Chương 29
Trong hành lang, ngoài Vu Dương thì còn có Bốc Na Na Lão Khải đi theo cùng, con mắt cái mũi Bốc Na Na đỏ chót chắn trước người Kỳ Túy, nhỏ giọng hỏi: “Tay cậu bị gì?!”
Kỳ Túy bất đắc dĩ, điều anh sợ nhất đến rồi.
Kỳ Túy vỗ vỗ vai Bốc Na Na, không lên tiếng, muốn bước tiếp về phía trước, nhưng Bốc Na Na vẫn đang tiếp tục chắn đường, hắn rơi nước mắt, khẽ gào: “Tôi hỏi cậu đó! Con mẹ nó tay cậu bị làm sao hả?!”
Yết hầu Kỳ Túy nghẹn lại, mặc ý Bốc Na Na xô đẩy, không nói một lời.
“Đừng như vậy…” Lão Khải ở phía sau kéo Bốc Na Na, khàn giọng nói, “Đội trưởng muốn đến khu phỏng vấn, cậu đừng như vậy…”
“Kỳ Túy cậu là đồ khốn kiếp!” Bốc Na Na nghẹn ngào, “Lão súc sinh nhà cậu! Cậu không nói cho bọn tôi biết, con mẹ nó cậu không nói cho bọn tôi biết! Ông đây hỏi cậu! Mà cậu dám gạt ông! Cậu…”
Trước buổi thi đấu, Bốc Na Na nhìn thấy băng vải trên tay Kỳ Túy thì hoàn toàn hiểu rõ.
Trong năm trận thi đấu, hắn với Lão Khải đánh trong trạng thái lơ đãng, thậm chí có lúc còn không biết mình đang ở đâu, đang làm gì.
Bốc Na Na hơn hai trăm cân không trắng không cao, liều chết chặn ở trước người Kỳ Túy, nhìn hắn khóc mà thấy thương, mỗi lần đẩy là mỗi lần hỏi tay cậu bị làm sao.
“Câm miệng!” Vu Dương không thể nhịn được nữa, đẩy Bốc Na Na một cái, đẩy sát vào tường hành lang, từng chữ từng chữ cảnh cáo, “Đừng đụng vào tay anh ấy.”
“Cậu là cái thá gì?!” Bốc Na Na điên thật rồi, hắn dùng sức đẩy Vu Dương một cái, cả giận nói, “Lúc ông đây cùng Kỳ Túy là đồng đội, còn không biết cậu đang ở cái nhà trẻ nào chơi đồ chơi đâu!”
Lão Khải cau mày gầm nhẹ: “Na Na!”
“… Tôi chưa từng ở nhà trẻ, cũng không biết cái gì gọi là đồ chơi.” Vu Dương lạnh lùng nhìn Bốc Na Na, “Tôi không là gì, mà đúng là anh mạnh hơn tôi, ít ra anh còn ở chung với anh ấy, tôi thì sao?”
Bốc Na Na khóc thút thít, choáng váng.
Vu Dương nhìn Bốc Na Na, lại nghiêng đầu nhìn Lão Khải, lạnh nhạt nói: “Không cần các anh nhắc nhở, tôi biết tôi là thứ gì…Tình cảm giữa các anh sâu đậm, thời gian cùng đội với nhau còn lâu, ai cũng mạnh hơn tôi.”
Cho nên ngay cả việc chất vấn Kỳ Túy, Vu Dương cũng không có quyền.
Trong lúc vô tình biết được chuyện Kỳ Túy muốn giải nghệ vào đêm đó, Vu Dương đã ở trên sân thượng hút thuốc cả buổi tối.
Nếu là người khác, đều có thể đẩy cửa xông vào, lôi cổ áo Kỳ Túy rồi chửi ầm lên, mắng anh tại sao không nói ra sớm, tại sao lại trị liệu muộn.
Nhưng đổi lại là Vu Dương, cậu chỉ có thể không nói lời nào mấy ngày, tự mình tiêu hóa chuyện này, rồi sau khi thông suốt, xăm ID Kỳ Túy vào trên chính bả vai cậu.
Kỳ Túy cụp mắt, viền mắt hơi đỏ.
“Mà nói về tôi làm gì, cũng chẳng có gì phải nói cả, giờ quan trọng nhất đó là…” Vu Dương ngột ngạt thở ra một hơi, “Quan trọng nhất lúc này đó là…Anh ấy phải đi phỏng vấn, ngày mai chúng ta còn trận Duo, còn cả Squad ngày kia nữa…”
Bốc Na Na đứng sững người.
“Muốn đánh nhau với tôi, thì tìm nơi không người.” Vu Dương thả Bốc Na Na ra, nhặt áo đồng phục bị rơi dưới đất, “Trận Squad ngày kia rất quan trọng đối với tôi, tôi không muốn bị cấm thi đấu.”
Bốc Na Na run lên vài giây, ngồi xổm xuống đất, cúi đầu khóc lớn.
Kỳ Túy hít sâu một hơi, đi qua hành lang dài dằng dặc, đến khu phỏng vấn.
Ở khu phỏng vấn, Hạ Tiểu Húc đã chờ một lúc, thấy Kỳ Túy thì vội vàng tới đón, đưa cho Kỳ Túy một bình nước, nhân cơ hội nhỏ giọng nói: “Club đã làm tốt phóng sự ngắn về việc giải nghệ, bộ phận truyền thông của chúng ta cũng đã chuẩn bị kỹ càng, cậu cứ chính thức nói ra, mà các phương tiện truyền thông trong nước chúng ta cũng sẽ phát ra cùng lúc, nên cậu yên tâm, đều đã chuẩn bị đầy đủ…”
“Không cần.”
“Cái gì?” Hạ Tiểu Húc dại ra, “Không cần cái gì?”
Kỳ Túy quét mắt nhìn hàng tá máy quay phim dưới đài, lạnh nhạt nói: “Tôi không tính tuyên bố vào hôm nay.”
“Không phải hôm nay thì là hôm nào?” Hạ Tiểu Húc lo lắng nói, “Cậu đừng có điên! Cậu mới vừa lấy được thành tích đáng sợ như thế, nên lúc này tuyên bố là tốt nhất, mặt mày rạng rỡ, sẽ không lưu lại bất kỳ vết nhơ nào, cậu…”
“Tôi nói rồi.” Vẻ mặt Kỳ Túy bình tĩnh, “Không phải là ngày hôm nay.”
Trong lòng Hạ Tiểu Húc xẹt qua một ý nghĩ, không thể tin nổi nói: “Không lẽ cậu đợi đến ngày…”
“Solo vốn không phải là điểm mạnh của tôi, top 1 là tiện tay lấy được.” Kỳ Túy trả lại bình nước cho Hạ Tiểu Húc. “Mục tiêu của tôi là Chảo Vàng Squad.”
Kỳ Túy đến khu phỏng vấn ở giữa trung tâm, Hạ Tiểu Húc cầm bình nước khoáng đứng ngây người tại chỗ, cắn răng: “Cái tên điên này…”
Khu phỏng vấn.
Băng vải trên tay Kỳ Túy hôm nay hiển nhiên càng thu hút người để ý hơn so với số điểm Solo vừa rồi, MC cùng phóng viên không ngừng hỏi Kỳ Túy về chuyện tay anh, cả buổi Kỳ Túy đều không trả lời ngay mặt, mà chỉ tỏ ra do không được khỏe, và chưa ảnh hưởng nhiều lắm.
Nhưng tay phải Kỳ Túy do không khống chế được mà có hơi run, thậm chí MC còn chủ động hỏi thăm, có cần cô hỗ trợ liên hệ bác sĩ tới hay không, lại bị Kỳ Túy từ chối.
Có một phiên dịch Hàn Quốc dùng từ quá mức nghiêm trọng, bị Kỳ Túy vạch ra sửa lại, còn dùng tiếng Anh lặp lại một lần, khiến cho phiên dịch Hàn Quốc nơm nớp lo sợ, liên tiếp xin lỗi.
Thời gian phỏng vấn sắp xếp cho ba vị trí đầu là nửa giờ, nhằm vào cá nhân Kỳ Túy đã chiếm tới 15 phút, chủ đề cũng chỉ quay xung quanh Kỳ Túy, mà Kỳ Túy đều né tránh các câu hỏi liên quan đến thương thế, chỉ mời mọi người chờ đón trận Squad của HOG sắp tới.
Sau khi phỏng vấn kết thúc, Kỳ Túy đi giữa các nhân viên chen ra cửa sân thi đấu, lên xe team HOG.
Thầy trị liệu vật lý lập tức sáp tới, lột đống băng dán cơ trên tay phải Kỳ Túy, phun thuốc trị liệu, rồi cẩn thận xoa bóp cho anh.
Kỳ Túy khẽ hút khí, Lại Hoa chau mày, nhỏ giọng nói: “Có ảnh hưởng đến thi đấu ngày kia không?”
Thầy trị liệu không dám đảm bảo, chỉ nói: “Tôi sẽ cố hết sức giúp cậu ấy khôi phục trạng thái.”
Vu Dương ngồi ở hàng cuối cùng, lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện, lấy ipad từ trong túi ra, xem lại các trận thi đấu ngày hôm.
Cả quãng đường không nói một câu.
Sau khi trở lại khách sạn, Kỳ Túy đến phòng của thầy trị liệu, tới tận chín giờ đêm mới ra khỏi phòng.
Khi Kỳ Túy vừa bước ra khỏi phòng, thì thấy ở trong hành lang có mấy con mắt đỏ chót.
Lại Hoa chảy nước mắt đầy mặt, Hạ Tiểu Húc rơi nước mắt như mưa, Bốc Na Na gào khóc liên tục, Lão Khải nghẹn ngào không nói.
Đầu Kỳ Túy muốn phồng ra.
“Chạy tang à?” Bị thầy trị liệu dằn vặt mấy tiếng, toàn bộ tay phải Kỳ Túy đã không còn cảm giác, cũng không để ý có đau hay không, anh dựa vào tường, mệt mỏi chỉ muốn tìm Vu Dương vay điếu thuốc, “Để các team khác nhìn thấy, còn tưởng tôi chết rồi ấy…”
Bốn người nghe vậy khóc càng lợi hại hơn.
“Câm miệng!” Kỳ Túy ngước mắt, nhìn Bốc Na Na cười lạnh, “Không phải buổi chiều cậu rất có sức đó sao? Muốn tìm tôi đánh nhau?”
Bốc Na Na xấu hổ cúi đầu, một lát sau ồm giọng nói: “Nhất thời tôi không chấp nhận được… Tôi…”
“Được rồi.” Kỳ Túy chẳng muốn nghe hắn dông dài, nhìn hai bên, “Vu Dương đâu?”
Lão Khải lúng túng: “Cậu ấy ở phòng đó…”
Nhờ nhân viên Hàn Quốc hỗ trợ, Vu Dương cùng Tân Ba đến quán Internet gần khách sạn chơi Duo khoảng hai giờ nhằm lấy cảm giác, sau đó ăn uống qua loa rồi mau chóng trở về khách sạn.
Vu Dương cũng muốn đến xem Kỳ Túy lắm, nhưng lúc chiều suýt nữa thì cậu đã động tay động chân với Bốc Na Na, nên không biết làm sao để tiếp cận mọi người.
Vu Dương nằm dựa vào đầu giường, lòng thoáng hối hận.
Đã hơi kích động rồi.
Nếu là Kỳ Túy, nhất định anh sẽ xử lý thỏa đáng.
Vu Dương không biết nói chuyện, sốt ruột, theo bản năng chỉ muốn động thủ.
Xung đột với đồng đội thì thôi, lại còn không biết trên biết dưới, nên không cách nào đến xem Kỳ Túy được.
Mặc dù mới chỉ mấy tiếng không gặp, nhưng Vu Dương rất nhớ Kỳ Túy.
Cửa phòng vang lên, Vu Dương đứng dậy ra mở cửa.
Kỳ Túy đứng dựa ở ngoài cửa.
Con mắt Vu Dương lại đỏ lên.
“Tay anh…” Vu Dương hơi ngừng, cố hết sức để bản thân không được yếu thế, “Khá hơn chút nào chưa?”
Kỳ Túy nghĩ một lát, mỉm cười: “Không, vẫn còn đau.”
Vu Dương đau lòng muốn xoắn lại.
“Nên muốn đến thăm em…” Kỳ Túy nhìn Vu Dương, lại cười nói, “Nhìn vợ anh nuôi từ bé, lòng sẽ thoải mái hơn.”
Lỗ tai Vu Dương đỏ lên: “Em lại không giúp anh được gì…”
“Ai nói.” Kỳ Túy đợi mãi mà không thấy Vu Dương có ý định mời anh vào trong phòng, vốn định tuân theo bản sắc thân sĩ không được tùy tiện bước vào phòng người ta, lại nghĩ đây chính là phòng vợ nuôi từ bé, da mặt dày lên, tự bước vào trong, ngồi xuống ghế salon, “Em… Ăn chưa?”
Vu Dương gật đầu.
Kỳ Túy cười: “Giờ gọi em là vợ nuôi từ bé, mà em hết phản bác rồi?”
Vu Dương cụp mắt: “Anh muốn kêu thế nào thì kêu, còn nếu là người khác thì không được…”
Kỳ Túy chợt nhớ lại mấy lời linh tinh buổi sáng lúc ở trên xe, lúng túng ho nhẹ.
Không dám nói cho Vu Dương biết, mấy team Trung Quốc cùng đi thi đấu đều biết gần hết rồi…
Kỳ Túy thuận tay cầm lên cốc nước của Vu Dương, điều chỉnh lại giọng nói: “Xin lỗi.”
Mặt Vu Dương đỏ lên, trầm giọng: “Em nói rồi, anh thích thì cứ gọi…”
“Không phải nói cái đó.” Kỳ Túy mỉm cười, nói nhẹ nhàng, “Xin lỗi…Sau khi cuộc thi kết thúc, anh có quá nhiều tâm sự, khi nhìn thấy Bốc Na Na cãi nhau với em, mà không giúp em.”
Vu Dương sửng sốt.
Kỳ Túy thở dài: “May là cậu ấy có chừng có mực, nếu mà cậu ấy ở trước mặt anh ra tay với em…thì chuyện sẽ lớn.”
Vu Dương lúng túng: “Anh…”
Kỳ Túy ngước mắt: “Em và họ đều là đồng đội của anh, ở trong mắt anh ai cũng như ai.”
“Nói thế này thì hơi trái lương tâm.” Kỳ Túy bật cười, “Được rồi, thừa nhận, đối với em…cho dù là trong lúc thi đấu, cũng không có cách nào xem là đồng đội.”
Drunk có thể nói ra những lời này, ý nghĩa trong đó, không cần nói cũng biết.
Trái tim Vu Dương nóng lên, viền mắt đỏ dần.
“Em không trách anh ấy.” Vu Dương hắng giọng một cái, nhỏ giọng, “Khi đó, anh ấy có hơi kích động…cũng là bình thường.”
Vu Dương cũng chẳng nói láo, cảm giác của Bốc Na Na lúc sáng cậu hiểu rõ.
Bởi vì biết rõ, nên mới hiểu được.
Huống chi, Bốc Na Na còn đối xử rất tốt với cậu.
Vu Dương cũng là vị trí đột kích, lấy vị trí dự bị để vào đội 1, thế mà Bốc Na Na vẫn không để tâm gì tới chuyện đó, còn chăm sóc cậu mọi lúc, thiên vị cậu khắp nơi.
Kỹ thuật, kinh nghiệm, đối với Vu Dương cũng là biết thì sẽ nói, nói thì sẽ nói hết, chưa bao giờ giấu riêng cho mình, những điều này Vu Dương đều nhớ như in.
Vang lên vài tiếng ‘cốc cốc’, có người gõ cửa phòng Vu Dương.
Vu Dương đứng dậy, cậu còn chưa mở cửa, dưới khe cửa bị nhét vào một tờ giấy.
“Xin lỗi tiểu đội trưởng, sáng nay tôi bị kích thích quá lớn, đã quên cậu mới là người khó chịu nhất.”
Kỳ Túy đi tới, cười khì: “Chữ của Bốc Na Na.”
Ngoài cửa truyền đến vài tiếng thì thầm, không lâu sau lại nhét vào một tờ giấy: “Xin lỗi Youth, thật ra tôi đã sớm đoán ra, cậu đã chống đỡ cho team đến cỡ nào, tôi đều biết, đều nhìn thấy hết.”
Chữ lần này khác với tờ trước đó, hẳn là của Lão Khải.
Bốc Na Na lại bỏ vào một tờ giấy, trên mặt giấy vẽ một tên béo, đang quỳ khóc to.
Lão Khải nhét vào một tờ tiền Hàn cùng một tờ giấy: “Đây là tiền huấn luyện viên phạt Bốc Na Na, chúng ta chia rồi, đây là phần của cậu.”
Bốc Na Na lại nhét vào một tờ giấy: “Xin lỗi tiểu đội trưởng, có phải đội trưởng ở bên trong không? Hãy bảo vệ mình cho tốt, cẩn thận cậu ta.”
Lão Khải nhét tiếp: “Chú ý bản thân, cẩn thận tay đội trưởng.”
Vu Dương: “…”
Từng tờ từng tờ được nhét vào không ngừng, nội dung càng ngày càng không thích hợp với nhi đồng.
“Cẩn thận một chút, nhìn xem trong phòng có camera không.”
“Không được chiều theo ý đội trưởng quá nha! Cậu ấy nói cái gì cậu cũng đừng nghe theo hết! Cậu mới vừa trưởng thành thôi đó!”
“Lần đầu tiên đại biểu cho rất nhiều chuyện, tuổi này của cậu còn chưa hiểu rõ được nhiều về pháp lý, hãy nghe theo anh béo đây, đừng có nuông chiều cậu ta!”
“+1, tôi rất muốn hỏi, có phải cậu quá nghe lời đội trưởng không nè? Thế này thì ở trên giường bị bắt nạt đến chết thì sao hả?”
“Đừng có làm theo mọi chuyện! Lấy ra khí thế lúc cậu nhảy sân bay!”
“Cậu nói cái này với cậu ấy thì có tác dụng chóa gì, Youth vừa đến trước mặt đội trưởng thì mềm chết cả người rồi.”
“Vậy thì cũng không được thua kém! Nghe anh đây nè, loại lão lưu manh này nhìn thì như anh hùng hảo hán, nhưng nếu mà lên giường thì đều là kẻ xấu xa chả ra cái vẹo gì, hãy bảo vệ tốt chính mình, nếu không được…thì chịu thua đi, đừng cố chống cự, tuy đội trưởng chẳng ra gì, nhưng vẫn thương cậu.”
“Nếu đội trưởng muốn cậu kêu ra tiếng, tuyệt đối đừng có nghe theo! Bọn ta vừa thử rồi, cách âm của khách sạn này rất kém!”
Trên trán Vu Dương nổi gân xanh, đỏ hồng từ đầu tới cổ, cậu nắm chặt tay cố gắng kiềm chế, không muốn thất thố trước mặt Kỳ Túy.
Trong lúc Bốc Na Na đang nằm nhoài cả người trên sàn hành lang, hì hục cố sức nhét ‘áo mưa’ vào trong phòng, thì Vu Dương đã nhịn hết nổi, giơ chân lên đá một cước vào cửa phòng, Lão Khải cùng Bốc Na Na bị dọa, bò ngổm dậy vội vàng cầm giấy ghi nhớ cùng bút đánh dấu, chạy té khói.
________
Kỳ Túy bất đắc dĩ, điều anh sợ nhất đến rồi.
Kỳ Túy vỗ vỗ vai Bốc Na Na, không lên tiếng, muốn bước tiếp về phía trước, nhưng Bốc Na Na vẫn đang tiếp tục chắn đường, hắn rơi nước mắt, khẽ gào: “Tôi hỏi cậu đó! Con mẹ nó tay cậu bị làm sao hả?!”
Yết hầu Kỳ Túy nghẹn lại, mặc ý Bốc Na Na xô đẩy, không nói một lời.
“Đừng như vậy…” Lão Khải ở phía sau kéo Bốc Na Na, khàn giọng nói, “Đội trưởng muốn đến khu phỏng vấn, cậu đừng như vậy…”
“Kỳ Túy cậu là đồ khốn kiếp!” Bốc Na Na nghẹn ngào, “Lão súc sinh nhà cậu! Cậu không nói cho bọn tôi biết, con mẹ nó cậu không nói cho bọn tôi biết! Ông đây hỏi cậu! Mà cậu dám gạt ông! Cậu…”
Trước buổi thi đấu, Bốc Na Na nhìn thấy băng vải trên tay Kỳ Túy thì hoàn toàn hiểu rõ.
Trong năm trận thi đấu, hắn với Lão Khải đánh trong trạng thái lơ đãng, thậm chí có lúc còn không biết mình đang ở đâu, đang làm gì.
Bốc Na Na hơn hai trăm cân không trắng không cao, liều chết chặn ở trước người Kỳ Túy, nhìn hắn khóc mà thấy thương, mỗi lần đẩy là mỗi lần hỏi tay cậu bị làm sao.
“Câm miệng!” Vu Dương không thể nhịn được nữa, đẩy Bốc Na Na một cái, đẩy sát vào tường hành lang, từng chữ từng chữ cảnh cáo, “Đừng đụng vào tay anh ấy.”
“Cậu là cái thá gì?!” Bốc Na Na điên thật rồi, hắn dùng sức đẩy Vu Dương một cái, cả giận nói, “Lúc ông đây cùng Kỳ Túy là đồng đội, còn không biết cậu đang ở cái nhà trẻ nào chơi đồ chơi đâu!”
Lão Khải cau mày gầm nhẹ: “Na Na!”
“… Tôi chưa từng ở nhà trẻ, cũng không biết cái gì gọi là đồ chơi.” Vu Dương lạnh lùng nhìn Bốc Na Na, “Tôi không là gì, mà đúng là anh mạnh hơn tôi, ít ra anh còn ở chung với anh ấy, tôi thì sao?”
Bốc Na Na khóc thút thít, choáng váng.
Vu Dương nhìn Bốc Na Na, lại nghiêng đầu nhìn Lão Khải, lạnh nhạt nói: “Không cần các anh nhắc nhở, tôi biết tôi là thứ gì…Tình cảm giữa các anh sâu đậm, thời gian cùng đội với nhau còn lâu, ai cũng mạnh hơn tôi.”
Cho nên ngay cả việc chất vấn Kỳ Túy, Vu Dương cũng không có quyền.
Trong lúc vô tình biết được chuyện Kỳ Túy muốn giải nghệ vào đêm đó, Vu Dương đã ở trên sân thượng hút thuốc cả buổi tối.
Nếu là người khác, đều có thể đẩy cửa xông vào, lôi cổ áo Kỳ Túy rồi chửi ầm lên, mắng anh tại sao không nói ra sớm, tại sao lại trị liệu muộn.
Nhưng đổi lại là Vu Dương, cậu chỉ có thể không nói lời nào mấy ngày, tự mình tiêu hóa chuyện này, rồi sau khi thông suốt, xăm ID Kỳ Túy vào trên chính bả vai cậu.
Kỳ Túy cụp mắt, viền mắt hơi đỏ.
“Mà nói về tôi làm gì, cũng chẳng có gì phải nói cả, giờ quan trọng nhất đó là…” Vu Dương ngột ngạt thở ra một hơi, “Quan trọng nhất lúc này đó là…Anh ấy phải đi phỏng vấn, ngày mai chúng ta còn trận Duo, còn cả Squad ngày kia nữa…”
Bốc Na Na đứng sững người.
“Muốn đánh nhau với tôi, thì tìm nơi không người.” Vu Dương thả Bốc Na Na ra, nhặt áo đồng phục bị rơi dưới đất, “Trận Squad ngày kia rất quan trọng đối với tôi, tôi không muốn bị cấm thi đấu.”
Bốc Na Na run lên vài giây, ngồi xổm xuống đất, cúi đầu khóc lớn.
Kỳ Túy hít sâu một hơi, đi qua hành lang dài dằng dặc, đến khu phỏng vấn.
Ở khu phỏng vấn, Hạ Tiểu Húc đã chờ một lúc, thấy Kỳ Túy thì vội vàng tới đón, đưa cho Kỳ Túy một bình nước, nhân cơ hội nhỏ giọng nói: “Club đã làm tốt phóng sự ngắn về việc giải nghệ, bộ phận truyền thông của chúng ta cũng đã chuẩn bị kỹ càng, cậu cứ chính thức nói ra, mà các phương tiện truyền thông trong nước chúng ta cũng sẽ phát ra cùng lúc, nên cậu yên tâm, đều đã chuẩn bị đầy đủ…”
“Không cần.”
“Cái gì?” Hạ Tiểu Húc dại ra, “Không cần cái gì?”
Kỳ Túy quét mắt nhìn hàng tá máy quay phim dưới đài, lạnh nhạt nói: “Tôi không tính tuyên bố vào hôm nay.”
“Không phải hôm nay thì là hôm nào?” Hạ Tiểu Húc lo lắng nói, “Cậu đừng có điên! Cậu mới vừa lấy được thành tích đáng sợ như thế, nên lúc này tuyên bố là tốt nhất, mặt mày rạng rỡ, sẽ không lưu lại bất kỳ vết nhơ nào, cậu…”
“Tôi nói rồi.” Vẻ mặt Kỳ Túy bình tĩnh, “Không phải là ngày hôm nay.”
Trong lòng Hạ Tiểu Húc xẹt qua một ý nghĩ, không thể tin nổi nói: “Không lẽ cậu đợi đến ngày…”
“Solo vốn không phải là điểm mạnh của tôi, top 1 là tiện tay lấy được.” Kỳ Túy trả lại bình nước cho Hạ Tiểu Húc. “Mục tiêu của tôi là Chảo Vàng Squad.”
Kỳ Túy đến khu phỏng vấn ở giữa trung tâm, Hạ Tiểu Húc cầm bình nước khoáng đứng ngây người tại chỗ, cắn răng: “Cái tên điên này…”
Khu phỏng vấn.
Băng vải trên tay Kỳ Túy hôm nay hiển nhiên càng thu hút người để ý hơn so với số điểm Solo vừa rồi, MC cùng phóng viên không ngừng hỏi Kỳ Túy về chuyện tay anh, cả buổi Kỳ Túy đều không trả lời ngay mặt, mà chỉ tỏ ra do không được khỏe, và chưa ảnh hưởng nhiều lắm.
Nhưng tay phải Kỳ Túy do không khống chế được mà có hơi run, thậm chí MC còn chủ động hỏi thăm, có cần cô hỗ trợ liên hệ bác sĩ tới hay không, lại bị Kỳ Túy từ chối.
Có một phiên dịch Hàn Quốc dùng từ quá mức nghiêm trọng, bị Kỳ Túy vạch ra sửa lại, còn dùng tiếng Anh lặp lại một lần, khiến cho phiên dịch Hàn Quốc nơm nớp lo sợ, liên tiếp xin lỗi.
Thời gian phỏng vấn sắp xếp cho ba vị trí đầu là nửa giờ, nhằm vào cá nhân Kỳ Túy đã chiếm tới 15 phút, chủ đề cũng chỉ quay xung quanh Kỳ Túy, mà Kỳ Túy đều né tránh các câu hỏi liên quan đến thương thế, chỉ mời mọi người chờ đón trận Squad của HOG sắp tới.
Sau khi phỏng vấn kết thúc, Kỳ Túy đi giữa các nhân viên chen ra cửa sân thi đấu, lên xe team HOG.
Thầy trị liệu vật lý lập tức sáp tới, lột đống băng dán cơ trên tay phải Kỳ Túy, phun thuốc trị liệu, rồi cẩn thận xoa bóp cho anh.
Kỳ Túy khẽ hút khí, Lại Hoa chau mày, nhỏ giọng nói: “Có ảnh hưởng đến thi đấu ngày kia không?”
Thầy trị liệu không dám đảm bảo, chỉ nói: “Tôi sẽ cố hết sức giúp cậu ấy khôi phục trạng thái.”
Vu Dương ngồi ở hàng cuối cùng, lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện, lấy ipad từ trong túi ra, xem lại các trận thi đấu ngày hôm.
Cả quãng đường không nói một câu.
Sau khi trở lại khách sạn, Kỳ Túy đến phòng của thầy trị liệu, tới tận chín giờ đêm mới ra khỏi phòng.
Khi Kỳ Túy vừa bước ra khỏi phòng, thì thấy ở trong hành lang có mấy con mắt đỏ chót.
Lại Hoa chảy nước mắt đầy mặt, Hạ Tiểu Húc rơi nước mắt như mưa, Bốc Na Na gào khóc liên tục, Lão Khải nghẹn ngào không nói.
Đầu Kỳ Túy muốn phồng ra.
“Chạy tang à?” Bị thầy trị liệu dằn vặt mấy tiếng, toàn bộ tay phải Kỳ Túy đã không còn cảm giác, cũng không để ý có đau hay không, anh dựa vào tường, mệt mỏi chỉ muốn tìm Vu Dương vay điếu thuốc, “Để các team khác nhìn thấy, còn tưởng tôi chết rồi ấy…”
Bốn người nghe vậy khóc càng lợi hại hơn.
“Câm miệng!” Kỳ Túy ngước mắt, nhìn Bốc Na Na cười lạnh, “Không phải buổi chiều cậu rất có sức đó sao? Muốn tìm tôi đánh nhau?”
Bốc Na Na xấu hổ cúi đầu, một lát sau ồm giọng nói: “Nhất thời tôi không chấp nhận được… Tôi…”
“Được rồi.” Kỳ Túy chẳng muốn nghe hắn dông dài, nhìn hai bên, “Vu Dương đâu?”
Lão Khải lúng túng: “Cậu ấy ở phòng đó…”
Nhờ nhân viên Hàn Quốc hỗ trợ, Vu Dương cùng Tân Ba đến quán Internet gần khách sạn chơi Duo khoảng hai giờ nhằm lấy cảm giác, sau đó ăn uống qua loa rồi mau chóng trở về khách sạn.
Vu Dương cũng muốn đến xem Kỳ Túy lắm, nhưng lúc chiều suýt nữa thì cậu đã động tay động chân với Bốc Na Na, nên không biết làm sao để tiếp cận mọi người.
Vu Dương nằm dựa vào đầu giường, lòng thoáng hối hận.
Đã hơi kích động rồi.
Nếu là Kỳ Túy, nhất định anh sẽ xử lý thỏa đáng.
Vu Dương không biết nói chuyện, sốt ruột, theo bản năng chỉ muốn động thủ.
Xung đột với đồng đội thì thôi, lại còn không biết trên biết dưới, nên không cách nào đến xem Kỳ Túy được.
Mặc dù mới chỉ mấy tiếng không gặp, nhưng Vu Dương rất nhớ Kỳ Túy.
Cửa phòng vang lên, Vu Dương đứng dậy ra mở cửa.
Kỳ Túy đứng dựa ở ngoài cửa.
Con mắt Vu Dương lại đỏ lên.
“Tay anh…” Vu Dương hơi ngừng, cố hết sức để bản thân không được yếu thế, “Khá hơn chút nào chưa?”
Kỳ Túy nghĩ một lát, mỉm cười: “Không, vẫn còn đau.”
Vu Dương đau lòng muốn xoắn lại.
“Nên muốn đến thăm em…” Kỳ Túy nhìn Vu Dương, lại cười nói, “Nhìn vợ anh nuôi từ bé, lòng sẽ thoải mái hơn.”
Lỗ tai Vu Dương đỏ lên: “Em lại không giúp anh được gì…”
“Ai nói.” Kỳ Túy đợi mãi mà không thấy Vu Dương có ý định mời anh vào trong phòng, vốn định tuân theo bản sắc thân sĩ không được tùy tiện bước vào phòng người ta, lại nghĩ đây chính là phòng vợ nuôi từ bé, da mặt dày lên, tự bước vào trong, ngồi xuống ghế salon, “Em… Ăn chưa?”
Vu Dương gật đầu.
Kỳ Túy cười: “Giờ gọi em là vợ nuôi từ bé, mà em hết phản bác rồi?”
Vu Dương cụp mắt: “Anh muốn kêu thế nào thì kêu, còn nếu là người khác thì không được…”
Kỳ Túy chợt nhớ lại mấy lời linh tinh buổi sáng lúc ở trên xe, lúng túng ho nhẹ.
Không dám nói cho Vu Dương biết, mấy team Trung Quốc cùng đi thi đấu đều biết gần hết rồi…
Kỳ Túy thuận tay cầm lên cốc nước của Vu Dương, điều chỉnh lại giọng nói: “Xin lỗi.”
Mặt Vu Dương đỏ lên, trầm giọng: “Em nói rồi, anh thích thì cứ gọi…”
“Không phải nói cái đó.” Kỳ Túy mỉm cười, nói nhẹ nhàng, “Xin lỗi…Sau khi cuộc thi kết thúc, anh có quá nhiều tâm sự, khi nhìn thấy Bốc Na Na cãi nhau với em, mà không giúp em.”
Vu Dương sửng sốt.
Kỳ Túy thở dài: “May là cậu ấy có chừng có mực, nếu mà cậu ấy ở trước mặt anh ra tay với em…thì chuyện sẽ lớn.”
Vu Dương lúng túng: “Anh…”
Kỳ Túy ngước mắt: “Em và họ đều là đồng đội của anh, ở trong mắt anh ai cũng như ai.”
“Nói thế này thì hơi trái lương tâm.” Kỳ Túy bật cười, “Được rồi, thừa nhận, đối với em…cho dù là trong lúc thi đấu, cũng không có cách nào xem là đồng đội.”
Drunk có thể nói ra những lời này, ý nghĩa trong đó, không cần nói cũng biết.
Trái tim Vu Dương nóng lên, viền mắt đỏ dần.
“Em không trách anh ấy.” Vu Dương hắng giọng một cái, nhỏ giọng, “Khi đó, anh ấy có hơi kích động…cũng là bình thường.”
Vu Dương cũng chẳng nói láo, cảm giác của Bốc Na Na lúc sáng cậu hiểu rõ.
Bởi vì biết rõ, nên mới hiểu được.
Huống chi, Bốc Na Na còn đối xử rất tốt với cậu.
Vu Dương cũng là vị trí đột kích, lấy vị trí dự bị để vào đội 1, thế mà Bốc Na Na vẫn không để tâm gì tới chuyện đó, còn chăm sóc cậu mọi lúc, thiên vị cậu khắp nơi.
Kỹ thuật, kinh nghiệm, đối với Vu Dương cũng là biết thì sẽ nói, nói thì sẽ nói hết, chưa bao giờ giấu riêng cho mình, những điều này Vu Dương đều nhớ như in.
Vang lên vài tiếng ‘cốc cốc’, có người gõ cửa phòng Vu Dương.
Vu Dương đứng dậy, cậu còn chưa mở cửa, dưới khe cửa bị nhét vào một tờ giấy.
“Xin lỗi tiểu đội trưởng, sáng nay tôi bị kích thích quá lớn, đã quên cậu mới là người khó chịu nhất.”
Kỳ Túy đi tới, cười khì: “Chữ của Bốc Na Na.”
Ngoài cửa truyền đến vài tiếng thì thầm, không lâu sau lại nhét vào một tờ giấy: “Xin lỗi Youth, thật ra tôi đã sớm đoán ra, cậu đã chống đỡ cho team đến cỡ nào, tôi đều biết, đều nhìn thấy hết.”
Chữ lần này khác với tờ trước đó, hẳn là của Lão Khải.
Bốc Na Na lại bỏ vào một tờ giấy, trên mặt giấy vẽ một tên béo, đang quỳ khóc to.
Lão Khải nhét vào một tờ tiền Hàn cùng một tờ giấy: “Đây là tiền huấn luyện viên phạt Bốc Na Na, chúng ta chia rồi, đây là phần của cậu.”
Bốc Na Na lại nhét vào một tờ giấy: “Xin lỗi tiểu đội trưởng, có phải đội trưởng ở bên trong không? Hãy bảo vệ mình cho tốt, cẩn thận cậu ta.”
Lão Khải nhét tiếp: “Chú ý bản thân, cẩn thận tay đội trưởng.”
Vu Dương: “…”
Từng tờ từng tờ được nhét vào không ngừng, nội dung càng ngày càng không thích hợp với nhi đồng.
“Cẩn thận một chút, nhìn xem trong phòng có camera không.”
“Không được chiều theo ý đội trưởng quá nha! Cậu ấy nói cái gì cậu cũng đừng nghe theo hết! Cậu mới vừa trưởng thành thôi đó!”
“Lần đầu tiên đại biểu cho rất nhiều chuyện, tuổi này của cậu còn chưa hiểu rõ được nhiều về pháp lý, hãy nghe theo anh béo đây, đừng có nuông chiều cậu ta!”
“+1, tôi rất muốn hỏi, có phải cậu quá nghe lời đội trưởng không nè? Thế này thì ở trên giường bị bắt nạt đến chết thì sao hả?”
“Đừng có làm theo mọi chuyện! Lấy ra khí thế lúc cậu nhảy sân bay!”
“Cậu nói cái này với cậu ấy thì có tác dụng chóa gì, Youth vừa đến trước mặt đội trưởng thì mềm chết cả người rồi.”
“Vậy thì cũng không được thua kém! Nghe anh đây nè, loại lão lưu manh này nhìn thì như anh hùng hảo hán, nhưng nếu mà lên giường thì đều là kẻ xấu xa chả ra cái vẹo gì, hãy bảo vệ tốt chính mình, nếu không được…thì chịu thua đi, đừng cố chống cự, tuy đội trưởng chẳng ra gì, nhưng vẫn thương cậu.”
“Nếu đội trưởng muốn cậu kêu ra tiếng, tuyệt đối đừng có nghe theo! Bọn ta vừa thử rồi, cách âm của khách sạn này rất kém!”
Trên trán Vu Dương nổi gân xanh, đỏ hồng từ đầu tới cổ, cậu nắm chặt tay cố gắng kiềm chế, không muốn thất thố trước mặt Kỳ Túy.
Trong lúc Bốc Na Na đang nằm nhoài cả người trên sàn hành lang, hì hục cố sức nhét ‘áo mưa’ vào trong phòng, thì Vu Dương đã nhịn hết nổi, giơ chân lên đá một cước vào cửa phòng, Lão Khải cùng Bốc Na Na bị dọa, bò ngổm dậy vội vàng cầm giấy ghi nhớ cùng bút đánh dấu, chạy té khói.
________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất