Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học
Chương 2
: Thế thân tình nhân của ảnh đế (2)
???? Edit: Sivi
"Em ngày mai còn có tiết, em đi trước đây, tạm biệt". Nói xong cũng không đợi hắn trả lời, Mạc Chi Dương xoay mình mở cửa rời đi.
Nhìn cậu như vậy, Thẩm Trường Lưu càng tự áy náy trong lòng, lại không biết biểu hiện ra ngoài thế nào. Hắn càng nghĩ càng thấy mình có hơi quá đáng.
Lại nói đến Mạc Chi Dương, sau khi rời khỏi khu biệt thự, cậu mua một bao thuốc lá, tựa vào một gốc cây bên đường phân tích nhiệm vụ trong đầu.
Nguyên chủ trước kia có tính cách quá trẻ con. Kỳ thật Thẩm Trường Lưu đối với cậu ta cũng có chút áy náy trong lòng nhưng vì sự kiện ầm ĩ mà nguyên chủ gây nên liền làn mất đi chút thiện cảm nhàn nhạt ấy.
Còn Thẩm Trường Lưu, không thể không nói là người này quá đa tình, nếu không cũng không thể vừa nói chuyện yêu đương với thế thân, vừa một lòng nhớ mong bạch nguyệt quang Tô Bạch. Cuối cùng hắn vẫn lựa chọn ở bên mỹ nhân trong mộng, còn nguyên chủ không bất ngờ mà bị vứt bên lề.
Nhưng mà thật ra Tô Bạch cũng không vừa. Người này vừa cao ngạo lại tự phụ, ở bên cạnh Thẩm Trường Lưu không có bao nhiêu tình cảm, cậu ta chỉ là ưa thích cảm giác được người khác nâng trong lòng bàn tay. Loại người này thực ra dễ đối phó.
Hệ thống đã quá quen thuộc với thủ đoạn của Mạc Chi Dương, run rẩy nói: "Tôi cảm thấy cậu chuẩn bị muốn làm chút chuyện nguy hiểm."
Mạc Chi Dương hút mạnh điếu thuốc, nhả ra vòng khói bạc, yên lặng nhìn không khí phiêu tán trước mặt: "Không phải cậu nói tôi đang làm mẫu cho đàn em sao, đương nhiên phải làm càng tàn nhẫn càng tốt."
Có lẽ vì bước đệm tối qua, Thẩm Trường Lưu tự cảm thấy áy náy trong lòng mà chủ động đòi gặp mặt Mạc Chi Dương.
Lúc ở trường, điện thoại cậu nhận được tin nhắn: "Em đang ở trường à? Gửi địa chỉ cho anh. Anh đến gặp em."
Nếu là nguyên chủ nhận được tin nhắn này, sẽ cao hứng muốn chết, lúc trước y mong chờ mãi Thẩm Trường Lưu đến đón nhưng đều bị từ chối, không những bây giờ còn được hắn chủ động hỏi tới. Nhưng cậu không phải nguyên chủ, sẽ không vì một dòng tin nhắn mà thấy cảm động.
Vì thế Mạc Chi Dương hờ hững nhắn lại: "Không cần đâu, buổi tối em có việc cần bàn với giáo sư khác. Anh cứ nghỉ ngơi trước đi."
Bất ngờ bị Mạc Chi Dương từ chối, Thẩm Trường Lưu có chút ăn không tiêu. Từ trước đến nay chưa từng có lần như vậy, chỉ cần hắn có hơi chút quan tâm, cậu đều vui tới mức như muốn bay lên, càng không có chuyện cự tuyệt.
"Nếu là nguyên chủ nhận được tin này, cậu ta chỉ sợ không dám làm trái ý Thẩm Trường Lưu. Cậu không sợ anh ta nổi giận sao?" Hệ thống vui sướng khi thấy người gặp họa.
Mạc Chi Dương tỏ vẻ không sao cả: "Lúc trước nguyên thân yêu Thẩm Trường Lưu đến hèn mọn, hắn đã quen với việc vẫy nguyên chủ đến thì phải đến, xua đi thì phải đi. Nào có chuyện dễ dàng như vậy, cho hắn biết mùi bị cự tuyệt là thế nào đi."
Dù có nghi ngờ nhiều hơn nữa, Thẩm Trường Lưu vẫn phải tìm cách đến trường gặp Mạc Chi Dương. Hắn mang khẩu trang cùng mũ lưỡi trai ngồi sau nhờ người đại diện lái xe chở đến, lúc đến nơi, đập vào mắt hắn là cảnh Mạc Chi Dương đang ở cùng một người đàn ông trẻ tuổi khác.
Hai người nói cười vui vẻ cùng ngồi lên xe. Trong nháy mắt, tâm khảm Thẩm Trường Lưu dâng lên cảm giác khó chịu.
Khóe mắt Mạc Chi Dương liếc thấy chiếc xe Maybach màu đen đỗ gần đấy liền biết hắn đã tới, cậu càng cười đến thật vui vẻ: "Làm phiền thầy Trình quá."
"Đừng nói vậy" Người được gọi là thầy Trình có chút ngượng ngùng.
Trong mắt thầy Trình, đồng nghiệp của mình thực sự rất đẹp, mỗi lần cậu cười lên, khóe mi đuôi mắt đều như cất giấu vẻ ngọt ngào, khiến người khác phải động tâm điên đảo vì cậu.
Thẩm Trường Lưu ngồi trong xe chứng kiến hai người rời đi. Hắn ghìm lại cảm giác bực bội như đứa trẻ để mất đồ chơi trong lòng mà rời đi, bỏ qua ý định đuổi theo.
Xét đến cùng, ở chung với nhau lâu như vậy, hắn đối với Mạc Chi Dương vẫn là có tình cảm.
Tối muộn mới về đến nhà, thời tiết tháng 10 bắt đầu trở nên u buốt, Mạc Chi Dương tắm nửa giờ trong nước lạnh, lúc ra khỏi phòng tắm lạnh tới mức nhảy mũi mấy cái liên tiếp.
"Cậu đây là muốn làm gì thế?" Hệ thống cảm thấy khó hiểu trước hành động của chủ nhân nhà mình, đúng là người thành công thường có lối đi riêng.
"Cậu thì biết cái gì." Mạc Chi Dương nén sự bức bách của nghẹt mũi, bò lên trên giường ngủ, trùm chăn chịu đựng cả một đêm.
Hôm nay Thẩm Trường Lưu không phải đi quay, nhưng hắn một chút cũng không thấy thoải mái. Hắn ngồi bắt chéo chân trên sofa trong phòng khách, suy tư nhìn ánh dương chậm rãi trườn trên sàn nhà đến chân hắn.
Đột nhiên hắn nghe được tiếng cửa mở, phản xạ có điều kiện mà đứng lên. Quả nhiên trông thấy dáng vẻ quen thuộc tiến vào, Mạc Chi Dương má đỏ hồng, trong tay cầm theo một túi lớn đồ ăn.
Cậu thở hổn hển cầm theo túi to, toàn thân yếu ớt đến suýt không chống đỡ được, nhìn thấy Thẩm Trường Lưu có ở nhà liền vui vẻ thấy rõ, từ huyền quan tiến vào trong phòng khách: "Anh hôm nay không phải làm việc ạ?"
???? Edit: Sivi
"Em ngày mai còn có tiết, em đi trước đây, tạm biệt". Nói xong cũng không đợi hắn trả lời, Mạc Chi Dương xoay mình mở cửa rời đi.
Nhìn cậu như vậy, Thẩm Trường Lưu càng tự áy náy trong lòng, lại không biết biểu hiện ra ngoài thế nào. Hắn càng nghĩ càng thấy mình có hơi quá đáng.
Lại nói đến Mạc Chi Dương, sau khi rời khỏi khu biệt thự, cậu mua một bao thuốc lá, tựa vào một gốc cây bên đường phân tích nhiệm vụ trong đầu.
Nguyên chủ trước kia có tính cách quá trẻ con. Kỳ thật Thẩm Trường Lưu đối với cậu ta cũng có chút áy náy trong lòng nhưng vì sự kiện ầm ĩ mà nguyên chủ gây nên liền làn mất đi chút thiện cảm nhàn nhạt ấy.
Còn Thẩm Trường Lưu, không thể không nói là người này quá đa tình, nếu không cũng không thể vừa nói chuyện yêu đương với thế thân, vừa một lòng nhớ mong bạch nguyệt quang Tô Bạch. Cuối cùng hắn vẫn lựa chọn ở bên mỹ nhân trong mộng, còn nguyên chủ không bất ngờ mà bị vứt bên lề.
Nhưng mà thật ra Tô Bạch cũng không vừa. Người này vừa cao ngạo lại tự phụ, ở bên cạnh Thẩm Trường Lưu không có bao nhiêu tình cảm, cậu ta chỉ là ưa thích cảm giác được người khác nâng trong lòng bàn tay. Loại người này thực ra dễ đối phó.
Hệ thống đã quá quen thuộc với thủ đoạn của Mạc Chi Dương, run rẩy nói: "Tôi cảm thấy cậu chuẩn bị muốn làm chút chuyện nguy hiểm."
Mạc Chi Dương hút mạnh điếu thuốc, nhả ra vòng khói bạc, yên lặng nhìn không khí phiêu tán trước mặt: "Không phải cậu nói tôi đang làm mẫu cho đàn em sao, đương nhiên phải làm càng tàn nhẫn càng tốt."
Có lẽ vì bước đệm tối qua, Thẩm Trường Lưu tự cảm thấy áy náy trong lòng mà chủ động đòi gặp mặt Mạc Chi Dương.
Lúc ở trường, điện thoại cậu nhận được tin nhắn: "Em đang ở trường à? Gửi địa chỉ cho anh. Anh đến gặp em."
Nếu là nguyên chủ nhận được tin nhắn này, sẽ cao hứng muốn chết, lúc trước y mong chờ mãi Thẩm Trường Lưu đến đón nhưng đều bị từ chối, không những bây giờ còn được hắn chủ động hỏi tới. Nhưng cậu không phải nguyên chủ, sẽ không vì một dòng tin nhắn mà thấy cảm động.
Vì thế Mạc Chi Dương hờ hững nhắn lại: "Không cần đâu, buổi tối em có việc cần bàn với giáo sư khác. Anh cứ nghỉ ngơi trước đi."
Bất ngờ bị Mạc Chi Dương từ chối, Thẩm Trường Lưu có chút ăn không tiêu. Từ trước đến nay chưa từng có lần như vậy, chỉ cần hắn có hơi chút quan tâm, cậu đều vui tới mức như muốn bay lên, càng không có chuyện cự tuyệt.
"Nếu là nguyên chủ nhận được tin này, cậu ta chỉ sợ không dám làm trái ý Thẩm Trường Lưu. Cậu không sợ anh ta nổi giận sao?" Hệ thống vui sướng khi thấy người gặp họa.
Mạc Chi Dương tỏ vẻ không sao cả: "Lúc trước nguyên thân yêu Thẩm Trường Lưu đến hèn mọn, hắn đã quen với việc vẫy nguyên chủ đến thì phải đến, xua đi thì phải đi. Nào có chuyện dễ dàng như vậy, cho hắn biết mùi bị cự tuyệt là thế nào đi."
Dù có nghi ngờ nhiều hơn nữa, Thẩm Trường Lưu vẫn phải tìm cách đến trường gặp Mạc Chi Dương. Hắn mang khẩu trang cùng mũ lưỡi trai ngồi sau nhờ người đại diện lái xe chở đến, lúc đến nơi, đập vào mắt hắn là cảnh Mạc Chi Dương đang ở cùng một người đàn ông trẻ tuổi khác.
Hai người nói cười vui vẻ cùng ngồi lên xe. Trong nháy mắt, tâm khảm Thẩm Trường Lưu dâng lên cảm giác khó chịu.
Khóe mắt Mạc Chi Dương liếc thấy chiếc xe Maybach màu đen đỗ gần đấy liền biết hắn đã tới, cậu càng cười đến thật vui vẻ: "Làm phiền thầy Trình quá."
"Đừng nói vậy" Người được gọi là thầy Trình có chút ngượng ngùng.
Trong mắt thầy Trình, đồng nghiệp của mình thực sự rất đẹp, mỗi lần cậu cười lên, khóe mi đuôi mắt đều như cất giấu vẻ ngọt ngào, khiến người khác phải động tâm điên đảo vì cậu.
Thẩm Trường Lưu ngồi trong xe chứng kiến hai người rời đi. Hắn ghìm lại cảm giác bực bội như đứa trẻ để mất đồ chơi trong lòng mà rời đi, bỏ qua ý định đuổi theo.
Xét đến cùng, ở chung với nhau lâu như vậy, hắn đối với Mạc Chi Dương vẫn là có tình cảm.
Tối muộn mới về đến nhà, thời tiết tháng 10 bắt đầu trở nên u buốt, Mạc Chi Dương tắm nửa giờ trong nước lạnh, lúc ra khỏi phòng tắm lạnh tới mức nhảy mũi mấy cái liên tiếp.
"Cậu đây là muốn làm gì thế?" Hệ thống cảm thấy khó hiểu trước hành động của chủ nhân nhà mình, đúng là người thành công thường có lối đi riêng.
"Cậu thì biết cái gì." Mạc Chi Dương nén sự bức bách của nghẹt mũi, bò lên trên giường ngủ, trùm chăn chịu đựng cả một đêm.
Hôm nay Thẩm Trường Lưu không phải đi quay, nhưng hắn một chút cũng không thấy thoải mái. Hắn ngồi bắt chéo chân trên sofa trong phòng khách, suy tư nhìn ánh dương chậm rãi trườn trên sàn nhà đến chân hắn.
Đột nhiên hắn nghe được tiếng cửa mở, phản xạ có điều kiện mà đứng lên. Quả nhiên trông thấy dáng vẻ quen thuộc tiến vào, Mạc Chi Dương má đỏ hồng, trong tay cầm theo một túi lớn đồ ăn.
Cậu thở hổn hển cầm theo túi to, toàn thân yếu ớt đến suýt không chống đỡ được, nhìn thấy Thẩm Trường Lưu có ở nhà liền vui vẻ thấy rõ, từ huyền quan tiến vào trong phòng khách: "Anh hôm nay không phải làm việc ạ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất