Chương 136: Đệ tử Quan môn
Trong lúc Giang Nguyên có chút hưng phấn, Hồ lão. và một số lão đồng chí cùng tuổi bước vào phòng khám.
Trương Nhạc và một số thanh niên bước theo sau.
Cũng may phòng làm việc của Hồ lão đủ lớn, bước vào thêm bảy tám người, chỉ cần không ngồi là không có vấn đề gì lớn.
- Ôi chao, lão Hồ, bệnh nhân không ít nhỉ?
Một lão đồng chí mặc đồ Tôn Trung Sơn bước vào, nhìn người bệnh ngồi đầy phòng, hai mắt sáng lên, làm bộ than thở.
~- Nào có, nào có. Nào so được với lão Hà anh chứ? Lần trước chúng tôi đến chỗ của anh, có đến một hai chục người bệnh đang xếp hàng.
Hồ lão mỉm cười vuốt râu.
Nghe Hồ lão nói, hai mắt của lão đồng chí không khỏi nhấp nháy. Phòng khám của ông lần đó đúng là có hai ba chục người bệnh, nhưng người nào sáng suốt cũng nhìn ra được, người xếp hàng chờ khám bệnh ở đây. có đến hơn ba chục người.
- Nghe cái giọng là biết khoe khoang.
Lão đồng chí mắng thầm một câu, nhưng ngoài mặt vân bất động thanh sắc, mỉm cười nhìn tình huống bên †rong phòng khám bệnh của Hồ lão.
Một vị lão đồng chí khác cười nói:
- Lão Hồ, lần trước tôi đến, chỉ thấy anh mang theo. Tiểu Trương, tại sao lần này lại thu thêm đồ đệ mới? Không phải anh nói tạm thời không nhận thêm đồ đệ nữa sao?
Hồ lão thấy người đó hỏi, ánh mắt hiện lên sự đắc ý:
~ Trí nhớ của lão Vương anh đúng là không sai. Ban đầu tôi cũng không định thu thêm đồ đệ, nhưng đồ đệ lân này là cháu của Thanh Minh huynh huyện Lưu Hà. Thanh Minh huynh đích thân gọi điện đến nhờ tôi chỉ dạy giúp cho cháu của anh ấy. Cho nên tôi nhận thêm một đệ tử Quan môn.
- Ö, là cháu của Thanh Minh huynh? Đệ tử Quan môn?
Nghe được lời này, ánh mắt của mấy vị lão đồng chí sáng lên, cùng nhau nhìn về phía Giang Nguyên đang bắt mạch cho bệnh nhân. Bọn họ đều biết Thanh Minh huynh mà Hồ lão nhắc đến là ai.
Mặc dù những người quen biết với Hồ lão đều là nhân vật nổi danh Trung y nội khoa, nhưng Giang Thanh Minh nổi danh trong giới xương cốt Trung y cũng vô cùng quen thuộc. Dù sao bọn họ đều là nhân vật đồng bối phận. Mặc dù mấy năm nay không biết vì sao vị Thanh Minh huynh này lại ẩn cư ở huyện Lưu Hà, nhưng đối với thánh thủ trong ngành cốt thương trung y, tất cả mọi người vẫn rất kính trọng.
Đương nhiên, điều này không phải là điều khiến mọi l _ người chú ý nhất, mà là đệ tử Quan môn Hồ lão nói.
Đệ tử Quan môn đại diện cho vị đệ tử cuối cùng nhận trong đời. Đồ đệ này tuyệt đại đa số đều rất nổi tiếng, là đồ đệ mà sau khi được sư phụ thu nhận đều cảm thấy mỹ mãn.
Mọi người đều biết, mấy chục năm qua Hồ lão cũng đã thu nhận không ít đệ tử, nhưng người có thể chính thức tiếp nhận y bát của ông thì không nhiều. Nhìn bộ dạng kiêu ngạo của ông, tất cả mọi người đều cho rằng tư chất của người đệ tử kia không tệ, mới có thể khiến cho ông xem hắn là đệ tử Quan môn.
Trong lúc tất cả mọi người đều chú ý đến Giang Nguyên, vị Trương lão sư mặc đồ Tôn Trung Sơn lại nhìn sang người bệnh của Giang Nguyên. Nhìn người bệnh, ánh mắt Trương lão có chút ngưng trọng, không khỏi ồ một tiếng.
Trương Nhạc và một số thanh niên bước theo sau.
Cũng may phòng làm việc của Hồ lão đủ lớn, bước vào thêm bảy tám người, chỉ cần không ngồi là không có vấn đề gì lớn.
- Ôi chao, lão Hồ, bệnh nhân không ít nhỉ?
Một lão đồng chí mặc đồ Tôn Trung Sơn bước vào, nhìn người bệnh ngồi đầy phòng, hai mắt sáng lên, làm bộ than thở.
~- Nào có, nào có. Nào so được với lão Hà anh chứ? Lần trước chúng tôi đến chỗ của anh, có đến một hai chục người bệnh đang xếp hàng.
Hồ lão mỉm cười vuốt râu.
Nghe Hồ lão nói, hai mắt của lão đồng chí không khỏi nhấp nháy. Phòng khám của ông lần đó đúng là có hai ba chục người bệnh, nhưng người nào sáng suốt cũng nhìn ra được, người xếp hàng chờ khám bệnh ở đây. có đến hơn ba chục người.
- Nghe cái giọng là biết khoe khoang.
Lão đồng chí mắng thầm một câu, nhưng ngoài mặt vân bất động thanh sắc, mỉm cười nhìn tình huống bên †rong phòng khám bệnh của Hồ lão.
Một vị lão đồng chí khác cười nói:
- Lão Hồ, lần trước tôi đến, chỉ thấy anh mang theo. Tiểu Trương, tại sao lần này lại thu thêm đồ đệ mới? Không phải anh nói tạm thời không nhận thêm đồ đệ nữa sao?
Hồ lão thấy người đó hỏi, ánh mắt hiện lên sự đắc ý:
~ Trí nhớ của lão Vương anh đúng là không sai. Ban đầu tôi cũng không định thu thêm đồ đệ, nhưng đồ đệ lân này là cháu của Thanh Minh huynh huyện Lưu Hà. Thanh Minh huynh đích thân gọi điện đến nhờ tôi chỉ dạy giúp cho cháu của anh ấy. Cho nên tôi nhận thêm một đệ tử Quan môn.
- Ö, là cháu của Thanh Minh huynh? Đệ tử Quan môn?
Nghe được lời này, ánh mắt của mấy vị lão đồng chí sáng lên, cùng nhau nhìn về phía Giang Nguyên đang bắt mạch cho bệnh nhân. Bọn họ đều biết Thanh Minh huynh mà Hồ lão nhắc đến là ai.
Mặc dù những người quen biết với Hồ lão đều là nhân vật nổi danh Trung y nội khoa, nhưng Giang Thanh Minh nổi danh trong giới xương cốt Trung y cũng vô cùng quen thuộc. Dù sao bọn họ đều là nhân vật đồng bối phận. Mặc dù mấy năm nay không biết vì sao vị Thanh Minh huynh này lại ẩn cư ở huyện Lưu Hà, nhưng đối với thánh thủ trong ngành cốt thương trung y, tất cả mọi người vẫn rất kính trọng.
Đương nhiên, điều này không phải là điều khiến mọi l _ người chú ý nhất, mà là đệ tử Quan môn Hồ lão nói.
Đệ tử Quan môn đại diện cho vị đệ tử cuối cùng nhận trong đời. Đồ đệ này tuyệt đại đa số đều rất nổi tiếng, là đồ đệ mà sau khi được sư phụ thu nhận đều cảm thấy mỹ mãn.
Mọi người đều biết, mấy chục năm qua Hồ lão cũng đã thu nhận không ít đệ tử, nhưng người có thể chính thức tiếp nhận y bát của ông thì không nhiều. Nhìn bộ dạng kiêu ngạo của ông, tất cả mọi người đều cho rằng tư chất của người đệ tử kia không tệ, mới có thể khiến cho ông xem hắn là đệ tử Quan môn.
Trong lúc tất cả mọi người đều chú ý đến Giang Nguyên, vị Trương lão sư mặc đồ Tôn Trung Sơn lại nhìn sang người bệnh của Giang Nguyên. Nhìn người bệnh, ánh mắt Trương lão có chút ngưng trọng, không khỏi ồ một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất