Tuyển Tập Bánh Ngọt Trước Khi Đi Ngủ
Chương 1
Không thể động đến
Lệ tiểu thiếu gia là cao thủ ương ngạnh, cũng là người kế thừa duy nhất của Lệ gia. Từ nhỏ đến lớn không sợ trời không sợ đất, sau khi mẹ cậu qua đời thì không còn ai có thể quản được cậu.
Mãi đến năm 16 tuổi, có một quản gia mới đến tên Trương Tam.
Hắn khoảng ba mươi tuổi, dáng người cao lớn, khí chất ôn hòa nho nhã nhưng dung mạo bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa.
Lệ tiểu thiếu gia không hề hoan nghênh sự có mặt của Trương Tam, ngày nào cũng đi theo làm loạn rồi chọc tức hắn.
Dù vậy nhưng hắn lúc nào cũng bao dung, dung túng cho cậu, bảo vệ cậu hết lần này đến lần khác, vì cậu mà đi dự buổi họp phê bình học sinh. Vì cậu mà lẩn trốn trong đêm, giải cứu cậu từ tay của bọn bắt cóc…
Giống như… Là người thân của cậu vậy, không, những “người thân” giả dối ấy không xứng đáng để nhắc tới!
Lệ tiểu thiếu gia dần chấp nhận sự tồn tại của Trương Tam, kể từ đó chỉ nguyện ý nghe theo mỗi lời hắn nói.
Cậu biết rằng người này thật lòng tốt với mình.
Vào ngày lễ thành niên của cậu đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, quản gia tiến tới đỡ cậu vào trong phòng.
Đêm đó, Lệ tiểu thiếu gia say sưa nắm lấy cổ áo hắn, nhón chân lên trao cho hắn một nụ hôn đầy dịu dàng và âu yếm.
“Cậu chủ, cậu có biết mình đang làm gì không?”
Lại bị hắn nhẹ nhàng đẩy ra.
Lệ tiểu thiếu gia không phục liền tiến về phía trước, mặt mày có vẻ dữ dội lắm nhưng lại nói một cách chân thành: “Tôi biết! Trương Tam, tôi thích anh! Tôi muốn ở bên cạnh anh mãi mãi! Anh đi theo tôi, không cần làm một quản gia nữa, tôi nuôi anh! Tôi có… rất nhiều tiền!”
Khuôn mặt hắn nhăn lại, trầm giọng: “Cậu chủ, cậu phải biết rằng, tôi chỉ là một quản gia.”
“Quản gia thì sao? Tôi chính là Lệ tiểu thiếu gia, chỉ cần là người tôi thích thì bất kể thân phận hay ngoại hình đều phải thuộc về tôi!”
Đôi mắt hơi mông lung của hắn bỗng sáng lên ánh sao nhỏ bé, như vừa bất đắc dĩ vừa vui sướng, hắn ôm sát cậu vào lòng, cúi đầu trao cho cậu một nụ hôn vừa dịu dàng lại mãnh liệt.
Đêm đó, bọn họ thuận lý thành chương* mà tiến đến.
⌕ Góc giải thích (*)
Nhưng ngày hôm sau tiểu thiếu gia phát hiện, quản gia nhà cậu, người đàn ông mà cậu vừa có được hôm qua đã bỏ trốn!
Tìm khắp nơi không thấy, điện thoại không bắt máy, tin nhắn cũng không trả lời…
Biên tập: Tầm Mai
Chỉnh sửa: Nina
Một tháng sau lại xảy ra biến cố, Lệ gia bị tịch thu tài sản.
Những tên vạm vỡ mặc đồ đen đứng đầy khắp nhà, chúng trói mẹ kế và cha kế của cậu lại.
Lệ tiểu thiếu gia ngồi trên ghế xích đu ngoài ban công, yên lặng nhìn tất cả những chuyện đang xảy ra, không buồn cũng không vui.
Đột nhiên, cậu quay đầu lại.
Chỉ thấy ở cổng lớn có một người đàn ông mặc âu phục màu xám bạc, dáng người cao thẳng, khuôn mặt tuấn tú đang bước vào, mang theo ánh bình minh đầu xuân, trên người phủ một tầng ánh sáng màu vàng.
Những tên mặc đồ đen thấy hắn đến thì cung kính cúi đầu: “Thất thiếu gia!”
Thất thiếu gia cái gì, rõ ràng là Trương Tam nhà cậu!
Lệ thiếu gia vốn đã quen kiêu ngạo, mặc kệ trong tay của những tên vạm vỡ kia toàn là côn đao, cậu chạy thẳng đến bên cạnh hắn.
Vì chạy vội nên khi dừng lại không tránh khỏi thở gấp, nhìn người đàn ông trước mặt với khí chất hoàn toàn khác hẳn trước kia, tiểu thiếu gia lắp bắp: “Anh anh anh… Là anh anh ấy sao?”
Đôi mắt hắn tràn ngập ý cười, quen tay xoa đầu cậu.
Đôi mắt Lệ tiểu thiếu gia lập tức sáng ngời, trực tiếp nhào tới ôm lấy người đàn ông nọ, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Anh đã nói là sẽ ở bên tôi cả đời, vậy mà ngày hôm sau lại bỏ đi! Anh là đồ đểu cáng, tên khốn!”
Hắn nâng cằm, cúi người xuống, răng môi dây dưa triền miên không dứt.
Đợi đến khi hôn xong, tầm mắt cậu hơi mơ hồ, một giọng nói trầm thấp gợi cảm thoáng nhẹ qua tai.
—— “Cậu chủ, tôi đưa em về nhà.”
…
Lại qua một năm.
Ở Kinh thành xảy ra bạo loạn, Hoắc lão gia tử là người chết đầu tiên, đám con cháu tranh nhau đến đổ cả máu nhưng cuối cùng quyền lực rơi vào trong tay Thất thiếu gia không tên không tuổi.
Hắn giải quyết mọi việc của nhà họ Hoắc một cách nhanh chóng và mạnh mẽ, đồng thời răn đe mọi người ở Kinh thành bằng những phương pháp tàn nhẫn nhất, hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài lịch lãm.
Từng gia tộc một bị hắn thâu tóm trong lòng bàn tay, mọi người vừa nghe đến tên hắn thì ai nấy cũng đều biến sắc.
Tuy nhiên, nghe đâu cái tên độc ác nhẫn tâm này có một nhược điểm chí mạng, chính là vị thiếu gia họ Lệ mà hắn mang về sau cuộc càn quét trước đó.
Lệ tiểu thiếu gia nhà tan cửa nát, nhưng bù lại cậu đã có một cuộc sống tốt hơn, hàng ngày được Thất thiếu gia chăm sóc như một vị thần.
Có người mưu đồ muốn xuống tay với cậu, kết quả… Chưa kể đến việc anh ta bị hóa thành tro bụi, ngay cả gia tộc cũng hoàn toàn biến mất.
Cho nên trong Kinh thành có câu: “Thất gia có thể trêu chọc, còn Lệ thiếu gia thì không thể động đến.”
Nếu lỡ mà động phải thì ai biết được mình sẽ nằm ở phần mộ nào?
…
Nghe được những lời đồn đại này, Lệ thiếu gia nhìn người đàn ông vẫn đang rửa chân cho mình, mỉm cười, đưa tay ra bóp mặt hắn.
“Thất thiếu gia, không phải là không được động đến Lệ thiếu gia sao?”
Người đàn ông lấy khăn mềm lau khô chân cho cậu.
Sau đó, hắn ném cậu lên chiếc giường lớn mềm mại.
“Người khác không thể động, nhưng tôi thì có thể.”
…
Tác giả có chuyện muốn nói: HẾT.
Lệ tiểu thiếu gia là cao thủ ương ngạnh, cũng là người kế thừa duy nhất của Lệ gia. Từ nhỏ đến lớn không sợ trời không sợ đất, sau khi mẹ cậu qua đời thì không còn ai có thể quản được cậu.
Mãi đến năm 16 tuổi, có một quản gia mới đến tên Trương Tam.
Hắn khoảng ba mươi tuổi, dáng người cao lớn, khí chất ôn hòa nho nhã nhưng dung mạo bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa.
Lệ tiểu thiếu gia không hề hoan nghênh sự có mặt của Trương Tam, ngày nào cũng đi theo làm loạn rồi chọc tức hắn.
Dù vậy nhưng hắn lúc nào cũng bao dung, dung túng cho cậu, bảo vệ cậu hết lần này đến lần khác, vì cậu mà đi dự buổi họp phê bình học sinh. Vì cậu mà lẩn trốn trong đêm, giải cứu cậu từ tay của bọn bắt cóc…
Giống như… Là người thân của cậu vậy, không, những “người thân” giả dối ấy không xứng đáng để nhắc tới!
Lệ tiểu thiếu gia dần chấp nhận sự tồn tại của Trương Tam, kể từ đó chỉ nguyện ý nghe theo mỗi lời hắn nói.
Cậu biết rằng người này thật lòng tốt với mình.
Vào ngày lễ thành niên của cậu đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, quản gia tiến tới đỡ cậu vào trong phòng.
Đêm đó, Lệ tiểu thiếu gia say sưa nắm lấy cổ áo hắn, nhón chân lên trao cho hắn một nụ hôn đầy dịu dàng và âu yếm.
“Cậu chủ, cậu có biết mình đang làm gì không?”
Lại bị hắn nhẹ nhàng đẩy ra.
Lệ tiểu thiếu gia không phục liền tiến về phía trước, mặt mày có vẻ dữ dội lắm nhưng lại nói một cách chân thành: “Tôi biết! Trương Tam, tôi thích anh! Tôi muốn ở bên cạnh anh mãi mãi! Anh đi theo tôi, không cần làm một quản gia nữa, tôi nuôi anh! Tôi có… rất nhiều tiền!”
Khuôn mặt hắn nhăn lại, trầm giọng: “Cậu chủ, cậu phải biết rằng, tôi chỉ là một quản gia.”
“Quản gia thì sao? Tôi chính là Lệ tiểu thiếu gia, chỉ cần là người tôi thích thì bất kể thân phận hay ngoại hình đều phải thuộc về tôi!”
Đôi mắt hơi mông lung của hắn bỗng sáng lên ánh sao nhỏ bé, như vừa bất đắc dĩ vừa vui sướng, hắn ôm sát cậu vào lòng, cúi đầu trao cho cậu một nụ hôn vừa dịu dàng lại mãnh liệt.
Đêm đó, bọn họ thuận lý thành chương* mà tiến đến.
⌕ Góc giải thích (*)
Nhưng ngày hôm sau tiểu thiếu gia phát hiện, quản gia nhà cậu, người đàn ông mà cậu vừa có được hôm qua đã bỏ trốn!
Tìm khắp nơi không thấy, điện thoại không bắt máy, tin nhắn cũng không trả lời…
Biên tập: Tầm Mai
Chỉnh sửa: Nina
Một tháng sau lại xảy ra biến cố, Lệ gia bị tịch thu tài sản.
Những tên vạm vỡ mặc đồ đen đứng đầy khắp nhà, chúng trói mẹ kế và cha kế của cậu lại.
Lệ tiểu thiếu gia ngồi trên ghế xích đu ngoài ban công, yên lặng nhìn tất cả những chuyện đang xảy ra, không buồn cũng không vui.
Đột nhiên, cậu quay đầu lại.
Chỉ thấy ở cổng lớn có một người đàn ông mặc âu phục màu xám bạc, dáng người cao thẳng, khuôn mặt tuấn tú đang bước vào, mang theo ánh bình minh đầu xuân, trên người phủ một tầng ánh sáng màu vàng.
Những tên mặc đồ đen thấy hắn đến thì cung kính cúi đầu: “Thất thiếu gia!”
Thất thiếu gia cái gì, rõ ràng là Trương Tam nhà cậu!
Lệ thiếu gia vốn đã quen kiêu ngạo, mặc kệ trong tay của những tên vạm vỡ kia toàn là côn đao, cậu chạy thẳng đến bên cạnh hắn.
Vì chạy vội nên khi dừng lại không tránh khỏi thở gấp, nhìn người đàn ông trước mặt với khí chất hoàn toàn khác hẳn trước kia, tiểu thiếu gia lắp bắp: “Anh anh anh… Là anh anh ấy sao?”
Đôi mắt hắn tràn ngập ý cười, quen tay xoa đầu cậu.
Đôi mắt Lệ tiểu thiếu gia lập tức sáng ngời, trực tiếp nhào tới ôm lấy người đàn ông nọ, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Anh đã nói là sẽ ở bên tôi cả đời, vậy mà ngày hôm sau lại bỏ đi! Anh là đồ đểu cáng, tên khốn!”
Hắn nâng cằm, cúi người xuống, răng môi dây dưa triền miên không dứt.
Đợi đến khi hôn xong, tầm mắt cậu hơi mơ hồ, một giọng nói trầm thấp gợi cảm thoáng nhẹ qua tai.
—— “Cậu chủ, tôi đưa em về nhà.”
…
Lại qua một năm.
Ở Kinh thành xảy ra bạo loạn, Hoắc lão gia tử là người chết đầu tiên, đám con cháu tranh nhau đến đổ cả máu nhưng cuối cùng quyền lực rơi vào trong tay Thất thiếu gia không tên không tuổi.
Hắn giải quyết mọi việc của nhà họ Hoắc một cách nhanh chóng và mạnh mẽ, đồng thời răn đe mọi người ở Kinh thành bằng những phương pháp tàn nhẫn nhất, hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài lịch lãm.
Từng gia tộc một bị hắn thâu tóm trong lòng bàn tay, mọi người vừa nghe đến tên hắn thì ai nấy cũng đều biến sắc.
Tuy nhiên, nghe đâu cái tên độc ác nhẫn tâm này có một nhược điểm chí mạng, chính là vị thiếu gia họ Lệ mà hắn mang về sau cuộc càn quét trước đó.
Lệ tiểu thiếu gia nhà tan cửa nát, nhưng bù lại cậu đã có một cuộc sống tốt hơn, hàng ngày được Thất thiếu gia chăm sóc như một vị thần.
Có người mưu đồ muốn xuống tay với cậu, kết quả… Chưa kể đến việc anh ta bị hóa thành tro bụi, ngay cả gia tộc cũng hoàn toàn biến mất.
Cho nên trong Kinh thành có câu: “Thất gia có thể trêu chọc, còn Lệ thiếu gia thì không thể động đến.”
Nếu lỡ mà động phải thì ai biết được mình sẽ nằm ở phần mộ nào?
…
Nghe được những lời đồn đại này, Lệ thiếu gia nhìn người đàn ông vẫn đang rửa chân cho mình, mỉm cười, đưa tay ra bóp mặt hắn.
“Thất thiếu gia, không phải là không được động đến Lệ thiếu gia sao?”
Người đàn ông lấy khăn mềm lau khô chân cho cậu.
Sau đó, hắn ném cậu lên chiếc giường lớn mềm mại.
“Người khác không thể động, nhưng tôi thì có thể.”
…
Tác giả có chuyện muốn nói: HẾT.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất