Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học
Chương 5
: Thế thân tình nhân của ảnh đế (5)
???? Edit: Sivi
"Em..liệu em có làm ảnh hưởng đến công việc của anh không? Nhỡ anh bị công ty đóng băng thì sao?" Mạc Chi Dương lo lắng ôm chặt lấy hắn: "Anh sẽ phải đền tiền sao?"
Thẩm Trường Lưu dở khóc dở cười, hắn leo lên đỉnh thành công hoàn toàn là nhờ tài diễn xuất, không phải ngoại hình của mình. Hơn nữa, nhiều năm qua các tác phẩm của hắn đều được đánh giá không tệ, cái danh ảnh đế cũng không chỉ để trưng. Các fans cũng khá lý trí, sẽ không vì hắn có người bên cạnh mà thoát fan rồi quay lại chửi bới.
Đang dỗ Mạc Chi Dương, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Thẩm Trường Lưu nhìn thấy cái tên nhấp nháy trên màn hình, sắc mặt liền có sự biến đổi, đôi mắt bắt đầu lảng tránh.
Hắn đẩy Mạc Chi Dương ra, đi ra bên ngoài nghe điện thoại, sau khi quay lại thần sắc vô cùng kích động: "Anh có việc phải đi trước, em nghỉ ngơi cho tốt đi."
Nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, Mạc Chi Dương nhún vai, coi như chưa có gì xảy ra. Cậu bình tĩnh mở tủ lạnh lấy kem ăn, vừa ăn vừa xem Tom và Jerry.
Khi hệ thống thông báo Thẩm Trường Lưu quả nhiên là đi đón Tô Bạch, Mạc Chi Dương cũng không có phản ứng gì thái quá.
Ngược lại cậu còn bình thản rút một điếu thuốc lá, vui vẻ châm lửa lên. Phòng khách tù mù không bật đèn, chỉ có chút ánh trăng tỏa vào mới lờ mờ thấy làn khói thuốc bảng lảng.
"Vậy cậu tính làm thế nào?" Hệ thống nhìn kí chủ nhẹ nhàng thoải mái, đoán chừng đã tìm ra biện pháp.
Mạc Chi Dương ngồi xếp bằng trên ghế, một tay dựa vào thành ghế, tay còn lại hờ hững kẹp điếu thuốc hương bạc hà: "Thẩm Trường Lưu đã bị tôi dạy dỗ qua, Tô Bạch có đến cũng không thay đổi được."
Sự xuất hiện của cậu chẳng những sẽ không làm hai người nối lại tình xưa, ngược lại còn đập tan ảo tưởng bạch nguyệt quang trong lòng Thẩm Trường Lưu. Đầu tiên là phá nát, sau đó lại xây dựng lại một khuôn mẫu mới, không đạp bỏ thì sao có thể dựng mới? "Tôi sao có thể để mình làm người thay thế cho người khác, ngược lại thì được."
Trên thực tế, đêm qua Mạc Chi Dương đã nhạy bén phát hiện ra có người chụp lén. Nhưng cậu không ngăn cản, còn cố tình để lộ ra bóng lưng cho tên đó chụp. Đây chính là cái bẫy cậu bày ra để dụ Tô Bạch chạy về nước.
Nếu Tô Bạch không trở lại, vở kịch thú vị sao có thể tiếp tục? Thẩm Trường Lưu cũng làm sao có cơ hội hiểu rõ lòng mình?
Lúc này, Thẩm Trường Lưu đi đón Tô Bạch từ sân bay, hắn cho rằng bản thân sẽ rất kích động, gấp đến không chờ nổi mà ôm người vào lòng, nói cho y nghe nỗi khổ tương tư của mình suốt 8 năm qua.
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ xa lạ lại rất quen thuộc kia xuất hiện trong tầm mắt, tâm hắn bỗng tĩnh lại, ngọn lửa cháy âm ỉ trong lòng bỗng như bị một chậu nước lạnh băng tạt thành tro tàn.
"Trường Lưu à." Tô Bạch khoác một chiếc áo gió màu trắng, khí chất lạnh lùng cao quý, so với hồi thiếu niên còn mang vẻ gầy yếu, bây giờ càng trở nên thành thục, quý phái.
Thẩm Trường Lưu mỉm cười lịch sự, tự mình tiến vào trong xe, tránh sang một bên: "Để tớ bảo trợ lý lái xe đưa cậu đến khách sạn."
Bầu không khí trong xe ngay lập tức ngập tràn xấu hổ, lâu ngày không gặp lại, hai người đều không biết nên nói gì cho đúng. Tám năm là một quãng thời gian dài, đủ nhiều để xóa đi sự thân thuộc giữa bọn họ ngày trước.
"Đây là gì vậy?" Tô Bạch nhìn thấy một lọ thuốc nhỏ bên cạnh chỗ điều khiển xe, một lúc mới phát hiện là thuốc dạ dày.
Nhìn tới lọ thuốc dạ dày, Thẩm Trường Lưu tự nhiên nghĩ đến Mạc Chi Dương bình thường vẫn hay lải nhải bên tai hắn: "Em đã bỏ thuốc dạ dày vào trong xe cho anh rồi đấy. Nhưng anh vẫn phải nhớ tự mình ăn cơm đúng bữa nhé."
“Tớ mắc bệnh dạ dày, nên đều chuẩn bị sẵn lọ thuốc để trong xe." Thẩm Trường Lưu vốn dĩ mắc bệnh dạ dày từ tám năm trước, do chính tay Tô Bạch đưa tới.
Ngày Tô Bạch bỏ hắn ra nước ngoài, Thẩm Trường Lưu sa sút tinh thần thật lâu, vẫn luôn lấy rượu giải sầu, uống tới mức hỏng dạ dày. Từ đó về sau chỉ cần là đồ cay hay có cồn hắn đều không thể động vào.
Tô Bạch không hỏi nhiều, nhàn nhạt đáp:"Ừ". Sau đó liền thả lọ thuốc xuống, không mấy quan tâm, cũng không tiếp tục nói chuyện.
Sau chuyến bay đường dài mà Tô Bạch vẫn không hết tức giận, y cho rằng Thẩm Trường Lưu có lỗi với mình nên không muốn bày ra sắc mặt tốt cho Thẩm Trường Lưu xem.
Sau khi đưa người đến khách sạn, đã khoảng một giờ sáng, Thẩm Trường Lưu định tháo dây an toàn.
Tô Bạch liền ngăn lại: "Tớ muốn tới nhà cậu ở."
???? Edit: Sivi
"Em..liệu em có làm ảnh hưởng đến công việc của anh không? Nhỡ anh bị công ty đóng băng thì sao?" Mạc Chi Dương lo lắng ôm chặt lấy hắn: "Anh sẽ phải đền tiền sao?"
Thẩm Trường Lưu dở khóc dở cười, hắn leo lên đỉnh thành công hoàn toàn là nhờ tài diễn xuất, không phải ngoại hình của mình. Hơn nữa, nhiều năm qua các tác phẩm của hắn đều được đánh giá không tệ, cái danh ảnh đế cũng không chỉ để trưng. Các fans cũng khá lý trí, sẽ không vì hắn có người bên cạnh mà thoát fan rồi quay lại chửi bới.
Đang dỗ Mạc Chi Dương, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Thẩm Trường Lưu nhìn thấy cái tên nhấp nháy trên màn hình, sắc mặt liền có sự biến đổi, đôi mắt bắt đầu lảng tránh.
Hắn đẩy Mạc Chi Dương ra, đi ra bên ngoài nghe điện thoại, sau khi quay lại thần sắc vô cùng kích động: "Anh có việc phải đi trước, em nghỉ ngơi cho tốt đi."
Nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, Mạc Chi Dương nhún vai, coi như chưa có gì xảy ra. Cậu bình tĩnh mở tủ lạnh lấy kem ăn, vừa ăn vừa xem Tom và Jerry.
Khi hệ thống thông báo Thẩm Trường Lưu quả nhiên là đi đón Tô Bạch, Mạc Chi Dương cũng không có phản ứng gì thái quá.
Ngược lại cậu còn bình thản rút một điếu thuốc lá, vui vẻ châm lửa lên. Phòng khách tù mù không bật đèn, chỉ có chút ánh trăng tỏa vào mới lờ mờ thấy làn khói thuốc bảng lảng.
"Vậy cậu tính làm thế nào?" Hệ thống nhìn kí chủ nhẹ nhàng thoải mái, đoán chừng đã tìm ra biện pháp.
Mạc Chi Dương ngồi xếp bằng trên ghế, một tay dựa vào thành ghế, tay còn lại hờ hững kẹp điếu thuốc hương bạc hà: "Thẩm Trường Lưu đã bị tôi dạy dỗ qua, Tô Bạch có đến cũng không thay đổi được."
Sự xuất hiện của cậu chẳng những sẽ không làm hai người nối lại tình xưa, ngược lại còn đập tan ảo tưởng bạch nguyệt quang trong lòng Thẩm Trường Lưu. Đầu tiên là phá nát, sau đó lại xây dựng lại một khuôn mẫu mới, không đạp bỏ thì sao có thể dựng mới? "Tôi sao có thể để mình làm người thay thế cho người khác, ngược lại thì được."
Trên thực tế, đêm qua Mạc Chi Dương đã nhạy bén phát hiện ra có người chụp lén. Nhưng cậu không ngăn cản, còn cố tình để lộ ra bóng lưng cho tên đó chụp. Đây chính là cái bẫy cậu bày ra để dụ Tô Bạch chạy về nước.
Nếu Tô Bạch không trở lại, vở kịch thú vị sao có thể tiếp tục? Thẩm Trường Lưu cũng làm sao có cơ hội hiểu rõ lòng mình?
Lúc này, Thẩm Trường Lưu đi đón Tô Bạch từ sân bay, hắn cho rằng bản thân sẽ rất kích động, gấp đến không chờ nổi mà ôm người vào lòng, nói cho y nghe nỗi khổ tương tư của mình suốt 8 năm qua.
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ xa lạ lại rất quen thuộc kia xuất hiện trong tầm mắt, tâm hắn bỗng tĩnh lại, ngọn lửa cháy âm ỉ trong lòng bỗng như bị một chậu nước lạnh băng tạt thành tro tàn.
"Trường Lưu à." Tô Bạch khoác một chiếc áo gió màu trắng, khí chất lạnh lùng cao quý, so với hồi thiếu niên còn mang vẻ gầy yếu, bây giờ càng trở nên thành thục, quý phái.
Thẩm Trường Lưu mỉm cười lịch sự, tự mình tiến vào trong xe, tránh sang một bên: "Để tớ bảo trợ lý lái xe đưa cậu đến khách sạn."
Bầu không khí trong xe ngay lập tức ngập tràn xấu hổ, lâu ngày không gặp lại, hai người đều không biết nên nói gì cho đúng. Tám năm là một quãng thời gian dài, đủ nhiều để xóa đi sự thân thuộc giữa bọn họ ngày trước.
"Đây là gì vậy?" Tô Bạch nhìn thấy một lọ thuốc nhỏ bên cạnh chỗ điều khiển xe, một lúc mới phát hiện là thuốc dạ dày.
Nhìn tới lọ thuốc dạ dày, Thẩm Trường Lưu tự nhiên nghĩ đến Mạc Chi Dương bình thường vẫn hay lải nhải bên tai hắn: "Em đã bỏ thuốc dạ dày vào trong xe cho anh rồi đấy. Nhưng anh vẫn phải nhớ tự mình ăn cơm đúng bữa nhé."
“Tớ mắc bệnh dạ dày, nên đều chuẩn bị sẵn lọ thuốc để trong xe." Thẩm Trường Lưu vốn dĩ mắc bệnh dạ dày từ tám năm trước, do chính tay Tô Bạch đưa tới.
Ngày Tô Bạch bỏ hắn ra nước ngoài, Thẩm Trường Lưu sa sút tinh thần thật lâu, vẫn luôn lấy rượu giải sầu, uống tới mức hỏng dạ dày. Từ đó về sau chỉ cần là đồ cay hay có cồn hắn đều không thể động vào.
Tô Bạch không hỏi nhiều, nhàn nhạt đáp:"Ừ". Sau đó liền thả lọ thuốc xuống, không mấy quan tâm, cũng không tiếp tục nói chuyện.
Sau chuyến bay đường dài mà Tô Bạch vẫn không hết tức giận, y cho rằng Thẩm Trường Lưu có lỗi với mình nên không muốn bày ra sắc mặt tốt cho Thẩm Trường Lưu xem.
Sau khi đưa người đến khách sạn, đã khoảng một giờ sáng, Thẩm Trường Lưu định tháo dây an toàn.
Tô Bạch liền ngăn lại: "Tớ muốn tới nhà cậu ở."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất