Chương 71
Mãi đến khi dùng xong bữa tối, Hậu Khí Diễm và Hoàng Tiển mới rời Tử Dương điện hồi cung.
Lạc Tự Tuý cùng Lạc Vô Cực tiễn bọn họ một đoạn, lúc này mới trở lại phòng ngủ. Người Lạc Tự Tuý vô cùng sợ lạnh, gió thu năm nay cũng thổi sớm hơn, bên trong phòng đã đặt một chậu than.
Lạc Tự Tuý ngồi cạnh chậu than, đưa tay sưởi ấm, cứ như mùa đông khắc nghiệt đã tới.
Từ trưa tới nay, hắn và Lạc Vô Cực chưa nói câu nào. Lạc Vô Cực nhíu nhíu mày, ngồi cạnh hắn nói: “Biết thân thế ta rồi, ngươi quả nhiên cảm thấy ta nguy hiểm sao?”
Lạc Tự Tuý lặng lẽ, một lúc sau mới nói: “Lúc ở hội nghị thường kỳ, trong lòng ta đã hiểu rõ, không phải sao?”
“Những lời của các quốc sư nói, đúng là cho ta không ít manh mối.” Lạc Vô Cực trả lời.
“Không, thật ra ngươi đã biết mình chính là hoàng thất Hiến Thần.” Lạc Tự Tuý than thở, “Trước hôm nay, ngươi đã biết.”
Lạc Vô Cực giật mình, nhìn gương mặt hơi nghiêng của hắn.
“Khi đụng vào hài tử kia, xét theo tuổi tác, chắc là tiểu hoàng tử của Hiến Thần. Lúc ngươi cứu y, đã nhìn thấy ngọc bội tượng trưng hoàng thất trên người y.”
Trầm mặc một lát, Lạc Vô Cực gật đầu.
“Vì sao không nói với ta?”
“Nói cho ngươi biết thì sao? Chỉ khiến ngươi thêm bất an mà thôi. Hôm nay cũng vậy.”
“Ta chỉ là…” Không muốn chấp nhận sự thật. Lạc Tự Tuý đứng lên, “Thôi được.”
“Cái gì mà ‘Thôi được’? Sao ngươi cứ không tin ta sẽ ở bên cạnh ngươi? Với ta mà nói, ngôi vị hoàng đế không bằng ngươi, sao phải bỏ ngươi lấy nó?” Lạc Vô Cực gầm nhẹ. Trải qua những chuyện này, hắn cuối cùng đã hiểu. Trước đây còn cho rằng chỉ cần sớm tối bên cạnh nhau, sớm muộn cũng có một ngày y sẽ hiểu được tâm niệm của hắn, tuyệt đối không sai. Nếu hắn không sớm xoá tan mây mù, nếu không cho y biết tình ý của mình, y chỉ biết dựa theo phán đoán mà suy nghĩ lung tung.
Là ý gì? Lạc Tự Tuý quay đầu lại, nhìn hắn: “Vô Cực, ta không muốn trở thành gánh nặng của ngươi, không muốn ràng buộc ngươi, khiến ngươi không chiếm được thứ ngươi muốn.”
“Ngươi sao có thể là ràng buộc? Sao là gánh nặng?”
“Sao lại không phải? Nếu ta ở đây, ngươi không thể làm theo ý mình. Thật ra ngươi muốn ngôi vị hoàng đế, muốn cùng người khác tranh đoạt, điều này ta rất rõ.”
“Không sai.” Lạc Vô Cực cũng đứng lên, nhìn chằm chằm hắn, “Ta muốn ngôi vị hoàng đế, cũng biết cùng người khác tranh đoạt khiến ta hứng thú. Thế nhưng, hơn tất thảy, ta càng muốn ngươi.”
Lạc Tự Tuý khẽ run, nếu hắn không nghe lầm, mới vừa rồi, hắn nói… Hắn vậy mà nói —— “Vô Cực, ngươi…”
“Đúng như ngươi nghĩ, TA YÊU NGƯƠI.” Lạc Vô Cực nói xong, tiến thêm vài bước, đem Lạc Tự Tuý còn đang hoàn toàn ngây ngốc đẩy ngã trên sạp giường mềm mại.
Thân thể hai người kề sát, hơi thở hoà quyện vào nhau, nói không ra thứ tình cảm nhập nhằng đang dần phát tán.
Vô Cực, đối với ta? Cuối cùng… Lạc Tự Tuý khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần, đối diện với ánh mắt của Lạc Vô Cực ở phía trên. Là ánh mắt thiết tha cùng dục vọng không chút nào che giấu, khiến hắn muốn nói lại thốt không thành lời. Đối với huynh trưởng, đối với bằng hữu, đối với bạn đường tuyệt đối không thể có loại tình cảm như vậy. Đây chính là yêu sao? Hắn tránh không được chữ yêu, cứ phòng phòng tránh tránh không ngờ lại bên người. Mà hắn lại không hề hay biết?
“Ta yêu ngươi.” Lạc Vô Cực nhẹ giọng thầm thì, cúi đầu, dùng môi mình phủ lên đôi môi y.
Cảm giác ấm áp như vậy, hắn chưa từng biết.
Lạc Tự Tuý xưa nay không thích người khác đụng chạm, đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn bằng lòng làm một cô gia tinh. Hắn cho rằng thân mật tiếp xúc như vậy rất dễ buồn nôn, bất kể đối phương là ai. Nhưng mà, lúc này hắn không cảm thấy gì khác lạ cả.
Nhiệt độ cơ thể của Lạc Vô Cực cao hơn so với hắn, là một sự ấm áp hết sức thoải mái.
“Không biết từ lúc nào ta đã yêu ngươi… Không thể kiềm chế, cũng không muốn kiềm chế.”
Chóp mũi hai người chạm nhau, thanh âm Lạc Vô Cực rất hờ hững rất nhẹ, nhưng trong từng chữ lại tràn ngập tình ý nồng đậm.
Thì ra là thế.
Hậu Khí Diễm nói hắn khờ như khúc gỗ, hình như đúng. Cũng không phải là không hiểu được phong tình, chỉ là không biết phong tình là gì mà thôi. Bọn họ đều nhìn ra Vô Cực đối với hắn tình cảm sâu nặng, riêng mình hắn không nhận ra.
Nhớ lại những chuyện cũ mà hắn không hiểu lắm, nhớ lại những cảnh tượng Lạc Vô Cực bị Hậu Khí Diễm chọc giận nhiều lần, lại nhớ đến những lúc y bình tĩnh mà lạnh nhạt nhìn hắn.
Nguyên nhân vì yêu hắn.
Y vì hắn mà tỏ ra yếu kém, lại vì hắn mà hứa hẹn, còn hỏi hắn muốn làm cái gì.
Nguyên nhân chỉ vì yêu hắn.
“Vì cái gì” yêu hắn?
Tại sao lại “Yêu” hắn?
Tại sao lại yêu “Hắn”?
“Tại sao lại yêu ta?” Ba câu hỏi cứ quẩn quanh. Bèn hỏi, mang theo những mơ màng cùng hoang mang.
Lạc Vô Cực hôn hắn lần hai, sau đó cười khổ: “Ta cũng không biết. Bất tri bất giác, trong mắt chỉ có ngươi, cũng không thể dung nạp bất kỳ ai.”
Giữa những năm tháng vội vã đó, bọn họ chỉ có nhau.
Bọn họ định trước chỉ có nhau.
Cho nên trong mắt hắn chỉ có y, mà hắn cũng tin rằng, trong mắt y hắn cũng rất đặc biệt.
Cho dù mấy nghìn năm sau, bọn họ vẫn chỉ có nhau.
Nên hôm nay hắn đem toàn bộ nói ra, hắn muốn đánh cược một lần. Cược người này quan tâm hắn, cược người này chỉ là chưa giải thích được tình cảm của chính mình thôi, cược người này sẽ không vì chuyện đêm nay mà rời bỏ hắn.
Lạc Tự Tuý như bị mê hoặc. Hắn vẫn không cảm thấy chán ghét sự đụng chạm của Lạc Vô Cực.
Có điều, “Tình” chính là thứ làm tổn thương con người nhất. Tình thân làm tổn thương người, tình bạn cũng tổn thương người, tình yêu càng tổn thương người ta sâu sắc. Hắn đã có người thân bạn bè, tuyệt đối không nên rước thêm chữ “Yêu” nữa.
“Yêu” quá phức tạp, quá uy hiếp. Dù đối phương có là Lạc Vô Cực.
Vì sao hắn cùng với Lạc Vô Cực không thể trở thành người thân, hay là bằng hữu?
Muốn cự tuyệt, nhưng một khi nói ra, hai người sẽ không thể quay lại như lúc trước.
Nếu không cự tuyệt, chỉ khiến hắn muốn nhanh rời đi.
Lạc Vô Cực thấy trong mắt đầy những bối rối, trong lòng thở dài: “Còn ngươi? Ngươi không thể chấp nhận sao?” Chỉ cần y không lập tức phản đối, chứng tỏ hắn vẫn còn cơ hội. Đây dù sao cũng chỉ là cách nghĩ lạc quan thôi.
“Ngươi đối với ta là tình cảm gì?”
Tình cảm gì? Lạc Tự Tuý bị hỏi đến ngơ ngẩn.
Kỳ thực, cho đến lúc nãy, hắn chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ, hắn đối xử với Lạc Vô Cực bằng tình cảm gì. Chỉ cảm thấy việc hai người bọn họ cùng nhau sống chung đã là thiên kinh địa nghĩa (đạo lý hiển nhiên), chỉ cảm thấy ở cùng Lạc Vô Cực vừa tự nhiên vừa bình thản. Cho nên hắn mới để ý khả năng y sẽ rời đi, cho nên hắn mới không muốn tiếp nhận sự thật về thân thế Lạc Vô Cực.
Cuối cùng hắn dùng tình cảm gì để đối xử với Lạc Vô Cực?
Huynh đệ? Vừa đúng mà cũng không đúng.
Bằng hữu? Vừa đúng mà dường như không đúng.
Bạn đường? Bạn đường là cái gì? So với bằng hữu thì khác chỗ nào? Hắn không biết. Có lẽ cũng không khác mấy.
“Vô Cực, ngươi phải hiểu, ta không kết hôn, cũng không muốn được yêu.” Quá nguy hiểm. Nếu yêu một người, như Hậu Khí Diễm bị lún sâu vào một vũng bùn, lại không tự chủ được vì y mà buồn, vì y mà giận, vui vì y, cười vì y, đau thương cũng vì y… Tâm tình không thể tự mình nắm bắt, thật quá nguy hiểm.
Cho dù là Lạc Vô Cực, cho dù là Lạc Vô Cực – người hắn tin nhất trên đời này. Hắn vẫn không muốn mạo hiểm như vậy. Huống hồ, hắn có thể đối với nam tử mà nảy sinh tình cảm sao? Cho dù là Lạc Vô Cực, cho dù là người duy nhất trên đời này đụng chạm hắn – Lạc Vô Cực. Hắn vẫn như cũ không xác định.
Nếu cho y tình cảm bất thường, cho y hy vọng chính là tàn nhẫn. Nhưng hắn nói không nên lời. Nguyên nhân hắn sợ một ngày nào đó cự tuyệt rõ ràng sẽ khiến hai người chia lìa, có thể từ nay về sau không có ngày gặp lại. Ái tình chính là như vậy, có thể phá vỡ tất thảy hứa hẹn và thề thốt.
“Ngươi không tin ta?” Lạc Vô Cực cười khổ. Tình cảnh hôm nay, có thể xem như tốt nhất rồi, còn có thể hy vọng.
“Không.” Lạc Tự Tuý buột miệng nói ra, lúng túng giằng co.
Lạc Vô Cực buông hắn ra, nhảy ra ngoài hai ba trượng: “Mà thôi, ta không phải muốn gây khó dễ ngươi, chỉ là muốn nói ra. Ngươi cứ xem như ta chưa hề nói gì. Nhưng ngươi phải biết, ta sẽ không dễ dàng rời bỏ ngươi.”
Lạc Tự Tuý muốn ngồi dậy, từ sâu kín trong lòng dâng lên điều gì đó mà hắn không rõ.
“Đi ngủ thôi. Hôm nay xảy ra nhiều chuyện vậy chắc ngươi cũng mệt.” Lạc Vô Cực nhẹ nhàng nói.
Lạc Tự Tuý nghe lời nằm xuống.
Nhưng làm sao mà ngủ được? Ánh mắt của Lạc Vô Cực khiến hắn đứng ngồi không yên, lại thêm chuyện vừa rồi, hắn căn bản không cảm thấy buồn ngủ.
Dường như Lạc Vô Cực phát hiện tâm trạng hắn, vô thanh vô tức biến mất khỏi phòng.
Sau khi y rời đi, Lạc Tự Tuý ngây người một lát, nhảy dựng lên, vội vã phủ thêm ngoại bào, mang trường ngoa, chạy ra ngoài.
Y ở đâu?
Đi qua đại điện, xẹt qua ngoài thư phòng. Không có người.
Y có thể ở đâu?
Cô đơn, tịch mịch. Hình như không đơn thuần là hai loại tâm tình này, còn có cái gì, quá mức xa lạ, Lạc Tự Tuý không phân biệt được.
Y ở đâu?
Đi qua sân, dọc theo hành lang đến bên hồ, tìm tìm kiếm kiếm.
Có chút hoang mang rối loạn, cũng không giải thích được vì sao lại luống cuống vậy. Chuyện không liên quan đến tính mạng, xưa nay hắn vẫn rất bình tĩnh.
Nếu mất đi y, hắn sẽ thế nào? Có phải ngay chính mình cũng cảm thấy xa lạ?
Xa xa, Lạc Tự Tuý nhìn thấy, Lạc Vô Cực ngồi trên đỉnh lầu gác ven hồ, hơn nửa người chìm trong bóng tối, giống như đang trầm tư, cũng giống như đang nhìn về phía xa.
Trên cao nhìn xuống, khí độ phi phàm. Phảng phất như trời sinh y thích hợp ngồi nơi cao nhất.
Lạc Tự Tuý cứ ngước nhìn như vậy, trong mắt cũng nhiều biến đổi.
Hồi lâu sau, hắn bay khỏi Tử Dương điện, chạy đến Huyền Nguyên điện ở phía nam.
Nếu hắn còn ở trong Tử Dương điện, không chỉ chính mình suy nghĩ khác lạ, còn liên luỵ Lạc Vô Cực không cách nào ổn định. Chỉ như vậy hắn mới thấy dễ chịu một ít.
Lê Duy vẫn chưa ngủ, thấy hắn từ ngoài trở mình vào trong phòng, mắt cũng không chớp lấy một cái, chỉ lẳng lặng đọc sách.
Lạc Tự Tuý một bụng đầy tâm sự, nằm nhoài trên giường nhỏ, mở to mắt nhìn xà nhà.
“Làm sao vậy?” Lê Duy đi tới bên cạnh, hỏi.
Lạc Tự Tuý không biết trả lời thế nào, còn đang tìm kiếm câu chữ, liền nghe hắn nói: “Vô Cực làm khó dễ đệ?”
Đúng là có chút khó xử. Nói cũng không sai chút nào.
Hơn nữa, hình như chuyện của hắn và Lạc Vô Cực ai ai cũng biết, chỉ trừ bản thân hắn. Lạc Tự Tuý không khỏi cười cười, bất đắc dĩ cực kỳ, hoang mang cực kỳ.
“Nếu hắn không nói ra, e là cả đời này đệ cũng không biết được tình cảm của hắn, cũng không có khả năng hồi đáp lại hắn. Theo như tính cách của hắn, làm sao chịu được?” Lê Duy cười nhạt, ngồi xuống cạnh giường.
Lạc Tự Tuý nhớ đến tình cảm của Lê Duy dành cho Phong Niệm Dật, hình như y cũng không muốn nói ra. Nhưng nếu như y nói, nếu không nói, sẽ không có khả năng đáp lại. Y không bận tâm sao?
“Còn huynh?” Hắn không khỏi hỏi.
Lê Duy nhìn hắn một lát, nói: “Nhìn đệ khó xử như vậy, ta không muốn thấy hắn gặp ta liền chạy.”
Cái này vừa trào phúng lại như không, một câu nói hết tất cả, khiến tâm trạng Lạc Tự Tuý thêm tệ. Hắn chỉ làm theo suy nghĩ của riêng mình, chưa từng bận tâm đến cảm nhận của Lạc Vô Cực, quá mức ích kỷ. Nhưng cho đến bây giờ, dù sao đi nữa hắn cũng không thể xem như chưa có chuyện gì mà đối mặt với y.
Nhìn hắn một chút, Lê Duy lại nói: “Vô Cực có ảnh hưởng đến đệ rất nhiều. Ta chưa bao giờ thấy bộ dạng phiền não như vậy của đệ.”
Chính hắn cũng cảm thấy kỳ quái. Tâm tình của hắn từ trước đến nay luôn chừng mực, hiện tại cảm thấy rất chèn ép, cũng không biết làm sao để tâm tình khá hơn.
“Đệ cũng không biết phải trả lời sao. Nếu từ chối, có khả năng y sẽ rời xa đệ, nhưng đệ lại không thể tiếp nhận.”
Lạc Tự Tuý cùng Lạc Vô Cực tiễn bọn họ một đoạn, lúc này mới trở lại phòng ngủ. Người Lạc Tự Tuý vô cùng sợ lạnh, gió thu năm nay cũng thổi sớm hơn, bên trong phòng đã đặt một chậu than.
Lạc Tự Tuý ngồi cạnh chậu than, đưa tay sưởi ấm, cứ như mùa đông khắc nghiệt đã tới.
Từ trưa tới nay, hắn và Lạc Vô Cực chưa nói câu nào. Lạc Vô Cực nhíu nhíu mày, ngồi cạnh hắn nói: “Biết thân thế ta rồi, ngươi quả nhiên cảm thấy ta nguy hiểm sao?”
Lạc Tự Tuý lặng lẽ, một lúc sau mới nói: “Lúc ở hội nghị thường kỳ, trong lòng ta đã hiểu rõ, không phải sao?”
“Những lời của các quốc sư nói, đúng là cho ta không ít manh mối.” Lạc Vô Cực trả lời.
“Không, thật ra ngươi đã biết mình chính là hoàng thất Hiến Thần.” Lạc Tự Tuý than thở, “Trước hôm nay, ngươi đã biết.”
Lạc Vô Cực giật mình, nhìn gương mặt hơi nghiêng của hắn.
“Khi đụng vào hài tử kia, xét theo tuổi tác, chắc là tiểu hoàng tử của Hiến Thần. Lúc ngươi cứu y, đã nhìn thấy ngọc bội tượng trưng hoàng thất trên người y.”
Trầm mặc một lát, Lạc Vô Cực gật đầu.
“Vì sao không nói với ta?”
“Nói cho ngươi biết thì sao? Chỉ khiến ngươi thêm bất an mà thôi. Hôm nay cũng vậy.”
“Ta chỉ là…” Không muốn chấp nhận sự thật. Lạc Tự Tuý đứng lên, “Thôi được.”
“Cái gì mà ‘Thôi được’? Sao ngươi cứ không tin ta sẽ ở bên cạnh ngươi? Với ta mà nói, ngôi vị hoàng đế không bằng ngươi, sao phải bỏ ngươi lấy nó?” Lạc Vô Cực gầm nhẹ. Trải qua những chuyện này, hắn cuối cùng đã hiểu. Trước đây còn cho rằng chỉ cần sớm tối bên cạnh nhau, sớm muộn cũng có một ngày y sẽ hiểu được tâm niệm của hắn, tuyệt đối không sai. Nếu hắn không sớm xoá tan mây mù, nếu không cho y biết tình ý của mình, y chỉ biết dựa theo phán đoán mà suy nghĩ lung tung.
Là ý gì? Lạc Tự Tuý quay đầu lại, nhìn hắn: “Vô Cực, ta không muốn trở thành gánh nặng của ngươi, không muốn ràng buộc ngươi, khiến ngươi không chiếm được thứ ngươi muốn.”
“Ngươi sao có thể là ràng buộc? Sao là gánh nặng?”
“Sao lại không phải? Nếu ta ở đây, ngươi không thể làm theo ý mình. Thật ra ngươi muốn ngôi vị hoàng đế, muốn cùng người khác tranh đoạt, điều này ta rất rõ.”
“Không sai.” Lạc Vô Cực cũng đứng lên, nhìn chằm chằm hắn, “Ta muốn ngôi vị hoàng đế, cũng biết cùng người khác tranh đoạt khiến ta hứng thú. Thế nhưng, hơn tất thảy, ta càng muốn ngươi.”
Lạc Tự Tuý khẽ run, nếu hắn không nghe lầm, mới vừa rồi, hắn nói… Hắn vậy mà nói —— “Vô Cực, ngươi…”
“Đúng như ngươi nghĩ, TA YÊU NGƯƠI.” Lạc Vô Cực nói xong, tiến thêm vài bước, đem Lạc Tự Tuý còn đang hoàn toàn ngây ngốc đẩy ngã trên sạp giường mềm mại.
Thân thể hai người kề sát, hơi thở hoà quyện vào nhau, nói không ra thứ tình cảm nhập nhằng đang dần phát tán.
Vô Cực, đối với ta? Cuối cùng… Lạc Tự Tuý khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần, đối diện với ánh mắt của Lạc Vô Cực ở phía trên. Là ánh mắt thiết tha cùng dục vọng không chút nào che giấu, khiến hắn muốn nói lại thốt không thành lời. Đối với huynh trưởng, đối với bằng hữu, đối với bạn đường tuyệt đối không thể có loại tình cảm như vậy. Đây chính là yêu sao? Hắn tránh không được chữ yêu, cứ phòng phòng tránh tránh không ngờ lại bên người. Mà hắn lại không hề hay biết?
“Ta yêu ngươi.” Lạc Vô Cực nhẹ giọng thầm thì, cúi đầu, dùng môi mình phủ lên đôi môi y.
Cảm giác ấm áp như vậy, hắn chưa từng biết.
Lạc Tự Tuý xưa nay không thích người khác đụng chạm, đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn bằng lòng làm một cô gia tinh. Hắn cho rằng thân mật tiếp xúc như vậy rất dễ buồn nôn, bất kể đối phương là ai. Nhưng mà, lúc này hắn không cảm thấy gì khác lạ cả.
Nhiệt độ cơ thể của Lạc Vô Cực cao hơn so với hắn, là một sự ấm áp hết sức thoải mái.
“Không biết từ lúc nào ta đã yêu ngươi… Không thể kiềm chế, cũng không muốn kiềm chế.”
Chóp mũi hai người chạm nhau, thanh âm Lạc Vô Cực rất hờ hững rất nhẹ, nhưng trong từng chữ lại tràn ngập tình ý nồng đậm.
Thì ra là thế.
Hậu Khí Diễm nói hắn khờ như khúc gỗ, hình như đúng. Cũng không phải là không hiểu được phong tình, chỉ là không biết phong tình là gì mà thôi. Bọn họ đều nhìn ra Vô Cực đối với hắn tình cảm sâu nặng, riêng mình hắn không nhận ra.
Nhớ lại những chuyện cũ mà hắn không hiểu lắm, nhớ lại những cảnh tượng Lạc Vô Cực bị Hậu Khí Diễm chọc giận nhiều lần, lại nhớ đến những lúc y bình tĩnh mà lạnh nhạt nhìn hắn.
Nguyên nhân vì yêu hắn.
Y vì hắn mà tỏ ra yếu kém, lại vì hắn mà hứa hẹn, còn hỏi hắn muốn làm cái gì.
Nguyên nhân chỉ vì yêu hắn.
“Vì cái gì” yêu hắn?
Tại sao lại “Yêu” hắn?
Tại sao lại yêu “Hắn”?
“Tại sao lại yêu ta?” Ba câu hỏi cứ quẩn quanh. Bèn hỏi, mang theo những mơ màng cùng hoang mang.
Lạc Vô Cực hôn hắn lần hai, sau đó cười khổ: “Ta cũng không biết. Bất tri bất giác, trong mắt chỉ có ngươi, cũng không thể dung nạp bất kỳ ai.”
Giữa những năm tháng vội vã đó, bọn họ chỉ có nhau.
Bọn họ định trước chỉ có nhau.
Cho nên trong mắt hắn chỉ có y, mà hắn cũng tin rằng, trong mắt y hắn cũng rất đặc biệt.
Cho dù mấy nghìn năm sau, bọn họ vẫn chỉ có nhau.
Nên hôm nay hắn đem toàn bộ nói ra, hắn muốn đánh cược một lần. Cược người này quan tâm hắn, cược người này chỉ là chưa giải thích được tình cảm của chính mình thôi, cược người này sẽ không vì chuyện đêm nay mà rời bỏ hắn.
Lạc Tự Tuý như bị mê hoặc. Hắn vẫn không cảm thấy chán ghét sự đụng chạm của Lạc Vô Cực.
Có điều, “Tình” chính là thứ làm tổn thương con người nhất. Tình thân làm tổn thương người, tình bạn cũng tổn thương người, tình yêu càng tổn thương người ta sâu sắc. Hắn đã có người thân bạn bè, tuyệt đối không nên rước thêm chữ “Yêu” nữa.
“Yêu” quá phức tạp, quá uy hiếp. Dù đối phương có là Lạc Vô Cực.
Vì sao hắn cùng với Lạc Vô Cực không thể trở thành người thân, hay là bằng hữu?
Muốn cự tuyệt, nhưng một khi nói ra, hai người sẽ không thể quay lại như lúc trước.
Nếu không cự tuyệt, chỉ khiến hắn muốn nhanh rời đi.
Lạc Vô Cực thấy trong mắt đầy những bối rối, trong lòng thở dài: “Còn ngươi? Ngươi không thể chấp nhận sao?” Chỉ cần y không lập tức phản đối, chứng tỏ hắn vẫn còn cơ hội. Đây dù sao cũng chỉ là cách nghĩ lạc quan thôi.
“Ngươi đối với ta là tình cảm gì?”
Tình cảm gì? Lạc Tự Tuý bị hỏi đến ngơ ngẩn.
Kỳ thực, cho đến lúc nãy, hắn chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ, hắn đối xử với Lạc Vô Cực bằng tình cảm gì. Chỉ cảm thấy việc hai người bọn họ cùng nhau sống chung đã là thiên kinh địa nghĩa (đạo lý hiển nhiên), chỉ cảm thấy ở cùng Lạc Vô Cực vừa tự nhiên vừa bình thản. Cho nên hắn mới để ý khả năng y sẽ rời đi, cho nên hắn mới không muốn tiếp nhận sự thật về thân thế Lạc Vô Cực.
Cuối cùng hắn dùng tình cảm gì để đối xử với Lạc Vô Cực?
Huynh đệ? Vừa đúng mà cũng không đúng.
Bằng hữu? Vừa đúng mà dường như không đúng.
Bạn đường? Bạn đường là cái gì? So với bằng hữu thì khác chỗ nào? Hắn không biết. Có lẽ cũng không khác mấy.
“Vô Cực, ngươi phải hiểu, ta không kết hôn, cũng không muốn được yêu.” Quá nguy hiểm. Nếu yêu một người, như Hậu Khí Diễm bị lún sâu vào một vũng bùn, lại không tự chủ được vì y mà buồn, vì y mà giận, vui vì y, cười vì y, đau thương cũng vì y… Tâm tình không thể tự mình nắm bắt, thật quá nguy hiểm.
Cho dù là Lạc Vô Cực, cho dù là Lạc Vô Cực – người hắn tin nhất trên đời này. Hắn vẫn không muốn mạo hiểm như vậy. Huống hồ, hắn có thể đối với nam tử mà nảy sinh tình cảm sao? Cho dù là Lạc Vô Cực, cho dù là người duy nhất trên đời này đụng chạm hắn – Lạc Vô Cực. Hắn vẫn như cũ không xác định.
Nếu cho y tình cảm bất thường, cho y hy vọng chính là tàn nhẫn. Nhưng hắn nói không nên lời. Nguyên nhân hắn sợ một ngày nào đó cự tuyệt rõ ràng sẽ khiến hai người chia lìa, có thể từ nay về sau không có ngày gặp lại. Ái tình chính là như vậy, có thể phá vỡ tất thảy hứa hẹn và thề thốt.
“Ngươi không tin ta?” Lạc Vô Cực cười khổ. Tình cảnh hôm nay, có thể xem như tốt nhất rồi, còn có thể hy vọng.
“Không.” Lạc Tự Tuý buột miệng nói ra, lúng túng giằng co.
Lạc Vô Cực buông hắn ra, nhảy ra ngoài hai ba trượng: “Mà thôi, ta không phải muốn gây khó dễ ngươi, chỉ là muốn nói ra. Ngươi cứ xem như ta chưa hề nói gì. Nhưng ngươi phải biết, ta sẽ không dễ dàng rời bỏ ngươi.”
Lạc Tự Tuý muốn ngồi dậy, từ sâu kín trong lòng dâng lên điều gì đó mà hắn không rõ.
“Đi ngủ thôi. Hôm nay xảy ra nhiều chuyện vậy chắc ngươi cũng mệt.” Lạc Vô Cực nhẹ nhàng nói.
Lạc Tự Tuý nghe lời nằm xuống.
Nhưng làm sao mà ngủ được? Ánh mắt của Lạc Vô Cực khiến hắn đứng ngồi không yên, lại thêm chuyện vừa rồi, hắn căn bản không cảm thấy buồn ngủ.
Dường như Lạc Vô Cực phát hiện tâm trạng hắn, vô thanh vô tức biến mất khỏi phòng.
Sau khi y rời đi, Lạc Tự Tuý ngây người một lát, nhảy dựng lên, vội vã phủ thêm ngoại bào, mang trường ngoa, chạy ra ngoài.
Y ở đâu?
Đi qua đại điện, xẹt qua ngoài thư phòng. Không có người.
Y có thể ở đâu?
Cô đơn, tịch mịch. Hình như không đơn thuần là hai loại tâm tình này, còn có cái gì, quá mức xa lạ, Lạc Tự Tuý không phân biệt được.
Y ở đâu?
Đi qua sân, dọc theo hành lang đến bên hồ, tìm tìm kiếm kiếm.
Có chút hoang mang rối loạn, cũng không giải thích được vì sao lại luống cuống vậy. Chuyện không liên quan đến tính mạng, xưa nay hắn vẫn rất bình tĩnh.
Nếu mất đi y, hắn sẽ thế nào? Có phải ngay chính mình cũng cảm thấy xa lạ?
Xa xa, Lạc Tự Tuý nhìn thấy, Lạc Vô Cực ngồi trên đỉnh lầu gác ven hồ, hơn nửa người chìm trong bóng tối, giống như đang trầm tư, cũng giống như đang nhìn về phía xa.
Trên cao nhìn xuống, khí độ phi phàm. Phảng phất như trời sinh y thích hợp ngồi nơi cao nhất.
Lạc Tự Tuý cứ ngước nhìn như vậy, trong mắt cũng nhiều biến đổi.
Hồi lâu sau, hắn bay khỏi Tử Dương điện, chạy đến Huyền Nguyên điện ở phía nam.
Nếu hắn còn ở trong Tử Dương điện, không chỉ chính mình suy nghĩ khác lạ, còn liên luỵ Lạc Vô Cực không cách nào ổn định. Chỉ như vậy hắn mới thấy dễ chịu một ít.
Lê Duy vẫn chưa ngủ, thấy hắn từ ngoài trở mình vào trong phòng, mắt cũng không chớp lấy một cái, chỉ lẳng lặng đọc sách.
Lạc Tự Tuý một bụng đầy tâm sự, nằm nhoài trên giường nhỏ, mở to mắt nhìn xà nhà.
“Làm sao vậy?” Lê Duy đi tới bên cạnh, hỏi.
Lạc Tự Tuý không biết trả lời thế nào, còn đang tìm kiếm câu chữ, liền nghe hắn nói: “Vô Cực làm khó dễ đệ?”
Đúng là có chút khó xử. Nói cũng không sai chút nào.
Hơn nữa, hình như chuyện của hắn và Lạc Vô Cực ai ai cũng biết, chỉ trừ bản thân hắn. Lạc Tự Tuý không khỏi cười cười, bất đắc dĩ cực kỳ, hoang mang cực kỳ.
“Nếu hắn không nói ra, e là cả đời này đệ cũng không biết được tình cảm của hắn, cũng không có khả năng hồi đáp lại hắn. Theo như tính cách của hắn, làm sao chịu được?” Lê Duy cười nhạt, ngồi xuống cạnh giường.
Lạc Tự Tuý nhớ đến tình cảm của Lê Duy dành cho Phong Niệm Dật, hình như y cũng không muốn nói ra. Nhưng nếu như y nói, nếu không nói, sẽ không có khả năng đáp lại. Y không bận tâm sao?
“Còn huynh?” Hắn không khỏi hỏi.
Lê Duy nhìn hắn một lát, nói: “Nhìn đệ khó xử như vậy, ta không muốn thấy hắn gặp ta liền chạy.”
Cái này vừa trào phúng lại như không, một câu nói hết tất cả, khiến tâm trạng Lạc Tự Tuý thêm tệ. Hắn chỉ làm theo suy nghĩ của riêng mình, chưa từng bận tâm đến cảm nhận của Lạc Vô Cực, quá mức ích kỷ. Nhưng cho đến bây giờ, dù sao đi nữa hắn cũng không thể xem như chưa có chuyện gì mà đối mặt với y.
Nhìn hắn một chút, Lê Duy lại nói: “Vô Cực có ảnh hưởng đến đệ rất nhiều. Ta chưa bao giờ thấy bộ dạng phiền não như vậy của đệ.”
Chính hắn cũng cảm thấy kỳ quái. Tâm tình của hắn từ trước đến nay luôn chừng mực, hiện tại cảm thấy rất chèn ép, cũng không biết làm sao để tâm tình khá hơn.
“Đệ cũng không biết phải trả lời sao. Nếu từ chối, có khả năng y sẽ rời xa đệ, nhưng đệ lại không thể tiếp nhận.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất