Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 128: Cô để cho tôi nghỉ ngơi một chút

Trước Sau
Giang lão sư đáng thương cực kỳ chật vật quỳ trên mặt đất, ngay cả khí lực đứng lên cũng không có. Chỉ là hắn vẫn cố chuyển động cái đầu, nóng lòng tìm kiếm con dao mà đám người Hoàng ca hay dùng để xắt thuốc.

Cũng may con dao cách đó cũng không xa.

Giang lão sư nheo mắt nhìn con dao xắt thuốc, trên con dao còn dính máu, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Sau đó quay đầu sang một bên, như thế nào cũng không nhúc nhích được nữa.

Nghe bên ngoài không còn tiếng động, Tuyên Tử Nguyệt rốt cuộc nhịn không được liền ngẩng đầu, trong lòng tràn đầy lo lắng nhìn ra ngoài cửa, liền nhìn thấy Tiền Lập Nguyên bên ngoài, dường như có chút kỳ lạ.

Tiền Lập Nguyên đưa lưng về phía cô, tay phải bưng cổ bên trái, miệng phát ra tiếng ồ ồ.

Tuyên Tử Nguyệt ngạc nhiên nhìn Tiền Lập Nguyên, không biết cái tên điên này đang làm cái gì, chỉ là cô nghe được tiếng cạch cạch.

Là thanh âm hai hàm răng va vào nhau.

- Tên điên này rốt cuộc đang làm gì vậy?

Trong lúc Tuyên Tử Nguyệt tràn đầy kinh ngạc nhìn

'Tiền Lập Nguyên, liên nhìn thấy Tiên Lập Nguyên đột nhiên quỳ rạp xuống đất, sau đó té xuống.

Tuyên Tử Nguyệt rốt cuộc cũng hiểu ra được vấn đề. Tay phải Tiền Lập Nguyên ôm cổ bên trái, từ khe hở của ngón tay, máu không ngừng chảy ra.

Được một lúc, máu không còn chảy nữa mà là phun.

Tuyên Tử Nguyệt lắng lặng nhìn Tiền Lập Nguyên trên mặt đất, còn có vết máu càng ngày càng lan rộng, sửng sốt một lúc lâu, rốt cuộc thở hắt ra, sau đó ngã xuống giường lần nữa.

Chỉ là khi cô vừa mới ngã xuống giường, đột nhiên giống như bị kim châm, ngẩng đầu lên lần nữa nhìn ra ngoài cửa.



- Giang Nguyên đâu? Giang Nguyên đâu?

Nhìn xung quanh nhưng không nhìn thấy Giang Nguyên, ngoại trừ thanh âm phèo phèo bên ngoài thì hoàn toàn yên tĩnh.

Tuyên Tử Nguyệt có chút luống cuống, tinh thần vừa mới thả lỏng lập tức biến mất, vội kêu lên:

- Giang Nguyên, anh ở đâu? - Giang Nguyên, khụ khu...

Tuyên Tử Nguyệt cố sức ngồi dậy, thấp giọng kêu lên.

Chỉ là thanh âm này của cô thật sự quá nhỏ, so với †iếng con mèo kêu cũng chẳng lớn hơn được bao nhiêu.

Giang Nguyên đang nằm, mơ hồ nghe được tiếng Tuyên Tử Nguyệt gọi, muốn lên tiếng đáp lại nhưng thật sự là không còn khí lực. Nhưng khi nghe Tuyên Tử Nguyệt càng gọi càng lo lắng, đành phải ngẩng đầu lên:

- Tôi đây, hãy để cho tôi nghỉ ngơi một chút. - Vâng.

Nghe được tiếng trả lời của Giang Nguyên, Tuyên Tử Nguyệt cũng thoáng thả lỏng tinh thần, nhưng sau đó lại khẩn trương nói:

- Anh có muốn gọi xe cứu hộ không?

- Không cần. Cô để cho tôi nghỉ ngơi một chút. Khụ khụ...

Giang Nguyên trả lời, nói xong lại bất động. Bây giờ ngực của hắn rất ngứa, nói rõ việc chữa trị vẫn còn đang tiếp tục. Hắn cần khoảng mười phút là có thể nói chuyện bình thường.

Nhưng bây giờ, hắn thật sự không thể nhúc nhích. - Vâng.

Nghe xong lời này, Tuyên Tử Nguyệt mới yên tâm được một chút. Dù sao Giang Nguyên cũng là thây thuốc, biết mình nên làm cái gì. Nhưng Tuyên Tử Nguyệt lại cảm thấy lo lắng. Giang Nguyên nói chuyện cũng không còn khí lực, hắn sẽ không có việc gì chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau