Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học
Chương 167: Đại thần mỗi ngày đều cập nhật và cuộc sống hàng ngày của tôi (5)
Hàn Tĩnh Bạch nghịch thiên* xé nát hư không đi đến thế giới này, tiên lực chỉ còn lại một phần ba, nhưng cảnh tượng vừa rồi chắc chắn không có nhìn lầm.
(*) Làm trái ý trời.
Lúc trước, Dương Dương bị cưỡng bức* nên chỉ có thể tự bạo, lúc này đây mất mà tìm lại được, chỉ muốn bảo vệ cậu cho thật tốt, giúp cậu muốn làm gì thì làm.
(*) Gốc "逼的阳阳只能自爆", "逼的" hai từ này nghĩa là bị ép, bức. Nhưng nối lại cả câu thì là bị cưỡng bức, không biết edit có đúng k.
Cảnh tượng vừa rồi quá mức kinh hãi, Hàn Tĩnh Bạch cũng không nhịn được mà khóa chặt cậu trong lòng ngực, thì thào gọi một tiếng: "Dương Dương."
"Haizz." Mạc Chi Dương có thể cảm giác được hắn không bình thường, cánh tay đang run rẩy, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn an ủi, "Em sẽ bảo vệ anh, đừng sợ."
Bản thân hắn là Tiên Đế cao cao tại thượng, vậy mà lại muốn Dương Dương tới bảo vệ?
*HV: Lúc xưng là Chủ thần lúc lại xưng Tiên Đế, cuối cùng ông dà này là cái quái gì thế?
Nhưng cũng không phụ lòng tốt của cậu, Hàn Tĩnh Bạch cười khẽ trả lời: "Được a." Ngay sau đó xoắn một sợi tóc dài, dùng sợi tóc buộc chặt ở cổ tay cậu, "Nếu có thể quấn lấy em đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không chia lìa, như vậy là tốt nhất."
"Vốn nên như vậy." Mạc Chi Dương chuyển động cổ tay, màu đen quấn quanh cổ tay cũng rất đẹp mắt, tên gia hoả này đi theo đến nhiều vị diện như vậy còn ngại chưa đủ sao?
Hàn Tĩnh Bạch cười cũng không nói lời nào, làm sao mà đủ đây? Ôm người vào lòng, "Ngủ đi, Dương Dương."
Nháo đến bây giờ lại có chút buồn ngủ, Mạc Chi Dương ăn vạ trong lòng ngực hắn, "Được."
"Ngủ đi." Hàn Tĩnh Bạch vỗ nhẹ lưng cậu, dỗ người ngủ.
Đường đường là Tiên Đế, vậy mà lại bỏ uy nghiêm ngày xưa xuống chỉ để có thể ôm cậu một cái, địa vị tối cao là giả, chỉ có người trong lòng ngực mới là thật.
Sáng hôm sau, Hàn Tĩnh Bạch dậy sớm tắm rửa xong mới đi kêu cậu dậy, "Dương Dương, dậy thôi, qua giờ ăn sáng thì không tốt đâu?"
Vừa nhắc tới bữa sáng, Mạc Chi Dương đột ngột ngồi dậy, nhưng lại cảm thấy buồn ngủ, muốn nằm xuống lần nữa, nhưng Hàn Tĩnh Bạch lại vừa lúc chặn ngang ôm lấy bế cậu dậy, "Không cho ngủ."
Ôm cậu đi rửa mặt rồi mặc quần áo, lại nổi lòng riêng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi của mình cho cậu, dù sao cũng không đi ra ngoài, đặt Dương Dương lênsô pha, nhìn đôi chân trắng nõn thon thả đung đưa trước mặt, càng thêm cảm thấy mình đã làm đúng.
"Gọi món bún xào Tân Cương, còn có bia sữa." Mạc Chi Dương nằm trên sô pha tự mình gọi ba phần, vốn muốn hỏi hắn có muốn gọi thêm gì không, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy dáng vẻ nghiêm túc gõ phím của hắn.
Tiên phong ngạo cốt* ước chừng cũng không cần ăn cơm đâu, chốt đơn xong liền ném điện thoại di động qua một bên, thò lại gần: "Anh viết bao nhiêu rồi?"
(*) Cốt cách, phong thái của tiên.
Hàn Tĩnh Bạch không trả lời, ánh mắt chuyển động lui tới trên đùi cậu, nâng cằm cậu lên hôn.
"Ưm~"
Đang quấn quýt lấy nhau đột nhiên có người gõ cửa, Mạc Chi Dương vội vàng đẩy người ra, lau nước bọt nơi khóe miệng, mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn hắn, "Em đi lấy cơm hộp."
Vừa mở cửa, một bó hoa hồng màu đỏ thật lớn đập vào, hun đến mức Mạc Chi Dương hắt xì hai cái.
Người đang cầm hoa hồng cau mày khi thấy người ra mở cửa, "Cậu là loại chó mèo gì đây?"
Cách một bó hoa hồng lớn Mạc Chi Dương nhìn thấy dáng vẻ của người tới, là một người đàn ông có diện mạo thanh tú, nhưng làn da lại rất trắng, có hoa hồng làm nền khiến gã trông rất có phong độ trí thức, "Anh là ai?"
"Noãn Dương đâu?" Người đàn ông không để ý đến cậu, trực tiếp giơ tay đẩy cửa ra.
Mạc Chi Dương bị cái đẩy này làm cho cả người và cửa đều đập vào tường, nhẹ nhàng phịch một tiếng, lực đạo không nặng nhưng sau lưng có chút tê dại.
"Dương Dương." Hàn Tĩnh Bạch thấy cậu bị đẩy vào tường, khí chất cả người đều trở nên không thích hợp.
"Em là fan trung thành của anh, Noãn Dương!" Hai mắt Lý Ngang sáng lên khi nhìn thấy Noãn Dương, truy tinh* nhìn thấy thần tượng, nhanh chóng dán đến, "Anh có thể ký tên cho em được không?"
(*) Người theo đuổi ngôi sao( người nổi tiếng).
Phải mất rất nhiều công sức mới có được địa chỉ này, cũng may nhà hàng này do nhà gã mở, nếu không thật sự rất khó tìm được đến đây.
"Tránh ra!" Hàn Tĩnh Bạch đẩy người đàn ông đang cầm hoa ra, tiến đến kéo Dương Dương vừa bị đụng vào lòng ngực, "Đau không?"
Lý Ngang bị phớt lờ có chút không vui, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên gã thích một tác giả, vậy mà người này lại không biết điều, "Noãn Dương, em chính là fan của anh mà!"
Không chịu nổi sự náo loạn của gã, tay trái Hàn Tĩnh Bạch ôm lấy Dương Dương, cánh tay sau gáy vòng lên che hai mắt cậu lại, tay phải dang ra trước mặt Lý Ngang, trong nháy mắt thu phục thần trí của gã, "Cút ngay."
"A, được." Vẻ mặt Lý Ngang đờ đẫn, tay cầm hoa hồng cứng cờ xoay người bước ra khỏi phòng giống như một con rối.
Chờ người đi ra ngoài, vung tay lên cửa liền đóng lại, Hàn Tĩnh Bạch mới lo lắng hỏi người trong lòng ngực, "Dương Dương, có bị đau chỗ nào không?"
"Không sao." Mạc Chi Dương kéo bàn tay đang che mắt mình xuống, hai mắt lập tức đỏ lên, "Vừa rồi anh ta nói em là chó mèo."
Chết tiệt, ở ngay trước mặt tôi tặng hoa cho người đàn ông của tôi, sợ mình sống quá lâu sao!
Hàn Tĩnh Bạch: "Anh ta sẽ quỳ xuống xin lỗi em."
Vừa dứt lời cửa thang máy từ từ mở ra, Lý Ngang phịch một tiếng quỳ xuống, doạ anh trai giao hàng trong thang máy toàn thân run rẩy, sợ hãi kêu lên: "Đậu má!"
"Thực xin lỗi." Lý Ngang lẩm bẩm một câu với vẻ mặt đờ đẫn.
Anh trai giao hàng sợ tới mức tái mặt, từ từ dịch ra khỏi cửa thang máy, "Má ơi, thiếu chút nữa cho rằng tết đến, nhưng cũng may là chưa nói cung hỉ phát tài."
Sau khi ăn uống no đủ, Mạc Chi Dương cảm thấy trong miệng có chút mùi vị, vì vậy liền đi vào toilet đánh răng.
Nhưng khi Hàn Tĩnh Bạch nhìn thấy lon bia sữa đã uống hết phân nửa, có chút kỳ quái không biết đây là thứ gì, nên liền chủ động kéo nó tới, bắt chước bộ dáng vừa rồi của cậu, đem phân nửa lon còn lại một hơi uống cạn.
Mạc Chi Dương rửa mặt xong rồi đi ra, người trên sô pha sao lại biến mất rồi?
"Hàn Tĩnh Bạch? Hàn Tĩnh Bạch?" Nhìn quanh phòng, laptop vẫn còn ở đó, nhưng người thì không biết đã đi đâu, chẳng lẽ đã bỏ trốn cùng một người không biết xấu hổ nào đó?
Ngọn lửa kia còn chưa kịp bốc lên thì đã nghe thấy một âm thanh phát ra từ phía sau chiếc ghế sofa đơn, nhẹ nhàng bước đến, "Chàng trai tốt, em sẽ gọi anh là chàng trai tốt."
"Nấc ~"
Hàn Tĩnh Bạch ôm một chậu cây xanh trong tay, mặt đỏ bừng, há miệng cắn một phiến lá củ cải*, nhai với vẻ mặt rất vui vẻ.
(*) Bản QT thì là trầu bà, nhưng ở bản tiếng trung thì là củ cải, Khum biết cây gì nữa, nên tui để theo bản tt nha.
"Này, không được ăn cỏ." Cỏ này không biết có bị phun thuốc không, Mạc Chi Dương duỗi tay muốn cướp lấy cây xanh trong tay hắn, "Anh đưa cho em."
Thấy cậu muốn cướp lấy, Hàn Tĩnh Bạch đột nhiên gắt gao ôm cây xanh vào lòng ngực, nghiêng người tránh né động tác của cậu, "Không! Đây là bảo bối của bản tôn, không thể tùy ý đưa cho ai."
Mạc Chi Dương cúi đầu, nhìn thấy chai bia sữa cách đó không xa, đỡ trán thở dài: "Được lắm chàng trai, nửa chai bia sữa cũng có thể trở thành thế này, lại còn bảo bối của bản tôn?"
Anh mẹ nó lấy một ngọn cỏ làm bảo bối, còn sợ không phải đồ ngốc sao!
Nửa ngồi xổm xuống, thay đổi sách lược dỗ dành hắn, "Bạch Bạch? Anh đưa cây cỏ này cho em được không? Chúng ta đừng ăn cái thứ này, thứ này rất dở."
"Ngọt, ngọt." Hàn Tĩnh Bạch lúc này đã cởi bỏ lớp lãnh đạm bên ngoài, tóc dài tán loạn, hai má ửng hồng, vẻ mặt mê mang, đang ngậm lá cây trong miệng nhai bẹp bẹp, thoạt nhìn thật ngốc.
Ngọt cái rắm, nếu bị thuốc trừ sâu độc chết thì cậu còn phải thủ tiết.
Mạc Chi Dương nửa dỗ dành nữa lừa gạt, chậm rãi vươn tay ra muốn giật lấy cây xanh, "Ngoan ngoãn, biết không? Ngoan nào, đưa chậu cho em."
Tại sao lại muốn cướp bảo bối của mình?
"Làm càn!" Hàn Tĩnh Bạch hất bay bàn tay đang duỗi tới, quát lớn, "Còn dám mơ ước đến bảo bối của bổn toạ!"
Bị hắn chọc cho tức cười, Mạc Chi Dương ngồi xổm trước mặt hắn, chỉ vào cây xanh trong lòng ngực hắn, "Bảo bối của anh là một chậu cây sao?"
Bảo bối?
Nghe thấy câu hỏi này, Hàn Tĩnh Bạch chớp chớp đôi mắt suy nghĩ hồi lâu, sau đó đột nhiên lắc đầu, "Bảo bối của bản tôn mới không phải cỏ, là Dương Dương, là Mạc Chi Dương, em ấy mới là bảo bối của bản tôn."
Nhất thời không biết trả lời như thế nào, Mạc Chi Dương đột nhiên bật cười, luôn bó tay trước hắn, "Vậy em đem bảo bối Mạc Chi Dương cho anh, đổi với cỏ của anh được không?"
"Ưm? Nhưng mà bản tôn làm hại em ấy, em ấy nhất định rất tức giận, bản tôn làm thế nào cũng không tìm được em ấy." Hàn Tĩnh Bạch nhắm mắt lại, muốn che đi nỗi buồn nhưng lại cắn chặt môi dưới không chịu buông ra.
Nhân cơ hội này, Mạc Chi Dương đột nhiên giật lấy cây xanh trong lòng ngực hắn, ngược lại đem bản thân thế vào, "Bảo bối của anh tới đây."
Hàn Tĩnh Bạch theo bản năng ôm người trong lòng, là cảm giác quen thuộc này, càng dùng sức ôm lất, "Dương Dương." Kêu một câu, tựa hồ sợ lạc mất người nọ.
Mạc Chi Dương dựa lưng vào lòng ngực hắn, cầm chậu cây kia trong tay, dùng chân đá ra xa thêm một chút nữa sợ hắn cướp lại ăn mất, cây xanh này đáng thương quá đi thôi, lá cây bị ăn chỉ còn lại một nửa, "Anh nhìn xem, lá cây đều bị anh ăn trọc."
"Không trọc, vẫn sẽ nở hoa, nở hoa." Có lẽ đã thật sự có được bảo bối mình muốn, Hàn Tĩnh Bạch liền không làm ầm ĩ nữa, ôm chặt lấy cậu, vùi mặt vào bả vai câu, không ngừng lặp lại, "Sẽ nở hoa, Dương Dương nở hoa. "
Nghe hắn liên tục nói về việc nở hoa, Mạc Chi Dương không khỏi dở khóc dở cười, "Em làm sao có thể nở hoa? Em thật ra có thể đem anh đánh đến nở hoa."
Vừa dứt lời liền cảm thấy đầu ngứa ngáy, giống như có gì đó mọc ra, duỗi tay trái ra sờ thử thì giống như sờ được đến một đoá hoa to bằng nắm tay.
"Ta thao!"
Hàn Tĩnh Bạch đang say dường như cũng nhận thấy được, ngây ngốc nhìn nụ hoa phát triển rất tốt, còn đặt biệt vui mừng kêu lên: "Nở hoa!"
Hoa mặt trời cũng theo tiếng kêu đó mà nở rộ.
Tận mắt nhìn thấy hoa nở, Hàn Tĩnh Bạch cảm thấy mãn nguyện muốn chết.
"Hàn Tĩnh Bạch, tôi con mẹ nó muốn giết anh!"
Chịu đựng sát khí, Mạc Chi Dương khiêng người lên giường, sau đó mới có tâm tình đi vào phòng tắm quan sát đoá hoa mọc trên đầu mình, "Đây là cái quỷ gì vậy?"
"Hoa nha, hahaha cỏ, quá buồn cười đi!" Hệ thống trước tiên rất không phúc hậu cười to một tiếng.
Bông hoa này thật sự mọc ra từ trên đầu cậu, nếu tùy tiện hái xuống thì không biết hậu quả sẽ như thế nào, từ bất ngờ vừa rồi đến bây giờ mới bình tĩnh trở lại.
Mạc Chi Dương ngồi trên nắp bồn cầu, "Hàn Tĩnh Bạch này nhất định không phải người thường, người bình thường sao có thể nói nở hoa trên đỉnh đầu của tao liền nở hoa?"
Chuyện này rõ ràng không thích hợp, bắt đầu phân tích cốt truyện và những điều khác nhau khi cậu gặp được hắn, với lại vừa rồi hắn còn tự xưng mình là bản tôn? Còn có cái bảo bối gì đó, và câu thật xin lỗi hắn nói linh tinh lúc say.
Người ta nói khi say sẽ nói bậy nói bạ, nhưng một số người lại nói sự thật sau khi uống quá nhiều, Hàn Tĩnh Bạch uống nửa chai bia sữa vậy khả năng nói thật lớn hơn một chút.
Nếu thật sự như cậu nghĩ, vậy xuất thân của Hàn Tĩnh Bạch này nhất định không đơn giản, những chuyện như thế này nhất định không phải chuyện một người bình thường có thể làm được.
"Cũng có thể hắn là cỏ tinh." Nếu không, hệ thống không thể nghĩ đến bất kỳ ai khác lại ăn cỏ khi say rượu, còn coi cỏ như báu vật.
Mạc Chi Dương nghiến răng: Nhất định khiến hắn thẳng thắn từ khoan kháng cự từ nghiêm*!
(*) Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự thì trừng phạt nghiêm khắc.
"Đây?" Khi Hàn Tĩnh Bạch tỉnh dậy, nhận ra có điều gì đó không ổn, "Dương Dương em đang làm gì vậy?"
(*) Làm trái ý trời.
Lúc trước, Dương Dương bị cưỡng bức* nên chỉ có thể tự bạo, lúc này đây mất mà tìm lại được, chỉ muốn bảo vệ cậu cho thật tốt, giúp cậu muốn làm gì thì làm.
(*) Gốc "逼的阳阳只能自爆", "逼的" hai từ này nghĩa là bị ép, bức. Nhưng nối lại cả câu thì là bị cưỡng bức, không biết edit có đúng k.
Cảnh tượng vừa rồi quá mức kinh hãi, Hàn Tĩnh Bạch cũng không nhịn được mà khóa chặt cậu trong lòng ngực, thì thào gọi một tiếng: "Dương Dương."
"Haizz." Mạc Chi Dương có thể cảm giác được hắn không bình thường, cánh tay đang run rẩy, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn an ủi, "Em sẽ bảo vệ anh, đừng sợ."
Bản thân hắn là Tiên Đế cao cao tại thượng, vậy mà lại muốn Dương Dương tới bảo vệ?
*HV: Lúc xưng là Chủ thần lúc lại xưng Tiên Đế, cuối cùng ông dà này là cái quái gì thế?
Nhưng cũng không phụ lòng tốt của cậu, Hàn Tĩnh Bạch cười khẽ trả lời: "Được a." Ngay sau đó xoắn một sợi tóc dài, dùng sợi tóc buộc chặt ở cổ tay cậu, "Nếu có thể quấn lấy em đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không chia lìa, như vậy là tốt nhất."
"Vốn nên như vậy." Mạc Chi Dương chuyển động cổ tay, màu đen quấn quanh cổ tay cũng rất đẹp mắt, tên gia hoả này đi theo đến nhiều vị diện như vậy còn ngại chưa đủ sao?
Hàn Tĩnh Bạch cười cũng không nói lời nào, làm sao mà đủ đây? Ôm người vào lòng, "Ngủ đi, Dương Dương."
Nháo đến bây giờ lại có chút buồn ngủ, Mạc Chi Dương ăn vạ trong lòng ngực hắn, "Được."
"Ngủ đi." Hàn Tĩnh Bạch vỗ nhẹ lưng cậu, dỗ người ngủ.
Đường đường là Tiên Đế, vậy mà lại bỏ uy nghiêm ngày xưa xuống chỉ để có thể ôm cậu một cái, địa vị tối cao là giả, chỉ có người trong lòng ngực mới là thật.
Sáng hôm sau, Hàn Tĩnh Bạch dậy sớm tắm rửa xong mới đi kêu cậu dậy, "Dương Dương, dậy thôi, qua giờ ăn sáng thì không tốt đâu?"
Vừa nhắc tới bữa sáng, Mạc Chi Dương đột ngột ngồi dậy, nhưng lại cảm thấy buồn ngủ, muốn nằm xuống lần nữa, nhưng Hàn Tĩnh Bạch lại vừa lúc chặn ngang ôm lấy bế cậu dậy, "Không cho ngủ."
Ôm cậu đi rửa mặt rồi mặc quần áo, lại nổi lòng riêng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi của mình cho cậu, dù sao cũng không đi ra ngoài, đặt Dương Dương lênsô pha, nhìn đôi chân trắng nõn thon thả đung đưa trước mặt, càng thêm cảm thấy mình đã làm đúng.
"Gọi món bún xào Tân Cương, còn có bia sữa." Mạc Chi Dương nằm trên sô pha tự mình gọi ba phần, vốn muốn hỏi hắn có muốn gọi thêm gì không, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy dáng vẻ nghiêm túc gõ phím của hắn.
Tiên phong ngạo cốt* ước chừng cũng không cần ăn cơm đâu, chốt đơn xong liền ném điện thoại di động qua một bên, thò lại gần: "Anh viết bao nhiêu rồi?"
(*) Cốt cách, phong thái của tiên.
Hàn Tĩnh Bạch không trả lời, ánh mắt chuyển động lui tới trên đùi cậu, nâng cằm cậu lên hôn.
"Ưm~"
Đang quấn quýt lấy nhau đột nhiên có người gõ cửa, Mạc Chi Dương vội vàng đẩy người ra, lau nước bọt nơi khóe miệng, mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn hắn, "Em đi lấy cơm hộp."
Vừa mở cửa, một bó hoa hồng màu đỏ thật lớn đập vào, hun đến mức Mạc Chi Dương hắt xì hai cái.
Người đang cầm hoa hồng cau mày khi thấy người ra mở cửa, "Cậu là loại chó mèo gì đây?"
Cách một bó hoa hồng lớn Mạc Chi Dương nhìn thấy dáng vẻ của người tới, là một người đàn ông có diện mạo thanh tú, nhưng làn da lại rất trắng, có hoa hồng làm nền khiến gã trông rất có phong độ trí thức, "Anh là ai?"
"Noãn Dương đâu?" Người đàn ông không để ý đến cậu, trực tiếp giơ tay đẩy cửa ra.
Mạc Chi Dương bị cái đẩy này làm cho cả người và cửa đều đập vào tường, nhẹ nhàng phịch một tiếng, lực đạo không nặng nhưng sau lưng có chút tê dại.
"Dương Dương." Hàn Tĩnh Bạch thấy cậu bị đẩy vào tường, khí chất cả người đều trở nên không thích hợp.
"Em là fan trung thành của anh, Noãn Dương!" Hai mắt Lý Ngang sáng lên khi nhìn thấy Noãn Dương, truy tinh* nhìn thấy thần tượng, nhanh chóng dán đến, "Anh có thể ký tên cho em được không?"
(*) Người theo đuổi ngôi sao( người nổi tiếng).
Phải mất rất nhiều công sức mới có được địa chỉ này, cũng may nhà hàng này do nhà gã mở, nếu không thật sự rất khó tìm được đến đây.
"Tránh ra!" Hàn Tĩnh Bạch đẩy người đàn ông đang cầm hoa ra, tiến đến kéo Dương Dương vừa bị đụng vào lòng ngực, "Đau không?"
Lý Ngang bị phớt lờ có chút không vui, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên gã thích một tác giả, vậy mà người này lại không biết điều, "Noãn Dương, em chính là fan của anh mà!"
Không chịu nổi sự náo loạn của gã, tay trái Hàn Tĩnh Bạch ôm lấy Dương Dương, cánh tay sau gáy vòng lên che hai mắt cậu lại, tay phải dang ra trước mặt Lý Ngang, trong nháy mắt thu phục thần trí của gã, "Cút ngay."
"A, được." Vẻ mặt Lý Ngang đờ đẫn, tay cầm hoa hồng cứng cờ xoay người bước ra khỏi phòng giống như một con rối.
Chờ người đi ra ngoài, vung tay lên cửa liền đóng lại, Hàn Tĩnh Bạch mới lo lắng hỏi người trong lòng ngực, "Dương Dương, có bị đau chỗ nào không?"
"Không sao." Mạc Chi Dương kéo bàn tay đang che mắt mình xuống, hai mắt lập tức đỏ lên, "Vừa rồi anh ta nói em là chó mèo."
Chết tiệt, ở ngay trước mặt tôi tặng hoa cho người đàn ông của tôi, sợ mình sống quá lâu sao!
Hàn Tĩnh Bạch: "Anh ta sẽ quỳ xuống xin lỗi em."
Vừa dứt lời cửa thang máy từ từ mở ra, Lý Ngang phịch một tiếng quỳ xuống, doạ anh trai giao hàng trong thang máy toàn thân run rẩy, sợ hãi kêu lên: "Đậu má!"
"Thực xin lỗi." Lý Ngang lẩm bẩm một câu với vẻ mặt đờ đẫn.
Anh trai giao hàng sợ tới mức tái mặt, từ từ dịch ra khỏi cửa thang máy, "Má ơi, thiếu chút nữa cho rằng tết đến, nhưng cũng may là chưa nói cung hỉ phát tài."
Sau khi ăn uống no đủ, Mạc Chi Dương cảm thấy trong miệng có chút mùi vị, vì vậy liền đi vào toilet đánh răng.
Nhưng khi Hàn Tĩnh Bạch nhìn thấy lon bia sữa đã uống hết phân nửa, có chút kỳ quái không biết đây là thứ gì, nên liền chủ động kéo nó tới, bắt chước bộ dáng vừa rồi của cậu, đem phân nửa lon còn lại một hơi uống cạn.
Mạc Chi Dương rửa mặt xong rồi đi ra, người trên sô pha sao lại biến mất rồi?
"Hàn Tĩnh Bạch? Hàn Tĩnh Bạch?" Nhìn quanh phòng, laptop vẫn còn ở đó, nhưng người thì không biết đã đi đâu, chẳng lẽ đã bỏ trốn cùng một người không biết xấu hổ nào đó?
Ngọn lửa kia còn chưa kịp bốc lên thì đã nghe thấy một âm thanh phát ra từ phía sau chiếc ghế sofa đơn, nhẹ nhàng bước đến, "Chàng trai tốt, em sẽ gọi anh là chàng trai tốt."
"Nấc ~"
Hàn Tĩnh Bạch ôm một chậu cây xanh trong tay, mặt đỏ bừng, há miệng cắn một phiến lá củ cải*, nhai với vẻ mặt rất vui vẻ.
(*) Bản QT thì là trầu bà, nhưng ở bản tiếng trung thì là củ cải, Khum biết cây gì nữa, nên tui để theo bản tt nha.
"Này, không được ăn cỏ." Cỏ này không biết có bị phun thuốc không, Mạc Chi Dương duỗi tay muốn cướp lấy cây xanh trong tay hắn, "Anh đưa cho em."
Thấy cậu muốn cướp lấy, Hàn Tĩnh Bạch đột nhiên gắt gao ôm cây xanh vào lòng ngực, nghiêng người tránh né động tác của cậu, "Không! Đây là bảo bối của bản tôn, không thể tùy ý đưa cho ai."
Mạc Chi Dương cúi đầu, nhìn thấy chai bia sữa cách đó không xa, đỡ trán thở dài: "Được lắm chàng trai, nửa chai bia sữa cũng có thể trở thành thế này, lại còn bảo bối của bản tôn?"
Anh mẹ nó lấy một ngọn cỏ làm bảo bối, còn sợ không phải đồ ngốc sao!
Nửa ngồi xổm xuống, thay đổi sách lược dỗ dành hắn, "Bạch Bạch? Anh đưa cây cỏ này cho em được không? Chúng ta đừng ăn cái thứ này, thứ này rất dở."
"Ngọt, ngọt." Hàn Tĩnh Bạch lúc này đã cởi bỏ lớp lãnh đạm bên ngoài, tóc dài tán loạn, hai má ửng hồng, vẻ mặt mê mang, đang ngậm lá cây trong miệng nhai bẹp bẹp, thoạt nhìn thật ngốc.
Ngọt cái rắm, nếu bị thuốc trừ sâu độc chết thì cậu còn phải thủ tiết.
Mạc Chi Dương nửa dỗ dành nữa lừa gạt, chậm rãi vươn tay ra muốn giật lấy cây xanh, "Ngoan ngoãn, biết không? Ngoan nào, đưa chậu cho em."
Tại sao lại muốn cướp bảo bối của mình?
"Làm càn!" Hàn Tĩnh Bạch hất bay bàn tay đang duỗi tới, quát lớn, "Còn dám mơ ước đến bảo bối của bổn toạ!"
Bị hắn chọc cho tức cười, Mạc Chi Dương ngồi xổm trước mặt hắn, chỉ vào cây xanh trong lòng ngực hắn, "Bảo bối của anh là một chậu cây sao?"
Bảo bối?
Nghe thấy câu hỏi này, Hàn Tĩnh Bạch chớp chớp đôi mắt suy nghĩ hồi lâu, sau đó đột nhiên lắc đầu, "Bảo bối của bản tôn mới không phải cỏ, là Dương Dương, là Mạc Chi Dương, em ấy mới là bảo bối của bản tôn."
Nhất thời không biết trả lời như thế nào, Mạc Chi Dương đột nhiên bật cười, luôn bó tay trước hắn, "Vậy em đem bảo bối Mạc Chi Dương cho anh, đổi với cỏ của anh được không?"
"Ưm? Nhưng mà bản tôn làm hại em ấy, em ấy nhất định rất tức giận, bản tôn làm thế nào cũng không tìm được em ấy." Hàn Tĩnh Bạch nhắm mắt lại, muốn che đi nỗi buồn nhưng lại cắn chặt môi dưới không chịu buông ra.
Nhân cơ hội này, Mạc Chi Dương đột nhiên giật lấy cây xanh trong lòng ngực hắn, ngược lại đem bản thân thế vào, "Bảo bối của anh tới đây."
Hàn Tĩnh Bạch theo bản năng ôm người trong lòng, là cảm giác quen thuộc này, càng dùng sức ôm lất, "Dương Dương." Kêu một câu, tựa hồ sợ lạc mất người nọ.
Mạc Chi Dương dựa lưng vào lòng ngực hắn, cầm chậu cây kia trong tay, dùng chân đá ra xa thêm một chút nữa sợ hắn cướp lại ăn mất, cây xanh này đáng thương quá đi thôi, lá cây bị ăn chỉ còn lại một nửa, "Anh nhìn xem, lá cây đều bị anh ăn trọc."
"Không trọc, vẫn sẽ nở hoa, nở hoa." Có lẽ đã thật sự có được bảo bối mình muốn, Hàn Tĩnh Bạch liền không làm ầm ĩ nữa, ôm chặt lấy cậu, vùi mặt vào bả vai câu, không ngừng lặp lại, "Sẽ nở hoa, Dương Dương nở hoa. "
Nghe hắn liên tục nói về việc nở hoa, Mạc Chi Dương không khỏi dở khóc dở cười, "Em làm sao có thể nở hoa? Em thật ra có thể đem anh đánh đến nở hoa."
Vừa dứt lời liền cảm thấy đầu ngứa ngáy, giống như có gì đó mọc ra, duỗi tay trái ra sờ thử thì giống như sờ được đến một đoá hoa to bằng nắm tay.
"Ta thao!"
Hàn Tĩnh Bạch đang say dường như cũng nhận thấy được, ngây ngốc nhìn nụ hoa phát triển rất tốt, còn đặt biệt vui mừng kêu lên: "Nở hoa!"
Hoa mặt trời cũng theo tiếng kêu đó mà nở rộ.
Tận mắt nhìn thấy hoa nở, Hàn Tĩnh Bạch cảm thấy mãn nguyện muốn chết.
"Hàn Tĩnh Bạch, tôi con mẹ nó muốn giết anh!"
Chịu đựng sát khí, Mạc Chi Dương khiêng người lên giường, sau đó mới có tâm tình đi vào phòng tắm quan sát đoá hoa mọc trên đầu mình, "Đây là cái quỷ gì vậy?"
"Hoa nha, hahaha cỏ, quá buồn cười đi!" Hệ thống trước tiên rất không phúc hậu cười to một tiếng.
Bông hoa này thật sự mọc ra từ trên đầu cậu, nếu tùy tiện hái xuống thì không biết hậu quả sẽ như thế nào, từ bất ngờ vừa rồi đến bây giờ mới bình tĩnh trở lại.
Mạc Chi Dương ngồi trên nắp bồn cầu, "Hàn Tĩnh Bạch này nhất định không phải người thường, người bình thường sao có thể nói nở hoa trên đỉnh đầu của tao liền nở hoa?"
Chuyện này rõ ràng không thích hợp, bắt đầu phân tích cốt truyện và những điều khác nhau khi cậu gặp được hắn, với lại vừa rồi hắn còn tự xưng mình là bản tôn? Còn có cái bảo bối gì đó, và câu thật xin lỗi hắn nói linh tinh lúc say.
Người ta nói khi say sẽ nói bậy nói bạ, nhưng một số người lại nói sự thật sau khi uống quá nhiều, Hàn Tĩnh Bạch uống nửa chai bia sữa vậy khả năng nói thật lớn hơn một chút.
Nếu thật sự như cậu nghĩ, vậy xuất thân của Hàn Tĩnh Bạch này nhất định không đơn giản, những chuyện như thế này nhất định không phải chuyện một người bình thường có thể làm được.
"Cũng có thể hắn là cỏ tinh." Nếu không, hệ thống không thể nghĩ đến bất kỳ ai khác lại ăn cỏ khi say rượu, còn coi cỏ như báu vật.
Mạc Chi Dương nghiến răng: Nhất định khiến hắn thẳng thắn từ khoan kháng cự từ nghiêm*!
(*) Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự thì trừng phạt nghiêm khắc.
"Đây?" Khi Hàn Tĩnh Bạch tỉnh dậy, nhận ra có điều gì đó không ổn, "Dương Dương em đang làm gì vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất