Tuyển Tập Bánh Ngọt Trước Khi Đi Ngủ

Chương 9

Trước Sau
Tóm được rồi

Mèo cam lớn công x Mèo trắng nhỏ thụ

Bạch Tiểu Miêu là một con mèo yêu nhỏ, cậu có một cặp cha mẹ cực kỳ sa đọa không đáng tin cậy. Một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày thì đều tiện tay vứt cậu cho một người bạn lâu năm, sau đó nghênh ngang bỏ đi hưởng tuần trăng mật.

Bạn lâu năm của cha mẹ cậu là một con thú hai chân, thân hình cao lớn, mặt mũi khôi ngô tuấn tú lại còn ấm áp. Hắn dịu dàng đón lấy cậu từ tay mẹ, nhẹ giọng nói: “Tiểu Bạch, chú là Trình Đại Miêu, cháu có thể gọi chú là chú Trình.”

Bạch Tiểu Miêu vẫn chỉ là một con mèo yêu nhỏ tuổi, không thể biến hình, lần đầu tiên nhìn thấy con thú hai chân cao lớn thì vô cùng sợ hãi, nằm trong lòng ngực hắn run rẩy, yếu ớt kêu “Meo” một tiếng.

Trình Đại Miêu sửng sốt, như hiểu ra điều gì, hắn nhẹ nhàng đặt cậu xuống sô pha.

Sau đó, ánh sáng trắng lóe lên, không còn thấy con thú hai chân anh tuấn đâu nữa, chỉ thấy một con mèo cam cao lớn dũng mãnh xuất hiện bên cạnh cậu.

Bạch Tiểu Miêu nhỏ giọng kêu: “Meo meo meo~” Thì ra… Chú Trình… Chú Trình cũng là mèo ạ.

“Meo meo meo~” Đúng vậy, cho nên Tiểu Bạch không cần phải sợ đâu.

Tiểu Bạch bình tĩnh trở lại, sau đó bỗng cảm thấy sau tai hơi ẩm ướt, có đầu lưỡi đang liếm láp cơ thể cậu —— Là Chú Trình đang liếm lông cho cậu.

Giống như tên gọi, Bạch Tiểu Miêu là một con mèo trắng nhỏ bé đáng yêu, bây giờ đột nhiên bị liếm lông, cơ thể lập tức run rẩy, biến thành một bãi lông trắng mềm nhũn.

“Meo meo meo~” Cảm ơn… Cảm ơn chú Trình.

Cứ như vậy, hai con mèo một lớn một nhỏ, làm quen nhau bằng cách liếm lông.

Cùng với việc cha mẹ Bạch bay nhảy giữa núi biển, thời gian cũng lặng lẽ trôi qua.

Mới đầu, Bạch Tiểu Miêu còn thận trọng sợ hãi, dần dần đã hoàn toàn không muốn trở về nhà. Cả ngày đi theo chú Trình của cậu, gần như đã trở thành một con mèo của nhà họ Trình.

Tất nhiên là chú Trình cũng cực kỳ cực kỳ cưng chiều cậu, không chỉ liếm lông cho cậu mỗi ngày mà còn chu đáo mua thức ăn của mèo cho cậu, trời lạnh thì ôm cậu vào lồng ngực ấm áp, trời nóng thì lấy túi đá chườm cho cậu…

Những con thú hai chân khác đều cảm thán nói, đây chỉ sợ là không phải mèo, là con ruột anh thì đúng hơn!

Mỗi lần nghe nói thế, Bạch Tiểu Miêu đều nghiêm túc kêu “Meo meo” trả lời…”Đúng vậy, chú Trình mới đúng là ba ba cháu!”

Còn Trình Đại Miêu nghe những lời này của cậu, chỉ bất đắc dĩ cười, nâng cậu lên, hôn nhúm lông trắng trên mặt, nhỏ giọng nói: “Không phải con trai, mà là tổ tông.”



Cứ như vậy, mèo cam lớn và mèo trắng nhỏ tiếp tục cuộc sống vui vẻ.

Nhưng dù sao cuộc sống của mèo cũng có những việc ngoài ý muốn.

Vào một ngày mùa đông, khi trời vừa tờ mờ sáng.

Bạch Tiểu Miêu rúc vào lòng ngực của Trình Đại Miêu, theo thói quen muốn duỗi thắt lưng, móng vuốt đạp dài ra, nhưng lại bị gió đông lạnh lẽo thổi đến làm cho run rẩy.

Không đúng, sao cậu lại thấy lạnh như thế, lông của cậu đâu?!!



Nhìn cánh tay con người trắng nõn mềm mại, Bạch Tiểu Miêu nghi ngờ kêu meo meo, rồi nhìn xuống phía dưới, không thấy bộ lông mèo trắng muốt đâu hết, cả cơ thể đều trơn bóng.

Trong lòng Bạch Tiểu Miêu nóng như lửa đốt, mắt dâng lên tầng hơi nước. Cậu nhất thời không thể nghĩ ra nguyên nhân, đành phải ôm lấy chú Trình như mọi ngày, liếm cho hắn tỉnh dậy.

Thế nên ngay sau khi Trình Đại Miêu mở mắt, ngay lập tức nhìn thấy làn da trắng nõn cực kỳ xinh đẹp của thiếu niên ở trước mặt, cơ thể trần truồng, hai mắt ngấn lệ, đầu lưỡi màu hồng phấn mềm mại không ngừng liếm qua cổ, hai má, môi hắn…

Thấy hắn đã thức, thiếu niên trực tiếp nhào vào lồng ngực, vừa khóc vừa yếu đuối kêu: “Meo huhu… Chú Trình, không thấy lông của cháu đâu nữa huhuhu…”

Trình Đại Miêu ngay lập tức nhận ra đây chính là Tiểu Bạch Miêu do mình nuôi nấng hơn mười năm qua. Anh đưa tay ôm lấy thiếu niên, vỗ nhẹ lưng cậu, giọng nói ấm áp trấn an: “Đừng sợ đừng sợ, Tiểu Bạch đừng khóc. Tiểu Bạch lớn rồi, mèo yêu khi trưởng thành sẽ tự động biến thành hình người, giống như hình dáng bây giờ của chú. Nhưng, phải đợi đến khi cháu ổn định mới có thể tự do biến hình.”

Thiếu niên vẫn khóc lóc không yên, ánh mắt ngây ngốc, như thể đến tận lúc này mới nhận ra, bản thân cậu không còn là một con mèo bình thường nữa mà đã trở thành một một con mèo yêu có thể biến hình. Hai gò má trắng nõn của dần ửng đỏ, túm lấy một góc chăn, lén lút chui đầu vào, nhỏ giọng kêu: “Meo…”

Con ngươi của Trình Đại Miêu đột nhiên tối sầm lại, anh ngồi dậy từ trên giường, khàn giọng nói: “Tiểu Bạch, chú đi vệ sinh một chút, cháu cứ ngủ tiếp đi.”

“Meo~” Thiếu niên mở đôi to đôi mắt đen láy như đá quý, cũng không thay đổi tiếng kêu. Một tiếng meo kia như rót vào tai dòng suối mùa xuân.

Cả người Trình Đại Miêu cứng đờ, bước đi ngày càng nhanh.



Biên tập: Ngọc Anh

Chỉnh sửa: Nina

Từ đó về sau, Bạch Tiểu Miêu phát hiện ra, hình như chú Trình đang cố ý giữ khoảng cách với cậu. Không nằm chung giường với cậu, không ôm cậu đi tắm, cũng không dỗ cậu ngủ nữa…

Cứ giằng co như vậy một tháng, sau khi một con thú hai chân giống cái đến nhà bọn họ làm khách, Bạch Tiểu Miêu cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

Cậu vội vàng bước đến trước mặt Trình Đại Miêu, giương móng vuốt, đẩy hắn lên sô pha, dang hai chân ra ngồi thẳng lên đùi người nọ.

Không đợi hắn lên tiếng, Bạch Tiểu Miêu đã bịt mồm hắn lại, hốc mắt đỏ lên, lập tức òa khóc.

Tay chân Trình Đại Miêu lúng túng, vừa vỗ lưng vừa lau nước mắt cho cậu.

Nhưng Bạch Tiểu Miêu vẫn khóc. Như thể bao nhiêu năm ngoan ngoãn chỉ để hôm nay sẽ ngỗ nghịch, khóc bù cho bằng hết những ủy khuất trong một tháng qua của mình.

“Chú Trình… huhuhu… Chú… chú không thích cháu… Chú không cần cháu nữa… huhu… Giống bố mẹ cháu… Đến cả chú cũng không cần cháu… huhuhu…”

Âm thanh nức nở mềm mại của thiếu niên quanh quẩn trong phòng, khiến cho trái tim của Trình Đại Miêu càng thêm đau đớn.

Trình Đại Miêu vẫn luôn bình tĩnh ung dung, bây giờ lại không biết làm thế nào, ôm người vào lòng, vội vàng giải thích: “Không phải, không phải chú không thích cháu, cũng không phải chú không cần cháu, Tiểu Bạch đừng khóc. Chỉ cần cháu đồng ý, chú có thể chăm sóc cháu cả đời.”

“Lừa mèo huhuhu… Chú… Mấy ngày nay chú đều trốn cháu… huhuhu… Chú còn… chú còn gặp giống cái xinh đẹp như vậy… huhuhu chú Trình, chú phải kết hôn sao… huhuhu…”

Bạch Tiểu Miêu khóc nấc lên một cái, tự làm mình sặc, mãi đến khi có một bàn tay nhẹ nhàng chậm rãi xoa xoa lưng mới bình tĩnh trở lại: “Chú Trình, chú cũng… chú cũng sẽ có người mình thích, chú sẽ có suy nghĩ giống như bố mẹ cháu, mãi mãi đối xử tốt với người kia, chú cũng sẽ… vứt bỏ cháu.”

Thiếu niên nói xong câu cuối cùng, giọng nói nhỏ dần, có thể thấy cực kỳ khổ sở.

Trình Đại Miêu hít sâu một hơi, nắm lấy cằm cậu, bắt nhìn thẳng vào mắt mình “Tiểu Bạch, cháu nghe này. Thứ nhất, chú không thích người phụ nữ kia, ngoài cháu ra, chú không thích bất cứ người hay mèo nào. Một tháng qua đúng là chú đã trốn tránh cháu, nhưng không phải do chú không thích cháu, ngược lại —— chú có suy nghĩ không nên có với cháu. Chú đảm bảo, chú sẽ chăm sóc cháu, cho đến khi… cháu không cần chú nữa.”



“Không, cháu mãi mãi cần chú!” Thiếu niên ngừng khóc, mở to hai mắt đỏ hoe, âm thanh mềm mại nhưng vô cùng nghiêm túc: “Chú Trình, không, Trình Đại Miêu. Em biết suy nghĩ của chú, không phải chú muốn đè em à?”

Trình Đại Miêu khẽ cau mày không nói, bỗng thấy thiếu niên trực tiếp cởi quần áo, vẻ mặt nghiêm túc đỏ bừng, cơ thể run lẩy bẩy, đôi con ngươi trong veo nhìn hắn: “Chú Trình, em thích chú, em muốn sánh đôi với chú, ở với chú cả đời. Chú Trình, làm em đi…”

“Tiểu Bạch…”

“Chú Trình, em đã lớn rồi. Một tháng qua em hiểu ra rất nhiều thứ. Em không hành động theo cảm tính, thật sự em rất thích chú, cực kỳ cực kỳ thích chú, muốn giao, giao phối cùng chú… Chính là kiểu thích này!”

Thiếu niên giống như dùng hết can đảm cả đời để mạnh mẽ bày tỏ với hắn.

Trong lòng Trình Đại Miêu khẽ thở dài, ánh mắt tối dần, cuối cùng cúi người hôn xuống.

—— Đành thôi, cục cưng này cứ để mình che chở vậy.



Mèo cam lớn đã cấm dục nhiều năm, một khi buông thả liền tàn nhẫn giày vò mèo trắng nhỏ, ba ngày liên tiếp không ra khỏi nhà. Phòng khách, phòng ngủ, ban công, nhà bếp, phòng tắm, phòng gym, phòng sách… Nơi nào cũng có lông mèo cam và lông mèo trắng đan xen.

Bạch Tiểu Miêu cuối cùng cũng trở thành mèo của nhà họ Trình.

Một đời một kiếp một đôi mèo

Một cam một trắng suốt đời kề bên.

(End)

[Phiên ngoại nhỏ]

Bạch Tiểu Miêu gần đây có chút lo lắng. Sau khi ở cùng nhau, ham muốn ở phương diện kia của Trình Đại Miêu ngày càng mạnh mẽ.

Một tháng ít nhất hai mươi chín ngày đều sẽ làm chuyện đó.

Để kiềm chế hắn, Bạch Tiểu Miêu đành phải biến thành mèo trắng nhỏ trốn tránh, để eo và mông có thể nghỉ ngơi.

Nhưng ——

Một con mèo cam khổng lồ dùng cái đuôi dài quấn lấy cổ mèo trắng nhỏ, nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng mang theo ý cười: “Meo meo meo~” Tiểu Bạch, chú muốn hôn em.

Cơ thể của mèo trắng nhỏ cứng đờ, không trả lời, một lúc sau mới nhẹ nhàng kêu “meo” một tiếng.

Quên đi, ai bảo cậu thích.

Mèo cam lớn được cho phép, cái đuôi vểnh lên, vòng qua gáy của mèo trắng nhỏ, sau đó cúi đầu vừa mạnh mẽ lại vừa dịu dàng hôn xuống.

—— Tóm được rồi, đây là cục cưng vàng ngọc của hắn.Tác giả có lời muốn nói: Lấy cảm hứng từ một bức ảnh mèo, siêu đáng yêu~



Nina: Ảnh này Na đi tìm chứ tác giả không có chèn nha, vậy mà cũng hợp quá ấy chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau