Tuyết Hồ

Chương 17

Trước Sau
Edit + Beta: Thiên Nam Tinh

*********

Nhìn thấy đây không giống như người, tiểu hồ ly lập tức choáng váng, hồn phách bị câu đi một nửa, còn lại một nửa bảo trì lý trí, lúng túng hỏi: “Ngươi là tiểu long?”

“Nếu không ngươi nghĩ là ai?”

“Nghĩ không ra ngươi dễ nhìn như thế?”Tiểu hồ ly có chút si mê nói.

“Đương nhiên!” Tiểu long tự kỉ mà không biết ngượng nói, “Nhìn mắt ngươi vừa rồi trừng lớn như vậy, cơ hồ muốn rớt ra, ta biết là ta suất!”

Bị hắn nói như vậy, tiểu hồ ly cảm thấy quẫn bách, lắp bắp nói: “Ta — ta nào có nhìn ngươi?”

“Không có?”

“Không có!”Tiểu hồ ly thà chết không thừa nhận.

Tiểu long cũng chẳng muốn theo nó cãi cọ, ôm tiểu hồ ly đi ra sơn động.

Tiểu hồ ly nhìn trộm tiểu long, càng xem càng thấy hắn lớn lên suất, nhìn khuôn mặt tiểu long mang theo một tia trong trẻo nhưng lạnh lùng, nó đột nhiên cảm thấy có chút không đúng thực, này thật là bạn của nó sao? Chính nó không phải nằm mơ đi? …

Tiểu hồ ly mê muội mà nhìn tiểu long suy nghĩ miên man.

Tiểu long đưa tay gõ nhẹ lên đầu nó, “Đang suy nghĩ cái gì?”

Tiểu hồ ly phục hồi tinh thần, phát hiện chính mình đã tới bên ngoài rồi.

Tiểu long đem nó đặt ở trên cỏ, “Ngươi chờ một lát, ta đi bắt cá cho ngươi.”

“Ừ.”



Tiểu long bắt cá hết sức đơn giản, không một chút nào như tiểu hồ ly, hắn chỉ cần đưa tay vào trong nước, cá sẽ theo động tác tay của hắn mà bơi lại, sau đó mặc hắn “vân vê chà đạp “.( Nguyên văn : “搓圆捏扁” => QT dịch: “ Chà xát viên niết biển » bạn không hiểu lắm cho nên dùng từ theo ý bạn nghĩ)

Chứng kiến tiểu long bắt cá dễ dàng như vậy, tiểu hồ ly kinh ngạc đến thiếu chút nữa rớt cằm xuống đất, a! Không có thiên lý! Lúc mình bắt cá, chẳng những bắt không được, mà còn bị cá khinh bỉ, nhưng bây giờ, những con cá này dường như ăn mê dược, ngu ngốc mà chạy tới cho tiểu long thích bắt thì bắt, trên đời nay sao lại có chuyện không công bằng như thế?

Tiểu long cầm cá trở lại bên người tiểu hồ ly, nhìn thấy vẻ mặt bất bình của nó, không khỏi thấy buồn cười “Này, cá của ngươi!”

Tiểu hồ ly phát tiết từng ngụm từng ngụm mà cắn con cá kia, tiểu long bất động thanh sắc ngồi bên cạnh nó, chơi đùa đuôi hồ xõa tung, tự tiếu phi tiếu nói: “Ta thấy ngươi có hứng thú cố gắng, một chút cũng không giống như đau bụng?”

Thân thể tiểu hồ ly cứng đờ, theo tiềm thức nghĩ muốn đem đuôi hồ từ trong tay tiểu long rút về, ai ngờ lại bị tay tiểu long bắt được.

Tiểu hồ ly khiếp đảm rụt lui cổ, hai mắt xoay chuyển, “Cái kia – cái kia – a! Được rồi, sao ngươi biến được thành người? Không phải ngươi nói ngươi chưa thể biến thành người sao?”

“Đó là chuyện ngày hôm trước, ta ngày hôm trước không thể biến thành người, không có nghĩa là ta bây giờ không thể?”Tiểu long không nhanh không chậm nói.

“Ha ha, năng lực của ngươi khôi phục mạnh mẽ quá đi!”Tiểu hồ ly cười khan.

“Đâu có, đâu có. Ngươi còn không có trả lời vấn đề ta hỏi?”Tiểu long ngoài cười nhưng trong không cười.

“Ta — ta — “Tiểu hồ ly lông mi run rẩy mấy cái, vẻ mặt chột dạ, ngập ngừng nói: “Ta chỉ là…”

Tiểu long cương mặt, buông lỏng đuôi tiểu hồ ly ra, nặng nề mà hừ một tiếng.

Tiểu hồ ly luống cuống, cuống quít vứt bỏ cá trong miệng, nhảy đến trong lòng tiểu long, liếm liếm tay hắn, lấy lòng nói: “Ngươi không nên tức giận, ta chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?”

Chỉ là cái gì? Tiểu hồ ly cảm thấy đau đầu, nó khi đó cũng không biết tại sao, đột nhiên rất muốn chọc ghẹo tiểu long, cho nên giả bộ đau bụng, lúc ấy nó cũng không lo lắng nhiều, bây giờ tiểu long tức giận, nó mới cảm thấy sợ hãi.

Tiểu long xoay người, không để ý tới nó.

Tiểu hồ ly đi tới trước mặt hắn, tiểu long quay đầu.



Tiểu hồ ly khổ não nhìn tiểu long đưa lưng về phía mình, không biết nên làm thế nào cho phải? Sớm biết vậy không ghẹo tiểu long rồi? Bây giờ thì tốt rồi, hắn không để ý tới mình, nếu hắn vì việc này mà rời mình thì sao? Hơn nữa lúc tiểu long ở trong long đản từng tìm cách trốn đi, huống chi bây giờ hắn có tay có chân, muốn chạy trốn càng thêm dễ dàng, nếu hắn thật sự không cần mình, kia….. kia….

Vừa nghĩ đến tiểu long có thể rời mình, tiểu hồ ly luống cuống, ngực cảm thấy phi thường đau đớn, nó nhìn thân thể nhỏ bé của mình, suy nghĩ một chút, biến thành hình người, nhào vào trên lưng tiểu long, ôm cổ hắn, cầu khẩn nói: “Ngươi không nên giận ta? Ta không phải cố ý?”

Tiểu long vẫn không để ý tới nó.

Tiểu hồ ly gấp đến độ muốn khóc, “Ngươi không nên không để ý tới ta, ta… ta…”

Nghe thấy trong âm thanh nó mang theo tia nghẹn ngào, tiểu long cảm thấy áy náy, chính mình biết rõ nó cực kì mẫn cảm lại cố ý làm cho nó sợ hãi, lại làm cho nó khóc, chính mình thật sự rất ác liệt, hắn đem tiểu hồ ly kéo đến trước người, đưa tay lau đi nước mắt, ôn nhu nói: “Đừng khóc rồi, ta không giận ngươi.”

“Thật sự?”Tiểu hồ ly hai mắt đẫm lệ hỏi.

“Thật sự.”

“Vậy ngươi sau này có không rời ta đi mất?”

“Sẽ không.”

“Vĩnh viễn theo ta cùng một chỗ?”

“Ừ.”

Lúc này tiểu hồ ly mới nín khóc mỉm cười, nhào vào trong lòng tiểu long, tại trong ngực hắn cọ xát đến cọ xát đi.

“Này! Ngươi không nên dùng quần áo ta lau nước mắt.”

“Ta càng muốn!”

Lấy được lời hứa hẹn của tiểu long, tiểu hồ ly lại chứng nào tật ấy, làm càn làm nũng.

Hồ ly này là được voi đòi tiên! Tiểu long trắng mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau