Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học
Chương 100: Anh chớ có chạm vào tai tôi nha! (17)
Mạc Chi Dương ngậm nĩa, ngẩng đầu liền nhìn thấy một người đàn ông mặc tây trang màu trắng, trông rất đẹp trai, nhưng khóe mi mắt lại lộ ra một cổ phong lưu.
Khi con thỏ vừa đi vào, hai mắt Bạch Khâm liền bị lỗ tai của cậu hấp dẫn, nhịn không được muốn sờ, cho nên liền đến gần: "Cậu tên là gì?"
“Oa Tư Ni Điệp.” Mạc Chi Dương cười đến thật đơn thuần, đưa nĩa vào miệng, đôi mắt hạnh xinh đẹp lấp lánh.
Sao cái tên này của cậu lại lạ thế? Con thỏ nhỏ này nhìn cũng không giống người nước ngoài, tại sao lại có tên nước ngoài, Bạch Khâm khó hiểu, đang định hỏi gì đó, đứa bé tóc bạc ở bên cạnh đột nhiên nói: "Anh Dương, bụng em đau quá, muốn đi vệ sinh."
“Sao đột nhiên lại đau bụng?” Mạc Chi Dương mặc kệ người đàn ông kia, bế Tiểu Nhiên lên: “Anh đưa em đi toilet?"
Anh Dương? Tên của cậu không phải là: Oa Tư Ni Điệp sao, Bạch Khâm có chút không ổn, đột nhiên đem bốn chữ này nối liền đọc lên: Tôi là cha của bạn sao? Bị con thỏ này chơi!
Ôm Tiểu Nhiên đi vào phòng vệ sinh, quẹo trái theo lối đi phía sau, Mạc Chi Dương ôm nhóc đến phòng đầu tiên: "Tiểu Nhiên, vào đi, ngoan!"
“Được.” Tiểu Nhiên bước vào đem cửa đóng lại.
Nhìn thấy cánh cửa đóng lại, Mạc Chi Dương thả nhẹ bước đi tới cánh cửa cuối cùng, ở đây ngăn cách thành ba phòng, phòng thứ nhất là Tiểu Nhiên vào.
Mạc Chi Dương liền đứng ở giữa phòng số hai và số ba, dùng tay trái đẩy cửa phòng số ba, nhưng lại tập trung vào phòng số hai, tay phải thò vào túi trước của bộ tây trang.
Liền nghe thấy lách cách một tiếng, phòng số hai mở ra một khe hở, lúc này Mạc Chi Dương nhấc chân trực tiếp đạp cửa, cũng đem người bên trong đá văng lui sau.
Thừa dịp cửa mở, lắc mình tiến vào, người bên trong bị đá, đang muốn đứng dậy, chợt cảm thấy cổ lành lạnh, hai tay không thể không che cổ lại, đến lời nói cũng không nói ra được.
Thu dao lại, Mạc Chi Dương cúi người lau vết máu trên mu bàn tay phải vào áo thi thể: "Đã trà trộn vào."
“Tại sao cậu biết gã ở đây?” Hệ thống có chút kinh ngạc, thoạt nhìn còn tưởng rằng cậu muốn đi tới phòng số ba.
Mạc Chi Dương nhân tiện xoay người ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại: "Nếu tao là gã, cũng sẽ trốn ở giữa, nếu chúng ta tới, bất luận là vị trí thứ nhất hay thứ ba, đều sẽ nằm dưới sự kiểm soát của gã."
Vừa mới rửa tay xong, Tiểu Nhiên đã kéo quần ra ngoài, Mạc Chi Dương ôm nhóc đi rửa tay, rời khỏi toilet, trở lại đại sảnh, liền nhìn thấy Trác Thân còn đang giằng co với Kiều Ngâm liền đi tới.
"Trác tiên sinh, tôi có chuyện muốn nói với anh.” Mạc Chi Dương cắt ngang cuộc nói chuyện của họ, đưa Tiểu Nhiên cho Trác Thân: "xin lỗi Kiều tiểu thư, chúng tôi còn có chút việc.”
Vừa nói vừa kéo Trác Thân vào góc tường: "Có người trong toilet. Chắc bọn họ đã trà trộn vào rồi, tôi đoán khi chúng ta rời đi thì có thể xảy ra chuyện."
Tiểu Nhiên sắc mặt tái nhợt nhìn hai người, đột nhiên đưa tay về phía Mạc Chi Dương: "Anh Dương ôm."
Đưa tay ra ôm lấy Tiểu Nhiên, xoa dịu người trong lòng ngực, không quên nhắc nhở: "Tốt hơn hết, hãy lên xe khác rời đi, hoặc là nghĩ cách khác, không thể như vậy được."
Không ngờ sẽ có người đi vào đây, Trác Thân gật đầu: "Vậy thì cậu đợi ở đây trước, tôi sẽ gọi điện thu xếp ngay. Có lẽ gần đây bọn họ muốn rút về nước nên muốn chó cùng rứt giậu."
Nói xong xoay người đi ra ngoài gọi điện thoại.
Vừa lúc Đàm Tổng và Kiều Tụng quay lại, biểu cảm của hai người cũng khác, ngoài sự bực tức trong mắt thì biểu cảm của Kiều Tụng vẫn được che đậy rất kỹ, còn Đàm Tổng thì lại rất hờ hững.
Tới gần cửa, quét một vòng thì thấy Dương Dương đang đứng trong góc ôm Tiểu Nhiên, bước tới cúi người hôn lên con thỏ nhỏ, sau đó là cháu trai: "Không có việc gì chứ?"
“Không có gì.” Mạc Chi Dương ngẫm lại, vẫn nên đợi đến khi trở về rồi nói, bây giờ Trác Thân đã đi thu xếp, ước chừng hắn ta cũng đã thu xếp xong xuôi.
Kiều Ngâm vừa nghĩ là mình bị hoa mắt, tại sao Đàm tiên sinh lại hôn con thỏ kia, hắn không phải là cùng Trác Thân ở bêb nhau sao?
Người này dù có ngốc đến đâu cũng có thể nhìn ra chuyện gì đang xảy ra, Kiều Ngâm chỉ cảm thấy mình bị lừa, vén váy đi tới: "Đây là chuyện gì?"
"Ừm ..." Nên tới vẫn sẽ tới, Mạc Chi Dương cảm thấy đây sẽ là một trận chiến khốc liệt, vì vậy đặt Tiểu Nhiên xuống: "Kiều tiểu thư, sao vậy? Mấy ngày nay cô không nhận được tin tức sao?"
"Cậu, sao cậu dám gạt tôi!” Kiều Ngâm vẫn luôn cho rằng có người họ Trác gì kia đoạt người đàn ông của mình, không ngờ lại là con thỏ nhỏ bình thường này.
Cả đời này chưa từng có ai dám lừa mình như vậy, ngực Kiều Ngâm phập phồng kịch liệt, đột nhiên một cái tát hướng mặt người này mà tới.
Kết quả, mới đến giữa không trung, đã bị người chặn lại.
Đàm Tổng bóp cổ tay cô, trên mặt hiện lên lửa giận: "Cô là cái thứ gì? Cô cũng dám đánh em ấy!"
Trước đây là vì muốn giữ thể diện cho Tôn gia, cũng không muốn để lại cho Tiểu Nhiên những mối nguy tiềm ẩn trong tương lai, vì vậy mới chịu đựng Kiều Ngâm, bây giờ lại dám làm trò, muốn đánh con thỏ nhỏ ngay trước mặt mình, chuyện này có còn có thể chịu đựng?
Không băm tay cô ta, còn tưởng rằng mình thực sự sợ Kiều gia sao?
"Anh! Anh ... Đàm tiên sinh, anh có biết kẻ lừa đảo này đã làm gì không? Cậu ta, cậu ta chính là đồ cặn bã!" Kiều Ngâm không ngờ lại bị người đối xử như vậy, từ nhỏ đã được cha và anh trai dỗ dành mà lớn, làm sao có thể chịu thiệt như vậy.
Mặc dù không biết tình huống ở giữa, nhưng Kiều Tụng cũng biết chuyện này không thể làm như vậy, liền đi tới hai bước: "Ngâm Nhi, đừng lộn xộn."
“Anh à, không phải thế này, là cậu ta, cậu ta lừa em!” Kiều Ngâm ủy khuất, nước mắt sắp trào ra, rõ ràng là cậu ta lừa mình, tại sao mọi người lại giúp cậu ta.
Nhìn thấy người ta khóc, Mạc Chi Dương không cam lòng chịu thua, hít mũi một cái, hốc mắt cũng ướt lên: "Thực xin lỗi, tôi là đồ cặn bã, nhưng tôi không cố ý, tôi chỉ là, chỉ sợ sợ Đàm tiên sinh sẽ bị cô cướp đi, huhuhu~"
Cảnh này trông hơi lộn xộn, tại sao một người khóc, người kia cũng khóc.
"Cậu.” Rõ ràng là lỗi của cậu ta, tại sao cậu ta cũng khóc, Kiều Ngâm tức giận giậm chân, quay đầu khóc lóc kể lể với anh trai: “Anh à, cậu ta gạt em, cậu ta gạt em!
Mạc Chi Dương bị bệnh nghề nghiệp, cúi đầu xin lỗi, khóc đến thật ủy khất: "Tôi, tôi xin lỗi! Kiều tiểu thư vẫn luôn thích Đàm tiên sinh, tôi không đẹp như Kiều tiểu thư, không có lai lịch, bởi vì tôi sợ mới làm như vậy, thực xin lỗi!"
Vào lúc này, cuối cùng cũng tìm thấy một đoá bạch liên, nên có tu dưỡng cùng kỹ năng nghề nghiệp.
Nghe được lời nói của Dương Dương, trái tim Đàm Tổng đau nhói, đem người ôm vào lòng, quay đầu cảnh cáo Kiều Ngâm: "Chuyện này tôi đã nói rõ với Kiều tiên sinh rồi, cho nên cô đừng có mà quá đáng."
Nhìn thấy anh Dương khóc, Tiểu Nhiên lo lắng nên ôm lấy chân cậu an ủi, nói: "Anh Dương đừng khóc, đừng khóc, anh Dương là tốt nhất."
Cậu và cháu ngoại trai lúc này đều đang dỗ dành một con tiểu bạch thỏ, thoạt nhìn con thỏ khóc đến nước mắt lưng tròng, cũng thật đáng thương.
Lúc này, Kiều Ngâm ngược lại đã tức giận đến nổ phổi, cũng nhịn không được mà than thở với anh trai của mình.
Cái góc này trở nên không thể giải thích được, Kiều tiên sinh dỗ dành Kiều tiểu thư, mặt khác còn có Đàm tiên sinh và đứa nhỏ Tôn gia, đều đang dõ một con nhỏ.
Cảnh tượng này thật là ngược đời, ai cũng biết là không thể xem, nhưng cũng không khỏi liếc mắt nhìn, cũng không biết con thỏ trên tay Đàm Tổng trông như thế nào, nhưng cặp tai thỏ kia, thoạt nhìn sờ vào rất tốt.
Kiều Ngâm bởi vì dùng đồ trang điểm, vì khóc nên phải quay về bổ trang, trước khi đi còn hung hăng trừng mắt nhìn con thỏ kia một cái.
Mạc Chi Dương hai mắt đỏ hoe vì khóc, giọng nói cũng có chút khàn khàn, lúc này Trác Thân đã thu xếp xong mọi việc trở về, vừa định bước vào sảnh tiệc thì đụng phải cái người gọi là cái gì mà Kiều Tụng.
Nhìn thấy hắn ta, vẻ mặt Kiều Tụng có chút ảm đạm, nắm lấy tay hắn ta: "Em, em còn nhớ tôi sao?"
“Anh là ai, không có thời gian.” Trác Thân rút tay về, đi vòng quanh anh ta, phải thu xếp để bọn họ rời đi càng sớm càng tốt, nếu không muốn xảy ra chuyện, theo tin tức, đã có không ít người mai phục trên đường.
Vừa bước vào đã thấy con thỏ mắt đỏ hoe dường như đã khóc, Đàm Tổng ở một bên vừa dỗ dành, trong lòng đánh giá: Tên tra nam này định bỏ rơi con thỏ sao? Chết tiệt!
Nhưng bây giờ không phải lúc nói mấy chuyện này, vội vàng tiếp đón: "Chuẩn bị xong rồi, chúng ta hiện tại phải nhanh chóng trở về."
“Được.” Mạc Chi Dương dụi dụi mắt, nhanh chóng bế Tiểu Nhiên lên, đi theo Trác Thân, nhìn vẻ mặt của hắn ta, hình như đã xảy ra chuyện lớn.
Đàm Tổng đi theo phía sau, chào hỏi Kiều Tụng, sau đó bốn người cùng nhau rời đi.
“Em, tại sao em lại không nhớ?” Kiều Tụng nhìn chằm chằm người đàn ông mặc tây trang màu đen đang đi phía trước, trong lòng có chút khổ sở.
“Tôi đã chuẩn bị ba chiếc xe, tất cả đều giống nhau, sẽ lái vào những thời điểm khác nhau.” Trác Thân sắp xếp ba người vào một chiếc rồi lái xe ra ngoài trước.
Nhìn thấy ba người lên xe, Trác Thân đi vòng ra xe phía sau, lên xe khởi động xe, phía sau xe còn có chuẩn bị ba mô hình người, nhìn bề ngoài giống như người thật.
Vốn dĩ chiếc đầu tiên lái ra, có hai chiếc xe theo sát sau, nhưng đột nhiên một chiếc khác lao ra, lập tức không biết chạy theo chiếc nào nữa.
Nhưng khi có người nhìn thấy chiếc xe thứ hai do Trác Thân lái, lập tức bỏ chiếc trước chạy theo chiếc phía sau.
Lần này là nhờ Trác Thân mới an toàn trở về Tôn gia, sau khi trở về, Mạc Chi Dương có chút lo lắng nên nhắn tin cho hắn ta, nhưng chỉ trong giây lát đã nói là đã trở về ký túc xá rồi, lúc này cậu mới yên tâm đi tắm rửa.
Sau khi tắm xong, lỗ tai thỏ ướt sũng, Mạc Chi Dương đi ra, liền nhìn thấy Đàm Tổng đang ngồi trên giường: "Sao anh lại ở đây? Tiểu Nhiên đâu?"
“Tiểu Nhiên ngủ rồi, anh đến xem em.” Đàm Tổng nói xong đứng lên, nhưng sắc mặt không tốt lắm, đi tới đem con thỏ ấn vào lòng: “Có phải anh đã làm em không có cảm giác an toàn?
Chuyện này?
Mạc Chi Dương cũng không thể nói, mình là bạch liên hoa nên có bệnh nghề nghiệp, đành phải kiễng chân lên, vòng tay qua cổ hắn, đưa môi lên, quản làm gì, làm liền xong việc.
Ngậm lấy đôi môi mềm mại của cậu, Đàm Tổng lần này có chút nôn nóng, muốn truyền đến cho cậu cảm giác an toàn, nói với cậu rằng hắn yêu cậu, chỉ yêu cậu.
"Ưm!” Mạc Chi Dương eo mềm nhũn, cũng mặc kệ tất cả, bổ nhào lên người hắn, hai chân kẹp chặt hắn eo, treo ở trên người hắn, dùng thanh âm mềm mại cầu hoan: “Thỏ nhỏ muốn ăn cà rốt."
"Cho con thỏ nhỏ ăn cà rối nóng nóng, được không?” Đàm Tổng xoa xoa mông cậu, mặc kệ tất cả, con thỏ nhỏ này cũng chỉ có thể là của hắn.
Khi con thỏ vừa đi vào, hai mắt Bạch Khâm liền bị lỗ tai của cậu hấp dẫn, nhịn không được muốn sờ, cho nên liền đến gần: "Cậu tên là gì?"
“Oa Tư Ni Điệp.” Mạc Chi Dương cười đến thật đơn thuần, đưa nĩa vào miệng, đôi mắt hạnh xinh đẹp lấp lánh.
Sao cái tên này của cậu lại lạ thế? Con thỏ nhỏ này nhìn cũng không giống người nước ngoài, tại sao lại có tên nước ngoài, Bạch Khâm khó hiểu, đang định hỏi gì đó, đứa bé tóc bạc ở bên cạnh đột nhiên nói: "Anh Dương, bụng em đau quá, muốn đi vệ sinh."
“Sao đột nhiên lại đau bụng?” Mạc Chi Dương mặc kệ người đàn ông kia, bế Tiểu Nhiên lên: “Anh đưa em đi toilet?"
Anh Dương? Tên của cậu không phải là: Oa Tư Ni Điệp sao, Bạch Khâm có chút không ổn, đột nhiên đem bốn chữ này nối liền đọc lên: Tôi là cha của bạn sao? Bị con thỏ này chơi!
Ôm Tiểu Nhiên đi vào phòng vệ sinh, quẹo trái theo lối đi phía sau, Mạc Chi Dương ôm nhóc đến phòng đầu tiên: "Tiểu Nhiên, vào đi, ngoan!"
“Được.” Tiểu Nhiên bước vào đem cửa đóng lại.
Nhìn thấy cánh cửa đóng lại, Mạc Chi Dương thả nhẹ bước đi tới cánh cửa cuối cùng, ở đây ngăn cách thành ba phòng, phòng thứ nhất là Tiểu Nhiên vào.
Mạc Chi Dương liền đứng ở giữa phòng số hai và số ba, dùng tay trái đẩy cửa phòng số ba, nhưng lại tập trung vào phòng số hai, tay phải thò vào túi trước của bộ tây trang.
Liền nghe thấy lách cách một tiếng, phòng số hai mở ra một khe hở, lúc này Mạc Chi Dương nhấc chân trực tiếp đạp cửa, cũng đem người bên trong đá văng lui sau.
Thừa dịp cửa mở, lắc mình tiến vào, người bên trong bị đá, đang muốn đứng dậy, chợt cảm thấy cổ lành lạnh, hai tay không thể không che cổ lại, đến lời nói cũng không nói ra được.
Thu dao lại, Mạc Chi Dương cúi người lau vết máu trên mu bàn tay phải vào áo thi thể: "Đã trà trộn vào."
“Tại sao cậu biết gã ở đây?” Hệ thống có chút kinh ngạc, thoạt nhìn còn tưởng rằng cậu muốn đi tới phòng số ba.
Mạc Chi Dương nhân tiện xoay người ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại: "Nếu tao là gã, cũng sẽ trốn ở giữa, nếu chúng ta tới, bất luận là vị trí thứ nhất hay thứ ba, đều sẽ nằm dưới sự kiểm soát của gã."
Vừa mới rửa tay xong, Tiểu Nhiên đã kéo quần ra ngoài, Mạc Chi Dương ôm nhóc đi rửa tay, rời khỏi toilet, trở lại đại sảnh, liền nhìn thấy Trác Thân còn đang giằng co với Kiều Ngâm liền đi tới.
"Trác tiên sinh, tôi có chuyện muốn nói với anh.” Mạc Chi Dương cắt ngang cuộc nói chuyện của họ, đưa Tiểu Nhiên cho Trác Thân: "xin lỗi Kiều tiểu thư, chúng tôi còn có chút việc.”
Vừa nói vừa kéo Trác Thân vào góc tường: "Có người trong toilet. Chắc bọn họ đã trà trộn vào rồi, tôi đoán khi chúng ta rời đi thì có thể xảy ra chuyện."
Tiểu Nhiên sắc mặt tái nhợt nhìn hai người, đột nhiên đưa tay về phía Mạc Chi Dương: "Anh Dương ôm."
Đưa tay ra ôm lấy Tiểu Nhiên, xoa dịu người trong lòng ngực, không quên nhắc nhở: "Tốt hơn hết, hãy lên xe khác rời đi, hoặc là nghĩ cách khác, không thể như vậy được."
Không ngờ sẽ có người đi vào đây, Trác Thân gật đầu: "Vậy thì cậu đợi ở đây trước, tôi sẽ gọi điện thu xếp ngay. Có lẽ gần đây bọn họ muốn rút về nước nên muốn chó cùng rứt giậu."
Nói xong xoay người đi ra ngoài gọi điện thoại.
Vừa lúc Đàm Tổng và Kiều Tụng quay lại, biểu cảm của hai người cũng khác, ngoài sự bực tức trong mắt thì biểu cảm của Kiều Tụng vẫn được che đậy rất kỹ, còn Đàm Tổng thì lại rất hờ hững.
Tới gần cửa, quét một vòng thì thấy Dương Dương đang đứng trong góc ôm Tiểu Nhiên, bước tới cúi người hôn lên con thỏ nhỏ, sau đó là cháu trai: "Không có việc gì chứ?"
“Không có gì.” Mạc Chi Dương ngẫm lại, vẫn nên đợi đến khi trở về rồi nói, bây giờ Trác Thân đã đi thu xếp, ước chừng hắn ta cũng đã thu xếp xong xuôi.
Kiều Ngâm vừa nghĩ là mình bị hoa mắt, tại sao Đàm tiên sinh lại hôn con thỏ kia, hắn không phải là cùng Trác Thân ở bêb nhau sao?
Người này dù có ngốc đến đâu cũng có thể nhìn ra chuyện gì đang xảy ra, Kiều Ngâm chỉ cảm thấy mình bị lừa, vén váy đi tới: "Đây là chuyện gì?"
"Ừm ..." Nên tới vẫn sẽ tới, Mạc Chi Dương cảm thấy đây sẽ là một trận chiến khốc liệt, vì vậy đặt Tiểu Nhiên xuống: "Kiều tiểu thư, sao vậy? Mấy ngày nay cô không nhận được tin tức sao?"
"Cậu, sao cậu dám gạt tôi!” Kiều Ngâm vẫn luôn cho rằng có người họ Trác gì kia đoạt người đàn ông của mình, không ngờ lại là con thỏ nhỏ bình thường này.
Cả đời này chưa từng có ai dám lừa mình như vậy, ngực Kiều Ngâm phập phồng kịch liệt, đột nhiên một cái tát hướng mặt người này mà tới.
Kết quả, mới đến giữa không trung, đã bị người chặn lại.
Đàm Tổng bóp cổ tay cô, trên mặt hiện lên lửa giận: "Cô là cái thứ gì? Cô cũng dám đánh em ấy!"
Trước đây là vì muốn giữ thể diện cho Tôn gia, cũng không muốn để lại cho Tiểu Nhiên những mối nguy tiềm ẩn trong tương lai, vì vậy mới chịu đựng Kiều Ngâm, bây giờ lại dám làm trò, muốn đánh con thỏ nhỏ ngay trước mặt mình, chuyện này có còn có thể chịu đựng?
Không băm tay cô ta, còn tưởng rằng mình thực sự sợ Kiều gia sao?
"Anh! Anh ... Đàm tiên sinh, anh có biết kẻ lừa đảo này đã làm gì không? Cậu ta, cậu ta chính là đồ cặn bã!" Kiều Ngâm không ngờ lại bị người đối xử như vậy, từ nhỏ đã được cha và anh trai dỗ dành mà lớn, làm sao có thể chịu thiệt như vậy.
Mặc dù không biết tình huống ở giữa, nhưng Kiều Tụng cũng biết chuyện này không thể làm như vậy, liền đi tới hai bước: "Ngâm Nhi, đừng lộn xộn."
“Anh à, không phải thế này, là cậu ta, cậu ta lừa em!” Kiều Ngâm ủy khuất, nước mắt sắp trào ra, rõ ràng là cậu ta lừa mình, tại sao mọi người lại giúp cậu ta.
Nhìn thấy người ta khóc, Mạc Chi Dương không cam lòng chịu thua, hít mũi một cái, hốc mắt cũng ướt lên: "Thực xin lỗi, tôi là đồ cặn bã, nhưng tôi không cố ý, tôi chỉ là, chỉ sợ sợ Đàm tiên sinh sẽ bị cô cướp đi, huhuhu~"
Cảnh này trông hơi lộn xộn, tại sao một người khóc, người kia cũng khóc.
"Cậu.” Rõ ràng là lỗi của cậu ta, tại sao cậu ta cũng khóc, Kiều Ngâm tức giận giậm chân, quay đầu khóc lóc kể lể với anh trai: “Anh à, cậu ta gạt em, cậu ta gạt em!
Mạc Chi Dương bị bệnh nghề nghiệp, cúi đầu xin lỗi, khóc đến thật ủy khất: "Tôi, tôi xin lỗi! Kiều tiểu thư vẫn luôn thích Đàm tiên sinh, tôi không đẹp như Kiều tiểu thư, không có lai lịch, bởi vì tôi sợ mới làm như vậy, thực xin lỗi!"
Vào lúc này, cuối cùng cũng tìm thấy một đoá bạch liên, nên có tu dưỡng cùng kỹ năng nghề nghiệp.
Nghe được lời nói của Dương Dương, trái tim Đàm Tổng đau nhói, đem người ôm vào lòng, quay đầu cảnh cáo Kiều Ngâm: "Chuyện này tôi đã nói rõ với Kiều tiên sinh rồi, cho nên cô đừng có mà quá đáng."
Nhìn thấy anh Dương khóc, Tiểu Nhiên lo lắng nên ôm lấy chân cậu an ủi, nói: "Anh Dương đừng khóc, đừng khóc, anh Dương là tốt nhất."
Cậu và cháu ngoại trai lúc này đều đang dỗ dành một con tiểu bạch thỏ, thoạt nhìn con thỏ khóc đến nước mắt lưng tròng, cũng thật đáng thương.
Lúc này, Kiều Ngâm ngược lại đã tức giận đến nổ phổi, cũng nhịn không được mà than thở với anh trai của mình.
Cái góc này trở nên không thể giải thích được, Kiều tiên sinh dỗ dành Kiều tiểu thư, mặt khác còn có Đàm tiên sinh và đứa nhỏ Tôn gia, đều đang dõ một con nhỏ.
Cảnh tượng này thật là ngược đời, ai cũng biết là không thể xem, nhưng cũng không khỏi liếc mắt nhìn, cũng không biết con thỏ trên tay Đàm Tổng trông như thế nào, nhưng cặp tai thỏ kia, thoạt nhìn sờ vào rất tốt.
Kiều Ngâm bởi vì dùng đồ trang điểm, vì khóc nên phải quay về bổ trang, trước khi đi còn hung hăng trừng mắt nhìn con thỏ kia một cái.
Mạc Chi Dương hai mắt đỏ hoe vì khóc, giọng nói cũng có chút khàn khàn, lúc này Trác Thân đã thu xếp xong mọi việc trở về, vừa định bước vào sảnh tiệc thì đụng phải cái người gọi là cái gì mà Kiều Tụng.
Nhìn thấy hắn ta, vẻ mặt Kiều Tụng có chút ảm đạm, nắm lấy tay hắn ta: "Em, em còn nhớ tôi sao?"
“Anh là ai, không có thời gian.” Trác Thân rút tay về, đi vòng quanh anh ta, phải thu xếp để bọn họ rời đi càng sớm càng tốt, nếu không muốn xảy ra chuyện, theo tin tức, đã có không ít người mai phục trên đường.
Vừa bước vào đã thấy con thỏ mắt đỏ hoe dường như đã khóc, Đàm Tổng ở một bên vừa dỗ dành, trong lòng đánh giá: Tên tra nam này định bỏ rơi con thỏ sao? Chết tiệt!
Nhưng bây giờ không phải lúc nói mấy chuyện này, vội vàng tiếp đón: "Chuẩn bị xong rồi, chúng ta hiện tại phải nhanh chóng trở về."
“Được.” Mạc Chi Dương dụi dụi mắt, nhanh chóng bế Tiểu Nhiên lên, đi theo Trác Thân, nhìn vẻ mặt của hắn ta, hình như đã xảy ra chuyện lớn.
Đàm Tổng đi theo phía sau, chào hỏi Kiều Tụng, sau đó bốn người cùng nhau rời đi.
“Em, tại sao em lại không nhớ?” Kiều Tụng nhìn chằm chằm người đàn ông mặc tây trang màu đen đang đi phía trước, trong lòng có chút khổ sở.
“Tôi đã chuẩn bị ba chiếc xe, tất cả đều giống nhau, sẽ lái vào những thời điểm khác nhau.” Trác Thân sắp xếp ba người vào một chiếc rồi lái xe ra ngoài trước.
Nhìn thấy ba người lên xe, Trác Thân đi vòng ra xe phía sau, lên xe khởi động xe, phía sau xe còn có chuẩn bị ba mô hình người, nhìn bề ngoài giống như người thật.
Vốn dĩ chiếc đầu tiên lái ra, có hai chiếc xe theo sát sau, nhưng đột nhiên một chiếc khác lao ra, lập tức không biết chạy theo chiếc nào nữa.
Nhưng khi có người nhìn thấy chiếc xe thứ hai do Trác Thân lái, lập tức bỏ chiếc trước chạy theo chiếc phía sau.
Lần này là nhờ Trác Thân mới an toàn trở về Tôn gia, sau khi trở về, Mạc Chi Dương có chút lo lắng nên nhắn tin cho hắn ta, nhưng chỉ trong giây lát đã nói là đã trở về ký túc xá rồi, lúc này cậu mới yên tâm đi tắm rửa.
Sau khi tắm xong, lỗ tai thỏ ướt sũng, Mạc Chi Dương đi ra, liền nhìn thấy Đàm Tổng đang ngồi trên giường: "Sao anh lại ở đây? Tiểu Nhiên đâu?"
“Tiểu Nhiên ngủ rồi, anh đến xem em.” Đàm Tổng nói xong đứng lên, nhưng sắc mặt không tốt lắm, đi tới đem con thỏ ấn vào lòng: “Có phải anh đã làm em không có cảm giác an toàn?
Chuyện này?
Mạc Chi Dương cũng không thể nói, mình là bạch liên hoa nên có bệnh nghề nghiệp, đành phải kiễng chân lên, vòng tay qua cổ hắn, đưa môi lên, quản làm gì, làm liền xong việc.
Ngậm lấy đôi môi mềm mại của cậu, Đàm Tổng lần này có chút nôn nóng, muốn truyền đến cho cậu cảm giác an toàn, nói với cậu rằng hắn yêu cậu, chỉ yêu cậu.
"Ưm!” Mạc Chi Dương eo mềm nhũn, cũng mặc kệ tất cả, bổ nhào lên người hắn, hai chân kẹp chặt hắn eo, treo ở trên người hắn, dùng thanh âm mềm mại cầu hoan: “Thỏ nhỏ muốn ăn cà rốt."
"Cho con thỏ nhỏ ăn cà rối nóng nóng, được không?” Đàm Tổng xoa xoa mông cậu, mặc kệ tất cả, con thỏ nhỏ này cũng chỉ có thể là của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất