhưng một thân trọng bệnh, không thể hoàn thành mộng ước. Dù đã chết, chấp niệm vẫn không thể siêu thoát nên mới đi đến nơi này. Thân thể ngươi khoẻ mạnh, có thể trốn, có thể đi, vì sao còn ở lại?”
Nụ cười nơi khoé miệng Trọng Mộc tan biến trong phút chốc.
Hai người không nói thêm nữa.
Qua một lúc lâu, Lạc Tự Tuý mở mắt ra, đã đè nén hết những ai oán trong lòng. Trọng Mộc ngẩng mặt nhìn hắn, bỗng nói: “Ta đã từng muốn ——” hắn nói vừa xong, tay chân phút chốc dài ra, khuôn mặt bắt đầu biến đổi. Lạc Tự Tuý có chút kinh ngạc, sau khi ổn định thì ngân phát đồng tử mười tuổi bên cạnh đã thành một thiếu niên ngân phát tuấn tú mười lăm mười sáu tuổi.
Thiếu niên mặt mày như hoạ, khoé mắt nhạy bén, khí chất phóng khoáng như phong lan, nhưng đôi trọng đồng kia làm khí chất hắn có chút khác thường, tựa như bồi hồi giữa tứ giới lục đạo, yêu ma hay tinh linh.
Nhìn kỹ, diện mạo của hắn và Thục phi, trưởng công chúa điện hạ có ba phần tương tự.
Thiếu niên Trọng Mộc đôi mắt bình tĩnh lại đau thương: “Ta đã từng muốn vậy. Nhưng không thể ly khai. Ta tuy là trưởng tử, nhưng là con của thê thiếp lại còn là điềm xấu. Chín năm trước, ta chỉ có trọng đồng, tóc vẫn màu đen, sinh trưởng càng ngày càng chậm chỉ khiến ta càng thêm giống yêu nghiệt. Mãi đến sinh thần năm chín tuổi, một đêm ngân phát, phụ thân mới để ý đến ta, mời phu tử đến dạy học, sau đó hiến tặng cho thừa tướng. Chỉ khi bị bọn họ lợi dụng ta mới cảm giác được giá trị sống của mình. Trừ bọn họ ra, ta không nghĩ sẽ còn ai chấp nhận ta.”
“Cô đơn… Sao?” Lạc Tự Tuý nhẹ giọng nói, không khỏi cười khổ, “Người, không chịu được cô đơn. Dù đã hình thành thói quen, một ngày chỉ cần có người quan tâm, có người bầu bạn thì không thể chấp nhận quay về với lúc trước.” Người, là động vật quần cư.
“Muốn rời bỏ bọn họ, lại không có cách nào rời đi. Ta là thánh ma đồng thể, có thể trở thành thánh tử, cũng có thể trở thành yêu ma quỷ quái. Ta hoàn toàn không thể đường đường chính chính trở thành quốc sư. Cho nên ta lấy giết chóc để thay thế. Dù không tham luyến quyền lực nhưng khi có được quyền lực rồi, tài năng sẽ được mọi người thừa nhận. Chỉ một con đường, không còn cách nào khác.”
Cả người Trọng Mộc dần dần toát ra sát khí, Lạc Tự Tuý vẫn ngồi ở chỗ cũ, không trốn tránh mà chỉ cười: “Ngươi nào biết trên đời vẫn có người không để ý đến trọng đồng của ngươi, vẫn muốn làm bạn với ngươi?”
“Vậy, tứ công tử sẽ vậy sao?”
“Nếu ta nói ta sẽ, ngươi tin không?”
Trọng Mộc nở nụ cười, hai tay đưa về phía cổ Lạc Tự Tuý, sát ý tràn ra bốn phía: “Ta cùng tứ công tử giống nhau, đều không phải người dễ dàng tin người. Chỉ hơn một tháng, làm sao tin được những lời lúc này của tứ công tử?”
Mắt thấy hắn sắp chạm đến cổ Lạc Tự Tuý, đột nhiên giữa không trung truyền đến một câu: “Tư chất quả nhiên xuất chúng.”
Trọng Mộc kinh hãi, hai tay áo tung bay, phóng ra chất độc. Nhưng hành động đã chậm, không biết từ lúc nào bên cạnh đã có một người tóm chặt vạt áo của hắn.
Trọng Mộc không ngừng giãy dụa, thoáng một cái đã biến thành một đứa bé năm sáu tuổi.
Lạc Tự Tuý cẩn thận đánh giá người ngân phát nam tử trẻ tuổi đang tóm lấy Trọng Mộc. Dung mạo nam tử kia cực kỳ xuất chúng, trang sức bằng ngọc đen tuyền trên mái tóc màu bạc, một thân sa bào màu đen, tiêu sái không gì sánh được. Khiến người khác chú ý nhất, hắn có một đôi đồng tử, một vàng một lam, như mặt trời chói chang trong nắng hè, lại như biển khơi lạnh lẽo đông giá, vô cùng yêu dị, nhưng cũng rất thần thánh.
Thấy Lạc Tự Tuý nhìn hắn, nam tử cúi đầu cười khẽ: “Dị thế sứ giả, ta là Mẫn Diễn, là quốc sư Hạo Quang.”
“Quốc sư đại nhân muốn thu nhận Trọng Mộc sao?” Lạc Tự Tuý hỏi. Vừa rồi Trọng Mộc nếu muốn giết hắn, cơ hội không ít, nhưng hắn vẫn đang do dự, có thể thấy được hắn đã dao động. Mà vị quốc sư này đối với trọng đồng hay yêu đồng gì đó hình như đều không để tâm. Vả lại tính cách của quốc sư này cũng không giống với Sơ Ngôn, rất quỷ dị, chắc chắn có thể thu phục được Trọng Mộc.
“Tứ công tử nếu không để ý việc hắn vô lễ vậy…” Sơ Ngôn đẩy cửa bước vào, phía sau hắn chính là Lạc Vô Cực trầm tĩnh như thường ngày, tay phải chặt chẽ cầm lấy chuôi kiếm Toái Nguyệt.
“Tất nhiên không để ý.” Lạc Tự Tuý cười trả lời, “Hắn cũng không phải thật lòng muốn giết ta.”
Lạc Vô Cực lạnh lùng nhìn đứa bé Trọng Mộc vẫn đang đỏ mặt giãy dụa không ngớt, nói: “Quốc sư đại nhân nên cố sức mà dạy dỗ tên bạch mao hồ ly này. Nếu không phải công tử nhà ta khoan dung rộng lượng, chuyện hôm nay hắn muốn ám sát công tử, ta nhất định khiến hắn chết không có chỗ chôn.” Hắn và bốn vị quốc sư đã đến từ sớm, tất nhiên Trọng Mộc không có khả năng thương tổn Lạc Tự Tuý, nhưng hắn không dễ dàng tha thứ cho bất kỳ ai muốn gây bất lợi cho Lạc Tự Tuý.
Lạc Tự Tuý trấn an nói: “Không sao Vô Cực. Như vậy, Trọng Mộc cuối cùng là bao nhiêu tuổi?”
Nghe hỏi thế, Trọng Mộc lập tức ngừng giãy dụa, khoanh tay chịu trói.
Sơ Ngôn cười nhạt nói: “Đại khái hắn ngoài năm mươi tuổi, bên ngoài là bộ dáng của một đứa bé năm sáu tuổi. Nhưng để phục chúng, nhiều năm qua hắn vẫn làm bề ngoài như mười tuổi. Vừa rồi hắn không muốn ngươi thông cảm nên mới cố sức mà lớn thêm vài tuổi. Chưa theo ai tu hành, đã có năng lực này đúng là kỳ tài vạn năm khó gặp.”
Mẫn Diễn thấy Trọng Mộc lúng túng, cười nói: “Hình như ngươi rất là để ý chuyện tuổi tác và hình dáng bên ngoài ra sao? Có ý tứ, ta thu ngươi làm đồ đệ.” (Hả? Để ý bề ngoài thì được nhận luôn. Anh Mẫn Diễn này có vẻ hợp với Lê nhị ca =)) Quái gở)
Trọng Mộc muốn phản đối, Mẫn Diễn lập tức điểm huyệt câm của hắn, nói: “Lời của ta là thiên mệnh, không cho phép ngươi nói không.”
Trọng Mộc đón ly trà, uống một hớp: “Thái tử điện hạ chưa từng cam chịu. Hắn mượn thế lực mật môn của hoàng hậu bệ hạ, trừ đi không ít thế gia đại tộc bên ta, nói vậy chắc tứ công tử đã hiểu rõ. Chỉ là thái tử điện hạ biết nếu bức ép trưởng công chúa quá, chúng ta có thể liều chết chống lại, đến mức đồng quy vu tận, nên mới án binh bất động mà thôi.”
Lạc Tự Tuý lắc lắc ly trà, nói: “Ngươi muốn giết ta như vậy sao?” Trọng Mộc bách độc bất xâm, nước trà cũng có độc —— có thể do hắn đa nghi quá. Lúc này võ công của y đã bị Sơ Ngôn áp chế, nếu muốn giết hắn chỉ có thể dùng độc.
Trọng Mộc nhìn ly trà trong tay hắn, khẽ thở dài: “Ngươi quả nhiên rất cẩn thận.”
“Cho dù phải đi Hạo Quang, cho dù có cơ hội trở thành quốc sư một nước, ngươi cũng không phản bội trưởng công chúa điện hạ sao?” Rất trung thành… Trung thành sao? E là không phải.
Trọng Mộc cầm lấy ly trà của hắn, ngửa cổ uống, cười nói: “Ngươi nên giết ta đi. Nếu không giết ta, sau này ta nhất định sẽ lấy mạng của ngươi, hoàng hậu bệ hạ, và cả thái tử điện hạ.”
“Chỉ vì mong muốn trở thành gia tộc quyền lực cao như mong muốn, nên mới bảo vệ nàng vậy?” Dục vọng quyền lực của gia tộc, thật kinh người. Dục vọng quyền lực sao? Chỉ sợ cũng không phải.
Trọng Mộc kinh ngạc, bốn con ngươi yên lặng nhìn thẳng Lạc Tự Tuý vẫn giữ vẻ mặt bình thản.
Không biết tại sao, bị đôi song ngươi này nhìn, cũng không cảm thấy lạnh lẽo giống như lần đầu tiên gặp. Lạc Tự Tuý nhìn lại một lần nữa, chợt thấy bên trong đôi mắt kia phản chiếu một thế giới bị cầm tù đầy tuyệt vọng lẫn ao ước.
Giống hệt… Đã giống như vậy, vì sao bọn họ lại chọn hai con đường trái ngược hoàn toàn?
“Ngân phát đồng tử ra đời phải báo cáo lên trên. Đây là pháp lệnh mà toàn bộ bách tính Trì Dương đều biết rõ. Nhưng mà chưa có ám hành sử nào nghe nói ngân phát đồng tử ra đời, cho nên không có khả năng được sinh ra trong gia đình bình dân. Trong những ngày cùng ngươi nói chuyện, thái tử điện hạ và Vô Cực đã đến Vũ Châu lần hai để dò xét, tìm ra thân thế của ngươi. Nếu là người của thế tộc khác, tất sẽ quan tâm đến an nguy nhà mình, hơn mười gia tộc thuộc phe trưởng công chúa bị tịch biên gia sản hoặc giáng làm thứ dân ngươi vẫn không có hành động gì. Nếu là do tính nhẫn nại hơn người, muốn đợi vinh hoa phú quý sau này nhất định sẽ ham mê quyền thế. Nhưng trong lời ngươi nói lại không phải như vậy. Không ham quyền thế, thì chính là vì người, nếu không có người của Chu gia, ngươi sẽ không bị ràng buộc vậy?”
Lạc Tự Tuý nhỏ giọng dần: “Hơn năm mươi năm trước, một người thiếp trong Chu gia vì khó sinh mà chết, sinh ra một người con trai, trọng đồng, sinh trưởng cực chậm, tám tuổi cũng chưa biết nói, được gọi là ma tử. Lên chín tuổi thì chết yểu, khiến một nhà dịch bệnh hại chết hơn mười tôi tớ. Giết nhiều người như vậy, vẫn không giấu được chân tướng. Chu Trọng Mộc, ngươi biết rõ bản thân chẳng qua chỉ là công cụ của bọn họ, vì sao phải tự dằn vặt mình như thế?”
Lần thứ hai Trọng Mộc trầm mặc, nhẹ nhàng giương cao khoé miệng.
“Lúc đầu thì coi ngươi như vô hình, biết được ngươi có giá trị lợi dụng, liền trói buộc tự do của ngươi, đem ngươi cầm tù chỉ xem ngươi với thân phận ‘Ngân phát đồng tử’, đoạn tuyệt quan hệ thân thích với ngươi, có gì mà hoài niệm?” Những thân nhân khi xưa của hắn, cái gọi là thân nhân chẳng qua vì khoản tiền mà hắn đem lại? Dù ghê sợ bệnh của hắn cũng phải lấy được tiền. Hà tất phải vậy? Giả sử bọn họ khi đó nỗ lực thành tâm hơn một chút, giả sử… Hắn cũng không đến nỗi lạnh lùng như vậy. Lạnh lùng, không tin tưởng ai, sinh tồn là chuyện cần thiết, nhưng ‘Ái tình’ lại là thứ vô ích. Đối với người thân và bằng hữu, hắn đã mất đi sự tin tưởng.
Không bao giờ tin tưởng…
Mặc dù không ngừng thuyết phục bản thân như vậy, nhưng người Lạc gia sẽ không bỏ hắn mà đi, bằng hữu cũng không bỏ hắn, Lạc Vô Cực càng không rời bỏ hắn, vậy mà vẫn không thể an tâm.
Người đời khác, cuối cùng vẫn không thể giống người đời này.
Thế mà vẫn có người bước vào nội tâm hắn.
Khát vọng cùng tuyệt vọng tồn tại đan xen. Hắn không thể tưởng tượng, đằng sau khát vọng là tuyệt vọng nếu lần thứ hai hắn sẽ trở thành một người như thế nào.
“Ngươi cần gì phải vì những người đó mà sống? Chưa bao giờ làm gì cho bản thân mình, sao phải bán mạng cho họ?” Lạc Tự Tuý lẩm bẩm nói, nhắm hai mắt lại.
“Ta biết ngươi có thể cho rằng người ngoài cuộc nói thì dễ, không ai có thể hiểu được nỗi thống khổ này. Nhưng ta từng bị ‘Thân nhân’ giam lỏng, từ cái lồng giam này sang lồng giam khác, xem như thú vật. Ta luôn muốn thoát ra, muốn nhìn ngắm thế giới bên ngoài, tự do tự tại mà sống. Nhưng một thân trọng bệnh, không thể hoàn thành mộng ước. Dù đã chết, chấp niệm vẫn không thể siêu thoát nên mới đi đến nơi này. Thân thể ngươi khoẻ mạnh, có thể trốn, có thể đi, vì sao còn ở lại?”
Nụ cười nơi khoé miệng Trọng Mộc tan biến trong phút chốc.
Hai người không nói thêm nữa.
Qua một lúc lâu, Lạc Tự Tuý mở mắt ra, đã đè nén hết những ai oán trong lòng. Trọng Mộc ngẩng mặt nhìn hắn, bỗng nói: “Ta đã từng muốn ——” hắn nói vừa xong, tay chân phút chốc dài ra, khuôn mặt bắt đầu biến đổi. Lạc Tự Tuý có chút kinh ngạc, sau khi ổn định thì ngân phát đồng tử mười tuổi bên cạnh đã thành một thiếu niên ngân phát tuấn tú mười lăm mười sáu tuổi.
Thiếu niên mặt mày như hoạ, khoé mắt nhạy bén, khí chất phóng khoáng như phong lan, nhưng đôi trọng đồng kia làm khí chất hắn có chút khác thường, tựa như bồi hồi giữa tứ giới lục đạo, yêu ma hay tinh linh.
Nhìn kỹ, diện mạo của hắn và Thục phi, trưởng công chúa điện hạ có ba phần tương tự.
Thiếu niên Trọng Mộc đôi mắt bình tĩnh lại đau thương: “Ta đã từng muốn vậy. Nhưng không thể ly khai. Ta tuy là trưởng tử, nhưng là con của thê thiếp lại còn là điềm xấu. Chín năm trước, ta chỉ có trọng đồng, tóc vẫn màu đen, sinh trưởng càng ngày càng chậm chỉ khiến ta càng thêm giống yêu nghiệt. Mãi đến sinh thần năm chín tuổi, một đêm ngân phát, phụ thân mới để ý đến ta, mời phu tử đến dạy học, sau đó hiến tặng cho thừa tướng. Chỉ khi bị bọn họ lợi dụng ta mới cảm giác được giá trị sống của mình. Trừ bọn họ ra, ta không nghĩ sẽ còn ai chấp nhận ta.”
“Cô đơn… Sao?” Lạc Tự Tuý nhẹ giọng nói, không khỏi cười khổ, “Người, không chịu được cô đơn. Dù đã hình thành thói quen, một ngày chỉ cần có người quan tâm, có người bầu bạn thì không thể chấp nhận quay về với lúc trước.” Người, là động vật quần cư.
“Muốn rời bỏ bọn họ, lại không có cách nào rời đi. Ta là thánh ma đồng thể, có thể trở thành thánh tử, cũng có thể trở thành yêu ma quỷ quái. Ta hoàn toàn không thể đường đường chính chính trở thành quốc sư. Cho nên ta lấy giết chóc để thay thế. Dù không tham luyến quyền lực nhưng khi có được quyền lực rồi, tài năng sẽ được mọi người thừa nhận. Chỉ một con đường, không còn cách nào khác.”
Cả người Trọng Mộc dần dần toát ra sát khí, Lạc Tự Tuý vẫn ngồi ở chỗ cũ, không trốn tránh mà chỉ cười: “Ngươi nào biết trên đời vẫn có người không để ý đến trọng đồng của ngươi, vẫn muốn làm bạn với ngươi?”
“Vậy, tứ công tử sẽ vậy sao?”
“Nếu ta nói ta sẽ, ngươi tin không?”
Trọng Mộc nở nụ cười, hai tay đưa về phía cổ Lạc Tự Tuý, sát ý tràn ra bốn phía: “Ta cùng tứ công tử giống nhau, đều không phải người dễ dàng tin người. Chỉ hơn một tháng, làm sao tin được những lời lúc này của tứ công tử?”
Mắt thấy hắn sắp chạm đến cổ Lạc Tự Tuý, đột nhiên giữa không trung truyền đến một câu: “Tư chất quả nhiên xuất chúng.”
Trọng Mộc kinh hãi, hai tay áo tung bay, phóng ra chất độc. Nhưng hành động đã chậm, không biết từ lúc nào bên cạnh đã có một người tóm chặt vạt áo của hắn.
Trọng Mộc không ngừng giãy dụa, thoáng một cái đã biến thành một đứa bé năm sáu tuổi.
Lạc Tự Tuý cẩn thận đánh giá người ngân phát nam tử trẻ tuổi đang tóm lấy Trọng Mộc. Dung mạo nam tử kia cực kỳ xuất chúng, trang sức bằng ngọc đen tuyền trên mái tóc màu bạc, một thân sa bào màu đen, tiêu sái không gì sánh được. Khiến người khác chú ý nhất, hắn có một đôi đồng tử, một vàng một lam, như mặt trời chói chang trong nắng hè, lại như biển khơi lạnh lẽo đông giá, vô cùng yêu dị, nhưng cũng rất thần thánh.
Thấy Lạc Tự Tuý nhìn hắn, nam tử cúi đầu cười khẽ: “Dị thế sứ giả, ta là Mẫn Diễn, là quốc sư Hạo Quang.”
“Quốc sư đại nhân muốn thu nhận Trọng Mộc sao?” Lạc Tự Tuý hỏi. Vừa rồi Trọng Mộc nếu muốn giết hắn, cơ hội không ít, nhưng hắn vẫn đang do dự, có thể thấy được hắn đã dao động. Mà vị quốc sư này đối với trọng đồng hay yêu đồng gì đó hình như đều không để tâm. Vả lại tính cách của quốc sư này cũng không giống với Sơ Ngôn, rất quỷ dị, chắc chắn có thể thu phục được Trọng Mộc.
“Tứ công tử nếu không để ý việc hắn vô lễ vậy…” Sơ Ngôn đẩy cửa bước vào, phía sau hắn chính là Lạc Vô Cực trầm tĩnh như thường ngày, tay phải chặt chẽ cầm lấy chuôi kiếm Toái Nguyệt.
“Tất nhiên không để ý.” Lạc Tự Tuý cười trả lời, “Hắn cũng không phải thật lòng muốn giết ta.”
Lạc Vô Cực lạnh lùng nhìn đứa bé Trọng Mộc vẫn đang đỏ mặt giãy dụa không ngớt, nói: “Quốc sư đại nhân nên cố sức mà dạy dỗ tên bạch mao hồ ly này. Nếu không phải công tử nhà ta khoan dung rộng lượng, chuyện hôm nay hắn muốn ám sát công tử, ta nhất định khiến hắn chết không có chỗ chôn.” Hắn và bốn vị quốc sư đã đến từ sớm, tất nhiên Trọng Mộc không có khả năng thương tổn Lạc Tự Tuý, nhưng hắn không dễ dàng tha thứ cho bất kỳ ai muốn gây bất lợi cho Lạc Tự Tuý.
Lạc Tự Tuý trấn an nói: “Không sao Vô Cực. Như vậy, Trọng Mộc cuối cùng là bao nhiêu tuổi?”
Nghe hỏi thế, Trọng Mộc lập tức ngừng giãy dụa, khoanh tay chịu trói.
Sơ Ngôn cười nhạt nói: “Đại khái hắn ngoài năm mươi tuổi, bên ngoài là bộ dáng của một đứa bé năm sáu tuổi. Nhưng để phục chúng, nhiều năm qua hắn vẫn làm bề ngoài như mười tuổi. Vừa rồi hắn không muốn ngươi thông cảm nên mới cố sức mà lớn thêm vài tuổi. Chưa theo ai tu hành, đã có năng lực này đúng là kỳ tài vạn năm khó gặp.”
Mẫn Diễn thấy Trọng Mộc lúng túng, cười nói: “Hình như ngươi rất là để ý chuyện tuổi tác và hình dáng bên ngoài ra sao? Có ý tứ, ta thu ngươi làm đồ đệ.” (Hả? Để ý bề ngoài thì được nhận luôn. Anh Mẫn Diễn này có vẻ hợp với Lê nhị ca =)) Quái gở)
Trọng Mộc muốn phản đối, Mẫn Diễn lập tức điểm huyệt câm của hắn, nói: “Lời của ta là thiên mệnh, không cho phép ngươi nói không.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất