Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học
Chương 151: ABO: Thật ra tôi là mợ của cậu! (19)
Tiêu Nghị đột nhiên lớn tiếng gầm lên, Cậu là anh hùng mà hắn ta ngưỡng mộ từ khi nhỏ, sao có thể tùy tiện bị đánh.
Một tiếng quát lớn này, Mạc Chi Dương tuy nhiên cũng giật mình, bả vai co rụt lại, hơi ngẩn ra.
Bạch Dung cũng muốn xem trò hay hay, muốn xem xem Nguyên soái đại nhân làm thế nào dạy dỗ tên tiện nhân cậy sủng sinh kiêu này!
Nhưng hai vị đương sự lại tỏ vẻ rất bình tĩnh, động tác nhất trí nhìn Tiêu Nghị ba giây rồi quay mặt đi chỗ khác, tiếp tục làm những việc mình nên làm.
"Không sao không sao, không ăn thì không ăn." Bạc Tư Ngự có vẻ bình tĩnh hơn so với hai người, đem quả nho trên người lấy xuống, "Nếu không ăn nữa thì chúng ta đi nghỉ ngơi một chút, được không?"
Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên bị đánh, đã quen rồi.
"Ừm, có hơi mệt." Mạc Chi Dương cũng không quan tâm, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên đánh hắn, cũng không có cảm thấy có gì lạ.
Tiêu Nghị khó thở, sải bước đi lên, liền muốn túm người nọ xuống, "Mạc Chi Dương!"
Ngay khi tay vừa duỗi ra, liền bị Bạc Tư Ngự bắt lấy cổ tay, lạnh lùng nói: "Quỳ xuống."
"Cậu!" Tiêu Nghị cố gắng rút tay về, nhưng lại bị giữ chặt, hàm răng đều bị cắn tới xuất huyết.
Mối quan hệ giữa bọn họ, Mạc Chi Dương không muốn dính líu tới, vì vậy cậu vỗ vỗ ngực hắn, "Em ra ngoài đi dạo một chút, đi dạo tốt cho thai nhi, anh có thể tự tìm hiểu."
Nói xong, bò ra khỏi lòng ngực của hắn, chuyện giữa bọn họ, cậu cũng lười trộn lẫn mọi thứ với nhau, hắn ở đây vậy thì giao cho hắn giải quyết, đó là cháu ngoại trai của hắn, cậu cũng không muốn phí thời gian dạy dỗ nó.
Bạch Dung ở một bên thấy cậu chuẩn bị rời đi, vậy mà lại chủ động đề nghị, "Em cùng mợ đi dạo một chút."
Mạc Chi Dương liếc cậu ta một cái, nụ cười ôn nhu không biết che giấu cái gì, nhưng cũng không có từ chối, gật gật đầu, duỗi tay tới trước mặt cậu ta, "Được nha, cậu đi cùng tôi."
"Được." Bạch Dung thuận thế đỡ lấy cánh tay của cậu, hơi cụp mắt xuống, che đi ánh mắt của mình.
Sau khi hai người đi ra ngoài, Bạc Tư Ngự mới ngồi thẳng dậy, lạnh lùng nhìn người đang đứng trước mặt mình, hừ lạnh một tiếng: "Quỳ xuống!"
Tiêu Nghị do dự vài giây, sau đó ngoan ngoãn quỳ xuống, thẳng lưng, khóe miệng mím lại.
Vẻ mặt không phục này khiến Bạc Tư Ngự không vui, "Tôi ở trước mặt em ấy đều phải ngoan ngoãn quỳ xuống, vậy mà cháu lại dám mắng em ấy, lỡ làm em ấy sợ hãi thì phải làm sao?"
Nhìn vẻ mặt hoảng sợ khó tin của hắn ta, cũng không giải thích gì nhiều.
"Biết sai chưa?" Bạc Tư Ngự nheo hai mắt lại, giọng điệu mang theo cảnh cáo.
Tiêu Nghị ngẩng đầu lên, nhìn người Cậu hoàn toàn xa lạ trước mặt, rõ ràng trước đây không phải như vậy, từ nhỏ đến lớn, Cậu trong ấn tượng của hắn ta đều là anh hùng.
Tại sao lại trở nên như vậy, nghiến răng nghiến lợi, "Cháu không biết mình sai ở đâu, Mạc Chi Dương câu dẫn người, mang thai đứa nhỏ, bây giờ còn cậy sủng sinh kiêu, cháu chỉ muốn thay Cậu dạy cho cậu ta một bài học."
"Đến lượt cháu dạy em ấy sao? "Bạc Tư Ngự hạ giọng, nhưng cơn tức giận vẫn chưa giảm đi phân nửa "Tôi khó khăn cầu xin em ấy, rốt cuộc cũng có một đứa con, nếu cháu dám làm em ấy sợ, Tiêu gia của cháu, tôi cũng không cho nhiều mặt mũi như vậy."
Cái gì! Cầu có con với Mạc Chi Dương?
Vẻ mặt của Tiêu Nghị dại ra, giống như không ý thức được lời hắn nói có ý gì, "Cậu, người? Người cầu xin cậu ta có con?"
"Phí lời!" Vừa nói đến chuyện này Bạc Tư Ngự liền tức giận, cầu nhiều vị diện như vậy, cuối cùng cũng có một đứa, nếu ai dám động tới đứa bé này, hắn liền đem người đó băm thành thịt vụn cho chó ăn.
Sau đó đem người đó xóa bỏ hoàn toàn, khiến người đó hoàn toàn biến mất khỏi hàng ngàn vị diện.
Bọn họ không phải chỉ mới gặp nhau một lần sao? Cậu đây là nhất kiến chung tình với Mạc Chi Dương? Sao có thể, có bao nhiêu Omega từ các gia tộc nổi tiếng đang khóc lóc kêu gào đòi gả cho Cậu của mình.
Làm sao Cậu có thể nhìn trúng một kẻ tầm thường như Mạc Chi Dương được.
Nhìn người đang quỳ trên mặt đất, Bạc Tư Ngự cảm thấy trong lòng thả lỏng một chút, tối hôm qua quỳ lâu như vậy, đầu gối hơi đau, vậy cháu cũng quỳ cho tôi.
Mạc Chi Dương được cậu ta dìu ra khỏi nhà chính, dẫn theo quản gia chậm rãi đi ra vườn sau.
Để ý thấy cánh tay của cậu ta đang đỡ mình hơi run rẩy, liền đoán rằng cậu ta nhất định rất tức giận, hẳn là nên tức giận, ngày hôm qua đính hôn bị cậu phá rối, hôm nay lại bắt bọn họ gọi mình là mợ.
Nghĩ lại vẫn cảm thấy sảng khoái.
"Cậu không cảm thấy ngạc nhiên sao, vì sao tôi lại đột nhiên với được Bạc Tư Ngự?" Mạc Chi Dương chậm rãi đi, đi từng bước dọc theo hành lang của nhà chính.
Bạch Dung hơi cúi đầu, khóe miệng tươi cười trả lời: "Không có gì ngạc nhiên, Nguyên soái đại nhân thích ai, đều có thể ." Cho nên, cũng có thể thích tôi.
Quản gia phía trước nghe vậy liền nhướng mày, hai vị này đều không phải là người tốt lành gì.
"Có muốn biết, tôi đã dùng phương pháp gì để quyến rũ Bạc Tư Ngự không?" Mạc Chi Dương đột nhiên đứng dậy, tiến đến bên tai cậu ta thấp giọng hỏi.
Bạch Dung trong lòng nhảy dựng, tuy rằng rất tò mò, nhưng ngẫm lại cậu cũng không có lòng tốt nói cho mình biết, nói không chừng trong nháy mắt sẽ đến trước mặt Tiêu Nghị khua môi múa mép, lắc đầu, tránh khỏi cạm bẫy, "Không muốn."
Cậu ta không muốn biết, Mạc Chi Dương đột nhiên cảm thấy buồn chán, bắt đầu phàn nàn, "Bạc Tư Ngự cái người này, thật là vừa hư vừa dâm đãng, suốt ngày trà khí trà lí*."
(*) nguyên văn đây: 真的 是 又 又 色 , 整天 还 茶 里 茶 气, tôi cũng không biết nghĩa là gì. Chỉ đăng tại Wattpad và WordPress chính chủ Huyết Vũ_TDiHn99!
Quản gia đi ở phía trước, nghe được lời này, chân mềm nhũn, suýt chút nữa té ngã: Chết tiệt, tiểu tử này cũng quá dữ tợn đi, chưa từng có ai phun tào Nguyên soái như thế, còn nói như đúng rồi vậy!
Nghe cậu oán giận lải nhải, đến tai Bạch Dung lại thành khoe khoang.
Cậu ta thực sự nghĩ không ra, người như Mạc Chi Dương, diện mạo cũng không phải khuynh quốc khuynh thành, tính tình còn không tốt, cho đến nay, cậu ta đã nhìn thấy cậu động thủ đánh Nguyên soái đại nhân hai lần.
Chẳng lẽ Nguyên soái đại nhân là kẻ cuồng chịu ngược?
Thấy bộ dáng suy nghĩ của cậu ta, Mạc Chi Dương tiếp tục thêm mắm dặm muối, "Bằng không cậu cho rằng tôi làm thế nào để câu dẫn anh ấy, loại người này ba ngày không đánh đã leo lên nóc nhà lật ngói, thấy lần nào đánh lần đó là được rồi."
Quản gia lại thiếu chút nữa không cẩn thận trượt chân.
Chuyện này cũng quá kỳ quái đi!
Bạch Dung không ngờ rằng vị Nguyên soái đại nhân này, trông có vẻ uy nghiêm cấm dục, vậy mà thực ra lại là một kẻ cuồng chịu ngược!
Cẩn thận ngẫm lại, xem ra thật sự đã xảy ra chuyện này, tại lễ đính hôn ngày hôm qua, Mạc Chi Dương trước mặt mọi người hung hăng tát hắn một cái, hôm nay vết bàn tay còn chưa biến mất, lại bị tát thêm một cái, hơn nữa Nguyên soái đại nhân cũng không tức giận, thật thần kì.
Lại nghĩ đến những gì Tiêu Nghị nói lúc trước, nhiều gia tộc nổi tiếng muốn đem Omega gả cho Nguyên soái đại nhân nhưng đều không thành công, chẳng lẽ là bởi vì các Omega đó quá mức ôn nhu?
Nguyên soái đại nhân thích thô bạo? Lại nghĩ đến Mạc Chi Dương, toàn thân trên dưới, ngoại trừ tin tức tố có mùi vị kẹo sữa dâu tây ra, dường như đặc điểm duy nhất chỉ có tính tình lớn.
Tóm lại mọi chuyện, có vẻ là sự thật?
Nhìn bộ dáng tự hỏi của cậu ta, Mạc Chi Dương ngầm hiểu gật gật đầu, nếu cậu ta tin lời của cậu, sau đó thực sự đi đánh Bạc Tư Ngự một trận.
Cảnh đó nhất định rất đặc sắc!
Vì vậy, Mạc Chi Dương gây chuyện lại tiếp tục đi tới, ghé vào tai Bạch Dung, nói nhỏ với cậu ta: "Thật ra, Bạc Tư Ngự nói với tôi rằng anh ấy thích những thứ tương phản, chẳng hạn như vẻ đáng yêu bên ngoài của tôi, nhưng đánh người lại rất tàn nhẫn, ví như nhìn yếu ớt, nhưng đánh người tàn nhẫn, tốt nhất một cái tát đánh anh ấy chảy máu, mới sảng khoái!"
Hệ thống lại lần nữa tin tưởng một chuyện, ký chủ này: Không gì không làm được, làm việc này là giỏi nhất.
Xem xét tất cả các tình huống, dường như là sự thật.
Bạch Dung nữa tin nữa ngờ, nhưng lại giả vờ như không quan tâm, "Mợ, ngài nói với tôi những chuyện này có vẻ không ổn."
Đôi mắt của người này tràn đầy hưng phấn, lại còn giả vờ, Mạc Chi Dương nhìn cậu ta như một kẻ ngốc, lắc đầu, khoe ra nói: "Đáng tiếc, bây giờ tôi đang mang thai đứa con của anh ấy, tôi là mợ của cậu, sau khi kết hôn với anh ấy, tôi trở thành Nguyên soái phu nhân, nghĩ đến việc đối phó với những người được gọi là tai to mặt lớn, danh môn vọng tộc, còn cảm thấy hơi mệt đó."
Nói xong còn cố ý ở trước mặt cậu ta sờ lên cái bụng hơi nhô lên của mình, dù biết cái này chẳng qua là do mình ăn no.
Đầu tiên dạy phương pháp, cho bạn hy vọng, sau đó kích thích khiến bạn ghen tị, và kết quả cuối cùng không cần nói cũng biết.
Mạc Chi Dương đối với việc kiểm soát bản chất con người luôn thành thạo như thế.
"Vậy ngài phải nghỉ ngơi cho tốt." Bạch Dung cười làm lành, vẻ mặt cũng không có gì sai.
Hai người giống như đang đi dạo rất hòa hợp, họ từ hành lang của nhà chính đi đến đây, lọt vào mắt là một cánh đồng hoa hướng dương rộng lớn ở khu vườn sau nhà.
Diện tích rất lớn, tất cả những nơi ở sân sau đều được sử dụng để trồng hoa hướng dương.
Có thể là bởi vì được chăm sóc tốt, cho nên tiết trời cuối thu lớn như vậy, vậy mà còn có lác đác vài đóa hoa hé mở, hướng về phía ánh mặt trời ấm áp.
Trong đầu đột nhiên nghĩ đến trước đây, mình oán giận hắn dùng hoa hồng để tỏ tình, mà mình lại thích hoa hướng dương.
Đàm Tổng liền nói với cậu: Sau này nơi chúng ta sống, anh sẽ trồng rất nhiều rất nhiều hoa hướng dương.
Một vườn này thực sự là rất nhiều.
"Là ai trồng những cái này?" Mạc Chi Dương giả vờ không chút để ý quét tầm mắt qua cánh đồng hoa.
Quản gia hơi cúi đầu đáp: "Là do thiếu gia trồng, hàng năm đều sẽ đổi."
"Ồ." Mạc Chi Dương thản nhiên đáp một tiếng, xoay người muốn đi trở về.
Mới đi có một chút tại sao lại phải đi về?
Trong lòng Bạch Dung kinh ngạc, cũng không dám hỏi, liền đỡ cậu trở về, nhưng tốc độ trở về hiển nhiên còn nhanh hơn lúc đi ra.
Việc dạy dỗ bên kia vẫn chưa kết thúc, Tiêu Nghị vẫn đang quỳ, còn Bạc Tư Ngự thì đang ngồi trên ghế sô pha.
Nghe thấy tiếng bước chân, Bạc Tư Ngự từ trên ghế sô pha đứng lên, thấy Tiêu Nghị cũng muốn đứng lên, liền quát lớn, "Quỳ xuống!"
"Vâng." Không có cách nào, Tiêu Nghị chỉ có thể quỳ lại.
Bạc Tư Ngự thấy bước chân của cậu có chút nhanh, trong lòng chợt căng thẳng, bước nhanh vòng qua ghế sô pha, đi đến ôm chầm lấy cậu, "Sao lại đi nhanh như vậy? Nếu không cẩn thận vấp ngã thì phải làm sao đây hả?"
"Không sao đâu, chỉ là có chút nhớ anh." Mạc Chi Dương vùi mặt vào ngực hắn, không thể nói rõ cảm xúc trong lòng là gì, theo lý mà nói, mỗi NPC qua vị diện khác sẽ bị thanh trừ ký ức, nhưng hắn vẫn còn nhớ rõ những gì mình nói.
Người đàn ông này, mặc dù đôi khi rất chó còn rất trà xanh, nhưng....
Bạc Tư Ngự không biết tại sao cậu lại đột nhiên như vậy, vỗ nhẹ vào lưng cậu để trấn an, nhẹ nhàng nói: "Được được, nếu có chuyện gì không vui thì cứ nói ra, ở trước mặt anh không cần nhẫn nhịn."
Nói xong, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn thoáng qua Bạch Dung, bạch liên hoa này làm cho Dương Dương không vui sao?
Bạch Dung cúi đầu không dám nhìn hắn, chỉ cảm giác được có một ánh mắt nhìn khắp nơi trên người mình, nhưng ngoài Mạc Chi Dương ra thì chính là Nguyên soái đại nhân, chẳng lẽ Nguyên soái đại nhân thật sự có hứng thú với mình sao?
Thấy cậu ta không có gì khác thường, hẳn cũng không dám động thủ với Dương Dương, vòng tay qua ôm lấy cậu vuốt lưng, "Sao vậy?"
Mạc Chi Dương há miệng thở dốc, muốn nói ra sự thật.
Một tiếng quát lớn này, Mạc Chi Dương tuy nhiên cũng giật mình, bả vai co rụt lại, hơi ngẩn ra.
Bạch Dung cũng muốn xem trò hay hay, muốn xem xem Nguyên soái đại nhân làm thế nào dạy dỗ tên tiện nhân cậy sủng sinh kiêu này!
Nhưng hai vị đương sự lại tỏ vẻ rất bình tĩnh, động tác nhất trí nhìn Tiêu Nghị ba giây rồi quay mặt đi chỗ khác, tiếp tục làm những việc mình nên làm.
"Không sao không sao, không ăn thì không ăn." Bạc Tư Ngự có vẻ bình tĩnh hơn so với hai người, đem quả nho trên người lấy xuống, "Nếu không ăn nữa thì chúng ta đi nghỉ ngơi một chút, được không?"
Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên bị đánh, đã quen rồi.
"Ừm, có hơi mệt." Mạc Chi Dương cũng không quan tâm, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên đánh hắn, cũng không có cảm thấy có gì lạ.
Tiêu Nghị khó thở, sải bước đi lên, liền muốn túm người nọ xuống, "Mạc Chi Dương!"
Ngay khi tay vừa duỗi ra, liền bị Bạc Tư Ngự bắt lấy cổ tay, lạnh lùng nói: "Quỳ xuống."
"Cậu!" Tiêu Nghị cố gắng rút tay về, nhưng lại bị giữ chặt, hàm răng đều bị cắn tới xuất huyết.
Mối quan hệ giữa bọn họ, Mạc Chi Dương không muốn dính líu tới, vì vậy cậu vỗ vỗ ngực hắn, "Em ra ngoài đi dạo một chút, đi dạo tốt cho thai nhi, anh có thể tự tìm hiểu."
Nói xong, bò ra khỏi lòng ngực của hắn, chuyện giữa bọn họ, cậu cũng lười trộn lẫn mọi thứ với nhau, hắn ở đây vậy thì giao cho hắn giải quyết, đó là cháu ngoại trai của hắn, cậu cũng không muốn phí thời gian dạy dỗ nó.
Bạch Dung ở một bên thấy cậu chuẩn bị rời đi, vậy mà lại chủ động đề nghị, "Em cùng mợ đi dạo một chút."
Mạc Chi Dương liếc cậu ta một cái, nụ cười ôn nhu không biết che giấu cái gì, nhưng cũng không có từ chối, gật gật đầu, duỗi tay tới trước mặt cậu ta, "Được nha, cậu đi cùng tôi."
"Được." Bạch Dung thuận thế đỡ lấy cánh tay của cậu, hơi cụp mắt xuống, che đi ánh mắt của mình.
Sau khi hai người đi ra ngoài, Bạc Tư Ngự mới ngồi thẳng dậy, lạnh lùng nhìn người đang đứng trước mặt mình, hừ lạnh một tiếng: "Quỳ xuống!"
Tiêu Nghị do dự vài giây, sau đó ngoan ngoãn quỳ xuống, thẳng lưng, khóe miệng mím lại.
Vẻ mặt không phục này khiến Bạc Tư Ngự không vui, "Tôi ở trước mặt em ấy đều phải ngoan ngoãn quỳ xuống, vậy mà cháu lại dám mắng em ấy, lỡ làm em ấy sợ hãi thì phải làm sao?"
Nhìn vẻ mặt hoảng sợ khó tin của hắn ta, cũng không giải thích gì nhiều.
"Biết sai chưa?" Bạc Tư Ngự nheo hai mắt lại, giọng điệu mang theo cảnh cáo.
Tiêu Nghị ngẩng đầu lên, nhìn người Cậu hoàn toàn xa lạ trước mặt, rõ ràng trước đây không phải như vậy, từ nhỏ đến lớn, Cậu trong ấn tượng của hắn ta đều là anh hùng.
Tại sao lại trở nên như vậy, nghiến răng nghiến lợi, "Cháu không biết mình sai ở đâu, Mạc Chi Dương câu dẫn người, mang thai đứa nhỏ, bây giờ còn cậy sủng sinh kiêu, cháu chỉ muốn thay Cậu dạy cho cậu ta một bài học."
"Đến lượt cháu dạy em ấy sao? "Bạc Tư Ngự hạ giọng, nhưng cơn tức giận vẫn chưa giảm đi phân nửa "Tôi khó khăn cầu xin em ấy, rốt cuộc cũng có một đứa con, nếu cháu dám làm em ấy sợ, Tiêu gia của cháu, tôi cũng không cho nhiều mặt mũi như vậy."
Cái gì! Cầu có con với Mạc Chi Dương?
Vẻ mặt của Tiêu Nghị dại ra, giống như không ý thức được lời hắn nói có ý gì, "Cậu, người? Người cầu xin cậu ta có con?"
"Phí lời!" Vừa nói đến chuyện này Bạc Tư Ngự liền tức giận, cầu nhiều vị diện như vậy, cuối cùng cũng có một đứa, nếu ai dám động tới đứa bé này, hắn liền đem người đó băm thành thịt vụn cho chó ăn.
Sau đó đem người đó xóa bỏ hoàn toàn, khiến người đó hoàn toàn biến mất khỏi hàng ngàn vị diện.
Bọn họ không phải chỉ mới gặp nhau một lần sao? Cậu đây là nhất kiến chung tình với Mạc Chi Dương? Sao có thể, có bao nhiêu Omega từ các gia tộc nổi tiếng đang khóc lóc kêu gào đòi gả cho Cậu của mình.
Làm sao Cậu có thể nhìn trúng một kẻ tầm thường như Mạc Chi Dương được.
Nhìn người đang quỳ trên mặt đất, Bạc Tư Ngự cảm thấy trong lòng thả lỏng một chút, tối hôm qua quỳ lâu như vậy, đầu gối hơi đau, vậy cháu cũng quỳ cho tôi.
Mạc Chi Dương được cậu ta dìu ra khỏi nhà chính, dẫn theo quản gia chậm rãi đi ra vườn sau.
Để ý thấy cánh tay của cậu ta đang đỡ mình hơi run rẩy, liền đoán rằng cậu ta nhất định rất tức giận, hẳn là nên tức giận, ngày hôm qua đính hôn bị cậu phá rối, hôm nay lại bắt bọn họ gọi mình là mợ.
Nghĩ lại vẫn cảm thấy sảng khoái.
"Cậu không cảm thấy ngạc nhiên sao, vì sao tôi lại đột nhiên với được Bạc Tư Ngự?" Mạc Chi Dương chậm rãi đi, đi từng bước dọc theo hành lang của nhà chính.
Bạch Dung hơi cúi đầu, khóe miệng tươi cười trả lời: "Không có gì ngạc nhiên, Nguyên soái đại nhân thích ai, đều có thể ." Cho nên, cũng có thể thích tôi.
Quản gia phía trước nghe vậy liền nhướng mày, hai vị này đều không phải là người tốt lành gì.
"Có muốn biết, tôi đã dùng phương pháp gì để quyến rũ Bạc Tư Ngự không?" Mạc Chi Dương đột nhiên đứng dậy, tiến đến bên tai cậu ta thấp giọng hỏi.
Bạch Dung trong lòng nhảy dựng, tuy rằng rất tò mò, nhưng ngẫm lại cậu cũng không có lòng tốt nói cho mình biết, nói không chừng trong nháy mắt sẽ đến trước mặt Tiêu Nghị khua môi múa mép, lắc đầu, tránh khỏi cạm bẫy, "Không muốn."
Cậu ta không muốn biết, Mạc Chi Dương đột nhiên cảm thấy buồn chán, bắt đầu phàn nàn, "Bạc Tư Ngự cái người này, thật là vừa hư vừa dâm đãng, suốt ngày trà khí trà lí*."
(*) nguyên văn đây: 真的 是 又 又 色 , 整天 还 茶 里 茶 气, tôi cũng không biết nghĩa là gì. Chỉ đăng tại Wattpad và WordPress chính chủ Huyết Vũ_TDiHn99!
Quản gia đi ở phía trước, nghe được lời này, chân mềm nhũn, suýt chút nữa té ngã: Chết tiệt, tiểu tử này cũng quá dữ tợn đi, chưa từng có ai phun tào Nguyên soái như thế, còn nói như đúng rồi vậy!
Nghe cậu oán giận lải nhải, đến tai Bạch Dung lại thành khoe khoang.
Cậu ta thực sự nghĩ không ra, người như Mạc Chi Dương, diện mạo cũng không phải khuynh quốc khuynh thành, tính tình còn không tốt, cho đến nay, cậu ta đã nhìn thấy cậu động thủ đánh Nguyên soái đại nhân hai lần.
Chẳng lẽ Nguyên soái đại nhân là kẻ cuồng chịu ngược?
Thấy bộ dáng suy nghĩ của cậu ta, Mạc Chi Dương tiếp tục thêm mắm dặm muối, "Bằng không cậu cho rằng tôi làm thế nào để câu dẫn anh ấy, loại người này ba ngày không đánh đã leo lên nóc nhà lật ngói, thấy lần nào đánh lần đó là được rồi."
Quản gia lại thiếu chút nữa không cẩn thận trượt chân.
Chuyện này cũng quá kỳ quái đi!
Bạch Dung không ngờ rằng vị Nguyên soái đại nhân này, trông có vẻ uy nghiêm cấm dục, vậy mà thực ra lại là một kẻ cuồng chịu ngược!
Cẩn thận ngẫm lại, xem ra thật sự đã xảy ra chuyện này, tại lễ đính hôn ngày hôm qua, Mạc Chi Dương trước mặt mọi người hung hăng tát hắn một cái, hôm nay vết bàn tay còn chưa biến mất, lại bị tát thêm một cái, hơn nữa Nguyên soái đại nhân cũng không tức giận, thật thần kì.
Lại nghĩ đến những gì Tiêu Nghị nói lúc trước, nhiều gia tộc nổi tiếng muốn đem Omega gả cho Nguyên soái đại nhân nhưng đều không thành công, chẳng lẽ là bởi vì các Omega đó quá mức ôn nhu?
Nguyên soái đại nhân thích thô bạo? Lại nghĩ đến Mạc Chi Dương, toàn thân trên dưới, ngoại trừ tin tức tố có mùi vị kẹo sữa dâu tây ra, dường như đặc điểm duy nhất chỉ có tính tình lớn.
Tóm lại mọi chuyện, có vẻ là sự thật?
Nhìn bộ dáng tự hỏi của cậu ta, Mạc Chi Dương ngầm hiểu gật gật đầu, nếu cậu ta tin lời của cậu, sau đó thực sự đi đánh Bạc Tư Ngự một trận.
Cảnh đó nhất định rất đặc sắc!
Vì vậy, Mạc Chi Dương gây chuyện lại tiếp tục đi tới, ghé vào tai Bạch Dung, nói nhỏ với cậu ta: "Thật ra, Bạc Tư Ngự nói với tôi rằng anh ấy thích những thứ tương phản, chẳng hạn như vẻ đáng yêu bên ngoài của tôi, nhưng đánh người lại rất tàn nhẫn, ví như nhìn yếu ớt, nhưng đánh người tàn nhẫn, tốt nhất một cái tát đánh anh ấy chảy máu, mới sảng khoái!"
Hệ thống lại lần nữa tin tưởng một chuyện, ký chủ này: Không gì không làm được, làm việc này là giỏi nhất.
Xem xét tất cả các tình huống, dường như là sự thật.
Bạch Dung nữa tin nữa ngờ, nhưng lại giả vờ như không quan tâm, "Mợ, ngài nói với tôi những chuyện này có vẻ không ổn."
Đôi mắt của người này tràn đầy hưng phấn, lại còn giả vờ, Mạc Chi Dương nhìn cậu ta như một kẻ ngốc, lắc đầu, khoe ra nói: "Đáng tiếc, bây giờ tôi đang mang thai đứa con của anh ấy, tôi là mợ của cậu, sau khi kết hôn với anh ấy, tôi trở thành Nguyên soái phu nhân, nghĩ đến việc đối phó với những người được gọi là tai to mặt lớn, danh môn vọng tộc, còn cảm thấy hơi mệt đó."
Nói xong còn cố ý ở trước mặt cậu ta sờ lên cái bụng hơi nhô lên của mình, dù biết cái này chẳng qua là do mình ăn no.
Đầu tiên dạy phương pháp, cho bạn hy vọng, sau đó kích thích khiến bạn ghen tị, và kết quả cuối cùng không cần nói cũng biết.
Mạc Chi Dương đối với việc kiểm soát bản chất con người luôn thành thạo như thế.
"Vậy ngài phải nghỉ ngơi cho tốt." Bạch Dung cười làm lành, vẻ mặt cũng không có gì sai.
Hai người giống như đang đi dạo rất hòa hợp, họ từ hành lang của nhà chính đi đến đây, lọt vào mắt là một cánh đồng hoa hướng dương rộng lớn ở khu vườn sau nhà.
Diện tích rất lớn, tất cả những nơi ở sân sau đều được sử dụng để trồng hoa hướng dương.
Có thể là bởi vì được chăm sóc tốt, cho nên tiết trời cuối thu lớn như vậy, vậy mà còn có lác đác vài đóa hoa hé mở, hướng về phía ánh mặt trời ấm áp.
Trong đầu đột nhiên nghĩ đến trước đây, mình oán giận hắn dùng hoa hồng để tỏ tình, mà mình lại thích hoa hướng dương.
Đàm Tổng liền nói với cậu: Sau này nơi chúng ta sống, anh sẽ trồng rất nhiều rất nhiều hoa hướng dương.
Một vườn này thực sự là rất nhiều.
"Là ai trồng những cái này?" Mạc Chi Dương giả vờ không chút để ý quét tầm mắt qua cánh đồng hoa.
Quản gia hơi cúi đầu đáp: "Là do thiếu gia trồng, hàng năm đều sẽ đổi."
"Ồ." Mạc Chi Dương thản nhiên đáp một tiếng, xoay người muốn đi trở về.
Mới đi có một chút tại sao lại phải đi về?
Trong lòng Bạch Dung kinh ngạc, cũng không dám hỏi, liền đỡ cậu trở về, nhưng tốc độ trở về hiển nhiên còn nhanh hơn lúc đi ra.
Việc dạy dỗ bên kia vẫn chưa kết thúc, Tiêu Nghị vẫn đang quỳ, còn Bạc Tư Ngự thì đang ngồi trên ghế sô pha.
Nghe thấy tiếng bước chân, Bạc Tư Ngự từ trên ghế sô pha đứng lên, thấy Tiêu Nghị cũng muốn đứng lên, liền quát lớn, "Quỳ xuống!"
"Vâng." Không có cách nào, Tiêu Nghị chỉ có thể quỳ lại.
Bạc Tư Ngự thấy bước chân của cậu có chút nhanh, trong lòng chợt căng thẳng, bước nhanh vòng qua ghế sô pha, đi đến ôm chầm lấy cậu, "Sao lại đi nhanh như vậy? Nếu không cẩn thận vấp ngã thì phải làm sao đây hả?"
"Không sao đâu, chỉ là có chút nhớ anh." Mạc Chi Dương vùi mặt vào ngực hắn, không thể nói rõ cảm xúc trong lòng là gì, theo lý mà nói, mỗi NPC qua vị diện khác sẽ bị thanh trừ ký ức, nhưng hắn vẫn còn nhớ rõ những gì mình nói.
Người đàn ông này, mặc dù đôi khi rất chó còn rất trà xanh, nhưng....
Bạc Tư Ngự không biết tại sao cậu lại đột nhiên như vậy, vỗ nhẹ vào lưng cậu để trấn an, nhẹ nhàng nói: "Được được, nếu có chuyện gì không vui thì cứ nói ra, ở trước mặt anh không cần nhẫn nhịn."
Nói xong, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn thoáng qua Bạch Dung, bạch liên hoa này làm cho Dương Dương không vui sao?
Bạch Dung cúi đầu không dám nhìn hắn, chỉ cảm giác được có một ánh mắt nhìn khắp nơi trên người mình, nhưng ngoài Mạc Chi Dương ra thì chính là Nguyên soái đại nhân, chẳng lẽ Nguyên soái đại nhân thật sự có hứng thú với mình sao?
Thấy cậu ta không có gì khác thường, hẳn cũng không dám động thủ với Dương Dương, vòng tay qua ôm lấy cậu vuốt lưng, "Sao vậy?"
Mạc Chi Dương há miệng thở dốc, muốn nói ra sự thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất