Chương 22: Cợt nhả
Buổi sáng, tại Vương Phủ lộng lẫy xa hoa, trong thư phòng Vương Gia Cố Nghị đang cầm trên tay tấu chương của các bá quan dâng lên nói về chuyện xảy ra trong Nghị Tuyết Lâu. Việc phê duyệt tấu chương theo quy định sẽ do Thành Chủ đích thân duyệt. Nhưng chuyện hôm qua liên quan đến nơi làm ăn của Vương Gia nên Thành Chủ đã giao cho Cố Nghị toàn quyền xử lý.
Trời vẫn còn chưa sáng hẳn, thời tiết còn sương lạnh. Cố Nghị đích thị từ đêm qua vẫn chưa chợp mắt đã ngồi xem tấu chương. Vệ Trung lúc này xuất hiện:
- “Bẩm Vương Gia! Thuộc hạ đã điều tra, bọn yêu quái đó đã bắt rất nhiều người dân và người Ma Giới. Theo một tên yêu quái đã khai nhận, bọn chúng muốn tu luyện yêu khí, biến người bị bắt trở thành yêu nghiệt bất tử. Nhưng mà thuộc hạ vẫn chưa tìm được nơi bọn chúng bắt giữ người.”
Cố Nghị đặt tấu chương xuống:
- Tiếp tục tìm kiếm. Nếu tìm thấy, giết hết những tên cầm đầu cứu người ra, nếu như kẻ nào chịu quy hàng thì không cần giết.”
- “Rõ bây giờ thuộc hạ sẽ đi ngay.”
Cố Nghị bỗng nhớ ra điều gì đó:
- “Khoan đã! Đã kiếm một nô tỳ nữ đưa qua hầu hạ cho Chi Vân chưa.”
- “Vương Gia yên tâm, hôm qua người đã dặn dò, thuộc hạ đã thông báo phủ nội vụ, chắc hẳn đã sắp xếp cho người qua.”
- “Kiếm người nào hoạt bát nhanh việc một chút. Hạ Chi Vân không thích người cục mịch ít nói đâu.”
- “Dạ!”
Vệ Trung ngước mắt nhìn Vương Gia một cách ngạc nhiên, đây là lần đầu ngài ấy quan tâm một người như vậy, mà còn là nữ tử.
Cố Nghị lấy một tờ giấy trắng, sau đó cầm cọ vẽ lên. Nhàn nhạt nói:
- “Vệ Trung, ngươi nói xem ta nhiêu tuổi?”
Vệ Trung thành thật đáp:
- “- Dạ tuổi của Vương Gia năm nay là…”
Chưa kịp nói thì Cố Nghị đã ngắt lời:
- “Ta không hỏi tuổi của Cố Nghị!”
Vệ Trung lúc này mới hiểu ra:
- “À, tuổi của ngài năm nay khoảng một vạn ba trăm tuổi.”
- “Không phải là 4200 tuổi sao?”
- “- Tôn….à Vương Gia, thuộc hạ tính không sai mà, sao có thể 4200 tuổi. Thậm chí thuộc hạ cũng đã làm tròn số tuổi ngài xuống…”
Cố Nghị liếc hắn một cái, ánh mắt sắc lạnh như muốn giết người. Vệ Trung cảm giác được luồng không khí băng giá xung quanh mà cứng người nuốt nước miếng:
- “Đúng! Vương Gia nói đúng. Là thuộc hạ tính sai, nói nhầm rồi. Là 4200 tuổi mới đúng.”
Nhận được câu trả lời đúng ý, hắn mới giãn tròng tử, rời ánh mắt sang chỗ khác, tay vẫn cứ vẽ như chưa có chuyện gì, hắn tiếp tục hỏi:
- “Phượng Chi năm nay nhiêu tuổi?”
Vệ Trung thật sự không hiểu Vương Gia lại hỏi những câu hỏi này rốt cuộc có ý gì, chỉ có thể thành thật đáp:
- “- À tuổi của công chúa khi gả cho ngài là vừa tròn 1.600 tuổi.”
Tay Cố Nghị chợt khựng lại, hắn có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó, lại tự lảm bẩm:
- “Thậm chí còn ít hơn ta nghĩ. Đúng thật là còn non mà. Nhưng mà, nếu vậy ta cũng không hơn bao nhiêu.”
Vệ Trung ngơ ngác nhìn vị Vương Gia trước mặt, có phần khó hiểu: ‘Ngài ấy rốt cuộc là muốn nói gì?’. Chưa bao giờ hắn lại nghi ngờ nhân sinh nhiều như bây giờ: ‘Vương Gia dạo gần đây hay cười một mình, có phải bị trúng gió nên bệnh rồi không?’ Nhưng mà rốt cuộc những lời đó cũng không dám hỏi nên đành nuốt vào trong.
Cố Nghị lúc này đã phác thảo xong bức tranh, là một cô nương đang cầm một chiếc trâm. Hắn cười nhẹ cho Vệ Trung lui ra, ánh mắt hắn không rời khỏi bức tranh ấy.
——-
Tẩm phòng phủ Vương Gia, Hạ Chi Vân đang nằm trên giường. Mặt trời đã bắt đầu lên đỉnh, những tia nắng chói chang chiếu vào người Chi Vân. Cô nheo mắt tỉnh dậy, cả người nhức mỏi ê ẩm, tưởng như vừa mới vât lộn cả một ngày.
Sau một hồi mới có thể mở mắt hẳn, cô nhìn căn phòng xa lạ ngay trước mắt, sự tráng lệ xa hoa đập vào mắt. Cô hốt hoảng vội bật dậy, không hiểu tại sao bản thân lại ở đây. Lúc này cửa phòng đột nhiên được mở, một nô tỳ bước vào.
- “Cô là ai?”
- “Tiểu thư cô tỉnh rồi! Nô tỳ tên Tiểu Thất là người của phủ nội vụ do Vương Gia sai người đưa đến.”
Hạ Chi Vân vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì: ‘Vương Gia? Chẳng lẽ mình lỡ đắc tội với Vương Gia nào đó rồi bị bắt. Sao không nhớ gì hết, có khi nào đập đầu vào cục đá lại mất trí nhớ rồi không?’. Cô lấy tay đập nhẹ vào đầu mấy cái nghĩ rằng chưa tỉnh ngủ. Tiểu Thất thấy vậy liền bước đến thành kính:
- “Tiểu thư, người vì cứu Vương Gia mới bị thương, ngài ấy đích thân đưa cô về băng bó cho cô đó tiểu thư!”
Nghe đến đây Hạ Chi Vân mới chợt nhận ra đằng sau lưng có cảm giác đau rát, cô nhìn xuống dưới ngực, băng vải trắng được bó qua lưng và ngực, bên ngoài chỉ khoác hờ chiếc váy ngủ. Cô bàng hoàng kinh ngạc:
- “Cô nói là Vương Gia đích thân băng bó cho ta sao?”
Nô tỳ Tiểu Thất trong rất lanh lợi hoạt bát, vui vẻ trả lời:
- “Đúng vậy đó ạ. Tiểu thư, người không biết đâu, lúc đầu Vương Gia tính để thái y băng bó cho người nhưng mà người Thái Y Viên đều là nam nhân. Vì thế ngài ấy mới đích thân băng bó cho người đó!”
Hạ Chi Vân cứng đờ, vẫn giữ tâm trạng bối rối hỏi Tiểu Thất:
- “Vương Gia các người là nam nhân sao?”
Tiểu Thất thản nhiên vui vẻ trả lời:
- “ Tất nhiên là nam nhân rồi! Người thật là may mắn đó Tiểu Thư, trong phủ Vương Gia trước giờ đều không cho nữ nhân nào bước vào. Mà người lại là người đầu tiên được Vương Gia đích thân bế về băng bó đó, còn cất công chọn nô tỳ đến hậu hạ tiểu thư. Khắp cả cái phủ này đều đã đồn rằng tiểu thư sẽ là Vương Phi tương lai đó!”
- “Vương Phi?”
Tiểu Thất gật đầu. Hạ Chi Vân trong lòng đã lo lắng đến tột độ: ‘Tiêu rồi tiêu rồi, hắn băng bó cho ta không phải là đã bị nhìn thấy hết rồi sao. Sự trong sạch của ta cũng đều bị huỷ rồi!’. Cô lúc này thật sự là muốn gào khóc thật to, cứ nghĩ đến cảnh Vương Gia tự tay băng bó cho mình là lại thấy tuyệt vọng. Nhưng mà chỉ trong một lát, cô chợt nhớ ra điều gì đó:
- “Khoan đã! Rõ ràng hôm qua người ta cứu là một vị cô nương mà. Sao lại thành Vương Gia nhà cô vậy?”
Tiểu Thất đang định trả lời thì cánh cửa lại tiếp tục mở ra, Vệ Trung cầm theo một mâm đồ ăn đem vào. Hạ Chi Vân liền hỏi:
-
- “Ngươi lại là người nào vậy?”
- “Tiểu thư nói rất đúng. Người hôm qua tiểu thư cứu là một cô nương.”
Vệ Trung cung kính cúi người, vẻ mặt rạng rỡ:
- “Thuộc hạ là cận vệ của Vương Gia, ta đến đưa đồ ăn sáng cho tiểu thư.”
Hạ Chi Vân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm:
- “Đó ta nói không sai mà! Chắc chắn có sự nhầm lẫn rồi. Các người mau đưa ta…”
- “Nhưng mà vị cô nương đó là do Vương Gia ta giả danh thành.”
- “Hả?”
Hạ Chi Vân như sét đánh ngang tai, cơ thể cũng trở nên căng chặt. Cô bày bộ mặt nghi ngờ hoang mang rồi cười gượng như không tin:
- “Chuyện này…chuyện này sao có thể được…Ta….”
- “Sao có thể không?”
Lúc này một nam nhân dáng người cao ráo bước vào, ánh nắng chiếu thẳng vào người đó khiến cô nhìn không rõ:
- “Lại là ai nữa vậy?”
- “Ta chính là đã giả thành nữ nhân đánh đàn trong tối qua.”
Hạ Chi Vân nhìn thấy vóc dáng chuẩn chỉnh của một nam nhân, mái tóc cột nửa cài trâm dài đen xoăn từng lọn rũ đến thắt lưng, hắn mặc bộ Trường bào màu đỏ đô phong cách Dị Vực toát lên vẻ vương giả, khí chất lãng tử, giọng nói rất ấm. Nhưng khi nhìn rõ được gương mặt anh tuấn của hắn, cô lại kinh ngạc vô cùng:
- “Tuyết Cảnh Nguyệt?”
Cố Nghị lúc này nhẹ nhàng cười:
- “Cô nương nhầm rồi! Ta là Cố Nghị, là Vương Gia ở Thành Cửu Tư này.”
Hạ Chi Vân vẫn chưa hết bàng hoàng, cảm thấy người ở trước đích thực là Tuyết Cảnh Nguyệt, tối qua tại rừng ánh trăng mờ mịt không thể nhìn rõ mặt hắn, bây giờ cô đã nhận ra hắn. Hắn rất giống Tuyết Cảnh Nguyệt nhưng cũng vừa không giống, ngoại trừ có gương mặt ngũ quan đều y như đúc, vóc dáng cũng hao hao giống thì trang phục, khí chất, giọng nói, và đặc biệt là mái tóc đen xoăn đều rất khác.
Cố Nghị toát ra một vẻ vương giả lãng tử đào hoa, giọng nói cũng ấm có chút ôn hoà êm tai hơn. Còn Tuyết Cảnh Nguyệt lại lạnh lùng tịch mịch, tính khí tàn khốc bá đạo, giọng nói âm trầm từ tính. Quả thật nếu xét về khí chất, hai người này như không liên quan đến nhau. Ngay cả trong ánh mắt, nếu Tuyết Cảnh Nguyệt là ánh mắt sắc lạnh có thể giết người thì Cố Nghị là ánh mắt đào hoa vô cùng thu hút.
Sau một hồi suy xét, cô chỉ có thể tự trấn an rằng đây là hai người khác nhau, lại cười một cách miễn cưỡng:
- “Cố Nghị! Huynh có huynh đệ nào thất lạc không?”
Cố Nghị cười cười thản nhiên:
- “Có! Đã tìm được rồi… là Thành Chủ, có điều không đẹp bằng ta. Nếu cô thích hắn chi bằng xem xét ta trước đi.”
Hắn nói cứ như nửa đùa nửa thật, gương mặt hắn không nghiêm nghị như ai kia, mà lại có phần như đang cợt nhả. Nhưng Cố Nghị nói huynh đệ hắn không giống hắn vậy chắc chắn không phải nói Tuyết Cảnh Nguyệt.
- “Không phải! Ý ta là huynh có huynh đệ song sinh không?”
- “Tất nhiên là không rồi!”
Cố Nghị bước tới gần giường, ghé sát vào tai cô:
- “Ta độc nhất vô nhị!”
Hắn mỉm cười một cách gian tà, Chi Vân suy nghĩ chợt nhân ra điều gì đó: ‘Đây là hắn đang tạo chú ý với mình sao? Nhưng mà cũng không phải độc nhất vô nhị. Người tóc trắng kia còn nổi bật hơn huynh!….Nhưng mà có điều một người đào hoa như vậy chắc chắn không phải Tuyết Cảnh Nguyệt mà ta biết. Trên đời lại có người giống người mà không phải huynh đệ sao?’
Cố Nghị thấy cô vẫn ngơ ra đó, mở miệng trêu chọc:
- “Sao? Có phải thấy ta rất cuốn hút không? Chi bằng suy nghĩ xem có muốn làm Vương Phi của ta không?”
Hắn nói rồi đưa tay lên vuốt nhẹ cằm cô doạ cô sợ chết khiếp. Cô vẫn là không quen với gương mặt này lại có thể làm ra được những hành động và lời nói nổi gai óc như vậy.
Trời vẫn còn chưa sáng hẳn, thời tiết còn sương lạnh. Cố Nghị đích thị từ đêm qua vẫn chưa chợp mắt đã ngồi xem tấu chương. Vệ Trung lúc này xuất hiện:
- “Bẩm Vương Gia! Thuộc hạ đã điều tra, bọn yêu quái đó đã bắt rất nhiều người dân và người Ma Giới. Theo một tên yêu quái đã khai nhận, bọn chúng muốn tu luyện yêu khí, biến người bị bắt trở thành yêu nghiệt bất tử. Nhưng mà thuộc hạ vẫn chưa tìm được nơi bọn chúng bắt giữ người.”
Cố Nghị đặt tấu chương xuống:
- Tiếp tục tìm kiếm. Nếu tìm thấy, giết hết những tên cầm đầu cứu người ra, nếu như kẻ nào chịu quy hàng thì không cần giết.”
- “Rõ bây giờ thuộc hạ sẽ đi ngay.”
Cố Nghị bỗng nhớ ra điều gì đó:
- “Khoan đã! Đã kiếm một nô tỳ nữ đưa qua hầu hạ cho Chi Vân chưa.”
- “Vương Gia yên tâm, hôm qua người đã dặn dò, thuộc hạ đã thông báo phủ nội vụ, chắc hẳn đã sắp xếp cho người qua.”
- “Kiếm người nào hoạt bát nhanh việc một chút. Hạ Chi Vân không thích người cục mịch ít nói đâu.”
- “Dạ!”
Vệ Trung ngước mắt nhìn Vương Gia một cách ngạc nhiên, đây là lần đầu ngài ấy quan tâm một người như vậy, mà còn là nữ tử.
Cố Nghị lấy một tờ giấy trắng, sau đó cầm cọ vẽ lên. Nhàn nhạt nói:
- “Vệ Trung, ngươi nói xem ta nhiêu tuổi?”
Vệ Trung thành thật đáp:
- “- Dạ tuổi của Vương Gia năm nay là…”
Chưa kịp nói thì Cố Nghị đã ngắt lời:
- “Ta không hỏi tuổi của Cố Nghị!”
Vệ Trung lúc này mới hiểu ra:
- “À, tuổi của ngài năm nay khoảng một vạn ba trăm tuổi.”
- “Không phải là 4200 tuổi sao?”
- “- Tôn….à Vương Gia, thuộc hạ tính không sai mà, sao có thể 4200 tuổi. Thậm chí thuộc hạ cũng đã làm tròn số tuổi ngài xuống…”
Cố Nghị liếc hắn một cái, ánh mắt sắc lạnh như muốn giết người. Vệ Trung cảm giác được luồng không khí băng giá xung quanh mà cứng người nuốt nước miếng:
- “Đúng! Vương Gia nói đúng. Là thuộc hạ tính sai, nói nhầm rồi. Là 4200 tuổi mới đúng.”
Nhận được câu trả lời đúng ý, hắn mới giãn tròng tử, rời ánh mắt sang chỗ khác, tay vẫn cứ vẽ như chưa có chuyện gì, hắn tiếp tục hỏi:
- “Phượng Chi năm nay nhiêu tuổi?”
Vệ Trung thật sự không hiểu Vương Gia lại hỏi những câu hỏi này rốt cuộc có ý gì, chỉ có thể thành thật đáp:
- “- À tuổi của công chúa khi gả cho ngài là vừa tròn 1.600 tuổi.”
Tay Cố Nghị chợt khựng lại, hắn có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó, lại tự lảm bẩm:
- “Thậm chí còn ít hơn ta nghĩ. Đúng thật là còn non mà. Nhưng mà, nếu vậy ta cũng không hơn bao nhiêu.”
Vệ Trung ngơ ngác nhìn vị Vương Gia trước mặt, có phần khó hiểu: ‘Ngài ấy rốt cuộc là muốn nói gì?’. Chưa bao giờ hắn lại nghi ngờ nhân sinh nhiều như bây giờ: ‘Vương Gia dạo gần đây hay cười một mình, có phải bị trúng gió nên bệnh rồi không?’ Nhưng mà rốt cuộc những lời đó cũng không dám hỏi nên đành nuốt vào trong.
Cố Nghị lúc này đã phác thảo xong bức tranh, là một cô nương đang cầm một chiếc trâm. Hắn cười nhẹ cho Vệ Trung lui ra, ánh mắt hắn không rời khỏi bức tranh ấy.
——-
Tẩm phòng phủ Vương Gia, Hạ Chi Vân đang nằm trên giường. Mặt trời đã bắt đầu lên đỉnh, những tia nắng chói chang chiếu vào người Chi Vân. Cô nheo mắt tỉnh dậy, cả người nhức mỏi ê ẩm, tưởng như vừa mới vât lộn cả một ngày.
Sau một hồi mới có thể mở mắt hẳn, cô nhìn căn phòng xa lạ ngay trước mắt, sự tráng lệ xa hoa đập vào mắt. Cô hốt hoảng vội bật dậy, không hiểu tại sao bản thân lại ở đây. Lúc này cửa phòng đột nhiên được mở, một nô tỳ bước vào.
- “Cô là ai?”
- “Tiểu thư cô tỉnh rồi! Nô tỳ tên Tiểu Thất là người của phủ nội vụ do Vương Gia sai người đưa đến.”
Hạ Chi Vân vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì: ‘Vương Gia? Chẳng lẽ mình lỡ đắc tội với Vương Gia nào đó rồi bị bắt. Sao không nhớ gì hết, có khi nào đập đầu vào cục đá lại mất trí nhớ rồi không?’. Cô lấy tay đập nhẹ vào đầu mấy cái nghĩ rằng chưa tỉnh ngủ. Tiểu Thất thấy vậy liền bước đến thành kính:
- “Tiểu thư, người vì cứu Vương Gia mới bị thương, ngài ấy đích thân đưa cô về băng bó cho cô đó tiểu thư!”
Nghe đến đây Hạ Chi Vân mới chợt nhận ra đằng sau lưng có cảm giác đau rát, cô nhìn xuống dưới ngực, băng vải trắng được bó qua lưng và ngực, bên ngoài chỉ khoác hờ chiếc váy ngủ. Cô bàng hoàng kinh ngạc:
- “Cô nói là Vương Gia đích thân băng bó cho ta sao?”
Nô tỳ Tiểu Thất trong rất lanh lợi hoạt bát, vui vẻ trả lời:
- “Đúng vậy đó ạ. Tiểu thư, người không biết đâu, lúc đầu Vương Gia tính để thái y băng bó cho người nhưng mà người Thái Y Viên đều là nam nhân. Vì thế ngài ấy mới đích thân băng bó cho người đó!”
Hạ Chi Vân cứng đờ, vẫn giữ tâm trạng bối rối hỏi Tiểu Thất:
- “Vương Gia các người là nam nhân sao?”
Tiểu Thất thản nhiên vui vẻ trả lời:
- “ Tất nhiên là nam nhân rồi! Người thật là may mắn đó Tiểu Thư, trong phủ Vương Gia trước giờ đều không cho nữ nhân nào bước vào. Mà người lại là người đầu tiên được Vương Gia đích thân bế về băng bó đó, còn cất công chọn nô tỳ đến hậu hạ tiểu thư. Khắp cả cái phủ này đều đã đồn rằng tiểu thư sẽ là Vương Phi tương lai đó!”
- “Vương Phi?”
Tiểu Thất gật đầu. Hạ Chi Vân trong lòng đã lo lắng đến tột độ: ‘Tiêu rồi tiêu rồi, hắn băng bó cho ta không phải là đã bị nhìn thấy hết rồi sao. Sự trong sạch của ta cũng đều bị huỷ rồi!’. Cô lúc này thật sự là muốn gào khóc thật to, cứ nghĩ đến cảnh Vương Gia tự tay băng bó cho mình là lại thấy tuyệt vọng. Nhưng mà chỉ trong một lát, cô chợt nhớ ra điều gì đó:
- “Khoan đã! Rõ ràng hôm qua người ta cứu là một vị cô nương mà. Sao lại thành Vương Gia nhà cô vậy?”
Tiểu Thất đang định trả lời thì cánh cửa lại tiếp tục mở ra, Vệ Trung cầm theo một mâm đồ ăn đem vào. Hạ Chi Vân liền hỏi:
-
- “Ngươi lại là người nào vậy?”
- “Tiểu thư nói rất đúng. Người hôm qua tiểu thư cứu là một cô nương.”
Vệ Trung cung kính cúi người, vẻ mặt rạng rỡ:
- “Thuộc hạ là cận vệ của Vương Gia, ta đến đưa đồ ăn sáng cho tiểu thư.”
Hạ Chi Vân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm:
- “Đó ta nói không sai mà! Chắc chắn có sự nhầm lẫn rồi. Các người mau đưa ta…”
- “Nhưng mà vị cô nương đó là do Vương Gia ta giả danh thành.”
- “Hả?”
Hạ Chi Vân như sét đánh ngang tai, cơ thể cũng trở nên căng chặt. Cô bày bộ mặt nghi ngờ hoang mang rồi cười gượng như không tin:
- “Chuyện này…chuyện này sao có thể được…Ta….”
- “Sao có thể không?”
Lúc này một nam nhân dáng người cao ráo bước vào, ánh nắng chiếu thẳng vào người đó khiến cô nhìn không rõ:
- “Lại là ai nữa vậy?”
- “Ta chính là đã giả thành nữ nhân đánh đàn trong tối qua.”
Hạ Chi Vân nhìn thấy vóc dáng chuẩn chỉnh của một nam nhân, mái tóc cột nửa cài trâm dài đen xoăn từng lọn rũ đến thắt lưng, hắn mặc bộ Trường bào màu đỏ đô phong cách Dị Vực toát lên vẻ vương giả, khí chất lãng tử, giọng nói rất ấm. Nhưng khi nhìn rõ được gương mặt anh tuấn của hắn, cô lại kinh ngạc vô cùng:
- “Tuyết Cảnh Nguyệt?”
Cố Nghị lúc này nhẹ nhàng cười:
- “Cô nương nhầm rồi! Ta là Cố Nghị, là Vương Gia ở Thành Cửu Tư này.”
Hạ Chi Vân vẫn chưa hết bàng hoàng, cảm thấy người ở trước đích thực là Tuyết Cảnh Nguyệt, tối qua tại rừng ánh trăng mờ mịt không thể nhìn rõ mặt hắn, bây giờ cô đã nhận ra hắn. Hắn rất giống Tuyết Cảnh Nguyệt nhưng cũng vừa không giống, ngoại trừ có gương mặt ngũ quan đều y như đúc, vóc dáng cũng hao hao giống thì trang phục, khí chất, giọng nói, và đặc biệt là mái tóc đen xoăn đều rất khác.
Cố Nghị toát ra một vẻ vương giả lãng tử đào hoa, giọng nói cũng ấm có chút ôn hoà êm tai hơn. Còn Tuyết Cảnh Nguyệt lại lạnh lùng tịch mịch, tính khí tàn khốc bá đạo, giọng nói âm trầm từ tính. Quả thật nếu xét về khí chất, hai người này như không liên quan đến nhau. Ngay cả trong ánh mắt, nếu Tuyết Cảnh Nguyệt là ánh mắt sắc lạnh có thể giết người thì Cố Nghị là ánh mắt đào hoa vô cùng thu hút.
Sau một hồi suy xét, cô chỉ có thể tự trấn an rằng đây là hai người khác nhau, lại cười một cách miễn cưỡng:
- “Cố Nghị! Huynh có huynh đệ nào thất lạc không?”
Cố Nghị cười cười thản nhiên:
- “Có! Đã tìm được rồi… là Thành Chủ, có điều không đẹp bằng ta. Nếu cô thích hắn chi bằng xem xét ta trước đi.”
Hắn nói cứ như nửa đùa nửa thật, gương mặt hắn không nghiêm nghị như ai kia, mà lại có phần như đang cợt nhả. Nhưng Cố Nghị nói huynh đệ hắn không giống hắn vậy chắc chắn không phải nói Tuyết Cảnh Nguyệt.
- “Không phải! Ý ta là huynh có huynh đệ song sinh không?”
- “Tất nhiên là không rồi!”
Cố Nghị bước tới gần giường, ghé sát vào tai cô:
- “Ta độc nhất vô nhị!”
Hắn mỉm cười một cách gian tà, Chi Vân suy nghĩ chợt nhân ra điều gì đó: ‘Đây là hắn đang tạo chú ý với mình sao? Nhưng mà cũng không phải độc nhất vô nhị. Người tóc trắng kia còn nổi bật hơn huynh!….Nhưng mà có điều một người đào hoa như vậy chắc chắn không phải Tuyết Cảnh Nguyệt mà ta biết. Trên đời lại có người giống người mà không phải huynh đệ sao?’
Cố Nghị thấy cô vẫn ngơ ra đó, mở miệng trêu chọc:
- “Sao? Có phải thấy ta rất cuốn hút không? Chi bằng suy nghĩ xem có muốn làm Vương Phi của ta không?”
Hắn nói rồi đưa tay lên vuốt nhẹ cằm cô doạ cô sợ chết khiếp. Cô vẫn là không quen với gương mặt này lại có thể làm ra được những hành động và lời nói nổi gai óc như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất