Chương 48: Liếm cẩu
Nguyễn Sơ Tinh ngẩn người, lông mi đen dài dưới ánh đèn như cánh bướm muốn bay, cô vừa nhìn, gương mặt bình tĩnh dần trở nên ửng hồng.
"Sao em lại..."
Cô phản ứng lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thẩm Giai Giai!"
Loại đồ này cho cô xem thì cũng thôi đi, sao lại cho Đàm Tễ coi làm gì?
Trên thế giới này còn chuyện gì xấu hổ hơn nữa không?
Nguyễn Sơ Tinh nhắm mắt, sau đó mở mắt ra: "Chị còn có việc chưa làm xong, chị đi trước đây."
Đàm Tễ vươn tay phải giữ lấy Nguyễn Sơ Tinh, ngăn cản đường đi của cô: "Chị còn chưa nói cho em biết là chị có thích loại này không mà?"
Cô mím môi: "Thích loại nào?"
Cậu nhóc có chút ngượng ngùng, cúi đầu do dự một lúc lâu cũng không thể nói ra, cuối cùng khi ánh mắt trấn định của Nguyễn Sơ Tinh trở nên hoảng loạn, cậu mới lắp bắp nói: "Chính là...... Chính là nam thụ nữ công gì đó."
Một đời thanh danh của cô cứ như vậy mà bị hủy trong tay Thẩm Giai Giai, Nguyễn Sơ Tinh hận không thể tìm cái khe đất chui vào: "Không phải."
Cái gì mà nữ công nam thụ? Ngại quá đi.
Đàm Tễ gật gật đầu, đột nhiên nâng gương mặt tươi cười lên: "Vậy là chị thích ngược lại, phải không?"
"......" Cậu đang nói bậy gì vậy?
Nguyễn Sơ Tinh thoát khỏi cánh tay của cậu: "Ngày mai gặp nhé."
Việc đầu tiên khi về nhà là cô mắng Thẩm Gia Gia một trận, kết quả đối phương lại rất vô tội nó: [Thật sự không phải em viết mà, chị mau xem đi.]
Thẩm Giai Giai chia sẻ Weibo kia cho cô xem, tài khoản đó cũng rất có tiếng tăm, bình luận phía dưới cũng rất nhiều.
[A a a a a a một tờ huyết thư cầu phần tiếp theo.]
[Hình ảnh trong đầu quá nhiều, quỳ xin tác giả đừng ngừng viết nhé.]
[Này cũng quá hấp dẫn rồi, còn nữa không? Quỳ xin nương nương viết thêm cảnh nóng!]
"?" Thật mất mặt, đời này mất sạch rồi.
Nguyễn Sơ Tinh yên lặng rời khỏi Weibo, làm bộ cái gì cũng chưa thấy, nếu không đêm nay cô sẽ thẹn chết mất.
*
Bài hát mới của Đàm Tễ đã chiếm vị trí đầu của bảng xếp hạng trong một thời gian dài kể từ khi ra mắt. Có người nói ca khúc của cậu mang lại cảm giác tim đập thình thịch khi thiếu nữ động tâm, chỉ có người đang yêu đương mới có thể viết ra được.
Fans CP nhanh chóng soạn một bài, kể về câu chuyện chị đại xinh đẹp lạnh lùng cùng chàng thiếu niên nghèo túng. Mỹ nhân nghèo khổ được ngự tỷ cứu trong trời mưa, khi nàng nâng dù liền nhất kiến chung tình, sau đó liền trở thành một trong những nam sủng của nàng.
Mỹ nhân nghèo túng dùng hết thủ đoạn câu dẫn nàng, trong đó còn có trói buộc play.
Trò chơi dùng dây trói lại?
Nguyễn Sơ Tinh cảm thấy fans CP này mà không phải Thẩm Giai Giai thì là quỷ, cô ngầm cảnh cáo Thẩm Giai Giai một trận, dù sao ship CP sẽ có ảnh hưởng không tốt đối với minh tinh.
Thẩm Giai Giai: "Dù sao hai người cũng yêu đương, không thể ship một chút ạ?"
Nguyễn Sơ Tinh một lời khó nói hết mà nhìn cô ấy: "Dù gì em cũng có tiền lương rồi, không nhận tiền thưởng chắc cũng được nhỉ?"
"......" A, chủ nghĩa tư bản độc ác.
Nguyễn Sơ Tinh sợ cái này sẽ bị Đàm Tễ nhìn thấy, vậy thì cô sẽ không có mặt mũi gặp người mất. Vì thế trước khi tham dự lễ trao giải của đài nào đó, cô cố ý nói với cậu: "Sau này ít xem Weibo đi, có thời gian thì đọc nhiều sách chút."
Đàm Tễ cho rằng Nguyễn Sơ Tinh vì chuyện lần trước cậu bình luận nên mới nói như vậy, vì thế cũng không nghĩ nhiều, cậu chớp chớp mắt: "Nếu đọc xong thì sao ạ? Có thể ôm ôm hôn hôn chị không?"
"Đọc xong sách thì đọc lại lần nữa."
Hu hu, chị lãnh khốc vô tình quá.
Lễ trao giải mà Đàm Tễ tham dự lần này tương đối đơn giản, không có nội dung kỹ thuật hay nghi thức gì nhiều, có mấy nhà đài cũng gửi thiệp mời đến. Nguyễn Sơ Tinh vì lượt ratings của nhà đài này cao nên mới suy xét chọn nó.
Đàm Tễ nhận được giải thưởng 'Giải nam diễn viên triển vọng nhất của năm'. Cậu đứng trên đài, trên mặt không hề có nét bất an hay khẩn trương của một diễn viên mới.
"Lúc diễn Khói Lửa tôi không có nhiều kỹ xảo diễn gì cả, chỉ có thể ép mình trở thành nhân vật đó. Quá trình thật sự rất khó cũng rất thú vị. Tôi cũng không ngờ có nhiều người lại thích nó như vậy, được mọi người quan tâm chính là khẳng định lớn nhất đối với nhân vật này." Đàm Tễ thong dong mà nói xong cảm nghĩ, cuối cùng bỏ thêm một câu, "Tôi muốn gửi lời cảm ơn đến với người đại diện của mình, vì sau này khi đóng phim tôi cũng không phải cô đơn một mình nữa."
Ai cũng biết trước khi Đàm Tễ vào Vinh Quang thì chưa từng ký hợp đồng với công ty nào, cho nên cậu nói như vậy cũng rất bình thường.
Sau khi kết thúc buổi lễ liền có phóng viên đến phỏng vấn Đàm Tễ, trong đó có nhắc đến: "Cậu có cảm thấy mình đi được đến ngày hôm nay đều dựa vào người đại diện là Nguyễn Sơ Tinh không?"
Rất nhiều thời điểm, Nguyễn Sơ Tinh còn nhận được nhiều sự chú ý hơn những nghệ sĩ dưới trướng, hầu như là không ai có thể thoát khỏi ánh hào quang của cô.
Người bình thường nghe thấy vấn đề này, EQ thấp sẽ nói: "Tôi cảm thấy tôi có thể đi đến ngày hôm nay đương nhiên là do tự mình nỗ lực."
EQ cao, chẳng hạn như Thẩm Lâm Gia thì sẽ nói: "Tôi có thể được như bây giờ đương nhiên cũng nhờ cô ấy giúp đỡ, nhưng quan trọng nhất là do tôi cố gắng."
Ai cũng sẽ không hy vọng ánh sáng của mình bị che giấu bởi người khác, ai cũng sẽ hy vọng sự nỗ lực của bản thân không dễ dàng bị người khác phủ nhận như vậy.
Nhưng phóng viên giải trí căn bản không biết Đàm Tễ là một tên liếm cẩu không có nguyên tắc, cậu lại nói như lẽ đương nhiên: "Đương nhiên là công lao của chị rồi."
"......" Phóng viên cạn lời, nhịn không được hỏi nhiều thêm một câu, "Quan hệ hai người rất tốt sao?"
Đàm Tễ thích nhất là nghe người khác nói về Nguyễn Sơ Tinh, trong mắt cậu hiện ra ánh sáng: "Quan hệ của tôi với chị ấy là tốt nhất, anh có muốn nghe chuyện giữa tôi với chị ấy không?"
Đàm Tễ càng nói như vậy, càng không có ai tin giữa bọn họ có gian tình gì đó, bởi vì cậu quá thật thà, không hề có tự giác nên che giấu chuyện yêu đương.
"......" Không muốn nghe, cảm ơn nha.
Phóng viên giải trí nuốt một ngụm nước miếng, không cam lòng bảo: "Vậy nếu Nguyễn Sơ Tinh bảo cậu làm gì, cậu liền làm cái đó à?"
Đều đã châm ngòi đến nước này rồi, cậu cũng không thể không biết đang nói đến chuyện gì đúng không?
Đàm Tễ thẹn thùng nói: "Tôi rất ngoan mà."
"......" Anh ta chỉ muốn tìm đề tài, kết quả lại bị chọc tức chết.
Chẳng qua điều này cũng không làm khó được phóng viên. Sau khi trở về, anh ta liền viết tiêu đề: [Đàm Tễ chìm đắm trong việc theo đuổi Nguyễn Sơ Tinh, đón xem định lực của Nguyễn Sơ Tinh vững vàng tới mức nào.]
Nhưng tin tức được đăng lên chưa đầy một ngày, nội dung đã bị xóa bỏ sạch sẽ. Cấp trên còn cố ý cảnh cáo anh ta, đừng động vào người không nên động vào.
Kỳ lạ thật, trước kia anh ta cũng nhờ vào nghệ sĩ này mà bôi đen Nguyên Sơ Tinh rất nhiều lần, tại sao lần này lại không thể chọc vào cô ta chứ.
Đàm Tễ nhìn màn hình di động, ánh mắt dần trở nên tăm tối. Nội dung tin nhắn viết bọn họ cam đoan với cậu chuyện này sẽ không bao giờ lại xuất hiện nữa. Cậu lạnh lùng nhắn lại "Ừ". Đàm Tễ lại nghĩ tới điều gì, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Sơ Tinh: "Chị ơi, sau này em có thể từ chối loại phỏng vấn này được không?"
"Được chứ."
"Chị, chị thật tốt." Cậu bé lại gần, hôn 'chụt' một cái trên mặt cô.
Nguyễn Sơ Tinh đỏ mặt. Qua một lúc lâu, cô mới nghiêm túc nói: "Lần sau, em không được nói lung tung trước mặt phóng viên nha."
"Em nói lung tung khi nào? Nhưng lời em nói đều là thật." Cậu bé làm nũng với cô, "Em vô cùng ngoan nhé."
Nguyễn Sơ Tinh bất đắc dĩ: "Em là cẩu liếm à?"
Đàm Tễ sợ run một chút, sau đó liếm cổ cô: "Liếm cẩu là như thế nào ạ? Là liếm như vầy sao?"
Bộ phận mẫn cảm làn da bị đôi môi ấm của cậu tinh tế miêu tả, đột nhiên cậu vươn đầu lưỡi liếm một cái, cảm nhận được thân thể của cô khẽ run, cậu cười thầm một tiếng.
Đàm Tễ nắm chặt thắt lưng của cô, ngược lại đi liếm lỗ tai đã dần đỏ lên của cô: "Hay là như vậy?"
Đầu ngón tay của Nguyễn Sơ Tinh run rẩy, cô theo bản năng nắm chặt quần áo của cậu: "Em định đùa giỡn lưu manh à?"
Cậu vô tội nhìn Nguyễn Sơ Tinh: "Không có đâu chị, em thật sự không hiểu."
A, đàn ông.
Nguyễn Sơ Tinh sắp xếp công việc để cuối tuần đưa Đàm Tễ về gặp cha mẹ. Người nào đó chưa từng luống cuống dưới ánh sáng sân khấu và trên màn ảnh, nhưng sau khi nghe được thời gian dự kiến liền bỗng trở nên hồi hộp.
Nguyễn Sơ Tinh nhịn không được trêu chọc cậu: "Sao tay của em run rẩy vậy?"
"Điều hòa hạ nhiệt độ hơi thấp, em hơi lạnh."
Cô nhịn cười.
Đàm Tễ chờ mong nhìn thoáng qua Nguyễn Sơ Tinh, nghĩ đến việc cô an ủi mình. Kết quả là cậu đợi nửa ngày cũng không đợi được sự đáp lại của Sơ Tinh. Vì thế, cậu bổ nhào vào người cô: "Chị, chị an ủi em một chút đi, em sợ lắm."
Đôi mắt của cậu lấp lánh như nai con.
Nguyễn Sơ Tinh vừa nghĩ, sau đó cô cúi đầu hôn cậu một cái.
Cuối cùng, sự tình không biết như thế nào đã phát triển tới mức không thể khống chế. Đàm Tễ cọ tới cọ lui ở trên người cô: "Tai chị thật giống quả đông lạnh, mềm mềm, làm cho người ta muốn cắn một ngụm."
Đây là cảnh giới cao nhất của ăn uống à?
Cô bất đắc dĩ: "Hiện tại em hẳn là không sợ nữa nhỉ."
Đàm Tễ chơi xấu, vành mắt hồng hồng nhìn cô, giọng nói đều mang theo tiếng khóc nức nở: "Em vẫn còn sợ, muốn chị thơm thơm, ôm ôm một chút."
"......" Nguyễn Sơ Tinh lạnh mặt: "Vậy em cứ sợ đi."
"Chị!"
Đàm Tễ bất mãn vòng hai tay cô ra sau, tiếp đó cậu hôn lên môi cô. Thể lực của đàn ông trời sinh đã hơn phụ nữ, Nguyễn Sơ Tinh không tránh thoát được, thở phì phò oán giận: "Em hôn đủ chưa?"
Yêu tinh dính người này.
"Làm sao em có thể hôn đủ. Chị đáng yêu như vậy, em chỉ muốn luôn ở một chỗ với chị thôi."
Nguyễn Sơ Tinh ngẩng đầu nghiêng về phía sau, chiếc cổ thiên nga vươn ra độ cung xinh đẹp, giọng nói của cô đứt quãng: "Nhóc con, về sau cùng chị làm, em sẽ không giống như bây giờ, ngay cả một cái hôn cũng có thể kích động thành như vậy chứ."
Cô vừa mới dứt lời, bỗng dưng cảm thấy được vị trí nào đó của cậu không thích hợp.
"Sao em lại ——" Dù sao vẫn còn trẻ, một câu vô ý của cô đều có thể khiến cậu kích thích thành như thế.
Đàm Tễ ấm ức: "Chị không cần phải để ý đến nó, nó không ngoan, tuyệt đối không nghe lời nói của em."
Nguyễn Sơ Tinh nhịn cười: "Vậy nó có nghe lời chị không?"
Cậu bé đáng thương hề hề, dùng giọng nói oán giận than thở: "Nó giống em, chỉ nghe lời nói của chị thôi."
Đầu quả tim của cô như một mảnh nóng bỏng, cậu bé sao lại ngoan như vậy chứ.
Cô nghĩ đến lúc phỏng vấn, khi cậu liếm cẩu lên tiếng. Nguyễn Sơ Tinh bỗng dưng mới phản ứng lại, cô nghĩ tới một chuyện, thân phận người đại diện khác với thân phận bạn gái. Khi cô làm người đại diện, cô có thể bị mắng, bị chỉ trích, bị nghi ngờ, cho dù nghệ sĩ không bảo vệ cô, về tình vẫn có thể hiểu được.
Nhưng nếu cô là bạn gái, có ai không hy vọng bạn trai có thể che chở mình đâu. Đàm Tễ chẳng những che chở cô, còn che chở cô mà không cần lý do. Nguyên tắc của cậu giống như cũng chỉ có Nguyễn Sơ Tinh, tựa như lần trước cậu nói chỉ cần có thể cùng cô ở một chỗ, mặc kệ phải từ bỏ cái gì cậu cũng đều nguyện ý.
Một Đàm Tễ như vậy, sao cô có thể không rung động đây.
......
Nguyễn Sơ Tinh đột nhiên thay đổi suy nghĩ, thật ra bây giờ cô có thể giao bản thân cho cậu. Nhưng cô liếc mắt một cái, dù sao thì cậu bé cũng không biết cố gắng.
Cô tiến tới gần Đàm Tễ, nói lời tâm tình bên tai cậu. Sau đó cô thấy khuôn mặt cậu dần đỏ bừng lên.
Sau đó cậu còn khóc, khóe mắt nhiễm màu hồng nhạt động lòng người: "Chị, chị đang làm gì vậy?"
Giọng nói của cậu mang theo dày đặc giọng mũi, rầm rì cầu xin tha thứ: "Không được, không thể ăn cái kia nha."
"Sao em lại..."
Cô phản ứng lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thẩm Giai Giai!"
Loại đồ này cho cô xem thì cũng thôi đi, sao lại cho Đàm Tễ coi làm gì?
Trên thế giới này còn chuyện gì xấu hổ hơn nữa không?
Nguyễn Sơ Tinh nhắm mắt, sau đó mở mắt ra: "Chị còn có việc chưa làm xong, chị đi trước đây."
Đàm Tễ vươn tay phải giữ lấy Nguyễn Sơ Tinh, ngăn cản đường đi của cô: "Chị còn chưa nói cho em biết là chị có thích loại này không mà?"
Cô mím môi: "Thích loại nào?"
Cậu nhóc có chút ngượng ngùng, cúi đầu do dự một lúc lâu cũng không thể nói ra, cuối cùng khi ánh mắt trấn định của Nguyễn Sơ Tinh trở nên hoảng loạn, cậu mới lắp bắp nói: "Chính là...... Chính là nam thụ nữ công gì đó."
Một đời thanh danh của cô cứ như vậy mà bị hủy trong tay Thẩm Giai Giai, Nguyễn Sơ Tinh hận không thể tìm cái khe đất chui vào: "Không phải."
Cái gì mà nữ công nam thụ? Ngại quá đi.
Đàm Tễ gật gật đầu, đột nhiên nâng gương mặt tươi cười lên: "Vậy là chị thích ngược lại, phải không?"
"......" Cậu đang nói bậy gì vậy?
Nguyễn Sơ Tinh thoát khỏi cánh tay của cậu: "Ngày mai gặp nhé."
Việc đầu tiên khi về nhà là cô mắng Thẩm Gia Gia một trận, kết quả đối phương lại rất vô tội nó: [Thật sự không phải em viết mà, chị mau xem đi.]
Thẩm Giai Giai chia sẻ Weibo kia cho cô xem, tài khoản đó cũng rất có tiếng tăm, bình luận phía dưới cũng rất nhiều.
[A a a a a a một tờ huyết thư cầu phần tiếp theo.]
[Hình ảnh trong đầu quá nhiều, quỳ xin tác giả đừng ngừng viết nhé.]
[Này cũng quá hấp dẫn rồi, còn nữa không? Quỳ xin nương nương viết thêm cảnh nóng!]
"?" Thật mất mặt, đời này mất sạch rồi.
Nguyễn Sơ Tinh yên lặng rời khỏi Weibo, làm bộ cái gì cũng chưa thấy, nếu không đêm nay cô sẽ thẹn chết mất.
*
Bài hát mới của Đàm Tễ đã chiếm vị trí đầu của bảng xếp hạng trong một thời gian dài kể từ khi ra mắt. Có người nói ca khúc của cậu mang lại cảm giác tim đập thình thịch khi thiếu nữ động tâm, chỉ có người đang yêu đương mới có thể viết ra được.
Fans CP nhanh chóng soạn một bài, kể về câu chuyện chị đại xinh đẹp lạnh lùng cùng chàng thiếu niên nghèo túng. Mỹ nhân nghèo khổ được ngự tỷ cứu trong trời mưa, khi nàng nâng dù liền nhất kiến chung tình, sau đó liền trở thành một trong những nam sủng của nàng.
Mỹ nhân nghèo túng dùng hết thủ đoạn câu dẫn nàng, trong đó còn có trói buộc play.
Trò chơi dùng dây trói lại?
Nguyễn Sơ Tinh cảm thấy fans CP này mà không phải Thẩm Giai Giai thì là quỷ, cô ngầm cảnh cáo Thẩm Giai Giai một trận, dù sao ship CP sẽ có ảnh hưởng không tốt đối với minh tinh.
Thẩm Giai Giai: "Dù sao hai người cũng yêu đương, không thể ship một chút ạ?"
Nguyễn Sơ Tinh một lời khó nói hết mà nhìn cô ấy: "Dù gì em cũng có tiền lương rồi, không nhận tiền thưởng chắc cũng được nhỉ?"
"......" A, chủ nghĩa tư bản độc ác.
Nguyễn Sơ Tinh sợ cái này sẽ bị Đàm Tễ nhìn thấy, vậy thì cô sẽ không có mặt mũi gặp người mất. Vì thế trước khi tham dự lễ trao giải của đài nào đó, cô cố ý nói với cậu: "Sau này ít xem Weibo đi, có thời gian thì đọc nhiều sách chút."
Đàm Tễ cho rằng Nguyễn Sơ Tinh vì chuyện lần trước cậu bình luận nên mới nói như vậy, vì thế cũng không nghĩ nhiều, cậu chớp chớp mắt: "Nếu đọc xong thì sao ạ? Có thể ôm ôm hôn hôn chị không?"
"Đọc xong sách thì đọc lại lần nữa."
Hu hu, chị lãnh khốc vô tình quá.
Lễ trao giải mà Đàm Tễ tham dự lần này tương đối đơn giản, không có nội dung kỹ thuật hay nghi thức gì nhiều, có mấy nhà đài cũng gửi thiệp mời đến. Nguyễn Sơ Tinh vì lượt ratings của nhà đài này cao nên mới suy xét chọn nó.
Đàm Tễ nhận được giải thưởng 'Giải nam diễn viên triển vọng nhất của năm'. Cậu đứng trên đài, trên mặt không hề có nét bất an hay khẩn trương của một diễn viên mới.
"Lúc diễn Khói Lửa tôi không có nhiều kỹ xảo diễn gì cả, chỉ có thể ép mình trở thành nhân vật đó. Quá trình thật sự rất khó cũng rất thú vị. Tôi cũng không ngờ có nhiều người lại thích nó như vậy, được mọi người quan tâm chính là khẳng định lớn nhất đối với nhân vật này." Đàm Tễ thong dong mà nói xong cảm nghĩ, cuối cùng bỏ thêm một câu, "Tôi muốn gửi lời cảm ơn đến với người đại diện của mình, vì sau này khi đóng phim tôi cũng không phải cô đơn một mình nữa."
Ai cũng biết trước khi Đàm Tễ vào Vinh Quang thì chưa từng ký hợp đồng với công ty nào, cho nên cậu nói như vậy cũng rất bình thường.
Sau khi kết thúc buổi lễ liền có phóng viên đến phỏng vấn Đàm Tễ, trong đó có nhắc đến: "Cậu có cảm thấy mình đi được đến ngày hôm nay đều dựa vào người đại diện là Nguyễn Sơ Tinh không?"
Rất nhiều thời điểm, Nguyễn Sơ Tinh còn nhận được nhiều sự chú ý hơn những nghệ sĩ dưới trướng, hầu như là không ai có thể thoát khỏi ánh hào quang của cô.
Người bình thường nghe thấy vấn đề này, EQ thấp sẽ nói: "Tôi cảm thấy tôi có thể đi đến ngày hôm nay đương nhiên là do tự mình nỗ lực."
EQ cao, chẳng hạn như Thẩm Lâm Gia thì sẽ nói: "Tôi có thể được như bây giờ đương nhiên cũng nhờ cô ấy giúp đỡ, nhưng quan trọng nhất là do tôi cố gắng."
Ai cũng sẽ không hy vọng ánh sáng của mình bị che giấu bởi người khác, ai cũng sẽ hy vọng sự nỗ lực của bản thân không dễ dàng bị người khác phủ nhận như vậy.
Nhưng phóng viên giải trí căn bản không biết Đàm Tễ là một tên liếm cẩu không có nguyên tắc, cậu lại nói như lẽ đương nhiên: "Đương nhiên là công lao của chị rồi."
"......" Phóng viên cạn lời, nhịn không được hỏi nhiều thêm một câu, "Quan hệ hai người rất tốt sao?"
Đàm Tễ thích nhất là nghe người khác nói về Nguyễn Sơ Tinh, trong mắt cậu hiện ra ánh sáng: "Quan hệ của tôi với chị ấy là tốt nhất, anh có muốn nghe chuyện giữa tôi với chị ấy không?"
Đàm Tễ càng nói như vậy, càng không có ai tin giữa bọn họ có gian tình gì đó, bởi vì cậu quá thật thà, không hề có tự giác nên che giấu chuyện yêu đương.
"......" Không muốn nghe, cảm ơn nha.
Phóng viên giải trí nuốt một ngụm nước miếng, không cam lòng bảo: "Vậy nếu Nguyễn Sơ Tinh bảo cậu làm gì, cậu liền làm cái đó à?"
Đều đã châm ngòi đến nước này rồi, cậu cũng không thể không biết đang nói đến chuyện gì đúng không?
Đàm Tễ thẹn thùng nói: "Tôi rất ngoan mà."
"......" Anh ta chỉ muốn tìm đề tài, kết quả lại bị chọc tức chết.
Chẳng qua điều này cũng không làm khó được phóng viên. Sau khi trở về, anh ta liền viết tiêu đề: [Đàm Tễ chìm đắm trong việc theo đuổi Nguyễn Sơ Tinh, đón xem định lực của Nguyễn Sơ Tinh vững vàng tới mức nào.]
Nhưng tin tức được đăng lên chưa đầy một ngày, nội dung đã bị xóa bỏ sạch sẽ. Cấp trên còn cố ý cảnh cáo anh ta, đừng động vào người không nên động vào.
Kỳ lạ thật, trước kia anh ta cũng nhờ vào nghệ sĩ này mà bôi đen Nguyên Sơ Tinh rất nhiều lần, tại sao lần này lại không thể chọc vào cô ta chứ.
Đàm Tễ nhìn màn hình di động, ánh mắt dần trở nên tăm tối. Nội dung tin nhắn viết bọn họ cam đoan với cậu chuyện này sẽ không bao giờ lại xuất hiện nữa. Cậu lạnh lùng nhắn lại "Ừ". Đàm Tễ lại nghĩ tới điều gì, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Sơ Tinh: "Chị ơi, sau này em có thể từ chối loại phỏng vấn này được không?"
"Được chứ."
"Chị, chị thật tốt." Cậu bé lại gần, hôn 'chụt' một cái trên mặt cô.
Nguyễn Sơ Tinh đỏ mặt. Qua một lúc lâu, cô mới nghiêm túc nói: "Lần sau, em không được nói lung tung trước mặt phóng viên nha."
"Em nói lung tung khi nào? Nhưng lời em nói đều là thật." Cậu bé làm nũng với cô, "Em vô cùng ngoan nhé."
Nguyễn Sơ Tinh bất đắc dĩ: "Em là cẩu liếm à?"
Đàm Tễ sợ run một chút, sau đó liếm cổ cô: "Liếm cẩu là như thế nào ạ? Là liếm như vầy sao?"
Bộ phận mẫn cảm làn da bị đôi môi ấm của cậu tinh tế miêu tả, đột nhiên cậu vươn đầu lưỡi liếm một cái, cảm nhận được thân thể của cô khẽ run, cậu cười thầm một tiếng.
Đàm Tễ nắm chặt thắt lưng của cô, ngược lại đi liếm lỗ tai đã dần đỏ lên của cô: "Hay là như vậy?"
Đầu ngón tay của Nguyễn Sơ Tinh run rẩy, cô theo bản năng nắm chặt quần áo của cậu: "Em định đùa giỡn lưu manh à?"
Cậu vô tội nhìn Nguyễn Sơ Tinh: "Không có đâu chị, em thật sự không hiểu."
A, đàn ông.
Nguyễn Sơ Tinh sắp xếp công việc để cuối tuần đưa Đàm Tễ về gặp cha mẹ. Người nào đó chưa từng luống cuống dưới ánh sáng sân khấu và trên màn ảnh, nhưng sau khi nghe được thời gian dự kiến liền bỗng trở nên hồi hộp.
Nguyễn Sơ Tinh nhịn không được trêu chọc cậu: "Sao tay của em run rẩy vậy?"
"Điều hòa hạ nhiệt độ hơi thấp, em hơi lạnh."
Cô nhịn cười.
Đàm Tễ chờ mong nhìn thoáng qua Nguyễn Sơ Tinh, nghĩ đến việc cô an ủi mình. Kết quả là cậu đợi nửa ngày cũng không đợi được sự đáp lại của Sơ Tinh. Vì thế, cậu bổ nhào vào người cô: "Chị, chị an ủi em một chút đi, em sợ lắm."
Đôi mắt của cậu lấp lánh như nai con.
Nguyễn Sơ Tinh vừa nghĩ, sau đó cô cúi đầu hôn cậu một cái.
Cuối cùng, sự tình không biết như thế nào đã phát triển tới mức không thể khống chế. Đàm Tễ cọ tới cọ lui ở trên người cô: "Tai chị thật giống quả đông lạnh, mềm mềm, làm cho người ta muốn cắn một ngụm."
Đây là cảnh giới cao nhất của ăn uống à?
Cô bất đắc dĩ: "Hiện tại em hẳn là không sợ nữa nhỉ."
Đàm Tễ chơi xấu, vành mắt hồng hồng nhìn cô, giọng nói đều mang theo tiếng khóc nức nở: "Em vẫn còn sợ, muốn chị thơm thơm, ôm ôm một chút."
"......" Nguyễn Sơ Tinh lạnh mặt: "Vậy em cứ sợ đi."
"Chị!"
Đàm Tễ bất mãn vòng hai tay cô ra sau, tiếp đó cậu hôn lên môi cô. Thể lực của đàn ông trời sinh đã hơn phụ nữ, Nguyễn Sơ Tinh không tránh thoát được, thở phì phò oán giận: "Em hôn đủ chưa?"
Yêu tinh dính người này.
"Làm sao em có thể hôn đủ. Chị đáng yêu như vậy, em chỉ muốn luôn ở một chỗ với chị thôi."
Nguyễn Sơ Tinh ngẩng đầu nghiêng về phía sau, chiếc cổ thiên nga vươn ra độ cung xinh đẹp, giọng nói của cô đứt quãng: "Nhóc con, về sau cùng chị làm, em sẽ không giống như bây giờ, ngay cả một cái hôn cũng có thể kích động thành như vậy chứ."
Cô vừa mới dứt lời, bỗng dưng cảm thấy được vị trí nào đó của cậu không thích hợp.
"Sao em lại ——" Dù sao vẫn còn trẻ, một câu vô ý của cô đều có thể khiến cậu kích thích thành như thế.
Đàm Tễ ấm ức: "Chị không cần phải để ý đến nó, nó không ngoan, tuyệt đối không nghe lời nói của em."
Nguyễn Sơ Tinh nhịn cười: "Vậy nó có nghe lời chị không?"
Cậu bé đáng thương hề hề, dùng giọng nói oán giận than thở: "Nó giống em, chỉ nghe lời nói của chị thôi."
Đầu quả tim của cô như một mảnh nóng bỏng, cậu bé sao lại ngoan như vậy chứ.
Cô nghĩ đến lúc phỏng vấn, khi cậu liếm cẩu lên tiếng. Nguyễn Sơ Tinh bỗng dưng mới phản ứng lại, cô nghĩ tới một chuyện, thân phận người đại diện khác với thân phận bạn gái. Khi cô làm người đại diện, cô có thể bị mắng, bị chỉ trích, bị nghi ngờ, cho dù nghệ sĩ không bảo vệ cô, về tình vẫn có thể hiểu được.
Nhưng nếu cô là bạn gái, có ai không hy vọng bạn trai có thể che chở mình đâu. Đàm Tễ chẳng những che chở cô, còn che chở cô mà không cần lý do. Nguyên tắc của cậu giống như cũng chỉ có Nguyễn Sơ Tinh, tựa như lần trước cậu nói chỉ cần có thể cùng cô ở một chỗ, mặc kệ phải từ bỏ cái gì cậu cũng đều nguyện ý.
Một Đàm Tễ như vậy, sao cô có thể không rung động đây.
......
Nguyễn Sơ Tinh đột nhiên thay đổi suy nghĩ, thật ra bây giờ cô có thể giao bản thân cho cậu. Nhưng cô liếc mắt một cái, dù sao thì cậu bé cũng không biết cố gắng.
Cô tiến tới gần Đàm Tễ, nói lời tâm tình bên tai cậu. Sau đó cô thấy khuôn mặt cậu dần đỏ bừng lên.
Sau đó cậu còn khóc, khóe mắt nhiễm màu hồng nhạt động lòng người: "Chị, chị đang làm gì vậy?"
Giọng nói của cậu mang theo dày đặc giọng mũi, rầm rì cầu xin tha thứ: "Không được, không thể ăn cái kia nha."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất