Chương 44
Lầu 3 căn cứ HOG, trong phòng Vu Dương, Vu Dương đang ngủ ở trên giường, mồ hôi chảy ra ướt đẫm trán, làm tóc dính vào thái dương.
Lông mày Vu Dương nhíu vào, hô hấp ồ ồ.
Đã rất lâu rồi cậu không gặp ác mộng.
Đặc biệt là mấy tháng qua, Vu Dương vừa nằm xuống giường là ngủ thiếp đi, thân thể cậu quá mệt mỏi, nhưng tinh thần rất thả lỏng, không có lo lắng thì chất lượng giấc ngủ cũng tốt hơn mười mấy năm qua, tình cờ nằm mơ, cũng là mơ về Kỳ Túy, mà chỉ cần có liên quan tới Kỳ Túy, thì đều là mộng đẹp.
Mà cũng có thể là do áp lực chuyện hình xăm mấy ngày nay, nên Vu Dương lại gặp ác mộng.
Vu Dương mơ tới lúc cậu mười hai tuổi.
Gian phòng chật hẹp, hành lang tối tăm, mơ hồ thoáng qua khuôn mặt bố dượng…
Tiểu Vu Dương hình như lại bị đánh.
Cậu bị đánh tới hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại cả người chỗ nào cũng đau, máu dính đầy mặt.
Tại sao lại bị đòn…cậu cũng không biết.
Mỗi lần Vu Dương bị đòn cậu đều không biết nguyên nhân.
Tiếng TV lớn, cũng có thể bị đòn.
Tiếng TV nhỏ, cũng có thể bị đòn.
Sách vở không thu thập chỉnh tề, có thể sẽ chịu đòn.
Sách vở không ngăn nắp gọn gàng, cũng có thể bị đòn.
Trên đất có một mảnh vụn nhỏ, trên bồn rửa tay có vài vệt nước, quần áo treo ở trên ban công quên đúng lúc thu vào…
Những cái này cũng đều là nguyên nhân khiến cậu bị đòn.
Nguyên nhân bố dượng đánh cậu đều là vô duyên vô cớ, thường thường là đột nhiên nổi giận, giây trước còn đang nói chuyện bình thường, giây sau đã bị một lòng bàn tay đập tới.
Lâu dần, Tiểu Vu Dương tự tạo thói quen giữ một khoảng cách với lão, cho dù là ở trong trường học, cô giáo rất dịu dàng giảng bài gần sát cậu, thì cậu cũng khó chịu cả người.
Trong tiềm thức, cô giáo xinh đẹp dễ mến bất cứ lúc nào cũng có thể sau một giây sẽ gõ sách lên đầu cậu.
Vu Dương ngủ đến mơ mơ màng màng, nửa ngày nhớ ra, hôm nay bị đòn, hình như là vì cậu cắn tên rác rưởi kia một cái.
Cắn tới chảy máu ra.
Vu Dương xưa nay chưa từng đứng im chịu trận.
Tuy mỗi lần bị đánh sẽ càng thảm hơn, nhưng mặc kệ người khác khuyên cậu thế nào, cậu cũng không chịu thua xin tha với tên rác rưởi đó.
Giờ đánh không lại lão, nhưng lớn rồi sẽ đánh lại.
Vu Dương không tin, cậu và mẹ sẽ bị lão tra tấn dằn vặt cả đời.
Vu Dương trước giờ chưa từng nghĩ bản thân sẽ nát bấy trong đống than bùn này.
Tiểu Vu Dương bị đánh khiến đầu hơi choáng, kèm theo buồn nôn, mất cảm giác rồi lại ngất đi.
Tiểu Vu Dương trong mộng khi tỉnh lại, đã nằm ở trên giường.
Mắt mẹ cậu đỏ lên, vặn khăn lông ướt lau nhẹ lớp máu trên mặt cậu.
Vu Dương mở mắt ra, vô lực hỏi: “Sao vừa nãy mẹ không chạy?”
Mẹ cậu nghẹn ngào lắc đầu.
Vừa nãy bị đòn, là vì sau khi tan học, Vu Dương nghe thấy trong phòng ngủ có tiếng động.
Tên rác rưởi kia đang đánh mẹ cậu.
Vu Dương quăng túi sách rồi nhào tới, cắn một cái vào cánh tay của lão.
Chuyện về sau…thì cậu không nhớ rõ lắm.
Tiểu Vu Dương né tránh khăn mặt, lại một lần đề nghị: “Chúng ta đi đi, con sẽ nghĩ cách, quá lắm thì nghỉ học, tóm lại chỉ cần sống được…Dù gì thì lão cũng chẳng cho mẹ đồng nào, mà mẹ còn phải hầu hạ lão… Không nghe lời lão…”
Mẹ cậu vẫn chỉ rơi lệ lắc đầu, lại thế một lần nữa.
Tiểu Vu Dương uể oải nhắm mắt lại, không hiểu tại sao mẹ cậu chỉ biết khóc và khóc.
Bà không bao giờ phản kháng, lúc Vu Dương bị đánh, cũng không ngăn cản, chỉ có thể hoảng sợ nhỏ giọng khuyên can.
Trong lòng Tiểu Vu Dương hoàn toàn không rõ.
Tại sao mẹ không giúp con?
Tại sao mẹ không ly hôn?
Nhưng cậu càng căm giận bản thân mình hơn.
Tại sao mày mới chỉ mười hai tuổi?
Tại sao mày đánh không lại lão?
Tại sao mày không kiếm được tiền?
Tiểu Vu Dương lúc này đã không thể tiếp nhận tiếp xúc khoảng cách gần với người khác, cậu cố hô hấp cho ổn định, đẩy mẹ cậu ra, rồi tự đi rửa mặt.
Không biết bố dượng lại đi đâu rồi, chắc là đang uống rượu cùng đám bạn.
Tiểu Vu Dương rửa mặt xong, vịn tường lết về phòng ngủ nhỏ của mình, khi đi ngang qua phòng khách, thì ánh mắt cậu sáng lên.
Trong phòng khách, ngăn khéo tủ dưới TV đang mở ra.
Đó là nơi bố dượng để tiền lẻ, là nơi bố dượng để tiền cho mẹ đi mua thức ăn, mua rượu cho lão.
Có thể là do hôm nay lão uống quá chén, lúc đi còn say, quên khóa ngăn kéo lại.
Tiểu Vu Dương chậm rãi đi tới, lấy một tờ tệ ra, ra cửa.
Trong nhà Vu Dương không có điện thoại cố định, buồng điện thoại trong tiểu khu cũng sớm bị gỉ hỏng, cậu chạy đến khu phố sát vách, tìm cửa hàng tiện lợi, ném một khối tiền qua, mơ hồ nói: “Gọi điện thoại.”
Thời đại này rất hiếm người ra ngoài gọi điện thoại, ông chủ cửa hàng đánh giá trên dưới người Vu Dương, cũng không hỏi nhiều, đẩy máy về phía trước.
Ngón tay Tiểu Vu Dươn hơi run, nhanh chóng đánh số.
Sau khi gọi điện thoại xong, Tiểu Vu Dương chạy trở về nhà.
Trên đường về nhà, tim Tiểu Vu Dương đập nhanh hơn, thậm chí trên mặt còn mang theo ý cười.
Tiểu Vu Dương xé lột băng vải mà mẹ quấn cho cậu, tàn nhẫn bất chấp, ra sức nắm mạnh một cái ở trên vết thương, làm máu tươi rỉ ra.
Vu Dương về đến nhà, rửa tay sạch sẽ, nằm ở trên đất.
Tiểu Vu Dương lại hôn mê bất tỉnh, nhưng lần này cậu rất yên tâm, đây chính là kết thúc.
Sau đó làm sao mà qua nổi cậu cũng không rõ ràng lắm, nhưng không đáng kể, cậu có thể đến quán net trông máy, đi tới tiệm cơm làm công, cậu không tin bản thân mình lại không nuôi nổi mẹ.
Chỉ cần sống sót là được, còn hơn là để mẹ lâu lâu bị đánh dã man.
Cậu chịu hết nổi rồi.
Tiểu Vu Dương là bị đánh tỉnh lại.
Viền mắt cậu sưng lên, nhìn cũng không rõ, mơ hồ nhìn thấy mẹ đang giải thích với cảnh sát.
Tiểu Vu Dương lảo đảo đứng lên, cậu còn chưa mở miệng, thì nghe thấy mẹ cậu đang nói với cảnh sát…
“Trẻ con… Nghịch ngợm, kéo bè kéo lũ đánh nhau…”
“Không có bạo lực gia đình, đứa nhỏ không bị cha nó quản giáo…”
“Là chuyện trong nhà chúng tôi…”
“Không có, láng giềng quê nhà đều biết, đứa nhỏ không hiểu chuyện, cả ngày đánh nhau…”
Cảnh sát cảnh giác nhìn mẹ Vu Dương, quay đầu nhìn sang Tiểu Vu Dương, hỏi cậu từng chi tiết.
Tiểu Vu Dương nhìn mình mẹ, như rơi vào hầm băng.
Mẹ Vu Dương ở phía sau cảnh sát, thống khổ lắc đầu với cậu.
Vu Dương nhắm mắt lại, lần đầu tiên bởi vì bị ăn đòn mà chảy nước mắt.
Vu Dương cắn môi tới chảy máu, nhỏ giọng nói: “Cháu nói linh tinh…”
Cảnh sát có nghi ngờ trong lòng, nhưng đây là chuyện nhà khó xử lý nhất, khó mà tra cứu, giáo dục hai người một trận rồi rời đi.
Tiểu Vu Dương nhìn mình mẹ, hỏi bà tại sao.
Mẹ cậu quỳ trên mặt đất, khóc không hãm được: “Mẹ mang thai…”
Vu Dương chôn mặt vào gối, ngột ngạt tới không thở nổi.
Mí mắt Vu Dương giật giật, tỉnh rồi.
Cậu nhìn hai bên, thở ra một hơi dài, thanh tĩnh lại, nằm trở lại giường.
Nệm mềm vừa phải, là Kỳ Túy bảo Hạ Tiểu Húc đổi cái mới cho cậu.
Ký túc xá Vu Dương ở rộng tầm ba mươi mét vuông, sạch sẽ tốt vô cùng, chỉ riêng phòng tắm thôi tuy không lớn, nhưng một người dùng thì thừa sức.
Vu Dương thấy rất đủ.
Chắc cũng chịu ảnh hưởng đôi chút, sau khi xối nước lạnh rửa mặt, Vu Dương lấy điện thoại ra, kiểm tra tài khoản ngân hàng.
Tiền tháng này đúng hạn chuyển vào.
Không nhiều không ít, đầy đủ năm ngàn.
Phụng dưỡng cha mẹ là nhân luân, những năm này, Vu Dương vẫn gửi tiền về cho mẹ.
Lúc kiếm được ít, thì gửi ít, mà kiếm được nhiều hơn, gửi về cũng không nhiều.
Trước đây nhiều nhất là gửi cho hai ngàn, rồi tăng lên năm ngàn là vì mẹ Vu Dương rốt cục đáp ứng, ly hôn.
Bà dẫn theo đứa bé, chuyển tới một thành phố khác.
Năm ngàn đồng này đủ cho sinh hoạt hai mẹ con bà, cũng đủ bảo đảm cho bà ấm no, nhưng nếu muốn thuê phòng, thêm tiền học của đứa bé, thì sẽ cần không ít tiền, nên cuộc sống cũng không thể nói là quá tốt.
Thật ra với thu nhập của Vu Dương, một tháng gửi cho mẹ mấy vạn cũng được, nhưng cậu không muốn.
Sau lần báo cảnh sát đó, bố dượng suýt nữa đã đánh chết cậu.
Mà mẹ cậu vẫn như trước, chỉ núp ở cửa nhỏ giọng khóc.
Tiểu Vu Dương bị lão đánh tới nói chuyện cũng không lưu loát, đứt quãng nói: “Có bản lĩnh thì đánh chết tôi… Tôi chết rồi, ông đi tù, để mẹ tôi trải qua tháng ngày yên tĩnh…”
Đáp lại cậu, là từng nắm đấm vào người.
Tóm lại là Tiểu Vu Dương không bị đánh chết.
Sau lần sống lại trong trận đòn đó, cậu chạy trốn.
Trước khi đi, cậu lại hỏi mẹ, có muốn theo cậu không, cậu có thể nuôi bà sống tiếp được.
Người đàn bà thấp kém cả đời tuyệt vọng bất lực lắc đầu, thậm chí còn muốn khuyên Vu Dương đừng đi.
Tiểu Vu Dương đẩy tay bà ra, không quay đầu lại rời đi thẳng.
Lúc Tạ Thần phụ đạo tâm lý cho Vu Dương, đã thử nghiệm để Vu Dương tiêu tan, để cậu tha thứ cho mẹ mình.
Hắn ám chỉ Vu Dương, cũng không phải là mẹ cậu thờ ơ không động lòng, mà do bà không muốn chọc giận lão chồng, và muốn bảo vệ đứa bé trong bụng.
Vu Dương lẳng lặng nhìn Tạ Thần, hỏi ngược lại: “Vậy tôi không phải con trai của bà sao?”
Tạ Thần á khẩu không trả lời được.
Vu Dương không thể nào tiếp thu được người khác tiếp xúc da thịt, thân thể quanh năm suốt tháng đau đớn cùng tâm tình chồng chất trong lòng, khiến cậu sinh ra khu tư duy sai lệch nghiêm trọng, khiến cậu xem những người khác đều giống như bố dượng cậu.
Muốn tiêu tan, tất nhiên phải có chỗ đột phá, nhưng trong chỗ đột phá này, lại chen lẫn một người mẹ khiến cho Vu Dương vừa yêu vừa hận.
Tạ Thần thử nghiệm mấy lần, ngoại trừ làm cho tâm trạng Vu Dương trở nên càng cực đoan ra thì không có hiệu quả nào hết.
Không còn cách nào, đành khuyên Vu Dương thử đi trị liệu thoát mẫn, còn bộ phận không thể tiêu tan trong lòng cậu, Tạ Thần bày tỏ thấy thương mà không giúp được gì.
Vu Dương lau khô mồ hôi trên cánh tay, cầm lấy đồng hồ cậu đặt ở đầu giường, đeo vào.
Điện thoại rung lên, Vu Dương quay đầu, khẽ cau mày.
Là tin nhắn từ một số lạ gửi tới.
Vu Dương cầm điện thoại lên…
Vu Dương xóa tin nhắn, như lúc bình thường, ăn cơm trưa, tới phòng huấn luyện tập luyện.
Trong thời gian tập luyện, cứ một lúc Vu Dương lại nhận được vài tin nhắn.
Vu Dương lạnh lùng nhìn tin nhắn gửi tới, không xóa nữa.
Nên đến thì đến thôi.
Lông mày Vu Dương nhíu vào, hô hấp ồ ồ.
Đã rất lâu rồi cậu không gặp ác mộng.
Đặc biệt là mấy tháng qua, Vu Dương vừa nằm xuống giường là ngủ thiếp đi, thân thể cậu quá mệt mỏi, nhưng tinh thần rất thả lỏng, không có lo lắng thì chất lượng giấc ngủ cũng tốt hơn mười mấy năm qua, tình cờ nằm mơ, cũng là mơ về Kỳ Túy, mà chỉ cần có liên quan tới Kỳ Túy, thì đều là mộng đẹp.
Mà cũng có thể là do áp lực chuyện hình xăm mấy ngày nay, nên Vu Dương lại gặp ác mộng.
Vu Dương mơ tới lúc cậu mười hai tuổi.
Gian phòng chật hẹp, hành lang tối tăm, mơ hồ thoáng qua khuôn mặt bố dượng…
Tiểu Vu Dương hình như lại bị đánh.
Cậu bị đánh tới hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại cả người chỗ nào cũng đau, máu dính đầy mặt.
Tại sao lại bị đòn…cậu cũng không biết.
Mỗi lần Vu Dương bị đòn cậu đều không biết nguyên nhân.
Tiếng TV lớn, cũng có thể bị đòn.
Tiếng TV nhỏ, cũng có thể bị đòn.
Sách vở không thu thập chỉnh tề, có thể sẽ chịu đòn.
Sách vở không ngăn nắp gọn gàng, cũng có thể bị đòn.
Trên đất có một mảnh vụn nhỏ, trên bồn rửa tay có vài vệt nước, quần áo treo ở trên ban công quên đúng lúc thu vào…
Những cái này cũng đều là nguyên nhân khiến cậu bị đòn.
Nguyên nhân bố dượng đánh cậu đều là vô duyên vô cớ, thường thường là đột nhiên nổi giận, giây trước còn đang nói chuyện bình thường, giây sau đã bị một lòng bàn tay đập tới.
Lâu dần, Tiểu Vu Dương tự tạo thói quen giữ một khoảng cách với lão, cho dù là ở trong trường học, cô giáo rất dịu dàng giảng bài gần sát cậu, thì cậu cũng khó chịu cả người.
Trong tiềm thức, cô giáo xinh đẹp dễ mến bất cứ lúc nào cũng có thể sau một giây sẽ gõ sách lên đầu cậu.
Vu Dương ngủ đến mơ mơ màng màng, nửa ngày nhớ ra, hôm nay bị đòn, hình như là vì cậu cắn tên rác rưởi kia một cái.
Cắn tới chảy máu ra.
Vu Dương xưa nay chưa từng đứng im chịu trận.
Tuy mỗi lần bị đánh sẽ càng thảm hơn, nhưng mặc kệ người khác khuyên cậu thế nào, cậu cũng không chịu thua xin tha với tên rác rưởi đó.
Giờ đánh không lại lão, nhưng lớn rồi sẽ đánh lại.
Vu Dương không tin, cậu và mẹ sẽ bị lão tra tấn dằn vặt cả đời.
Vu Dương trước giờ chưa từng nghĩ bản thân sẽ nát bấy trong đống than bùn này.
Tiểu Vu Dương bị đánh khiến đầu hơi choáng, kèm theo buồn nôn, mất cảm giác rồi lại ngất đi.
Tiểu Vu Dương trong mộng khi tỉnh lại, đã nằm ở trên giường.
Mắt mẹ cậu đỏ lên, vặn khăn lông ướt lau nhẹ lớp máu trên mặt cậu.
Vu Dương mở mắt ra, vô lực hỏi: “Sao vừa nãy mẹ không chạy?”
Mẹ cậu nghẹn ngào lắc đầu.
Vừa nãy bị đòn, là vì sau khi tan học, Vu Dương nghe thấy trong phòng ngủ có tiếng động.
Tên rác rưởi kia đang đánh mẹ cậu.
Vu Dương quăng túi sách rồi nhào tới, cắn một cái vào cánh tay của lão.
Chuyện về sau…thì cậu không nhớ rõ lắm.
Tiểu Vu Dương né tránh khăn mặt, lại một lần đề nghị: “Chúng ta đi đi, con sẽ nghĩ cách, quá lắm thì nghỉ học, tóm lại chỉ cần sống được…Dù gì thì lão cũng chẳng cho mẹ đồng nào, mà mẹ còn phải hầu hạ lão… Không nghe lời lão…”
Mẹ cậu vẫn chỉ rơi lệ lắc đầu, lại thế một lần nữa.
Tiểu Vu Dương uể oải nhắm mắt lại, không hiểu tại sao mẹ cậu chỉ biết khóc và khóc.
Bà không bao giờ phản kháng, lúc Vu Dương bị đánh, cũng không ngăn cản, chỉ có thể hoảng sợ nhỏ giọng khuyên can.
Trong lòng Tiểu Vu Dương hoàn toàn không rõ.
Tại sao mẹ không giúp con?
Tại sao mẹ không ly hôn?
Nhưng cậu càng căm giận bản thân mình hơn.
Tại sao mày mới chỉ mười hai tuổi?
Tại sao mày đánh không lại lão?
Tại sao mày không kiếm được tiền?
Tiểu Vu Dương lúc này đã không thể tiếp nhận tiếp xúc khoảng cách gần với người khác, cậu cố hô hấp cho ổn định, đẩy mẹ cậu ra, rồi tự đi rửa mặt.
Không biết bố dượng lại đi đâu rồi, chắc là đang uống rượu cùng đám bạn.
Tiểu Vu Dương rửa mặt xong, vịn tường lết về phòng ngủ nhỏ của mình, khi đi ngang qua phòng khách, thì ánh mắt cậu sáng lên.
Trong phòng khách, ngăn khéo tủ dưới TV đang mở ra.
Đó là nơi bố dượng để tiền lẻ, là nơi bố dượng để tiền cho mẹ đi mua thức ăn, mua rượu cho lão.
Có thể là do hôm nay lão uống quá chén, lúc đi còn say, quên khóa ngăn kéo lại.
Tiểu Vu Dương chậm rãi đi tới, lấy một tờ tệ ra, ra cửa.
Trong nhà Vu Dương không có điện thoại cố định, buồng điện thoại trong tiểu khu cũng sớm bị gỉ hỏng, cậu chạy đến khu phố sát vách, tìm cửa hàng tiện lợi, ném một khối tiền qua, mơ hồ nói: “Gọi điện thoại.”
Thời đại này rất hiếm người ra ngoài gọi điện thoại, ông chủ cửa hàng đánh giá trên dưới người Vu Dương, cũng không hỏi nhiều, đẩy máy về phía trước.
Ngón tay Tiểu Vu Dươn hơi run, nhanh chóng đánh số.
Sau khi gọi điện thoại xong, Tiểu Vu Dương chạy trở về nhà.
Trên đường về nhà, tim Tiểu Vu Dương đập nhanh hơn, thậm chí trên mặt còn mang theo ý cười.
Tiểu Vu Dương xé lột băng vải mà mẹ quấn cho cậu, tàn nhẫn bất chấp, ra sức nắm mạnh một cái ở trên vết thương, làm máu tươi rỉ ra.
Vu Dương về đến nhà, rửa tay sạch sẽ, nằm ở trên đất.
Tiểu Vu Dương lại hôn mê bất tỉnh, nhưng lần này cậu rất yên tâm, đây chính là kết thúc.
Sau đó làm sao mà qua nổi cậu cũng không rõ ràng lắm, nhưng không đáng kể, cậu có thể đến quán net trông máy, đi tới tiệm cơm làm công, cậu không tin bản thân mình lại không nuôi nổi mẹ.
Chỉ cần sống sót là được, còn hơn là để mẹ lâu lâu bị đánh dã man.
Cậu chịu hết nổi rồi.
Tiểu Vu Dương là bị đánh tỉnh lại.
Viền mắt cậu sưng lên, nhìn cũng không rõ, mơ hồ nhìn thấy mẹ đang giải thích với cảnh sát.
Tiểu Vu Dương lảo đảo đứng lên, cậu còn chưa mở miệng, thì nghe thấy mẹ cậu đang nói với cảnh sát…
“Trẻ con… Nghịch ngợm, kéo bè kéo lũ đánh nhau…”
“Không có bạo lực gia đình, đứa nhỏ không bị cha nó quản giáo…”
“Là chuyện trong nhà chúng tôi…”
“Không có, láng giềng quê nhà đều biết, đứa nhỏ không hiểu chuyện, cả ngày đánh nhau…”
Cảnh sát cảnh giác nhìn mẹ Vu Dương, quay đầu nhìn sang Tiểu Vu Dương, hỏi cậu từng chi tiết.
Tiểu Vu Dương nhìn mình mẹ, như rơi vào hầm băng.
Mẹ Vu Dương ở phía sau cảnh sát, thống khổ lắc đầu với cậu.
Vu Dương nhắm mắt lại, lần đầu tiên bởi vì bị ăn đòn mà chảy nước mắt.
Vu Dương cắn môi tới chảy máu, nhỏ giọng nói: “Cháu nói linh tinh…”
Cảnh sát có nghi ngờ trong lòng, nhưng đây là chuyện nhà khó xử lý nhất, khó mà tra cứu, giáo dục hai người một trận rồi rời đi.
Tiểu Vu Dương nhìn mình mẹ, hỏi bà tại sao.
Mẹ cậu quỳ trên mặt đất, khóc không hãm được: “Mẹ mang thai…”
Vu Dương chôn mặt vào gối, ngột ngạt tới không thở nổi.
Mí mắt Vu Dương giật giật, tỉnh rồi.
Cậu nhìn hai bên, thở ra một hơi dài, thanh tĩnh lại, nằm trở lại giường.
Nệm mềm vừa phải, là Kỳ Túy bảo Hạ Tiểu Húc đổi cái mới cho cậu.
Ký túc xá Vu Dương ở rộng tầm ba mươi mét vuông, sạch sẽ tốt vô cùng, chỉ riêng phòng tắm thôi tuy không lớn, nhưng một người dùng thì thừa sức.
Vu Dương thấy rất đủ.
Chắc cũng chịu ảnh hưởng đôi chút, sau khi xối nước lạnh rửa mặt, Vu Dương lấy điện thoại ra, kiểm tra tài khoản ngân hàng.
Tiền tháng này đúng hạn chuyển vào.
Không nhiều không ít, đầy đủ năm ngàn.
Phụng dưỡng cha mẹ là nhân luân, những năm này, Vu Dương vẫn gửi tiền về cho mẹ.
Lúc kiếm được ít, thì gửi ít, mà kiếm được nhiều hơn, gửi về cũng không nhiều.
Trước đây nhiều nhất là gửi cho hai ngàn, rồi tăng lên năm ngàn là vì mẹ Vu Dương rốt cục đáp ứng, ly hôn.
Bà dẫn theo đứa bé, chuyển tới một thành phố khác.
Năm ngàn đồng này đủ cho sinh hoạt hai mẹ con bà, cũng đủ bảo đảm cho bà ấm no, nhưng nếu muốn thuê phòng, thêm tiền học của đứa bé, thì sẽ cần không ít tiền, nên cuộc sống cũng không thể nói là quá tốt.
Thật ra với thu nhập của Vu Dương, một tháng gửi cho mẹ mấy vạn cũng được, nhưng cậu không muốn.
Sau lần báo cảnh sát đó, bố dượng suýt nữa đã đánh chết cậu.
Mà mẹ cậu vẫn như trước, chỉ núp ở cửa nhỏ giọng khóc.
Tiểu Vu Dương bị lão đánh tới nói chuyện cũng không lưu loát, đứt quãng nói: “Có bản lĩnh thì đánh chết tôi… Tôi chết rồi, ông đi tù, để mẹ tôi trải qua tháng ngày yên tĩnh…”
Đáp lại cậu, là từng nắm đấm vào người.
Tóm lại là Tiểu Vu Dương không bị đánh chết.
Sau lần sống lại trong trận đòn đó, cậu chạy trốn.
Trước khi đi, cậu lại hỏi mẹ, có muốn theo cậu không, cậu có thể nuôi bà sống tiếp được.
Người đàn bà thấp kém cả đời tuyệt vọng bất lực lắc đầu, thậm chí còn muốn khuyên Vu Dương đừng đi.
Tiểu Vu Dương đẩy tay bà ra, không quay đầu lại rời đi thẳng.
Lúc Tạ Thần phụ đạo tâm lý cho Vu Dương, đã thử nghiệm để Vu Dương tiêu tan, để cậu tha thứ cho mẹ mình.
Hắn ám chỉ Vu Dương, cũng không phải là mẹ cậu thờ ơ không động lòng, mà do bà không muốn chọc giận lão chồng, và muốn bảo vệ đứa bé trong bụng.
Vu Dương lẳng lặng nhìn Tạ Thần, hỏi ngược lại: “Vậy tôi không phải con trai của bà sao?”
Tạ Thần á khẩu không trả lời được.
Vu Dương không thể nào tiếp thu được người khác tiếp xúc da thịt, thân thể quanh năm suốt tháng đau đớn cùng tâm tình chồng chất trong lòng, khiến cậu sinh ra khu tư duy sai lệch nghiêm trọng, khiến cậu xem những người khác đều giống như bố dượng cậu.
Muốn tiêu tan, tất nhiên phải có chỗ đột phá, nhưng trong chỗ đột phá này, lại chen lẫn một người mẹ khiến cho Vu Dương vừa yêu vừa hận.
Tạ Thần thử nghiệm mấy lần, ngoại trừ làm cho tâm trạng Vu Dương trở nên càng cực đoan ra thì không có hiệu quả nào hết.
Không còn cách nào, đành khuyên Vu Dương thử đi trị liệu thoát mẫn, còn bộ phận không thể tiêu tan trong lòng cậu, Tạ Thần bày tỏ thấy thương mà không giúp được gì.
Vu Dương lau khô mồ hôi trên cánh tay, cầm lấy đồng hồ cậu đặt ở đầu giường, đeo vào.
Điện thoại rung lên, Vu Dương quay đầu, khẽ cau mày.
Là tin nhắn từ một số lạ gửi tới.
Vu Dương cầm điện thoại lên…
Vu Dương xóa tin nhắn, như lúc bình thường, ăn cơm trưa, tới phòng huấn luyện tập luyện.
Trong thời gian tập luyện, cứ một lúc Vu Dương lại nhận được vài tin nhắn.
Vu Dương lạnh lùng nhìn tin nhắn gửi tới, không xóa nữa.
Nên đến thì đến thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất