Chương 32: Nan giải
Cảnh đêm được ánh trăng chiếu sáng, cảm xúc của hai người từ đầu đến cuối đều đã thay đổi. Hạ Chi Vân cảm thấy mình thẹn thùng hơn bao giờ hết, còn Cố Nghị lẳng lặng đi đằng sau trong lòng cũng có rất nhiều cảm xúc lẫn loạn.
Một ngươig đi trước, một người đi sau khiến phố chợ đêm nay dù không còn nhộn nhịp những vẫn có thể cảm thấy được sự ấm áp lãng mạn.
Chợt Hạ Chi Vân dừng lại, Cố Nghị đi đằng sau đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn nên suýt va vào người cô. Thì ra là cô đã nhìn thấy Thế Long đang đứng trước mặt, không hiểu sao cô nghĩ tới miếng ngọc bội của hắn mà có chút hổ thẹn, không dám bước tới gần, có phần tránh né.
Thế Long thì khác, vô cùng vui mừng khi đã tìm thấy cô, chạy tới gần chỗ cô thì nhìn thấy một nam nhân đứng sau lưng gương mặt lạ lẫm, hắn cảm nhận được khí chất vương giả trên người hắn.
- “Hạ Chi Vân, cuối cùng cũng tìm được muội rồi.”
Cô chỉ gật đầu cười lấy lệ, cô vẫn chưa biết hắn có nghĩ tới việc cô đã trộm lấy miếng ngọc bối của hắn hay không.
Lúc này Thế Long nhìn y phục của cả hai người, có vài phần thắc mắc:
- “Hạ Chi Vân, muội và vị công tử đây là…”
Cô lúc này mới chợt nhớ ra còn Cố Nghị đứng sau, vội vàng giới thiệu:
- “Thế Long, đây là Cố Nghị, Vương Gia thành Cửu Tư này đó, huynh ấy đã cứu ta ra khỏi tay của bọn yêu quái.”
Lúc này Thế Long mới nhẹ nhõm một chút, thấy hai người trong y phục dị vực lạ mắt lại có phần giống như hỷ phục, không chỉ hắn mà ai nhìn vào cũg sẽ nghĩ bọn họ có quan hệ mờ ám. Nhưng biết được sự tình đây là ân nhân của cô, hắn cũng tỏ vẻ vui mừng cảm ơn Cố Nghị:
- “Thật ngại quá, ta là Thế Long là đồng môn của cô ấy trên núi Lệnh Đường. Nếu Vương Gia đã là ân nhân của cô ấy thì ta cũng xin đa tạ.”
Cố Nghị cười một cái, lịch sự đáp:
- “Không cần khách sáo!”
Hai người nam nhân bọn họ hoà nhã nói chuyện qua lại khiến cô cảm thấy quá mức lịch sự rồi. Dù sao Thế Long cũng đã tới, cô cũng nên trở về Tiên môn. Ở chung một mình với Cố Nghị từ tối giờ cũng khiến cô ngại ngùng đến tim đập loạn xạ, vì vậy kiếm cớ trở về:
- “Ha, nếu Thế Long huynh đã ở đây thì chúng ta mau trở về thôi.”
Sau đó cô nói với Thế Long là cần có chuyện nói riêng với Cố Nghị kéo Cố Nghị đi ra xa, xác định ở khoảng cách Thế Long không thể nghe thấy thì cô mới bắt đầu thì thầm với hắn:
- “Cảm ơn Vương Gia giúp đỡ, có điều chuyện của chúng ta mong huynh đừng nói cho ai biết, nhất là người trong Tiên môn!”
- “Vì sao?”
Cố Nghị âm trầm hỏi, giọng điệu không lộ cảl xúc, cô lại có phần hơi bực, vấn đề tế nhị như vậy qua miệng hắn lại dễ dàng nói ra như vậy.
- “Vấn đề này… Huynh còn hỏi tại sao? Tóm lại, ta lập tức… không tha cho huynh.”
Hắn chỉ cười một cái, trong lòng dường như lại cảm thấy cô như một con thỏ con, nhí nhảnh nhanh nhẹn thông minh nhưng lại có lúc rất ngốc, lại rất nhát gan. Có điều đối với hắn hết thảy mọi hành động của cô đều rất dễ thương một cách khác thường.
Đôi mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm cô, đôi mắt này thật sự khiến cô có chút không cưỡng lại được mà như bị cuốn hút mê hoặc mà đắm chìm vào đó. Cô có vẻ cảm thấy hơi ngượng, gương mặt lại bắt đầu đỏ bừng vì thế mà vội vàng định rời đi ngay.
Nhưng cô mới chỉ kịp quay mặt chuẩn bị bước đi thì cánh tay đã bị hắn kéo lại, cô lại mở to mắt nhìn hắn khó hiểu, trước mặt Thế Long công khai lôi kéo cô là có ý gì chứ?
Hắn lại không quá để tâm tới người thứ ba đang đứng bên phía xa nhìn họ, chỉ nhẹ nhàng nói với cô:
- “Vội gì chứ?”
Câu nói mang ngữ điệu cợt nhả, có chút lưu manh khiến cô cảm giác như đang bị trêu đùa mà tim đập một cách khẩn trương. Hắn vừa nói tay vừa nhẹ ngàng vuốt những cộng tóc rối trên trán cô, sau đó lại dùng ngón tay thon dài kẹp vuốt tóc dài của cô ở trên vai ra sau lưng.
Hành động này của hắn vô cùng dịu dàng, lại mang theo sự chiều chuộng vô cùng hiếm thấy của một vị Vương Gia cao ngạo nhất Thành Cửu Tư này. Bỗng nhiên tay vuốt tóc của hắn vòng ra sau gáy giữ chặt kéo sát cô lại về người hắn.
Ở khoảng cách này dường như cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của hắn.
Cô bị một loạt những hành động bất ngờ của hắn làm chơ đơ ra, nhất thời không nói không cử động, chỉ nhìn chằm chằm vào gương mặt hắn.
Cố Nghị lấy ra một ngọc bội màu trắng ngọc, trên đó khắc một chữ Nghị, là ngọc bội thể hiện thân phận của hắn, thấy ngọc bội coi như nhìn thấy hắn. Hắn nhét vào tay cô, thì thầm bên tai:
- “Ngọc bội này cho cô, lúc nào rảnh thì cầm nó đến tìm ta. Ta dẫn cô đi chơi, chỉ cần không làm mất nó thì ở Thành Cửu Tư này, coi như cô được một lá bùa miễn tử.”
Hạ Chi Vân sửng sốt một hồi chưa kịp phản ứng đã cảm giác được sự lành lạnh của ngọc bội được hắn nhét vào tay. Đây là vật vô cùng quý giá, trước giờ chưa có người nào khác cầm được bởi gì nó còn có thể huy động cả Binh Quyền, hắn cho cô thì không khác gì nói với cả Thành Cửu Tua rằng cô là người của hắn, mà cụ thể hơn chính là người mà Vương Gia đặt lên đầu tim.
Cố Nghị rất biết lựa góc nên quá trình tặng ngọc bội và nói chuyện với cô thì Thế Long đều không thể nghe cũng không thể thấy. Chỉ thấy hai người họ có vẻ rất thân thiết, Cố Nghị có một vài động tác tiến tới gần nói vào tai Hạ Chi Vân, mà lúc đó hắn lại giương mắt nhìn thẳng vào Thế Long với ánh mắt và nụ cười kỳ lạ.
Thế Long thấy vậy cũng rất sốt ruột nhưng hắn vẫn luôn là một người nhã nhặn và tôn trọng người khác nên chỉ cần Cố Nghị không đi quá giới hạn thì hắn sẽ không can thiệp.
Cuối cùng cô cũng nói chuyện xong với Cố Nghị, thật ra cô chỉ gật đầu nhận lấy ngọc bội chứ không nói gì thêm, có lẽ cô cũng rất thắc mắc nhưng cũng không muốn hỏi. Vì thế mà sau đó liền quay đầu rời đi với Thế Long.
Cố Nghị nhìn từ xa bóng hình cô từ từ biến mất, nụ cười đang trên khoé môi bỗng từ từ hạ xuống trở về với gương mặt lạnh lẽo.
Lúc này Vệ Trung từ trong góc khuất xuất hiện, quỳ xuống bẩm báo:
- “Vương Gia, điều tra ra được Yêu quái bất tử được tạo ra vẫn chưa hoàn thiện. Có lẽ còn thiếu một nguồn sức mạnh từ thần linh nên bọn chúng mới muốn đánh cắp Thuỷ thần kiếm để thay thế sức mạnh đó.”
Cố Nghị lạnh lẽo hỏi:
- “Tìm ra hang ổ bọn chúng chưa?”
Vệ Trung lắc đầu:
- “Vẫn chưa, từ sau khi hang động đó bị chúng ta phát hiện, bọn chúng càng hành động cẩn thận hơn, không hề có chút manh mối nào nữa.”
Cố Nghị im lặng, trong đầu suy nghĩ không biết nên giải quyết Hạ Chi Vân và thần kiếm ra sao, bất giác lông mày của hắn níu lại: “Đúng là dục vọng vẫn là không nên giữ lại, Hạ Chi Vân từ khi nào lại trở thành điều làm ta phải suy đắn đo như vậy?”.
——-
Trên đường về, Thế Long không hề hỏi bất kỳ điều gì, chỉ im lặng cùng cô về núi. Hạ Chi Vân cảm thấy bầu không khí này vô cùng căng thẳng, bèn lên vừa đi vừa lên tiếng:
- “Huynh… huynh không có gì muốn hỏi ta sao?”
Thế Long dường như ngưng đọng mấy giây, thật ra hắn vẫn luôn thắc mắc tại sao chỉ là một ân nhân nhưng hành động của Cố Nghị và cô lại thân thiết như vậy, hơn nữa lại còn cùng nhau đi dạo phố.
Nhưng hơn hết hắn vẫn tôn trọng cô, nên không hỏi. Cô thấy vậy thì lại tiếp tục nói:
- “Chuyện xảy ra vào tối qua ở tiên môn…”
Lúc này hắn đột nhiên dừng bước chân quay qua nói:
- “Lần sau muội không được tự ý hành động như vậy, nếu như bị bọn chúng đánh trọng thương thì sao?”
- “Ta…bọn chúng muốn lấy…”
Thế Long tỏ vẻ rất nghiêm túc đến lạ, giọng điệu có phần gay gắt hơn:
- “Chỉ là miếng ngọc bội, cho dù bọn chúng có lấy được thần kiếm thì cũng không quan trọng bằng việc tự bảo vệ mạng mình.”
Cô nghe tới đây thì bất động, hắn không hề biết thật ra ngọc bội là cô lấy từ hắn, việc đánh nhau với yêu quái chỉ là bất đắc dĩ. Nhưng lúc này Thế Long lại rất khác thường ngày, hắn quan tâm cô bị trọng thương, gần như đã mất đi vài phần ôn nhu như bình thường mà rất nghiêm túc với vấn đề cô không tự coi trọng mạng sống của mình.
Bây giờ thấy Thế Long lo cho mình như vậy, trong lòng cô cũng có chút áy náy vì hành động của mình. Cô muốn ăn cắp ngọc bội, còn hắn thì lại quan tâm đến tính mạng của cô. Trong lòng cô lúc này rối như tơ vò, không biết có nên tiếp tục tổn thương hắn để giữ tính mạng mình hay không.
——-
Đi một hồi cũng về tới Tiên Môn, tin tức Hạ Chi Vân trở về bình an cũng đã được truyền đến mọi người. Tất cả mọi người vui vẻ gác lại vẻ mệt mỏi vì đã kiếm cô cả ngày trời. Cô thấy biểu hiện của mọi người lại có phần tự trách, không biết từ khi nào mà bọn họ đã đối xử với cô rất tốt, không còn làm khó dễ cô nữa.
Vũ Thanh thấy cô đi cùng Thế Long trở về thì trong lòng khó chịu, lúc này lại nảy sinh ác niệm, mong muốn Hạ Chi Vân tốt nhất nên bị yêu quái giết chết. Tuy chỉ là suy nghĩ thoáng qua, nhưng thật sự trong lòng cô ta cũng từng nghĩ tới việc trừ khử cô.
——-
Trở về phòng ngủ, tâm trạng của Chi Vân không thể vui vẻ nữa, lòng cô bây giờ thật sự rất rối, bây giờ cô bắt buộc phải lựa chọn phản bội Thế Long tiếp tục lấy cắp thần kiếm để giữ mạng hay chết trong tay Tuyết Cảnh Nguyệt chứ không thể làm tổn thương Thế Long.
Đầu đông lạnh buốt, đêm đến tuyết rơi không ngừng, cây cỏ hoa lá đều không chịu nổi thời tiết, lặng lẽ chỉ còn lại thân xác héo khô.
Nhưng bây giờ lòng cô còn lạnh hơn bất kỳ điều gì, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy nan giải như vậy. Cô cuộn tròn người ngồi ôm lấy đầu gối cùng một mớ suy nghĩ, dần dần đã thiếp đi lúc nào không hay.
Một ngươig đi trước, một người đi sau khiến phố chợ đêm nay dù không còn nhộn nhịp những vẫn có thể cảm thấy được sự ấm áp lãng mạn.
Chợt Hạ Chi Vân dừng lại, Cố Nghị đi đằng sau đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn nên suýt va vào người cô. Thì ra là cô đã nhìn thấy Thế Long đang đứng trước mặt, không hiểu sao cô nghĩ tới miếng ngọc bội của hắn mà có chút hổ thẹn, không dám bước tới gần, có phần tránh né.
Thế Long thì khác, vô cùng vui mừng khi đã tìm thấy cô, chạy tới gần chỗ cô thì nhìn thấy một nam nhân đứng sau lưng gương mặt lạ lẫm, hắn cảm nhận được khí chất vương giả trên người hắn.
- “Hạ Chi Vân, cuối cùng cũng tìm được muội rồi.”
Cô chỉ gật đầu cười lấy lệ, cô vẫn chưa biết hắn có nghĩ tới việc cô đã trộm lấy miếng ngọc bối của hắn hay không.
Lúc này Thế Long nhìn y phục của cả hai người, có vài phần thắc mắc:
- “Hạ Chi Vân, muội và vị công tử đây là…”
Cô lúc này mới chợt nhớ ra còn Cố Nghị đứng sau, vội vàng giới thiệu:
- “Thế Long, đây là Cố Nghị, Vương Gia thành Cửu Tư này đó, huynh ấy đã cứu ta ra khỏi tay của bọn yêu quái.”
Lúc này Thế Long mới nhẹ nhõm một chút, thấy hai người trong y phục dị vực lạ mắt lại có phần giống như hỷ phục, không chỉ hắn mà ai nhìn vào cũg sẽ nghĩ bọn họ có quan hệ mờ ám. Nhưng biết được sự tình đây là ân nhân của cô, hắn cũng tỏ vẻ vui mừng cảm ơn Cố Nghị:
- “Thật ngại quá, ta là Thế Long là đồng môn của cô ấy trên núi Lệnh Đường. Nếu Vương Gia đã là ân nhân của cô ấy thì ta cũng xin đa tạ.”
Cố Nghị cười một cái, lịch sự đáp:
- “Không cần khách sáo!”
Hai người nam nhân bọn họ hoà nhã nói chuyện qua lại khiến cô cảm thấy quá mức lịch sự rồi. Dù sao Thế Long cũng đã tới, cô cũng nên trở về Tiên môn. Ở chung một mình với Cố Nghị từ tối giờ cũng khiến cô ngại ngùng đến tim đập loạn xạ, vì vậy kiếm cớ trở về:
- “Ha, nếu Thế Long huynh đã ở đây thì chúng ta mau trở về thôi.”
Sau đó cô nói với Thế Long là cần có chuyện nói riêng với Cố Nghị kéo Cố Nghị đi ra xa, xác định ở khoảng cách Thế Long không thể nghe thấy thì cô mới bắt đầu thì thầm với hắn:
- “Cảm ơn Vương Gia giúp đỡ, có điều chuyện của chúng ta mong huynh đừng nói cho ai biết, nhất là người trong Tiên môn!”
- “Vì sao?”
Cố Nghị âm trầm hỏi, giọng điệu không lộ cảl xúc, cô lại có phần hơi bực, vấn đề tế nhị như vậy qua miệng hắn lại dễ dàng nói ra như vậy.
- “Vấn đề này… Huynh còn hỏi tại sao? Tóm lại, ta lập tức… không tha cho huynh.”
Hắn chỉ cười một cái, trong lòng dường như lại cảm thấy cô như một con thỏ con, nhí nhảnh nhanh nhẹn thông minh nhưng lại có lúc rất ngốc, lại rất nhát gan. Có điều đối với hắn hết thảy mọi hành động của cô đều rất dễ thương một cách khác thường.
Đôi mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm cô, đôi mắt này thật sự khiến cô có chút không cưỡng lại được mà như bị cuốn hút mê hoặc mà đắm chìm vào đó. Cô có vẻ cảm thấy hơi ngượng, gương mặt lại bắt đầu đỏ bừng vì thế mà vội vàng định rời đi ngay.
Nhưng cô mới chỉ kịp quay mặt chuẩn bị bước đi thì cánh tay đã bị hắn kéo lại, cô lại mở to mắt nhìn hắn khó hiểu, trước mặt Thế Long công khai lôi kéo cô là có ý gì chứ?
Hắn lại không quá để tâm tới người thứ ba đang đứng bên phía xa nhìn họ, chỉ nhẹ nhàng nói với cô:
- “Vội gì chứ?”
Câu nói mang ngữ điệu cợt nhả, có chút lưu manh khiến cô cảm giác như đang bị trêu đùa mà tim đập một cách khẩn trương. Hắn vừa nói tay vừa nhẹ ngàng vuốt những cộng tóc rối trên trán cô, sau đó lại dùng ngón tay thon dài kẹp vuốt tóc dài của cô ở trên vai ra sau lưng.
Hành động này của hắn vô cùng dịu dàng, lại mang theo sự chiều chuộng vô cùng hiếm thấy của một vị Vương Gia cao ngạo nhất Thành Cửu Tư này. Bỗng nhiên tay vuốt tóc của hắn vòng ra sau gáy giữ chặt kéo sát cô lại về người hắn.
Ở khoảng cách này dường như cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của hắn.
Cô bị một loạt những hành động bất ngờ của hắn làm chơ đơ ra, nhất thời không nói không cử động, chỉ nhìn chằm chằm vào gương mặt hắn.
Cố Nghị lấy ra một ngọc bội màu trắng ngọc, trên đó khắc một chữ Nghị, là ngọc bội thể hiện thân phận của hắn, thấy ngọc bội coi như nhìn thấy hắn. Hắn nhét vào tay cô, thì thầm bên tai:
- “Ngọc bội này cho cô, lúc nào rảnh thì cầm nó đến tìm ta. Ta dẫn cô đi chơi, chỉ cần không làm mất nó thì ở Thành Cửu Tư này, coi như cô được một lá bùa miễn tử.”
Hạ Chi Vân sửng sốt một hồi chưa kịp phản ứng đã cảm giác được sự lành lạnh của ngọc bội được hắn nhét vào tay. Đây là vật vô cùng quý giá, trước giờ chưa có người nào khác cầm được bởi gì nó còn có thể huy động cả Binh Quyền, hắn cho cô thì không khác gì nói với cả Thành Cửu Tua rằng cô là người của hắn, mà cụ thể hơn chính là người mà Vương Gia đặt lên đầu tim.
Cố Nghị rất biết lựa góc nên quá trình tặng ngọc bội và nói chuyện với cô thì Thế Long đều không thể nghe cũng không thể thấy. Chỉ thấy hai người họ có vẻ rất thân thiết, Cố Nghị có một vài động tác tiến tới gần nói vào tai Hạ Chi Vân, mà lúc đó hắn lại giương mắt nhìn thẳng vào Thế Long với ánh mắt và nụ cười kỳ lạ.
Thế Long thấy vậy cũng rất sốt ruột nhưng hắn vẫn luôn là một người nhã nhặn và tôn trọng người khác nên chỉ cần Cố Nghị không đi quá giới hạn thì hắn sẽ không can thiệp.
Cuối cùng cô cũng nói chuyện xong với Cố Nghị, thật ra cô chỉ gật đầu nhận lấy ngọc bội chứ không nói gì thêm, có lẽ cô cũng rất thắc mắc nhưng cũng không muốn hỏi. Vì thế mà sau đó liền quay đầu rời đi với Thế Long.
Cố Nghị nhìn từ xa bóng hình cô từ từ biến mất, nụ cười đang trên khoé môi bỗng từ từ hạ xuống trở về với gương mặt lạnh lẽo.
Lúc này Vệ Trung từ trong góc khuất xuất hiện, quỳ xuống bẩm báo:
- “Vương Gia, điều tra ra được Yêu quái bất tử được tạo ra vẫn chưa hoàn thiện. Có lẽ còn thiếu một nguồn sức mạnh từ thần linh nên bọn chúng mới muốn đánh cắp Thuỷ thần kiếm để thay thế sức mạnh đó.”
Cố Nghị lạnh lẽo hỏi:
- “Tìm ra hang ổ bọn chúng chưa?”
Vệ Trung lắc đầu:
- “Vẫn chưa, từ sau khi hang động đó bị chúng ta phát hiện, bọn chúng càng hành động cẩn thận hơn, không hề có chút manh mối nào nữa.”
Cố Nghị im lặng, trong đầu suy nghĩ không biết nên giải quyết Hạ Chi Vân và thần kiếm ra sao, bất giác lông mày của hắn níu lại: “Đúng là dục vọng vẫn là không nên giữ lại, Hạ Chi Vân từ khi nào lại trở thành điều làm ta phải suy đắn đo như vậy?”.
——-
Trên đường về, Thế Long không hề hỏi bất kỳ điều gì, chỉ im lặng cùng cô về núi. Hạ Chi Vân cảm thấy bầu không khí này vô cùng căng thẳng, bèn lên vừa đi vừa lên tiếng:
- “Huynh… huynh không có gì muốn hỏi ta sao?”
Thế Long dường như ngưng đọng mấy giây, thật ra hắn vẫn luôn thắc mắc tại sao chỉ là một ân nhân nhưng hành động của Cố Nghị và cô lại thân thiết như vậy, hơn nữa lại còn cùng nhau đi dạo phố.
Nhưng hơn hết hắn vẫn tôn trọng cô, nên không hỏi. Cô thấy vậy thì lại tiếp tục nói:
- “Chuyện xảy ra vào tối qua ở tiên môn…”
Lúc này hắn đột nhiên dừng bước chân quay qua nói:
- “Lần sau muội không được tự ý hành động như vậy, nếu như bị bọn chúng đánh trọng thương thì sao?”
- “Ta…bọn chúng muốn lấy…”
Thế Long tỏ vẻ rất nghiêm túc đến lạ, giọng điệu có phần gay gắt hơn:
- “Chỉ là miếng ngọc bội, cho dù bọn chúng có lấy được thần kiếm thì cũng không quan trọng bằng việc tự bảo vệ mạng mình.”
Cô nghe tới đây thì bất động, hắn không hề biết thật ra ngọc bội là cô lấy từ hắn, việc đánh nhau với yêu quái chỉ là bất đắc dĩ. Nhưng lúc này Thế Long lại rất khác thường ngày, hắn quan tâm cô bị trọng thương, gần như đã mất đi vài phần ôn nhu như bình thường mà rất nghiêm túc với vấn đề cô không tự coi trọng mạng sống của mình.
Bây giờ thấy Thế Long lo cho mình như vậy, trong lòng cô cũng có chút áy náy vì hành động của mình. Cô muốn ăn cắp ngọc bội, còn hắn thì lại quan tâm đến tính mạng của cô. Trong lòng cô lúc này rối như tơ vò, không biết có nên tiếp tục tổn thương hắn để giữ tính mạng mình hay không.
——-
Đi một hồi cũng về tới Tiên Môn, tin tức Hạ Chi Vân trở về bình an cũng đã được truyền đến mọi người. Tất cả mọi người vui vẻ gác lại vẻ mệt mỏi vì đã kiếm cô cả ngày trời. Cô thấy biểu hiện của mọi người lại có phần tự trách, không biết từ khi nào mà bọn họ đã đối xử với cô rất tốt, không còn làm khó dễ cô nữa.
Vũ Thanh thấy cô đi cùng Thế Long trở về thì trong lòng khó chịu, lúc này lại nảy sinh ác niệm, mong muốn Hạ Chi Vân tốt nhất nên bị yêu quái giết chết. Tuy chỉ là suy nghĩ thoáng qua, nhưng thật sự trong lòng cô ta cũng từng nghĩ tới việc trừ khử cô.
——-
Trở về phòng ngủ, tâm trạng của Chi Vân không thể vui vẻ nữa, lòng cô bây giờ thật sự rất rối, bây giờ cô bắt buộc phải lựa chọn phản bội Thế Long tiếp tục lấy cắp thần kiếm để giữ mạng hay chết trong tay Tuyết Cảnh Nguyệt chứ không thể làm tổn thương Thế Long.
Đầu đông lạnh buốt, đêm đến tuyết rơi không ngừng, cây cỏ hoa lá đều không chịu nổi thời tiết, lặng lẽ chỉ còn lại thân xác héo khô.
Nhưng bây giờ lòng cô còn lạnh hơn bất kỳ điều gì, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy nan giải như vậy. Cô cuộn tròn người ngồi ôm lấy đầu gối cùng một mớ suy nghĩ, dần dần đã thiếp đi lúc nào không hay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất