Chương 87: [Phiên ngoại 5] Tả Hữu Câu hồn sứ
Edit + Beta: Hwan
*******************
Ánh trăng như sương, dưới ánh trăng màu bạc, hai con mèo một đen một trắng đang ở hoa viên truy đuổi, chúng nó cắn xé nhau, lăn thành một đoàn, đều muốn đem đối phương áp chế.
Đột nhiên, cách vách truyền đến tiếng mèo kêu, con mèo màu trắng lập tức dừng động tác, con meo màu đen nhân cơ hội cắn lỗ tai nó, tiểu bạch miêu giận, nó nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, thừa dịp tiểu hắc miêu dương dương tự đắc đánh lén, lăn nó vào trong bụi cỏ, nảy sinh ý định ác độc cắn cổ nó.
Tiểu hắc miêu đau đến kêu meo meo meo meo thảm thiết không thôi, liều mạng giãy dụa.
Tiểu bạch miêu dùng sức cắn không tha, mặc kệ tiểu hắc mêu đến thê thảm.
Sau lại, tiểu hắc miêu không kêu, cúi đầu mà nức nở .
Tiểu bạch miêu sợ đến vội vàng ngừng cắn, tiểu hắc miêu u oán mà nhìn nó một cái, trong mắt mèo lục bích lộ vẻ ủy khuất.
Tiểu bạch miêu lấy lòng mà dùng gương mặt cọ xát tiểu hắc miêu, lại đem cổ đưa đến bên miệng nó
Ngươi báo thù đi. Tiểu bạch miêu một bộ oai phong lẫm liệt.
Tiểu hắc miêu hận nó mới vừa rồi không lưu tình, cắn cổ mình đến bây giờ vẫn còn đau, có chủ tâm muốn cho Tiểu bạch miêu áy náy, nó xoay qua, không để ý tới nó tự động hiến cổ.
Tiểu bạch miêu luống cuống, cách vách tiếng mào lại kêu, thậm chí nghe được trong thanh âm có chút tức giận, Tiểu bạch miêu biết mình không có lập tức trở về, mụ mụ tức giận.
Tiểu bạch miêu tiểu hắc miêu đem đầu ngoảnh qua một bên không quan tâm tới lời xin lỗi của mình, trong lòng hết sức mâu thuẫn – nếu không quay về, sợ rằng mụ mụ sẽ đem mình đuổi khỏi ổ, nhưng bây giờ tiểu hắc miêu còn giận mình, làm sao bây giờ? Sớm biết vậy sẽ không nhất thời dũng cảm, cắn nó cổ rồi.
Tiểu bạch miêu gấp đến độ xoay quanh, tiếng mẹ kêu thúc giục càng nóng nảy, ai nha, không có biện pháp rồi, Tiểu bạch miêu tiếp cận, liếm lỗ tai tiểu hắc miêu một chút, nhảy lên đầu tường — về nhà.
Tiểu hắc miêu oán hận mà trừng mắt nhìn đầu tường trống không, trong lòng vừa thương tâm vừa khổ sở, tức giận đến móng vuốt trảo nán đóa hoa trước mặt.
Đáng giận! Sau này ta không đùa với ngươi! Tiểu hắc miêu trong lòng thề.
Tiểu bạch miêu vô tình mà ghé vào trên lan can, nhìn cá vàng ở trong nước vui vẻ bơi qua bơi lại, thở dài than oán, ôi! Ngày đó chọc giận tiểu hắc miêu không có kịp thời lừa nó quay về, nó đã năm ngày không cùng mình chơi, mỗi lần mình qua tìm nó, nó đều không them liếc mình một cái, vô luận mình như thế nào buông dáng đi hống nó, nó cũng không để ý mình.
Kể ra, Tiểu bạch miêu cũng tức giận, cảm thấy không thú, cảm thấy thể diện, cũng sẽ không lại đi tìm tiểu hắc miêu. Nhưng không gặp tiểu hắc miêu, nó nhân liền cảm thấy trong lòng rầu rĩ, liền đối với mình thích cá vàng, nó cũng không vực dậy tinh thần, như một tử miêu nằm kiệt quệ, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, đều là lạnh, trong lòng lạnh a! Ôi!
Tiểu bạch miêu đang mất mát, đột nhiên có người bắt nó ôm lên, nó không có tinh thần mà nhìn lại, oh, là tiểu chủ nhân của mình – Yến Sở.
Yến Sở đem mặt vùi vào thân thể tiểu bạch miêu, cọ cọ vài cái, trong thanh âm mang theo hưng phấn, “Tiểu Bạch, chúng ta đi tìm Việt ca ca!”
Yến Việt là tiểu chủ nhân của tiểu hắc miêu.
Vừa nghe thấy đi tìm Yến Việt, Tiểu bạch miêu hai mắt sang ngời, mình không có mặt mũi đi tìm tiểu hắc miêu, nhưng chủ nhân mang theo mình qua sẽ không giống, vì vậy nó hưng phấn mà gật đầu, tại trong lòng Yến Sở cọ đến cọ đi.
“Nhìn bộ dáng cao hứng của ngươi, ngươi thích tiểu hắc của Việt ca ca, có phải hay không?”Yến Sở trêu chọc miêu của mình.
Bị tiểu chủ nhân nói ra tâm ý, Tiểu bạch miêu cảm thấy xấu hổ xấu hổ mặt, không nhịn được lui thành một đoàn oa tại trong áo Yến Sở bất động.
Yến Sở hì hì mà cười, đột nhiên trên mặt hắn dâng lên tia đỏ ừng, nhỏ giọng nói: “Ta cũng thích Việt ca ca.”
Di? Tiểu bạch miêu ngạc nhiên mà mở to hai mắt, nhìn tiểu chủ nhân thẹn thùng, nguyên lai tiểu chủ nhân thích chủ nhân của tiểu hắc miêu a, trách không được luôn tìm lấy cớ qua bển, hì hì!
Nhìn thấy trong mắt tiểu bạch miêu có mờ ám, mặt Yến Sở càng đỏ hơn, dùng sức mà vuốt vuốt đầu tiểu bạch miêu.
Tiểu bạch miêu khổ não mà ngồi chồm hổm ở một bên nhìn tiểu hắc miêu lười biếng mà nằm ở trong bụi cỏ vẫn như cũ đối với mình không để ý, nó vẫn còn giận hả? Tức giận cũng lâu như vậy rồi?
Yến Việt nâng cằm, buồn cười mà nhìn tiểu bạch miêu trảo đầu, cười nói: “Sở đệ, tiểu bạch miêu của đệ tựa hồ chọc giận tiểu hắc miêu của ta, đệ xem!”
Yến Sở duỗi đầu nhìn, nhìn thấy bộ dáng ủ rũ của tiểu bạch miêu nhà mình không khỏi phì cười, “Trách không được mấy ngày nay nó ngốc ở nhà, không có khắp nơi chạy, nguyên lai tiểu hắc miêu không để ý tới nó, ha ha!”
Thính giác nhất lưu tiểu bạch miêu đương nhiên là nghe thấy âm thanh giễu cợt của chủ nhân, thật là, không giúp mình làm cho tiểu hắc miêu hồi tâm chuyển ý, lại ở chỗ này nói lời châm chọc! Chủ nhân đáng giận!
Tiểu bạch miêu nhìn tiểu hắc miêu nằm hưởng thụ ánh nắng mặt trời, như thế nào mới có thể làm cho nó cùng chính mình hòa hảo đây?
Tiểu bạch miêu gãi đầu gãi tai, đột nhiên, nhìn thấy hoa trà sang trắng ở phía trước, nhãn tình nó sáng lên, có!
Tiểu bạch miêu điên điên mà chạy đến bên cạnh hoa trà trắng, cẩn thận mà đem một đóa nở xinh đẹp nhất, thơm nhất cắn xuống.
Yến Sở cùng Yến Việt ai cũng trừng mắt to, hết sức tò mò tiểu bạch miêu muốn làm cái gì.
Chỉ thấy tiểu bạch miêu chạy đến bên cạnh tiểu hắc miêu, buông trà hoa, vươn đầu lưỡi, liếm liếm cái mũi tiểu hắc miêu.
Tiểu hắc miêu lắc lắc đầu, như trước nhắm mắt lại.
Tiểu bạch miêu có chút nổi giận, nhưng là nó lập tức lên tinh thần, lại liếm liếm cái mũi tiểu hắc miêu.
Làm gì? Tiểu hắc miêu bực mình mà mở mắt.
Tiểu bạch miêu thấy tiểu hắc miêu mơ mắt nhìn mình, hết sức mừng rỡ, vội vã đem trà hoa ngậm đến trước mặt nó, lấy lòng mà khẽ gọi .
Tiểu hắc miêu nhìn hoa trà thơm phức, lại nhìn vẻ mặt tiểu bạch miêu vừa bất an mà chờ mong, băng tuyết bắt đầu tan rã, meo meo một tiếng, cắn cổ tiểu bạch miêu một chút, sau đó ngửi ngửi đóa hoa trà, nghiêng đầu, tiếp nhận rồi lời xin lỗi của tiểu bạch miêu.
Duy trì liên tục bảy ngày cô đơn rốt cục tuyên bố chấm dứt, tiểu bạch miêu vui vẻ lăn trên mặt đất vài vòng.
Tiểu hắc miêu phác tới, hai con mèo một đen một trắng cùng lăn chung một chỗ, bắt đầu bọn họ thích nhất trò chơi.
Đóa hoa xinh đẹp trở thành mục tiêu chơi đùa của chúng nó.
Nhìn hai con mèo nhỏ vui đùa, Yến Sở cùng Yến Việt cười ha ha, hai tiểu tử kia thật sự là rất buồn cười.
“Việt ca ca, chúng ta cấp chúng nó lấy một tên có được hay không?” Yến Sở nói.
“Hảo a, gọi cái gì?”Yến Việt cười nói.
“Ngô, như vậy đi, tiểu bạch miêu kêu Việt Yến, tiểu hắc miêu kêu Sở Yến, như thế nào?”Trong mắt Yến Sở hiện lên quang mang.
Yến Việt tự tiếu phi tiếu mà nhìn chằm chằm Yến Sở trong chốc lát, đợi được Yến Sở ngượng ngùng mà gục đầu xuống, hắn mới cười gật đầu, “Hảo a! Tên không sai!”
Yến Sở cười, cười giống như hoa trà nở rộ– sáng lạn cực kỳ.
Ngày ấy, Việt lão gia trở về, phát hiện hoa trà yêu thích của mình mất đi một ít, tức giận đến chòm râu phiêu khởi, “Đứa ranh nào hái hoa trà của ta?!”
Yến Việt, Yến Việt, tiểu hắc miêu cùng tiểu bạch miêu đem ánh mắt nhìn về phía đóa hoa trà đã không còn nguyên hình dạng, sau đó lại nhìn Việt lão gia nổi trận lôi đình, không hẹn mà cùng mà rụt lui cổ, le lưỡi.
TOÀN VĂN HOÀN
*******************
Ánh trăng như sương, dưới ánh trăng màu bạc, hai con mèo một đen một trắng đang ở hoa viên truy đuổi, chúng nó cắn xé nhau, lăn thành một đoàn, đều muốn đem đối phương áp chế.
Đột nhiên, cách vách truyền đến tiếng mèo kêu, con mèo màu trắng lập tức dừng động tác, con meo màu đen nhân cơ hội cắn lỗ tai nó, tiểu bạch miêu giận, nó nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, thừa dịp tiểu hắc miêu dương dương tự đắc đánh lén, lăn nó vào trong bụi cỏ, nảy sinh ý định ác độc cắn cổ nó.
Tiểu hắc miêu đau đến kêu meo meo meo meo thảm thiết không thôi, liều mạng giãy dụa.
Tiểu bạch miêu dùng sức cắn không tha, mặc kệ tiểu hắc mêu đến thê thảm.
Sau lại, tiểu hắc miêu không kêu, cúi đầu mà nức nở .
Tiểu bạch miêu sợ đến vội vàng ngừng cắn, tiểu hắc miêu u oán mà nhìn nó một cái, trong mắt mèo lục bích lộ vẻ ủy khuất.
Tiểu bạch miêu lấy lòng mà dùng gương mặt cọ xát tiểu hắc miêu, lại đem cổ đưa đến bên miệng nó
Ngươi báo thù đi. Tiểu bạch miêu một bộ oai phong lẫm liệt.
Tiểu hắc miêu hận nó mới vừa rồi không lưu tình, cắn cổ mình đến bây giờ vẫn còn đau, có chủ tâm muốn cho Tiểu bạch miêu áy náy, nó xoay qua, không để ý tới nó tự động hiến cổ.
Tiểu bạch miêu luống cuống, cách vách tiếng mào lại kêu, thậm chí nghe được trong thanh âm có chút tức giận, Tiểu bạch miêu biết mình không có lập tức trở về, mụ mụ tức giận.
Tiểu bạch miêu tiểu hắc miêu đem đầu ngoảnh qua một bên không quan tâm tới lời xin lỗi của mình, trong lòng hết sức mâu thuẫn – nếu không quay về, sợ rằng mụ mụ sẽ đem mình đuổi khỏi ổ, nhưng bây giờ tiểu hắc miêu còn giận mình, làm sao bây giờ? Sớm biết vậy sẽ không nhất thời dũng cảm, cắn nó cổ rồi.
Tiểu bạch miêu gấp đến độ xoay quanh, tiếng mẹ kêu thúc giục càng nóng nảy, ai nha, không có biện pháp rồi, Tiểu bạch miêu tiếp cận, liếm lỗ tai tiểu hắc miêu một chút, nhảy lên đầu tường — về nhà.
Tiểu hắc miêu oán hận mà trừng mắt nhìn đầu tường trống không, trong lòng vừa thương tâm vừa khổ sở, tức giận đến móng vuốt trảo nán đóa hoa trước mặt.
Đáng giận! Sau này ta không đùa với ngươi! Tiểu hắc miêu trong lòng thề.
Tiểu bạch miêu vô tình mà ghé vào trên lan can, nhìn cá vàng ở trong nước vui vẻ bơi qua bơi lại, thở dài than oán, ôi! Ngày đó chọc giận tiểu hắc miêu không có kịp thời lừa nó quay về, nó đã năm ngày không cùng mình chơi, mỗi lần mình qua tìm nó, nó đều không them liếc mình một cái, vô luận mình như thế nào buông dáng đi hống nó, nó cũng không để ý mình.
Kể ra, Tiểu bạch miêu cũng tức giận, cảm thấy không thú, cảm thấy thể diện, cũng sẽ không lại đi tìm tiểu hắc miêu. Nhưng không gặp tiểu hắc miêu, nó nhân liền cảm thấy trong lòng rầu rĩ, liền đối với mình thích cá vàng, nó cũng không vực dậy tinh thần, như một tử miêu nằm kiệt quệ, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, đều là lạnh, trong lòng lạnh a! Ôi!
Tiểu bạch miêu đang mất mát, đột nhiên có người bắt nó ôm lên, nó không có tinh thần mà nhìn lại, oh, là tiểu chủ nhân của mình – Yến Sở.
Yến Sở đem mặt vùi vào thân thể tiểu bạch miêu, cọ cọ vài cái, trong thanh âm mang theo hưng phấn, “Tiểu Bạch, chúng ta đi tìm Việt ca ca!”
Yến Việt là tiểu chủ nhân của tiểu hắc miêu.
Vừa nghe thấy đi tìm Yến Việt, Tiểu bạch miêu hai mắt sang ngời, mình không có mặt mũi đi tìm tiểu hắc miêu, nhưng chủ nhân mang theo mình qua sẽ không giống, vì vậy nó hưng phấn mà gật đầu, tại trong lòng Yến Sở cọ đến cọ đi.
“Nhìn bộ dáng cao hứng của ngươi, ngươi thích tiểu hắc của Việt ca ca, có phải hay không?”Yến Sở trêu chọc miêu của mình.
Bị tiểu chủ nhân nói ra tâm ý, Tiểu bạch miêu cảm thấy xấu hổ xấu hổ mặt, không nhịn được lui thành một đoàn oa tại trong áo Yến Sở bất động.
Yến Sở hì hì mà cười, đột nhiên trên mặt hắn dâng lên tia đỏ ừng, nhỏ giọng nói: “Ta cũng thích Việt ca ca.”
Di? Tiểu bạch miêu ngạc nhiên mà mở to hai mắt, nhìn tiểu chủ nhân thẹn thùng, nguyên lai tiểu chủ nhân thích chủ nhân của tiểu hắc miêu a, trách không được luôn tìm lấy cớ qua bển, hì hì!
Nhìn thấy trong mắt tiểu bạch miêu có mờ ám, mặt Yến Sở càng đỏ hơn, dùng sức mà vuốt vuốt đầu tiểu bạch miêu.
Tiểu bạch miêu khổ não mà ngồi chồm hổm ở một bên nhìn tiểu hắc miêu lười biếng mà nằm ở trong bụi cỏ vẫn như cũ đối với mình không để ý, nó vẫn còn giận hả? Tức giận cũng lâu như vậy rồi?
Yến Việt nâng cằm, buồn cười mà nhìn tiểu bạch miêu trảo đầu, cười nói: “Sở đệ, tiểu bạch miêu của đệ tựa hồ chọc giận tiểu hắc miêu của ta, đệ xem!”
Yến Sở duỗi đầu nhìn, nhìn thấy bộ dáng ủ rũ của tiểu bạch miêu nhà mình không khỏi phì cười, “Trách không được mấy ngày nay nó ngốc ở nhà, không có khắp nơi chạy, nguyên lai tiểu hắc miêu không để ý tới nó, ha ha!”
Thính giác nhất lưu tiểu bạch miêu đương nhiên là nghe thấy âm thanh giễu cợt của chủ nhân, thật là, không giúp mình làm cho tiểu hắc miêu hồi tâm chuyển ý, lại ở chỗ này nói lời châm chọc! Chủ nhân đáng giận!
Tiểu bạch miêu nhìn tiểu hắc miêu nằm hưởng thụ ánh nắng mặt trời, như thế nào mới có thể làm cho nó cùng chính mình hòa hảo đây?
Tiểu bạch miêu gãi đầu gãi tai, đột nhiên, nhìn thấy hoa trà sang trắng ở phía trước, nhãn tình nó sáng lên, có!
Tiểu bạch miêu điên điên mà chạy đến bên cạnh hoa trà trắng, cẩn thận mà đem một đóa nở xinh đẹp nhất, thơm nhất cắn xuống.
Yến Sở cùng Yến Việt ai cũng trừng mắt to, hết sức tò mò tiểu bạch miêu muốn làm cái gì.
Chỉ thấy tiểu bạch miêu chạy đến bên cạnh tiểu hắc miêu, buông trà hoa, vươn đầu lưỡi, liếm liếm cái mũi tiểu hắc miêu.
Tiểu hắc miêu lắc lắc đầu, như trước nhắm mắt lại.
Tiểu bạch miêu có chút nổi giận, nhưng là nó lập tức lên tinh thần, lại liếm liếm cái mũi tiểu hắc miêu.
Làm gì? Tiểu hắc miêu bực mình mà mở mắt.
Tiểu bạch miêu thấy tiểu hắc miêu mơ mắt nhìn mình, hết sức mừng rỡ, vội vã đem trà hoa ngậm đến trước mặt nó, lấy lòng mà khẽ gọi .
Tiểu hắc miêu nhìn hoa trà thơm phức, lại nhìn vẻ mặt tiểu bạch miêu vừa bất an mà chờ mong, băng tuyết bắt đầu tan rã, meo meo một tiếng, cắn cổ tiểu bạch miêu một chút, sau đó ngửi ngửi đóa hoa trà, nghiêng đầu, tiếp nhận rồi lời xin lỗi của tiểu bạch miêu.
Duy trì liên tục bảy ngày cô đơn rốt cục tuyên bố chấm dứt, tiểu bạch miêu vui vẻ lăn trên mặt đất vài vòng.
Tiểu hắc miêu phác tới, hai con mèo một đen một trắng cùng lăn chung một chỗ, bắt đầu bọn họ thích nhất trò chơi.
Đóa hoa xinh đẹp trở thành mục tiêu chơi đùa của chúng nó.
Nhìn hai con mèo nhỏ vui đùa, Yến Sở cùng Yến Việt cười ha ha, hai tiểu tử kia thật sự là rất buồn cười.
“Việt ca ca, chúng ta cấp chúng nó lấy một tên có được hay không?” Yến Sở nói.
“Hảo a, gọi cái gì?”Yến Việt cười nói.
“Ngô, như vậy đi, tiểu bạch miêu kêu Việt Yến, tiểu hắc miêu kêu Sở Yến, như thế nào?”Trong mắt Yến Sở hiện lên quang mang.
Yến Việt tự tiếu phi tiếu mà nhìn chằm chằm Yến Sở trong chốc lát, đợi được Yến Sở ngượng ngùng mà gục đầu xuống, hắn mới cười gật đầu, “Hảo a! Tên không sai!”
Yến Sở cười, cười giống như hoa trà nở rộ– sáng lạn cực kỳ.
Ngày ấy, Việt lão gia trở về, phát hiện hoa trà yêu thích của mình mất đi một ít, tức giận đến chòm râu phiêu khởi, “Đứa ranh nào hái hoa trà của ta?!”
Yến Việt, Yến Việt, tiểu hắc miêu cùng tiểu bạch miêu đem ánh mắt nhìn về phía đóa hoa trà đã không còn nguyên hình dạng, sau đó lại nhìn Việt lão gia nổi trận lôi đình, không hẹn mà cùng mà rụt lui cổ, le lưỡi.
TOÀN VĂN HOÀN
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất