Tuyết Hồ

Chương 55

Trước Sau
Edit + Beta: Hwan

*********

Nghe vậy, chúng thần tiên cũng không khỏi lộ ánh mắt kinh ngạc, hết sức tò mò người Diêm Vương nói là ai.

Ngọc Đế có chút kinh ngạc mà nhướn mi, “Tốt lắm, ngươi tiến lên đây nói đi.”

Diêm Vương đi tới bên cạnh Ngọc Đế, khom lưng ghé vào lỗ tai hắn, chỉ lấy âm thanh mà có hai người bọn họ nghe nói cho Ngọc Đế biết.

Chúng thần tiên vảnh tai lên ý đồ nghe được chút gì, nhưng mà đến nửa chữ cũng không nghe được.

Ánh mắt Ngọc Đế lộ ra kinh ngạc, nhỏ giọng hô: “Hóa ra là bọn họ!”

Diêm Vương gật đầu.

Chúng thần tiên hai mặt nhìn nhau, đều rỉ tai thì thầm.

“Bệ hạ nói bọn họ chính là người nào?”

“Đúng vậy, xem bọn hắn nói thần bí như vậy.”



Ngọc Đế cúi đầu nghĩ trong chốc lát, ngẩng đầu nói với Thái Bạch Kim Tinh “Ái khanh, chuyện này cứ coi như hết đi, Trẫm đưa cho khanh một con thú Kỳ lân mới.”

Cả người Thái Bạch Kim Tinh cũng ngây dại, tuyệt đối nghĩ không ra sẽ có kết quả như vậy.

Ông ta sửng sốt thật lâu, không dám tin hỏi: “Bệ hạ, tại sao?”

Ngọc Đế im lặng một lúc, sau đó mới nói “Khanh biết không? Có một ít sai lầm chỉ có thể sai một lần.”



Mọi người cũng nghi hoặc khó hiểu, không hiểu Ngọc Đế nói cái gì.

Thái Bạch Kim Tinh đang muốn nói cái gì, đột nhiên phía dưới có người hô to: “Liên Chân Quân đến!”

Ngọc Đế kinh ngạc một chút, khóe miệng lập tức lộ ra ý cười.

Một lúc sau, môt thiếu niên mặc xiêm y màu trắng có thiêu một bông hoa sen hồng đi đến.

Hắn đầu tiên hành lễ với Ngọc Đế, sau đó ngẩng  đầu lên.

Thiếu niên có gương mặt oánh như ngọc, mũi thẳng thắn, mi tú khí, một đôi mắt sáng ngời không mang theo tục khí, trong ấy mang theo vài phần lãnh đạm.

Thiếu niên có vài phần giống Hàn Yên, chỉ khác là, giữa mi tâm của thiếu niên này có ấn ký sen hồng, cũng không có khí tức hồn nhiên như Hàn Yên, mà mang theo một loại lạnh lùng như có như không.

Ngọc Đế nói “Không biết lần này Chân Quân đến có chuyện gì? Nếu là vì hai người bọn họ, ta đã giải quyết tốt rồi.”

Hồng Liên gật đầu, nhẹ giọng nói “Cảm tạ Ngọc Đế.”

“Không khách khí.” Ngọc Đế mỉm cười nói.

Hồng Liên quay đầu nói với Thái Bạch Kim Tinh: “Kim Tinh, có phải người đã thu lại thi thể thú Kỳ lân? Bây giờ ở trên người sao? Có thể cho ta mượn không?”

Thái Bạch Kim Tinh giật mình, vội vàng từ trong lòng móc ra hồ lô đựng thi thể thú Kỳ lân đưa cho Hồng Liên “Chân Quân cầm tới làm cái gì?”

Hồng Liên không có trả lời, từ hồ lô thả ra thi thể thú Kỳ lân, khép lại bàn tay, nhắm mắt lại niệm vài câu chú ngữ.

Một tia ánh sáng đỏ nhu hòa bắn ra, đem thú Kỳ lân bao quanh lại.

Một lúc sau, ánh sáng đỏ tán đi, thú Kỳ lân đã chết lại sống sờ sờ.



Thái Bạch Kim Tinh mở to miệng, kinh ngạc đến một câu nói cũng nói không được, thú Kỳ lân là bị thần lực gây thương tích, ông tưởng rằng đã không có biện pháp nào, ai biết bây giờ dĩ nhiên —

Thái Bạch Kim Tinh ngốc trong chốc lát mới hoàn hồn lại, vội vàng chạy đến bên cạnh thú Kỳ lân, vuốt ve từ trên xuống dưới người thú Kỳ lân, kích động đến ngay cả một câu nói cũng nói không nên lời.

“Thật sự là tiện nghi cho lão già này!” Diêm Vương nói thầm.

“Cảm tạ Chân Quân! Cảm tạ Chân Quân!” Thái Bạch Kim Tiên liên thanh nói lời cám ơn.

Chờ Thái Bạch Kim Tinh thoáng bình phục tâm tình kích động, Hồng Liên nói: “Kim Tinh, về chuyện Long Hồ, hy vọng ngài không nên lại truy cứu.”

“Này?”

Thái Bạch Kim Tinh nghĩ không ra lai lịch của bọn họ, lại chẳng những được Ngọc Đế giúp đỡ, mà ngay cả Liên Chân Quân tương đương với trợ thủ đắc lực của Phật Tổ cũng giúp họ, có nhân vật lợi hại giúp đỡ bọn họ, chính ông còn có cái gì đâu, bây giờ có thể cứu thú Kỳ lân trở về đã xem như vạn hạnh rồi, nếu ông đi tìm con rồng và con hồ kia gây phiền toái, chỉ biết tự mình chuốc lấy cực khổ.

Cân nhắc qua ích lợi được mất, Thái Bạch Kim Tinh mặc dù không tình nguyện, nhưng cũng gật đầu.

“Cám ơn Kim Tinh!” Hồng Liên vuốt cằm, nói với Ngọc Đế “Bệ hạ, ta đi trở về.”

“Chân Quân đi thong thả!” Ngọc Đế mỉm cười nói, hắc, có Hồng Liên đối phó lão đầu ngoan cố này, nếu không chính mình còn phải đau đầu như thế nào mà trấn an ông ta.

Hồng Liên đi vài bước, đột nhiên quay đầu, có chút chần chờ mà nói với Diêm Vương “Diêm Vương, ta nghĩ ngươi tốt nhất nhanh về Minh giới đi.”

Nói xong lời này, Hồng Liên xoay người rời đi.

Diêm Vương không hiểu vì sao mà Hồng Liên nói vậy, đột nhiên hắn nghĩ tới cái gì, nhất thời sắc mặt đại biến, cũng bất chấp lễ, vội vàng nói với Ngọc Đế “Bệ hạ, thần có việc gấp, muốn lập tức trở về Minh giới.”

Nói xong, Diêm Vương cũng không chờ Ngọc Đế phản ứng lại, một mạch chạy khỏi điện Lăng Tiêu.

Ngọc Đế bắt tay đặt ở trên bàn, lấy tay nâng má, nhìn Diêm Vương hoảng hốt mà chạy khỏi điện Lăng Tiêu, đột nhiên hắn khẽ cười một tiếng, có chút làm kịch mà cười nói: “Xem ra, Diêm Vương gặp chuyện không hay rồi!”

Chúng thần tiên cảm thấy như mây mù, căn bản không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau