Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 162: Xui xẻo

Trước Sau
Ban đêm, Giang Nguyên lại ngồi xuống trước máy tính, khởi động phần mềm xâm nhập dữ liệu.

Sau khi định vị được vị trí của Chương Phách Vương, hai mắt Giang Nguyên có chút sáng lên. Vị trí lân này là trên đường Thiên Mã Hà Tây, một trong ba trụ sở của Chương Phách Vương.

Nhìn thời gian, cách đây vài phút, Chương Phách Vương đã nhận được một cuộc điện thoại.

Hăn nhìn đồng hồ, bây giờ là 9h45, còn cách thời gian hắn ngủ mê mười lăm phút đồng hồ. Giang Nguyên thoáng chần chừ một chút, quyết định chống chọi qua hai mươi phút trước. Nếu không, nửa đường ngủ gà ngủ gật thì phiền phức lắm.

Suy nghĩ một chút, Giang Nguyên mở cửa bước vào phòng trị liệu, sau đó cầm ba con dao giải phẫu, sau đó tìm mấy lưỡi dao bén, dùng dây cột vào cổ tay. Đây là vũ khí mà hắn chuẩn bị. Tuy nói đeo dao giải phẫu như vầy rất phiền toái, nhưng lại dùng rất tốt. Đây là kinh nghiệm mấy năm qua của hắn.

Trọng lượng của dao giải phẫu khá thích hợp, khi đeo vào tay cũng không có cảm giác vướng víu. Hơn nữa lưỡi dao lại sắc bén, dùng xong có thể đổi, lại dễ dàng che giấu. Bất luận dùng để cận chiến hay là phi đao đều cực kỳ thích hợp.

Sau khi chuẩn bị xong dao giải phẫu, Giang Nguyên duỗi tay lấy một đôi bao tay bỏ vào trong túi. Cái này là phòng ngừa vạn nhất, tránh cho việc lưu lại dấu vân tay.

Chuẩn bị xong hết thảy, Giang Nguyên lại ngồi xuống máy tính, vừa chờ vừa kiểm tra số liệu gần đây. Kết quả hiển thị khoảng thời gian vừa qua, Chương Phách Vương không có gọi điện thoại. Tâm trạng Giang Nguyên thoáng thả lỏng một chút. Bây giờ gần 10h, Chương Phách Vương hẳn sẽ không chạy loạn, trừ phi lại đi ăn khuya.

Thời gian rất nhanh đã đến 10h. Giang Nguyên rất có kinh nghiệm, kiên trì được năm phút, một tin tức hiện lên, cơn buồn ngủ trong nháy mắt biến mất.

Giang Nguyên đứng dậy, sau đó tắt đèn, từ cửa sổ lâu hai nhảy ra ngoài.

Đường Thiên Mã cách đường Văn Các không xa. Giang Nguyên bước rất nhanh, sau đó tìm được ngôi nhà số 16 đường Thiên Mã. Đường Thiên Mã là đường một chiều. Hai bên đều là nhà ở cũ kỹ. Căn nhà số 16 là một tiểu viện cũ kỹ không có gì đặc biệt.



Giang Nguyên nhìn xung quanh, thấy tương đối yên tĩnh, không chút chần chừ liền bước đến trước cửa, đánh giá xung quanh lại lần nữa, lắng nghe bên trong không có gì lạ thường, liền rút đôi bao tay ra, cẩn thận đeo vào, sau đó nhẹ nhàng nhảy qua tường vào bên trong.

Giang Nguyên vừa mới rơi xuống đất, đã nghe được. góc tường có tiếng đứng bật dậy..

- Thật xui xẻo.

Giang Nguyên cau mày, không ngờ trong viện này lại nuôi một con chó, cổ tay khẽ đảo, một con dao giải phẫu xuất hiện trong lòng bàn tay phải.

Tuy nói hắn không sợ con chó nhưng chỗ này khá tối, Giang Nguyên lo lắng hắn không thể một dao giết chết con chó, làm cho nó la hoảng lên, như vậy sẽ rất phiền toái.

Nhưng Giang Nguyên biết mình đã không còn đường lui. Chỉ cần hắn động đậy, con chó sẽ bật người kêu loạn lên.

Ngón cái và ngón giữa xiết chặt chuôi dao, ngón trỏ đặt lên lưng dao. Đây là tư thế hay dùng khi cầm dao giải phẫu, rất tốt để phát lực. Đặc biệt khi mở vết thương, năm giữ lực khống chế rất tốt.

Giang Nguyên đã phát huy kỹ thuật này đến cực hạn. bù Khi dùng để chiến đấu hoàn toàn không bất lợi. Lúc trước không biết có bao nhiêu người đã thua dưới con dao giải phẫu của Giang Nguyên.

Con chó màu nâu kêu lên ư ử, nhe hàm răng trắng nõn, nước miếng nhễu liên tục, ánh mắt lóe lên chậm rãi bước về phía bên này.

Giang Nguyên thấy con chó dần dần lộ ra cơ thể, con dao giải phẫu trong tay giơ lên, chuẩn bị ra tay.

Ai ngờ con chó chỉ nhìn thoáng qua Giang Nguyên, lông lưng dựng thẳng lên, cúi đầu kêu lên một tiếng hoảng sợ rồi cụp đuôi bỏ chạy, khiến cho Giang Nguyên đã làm tốt công tác chuẩn bị phải ngạc nhiên.

Nhưng hắn không chú ý đến, hình xăm trên vai trái của hắn khi con chó đến gần, đột nhiên chớp động hai cái.



Con chó dường như cảm nhận được có cái gì đó khiến cho nó sợ hãi, liền cụp đuôi mà chạy mất.

Mặc dù trong lòng Giang Nguyên rất nghỉ hoặc, nhưng cũng không dám chần chừ. Nếu con chó đã chạy. mất, vậy thì chẳng cần lo lắng gì nữa, nên nắm chặt thời gian. Hắn còn nửa tiếng nữa sẽ tiến vào hôn mê lần thứ hai, nhất định phải tốc chiến tốc thắng. Cứ kéo dài thời gian, phiền toái sẽ đến ngay.

Giang Nguyên không thể tưởng tượng được, vừa buồn ngủ vừa đuổi theo đánh người sẽ là bộ dạng như thế nào.

Cẩn thận đánh giá khoảng sân trước mặt, Giang Nguyên mới phát hiện khoảng sân này không nhỏ, hơn nữa bên trong còn có một căn lầu nhỏ. Chỗ ở của Chương Phách Vương thật đúng là bí mật.

Giang Nguyên lặng yên bước về phía trước, vừa đi vừa cẩn thận lắng nghe thanh âm bốn phía. Mặc dù có thể xác nhận Chương Phách Vương đang ở trong viện, nhưng không biết cụ thể là vị trí nào.

Cẩn thận xuyên qua con đường, Giang Nguyên nhìn thấy một căn nhà nhỏ xuất hiện. Căn nhà nhỏ này có hai phòng, tất cả đều sáng đèn.

Giang Nguyên bước lại, nghe được trong một căn phòng có thanh âm hỗn độn truyền ra.

Ghé sát mặt vào cửa sổ, Giang Nguyên nhìn thấy bên trong có ba người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi với nhau, vừa uống rượu vừa đánh bài.

Giang Nguyên khẽ cau mày, nhìn kỹ lại một chút, nhưng không ai trong ba người giống như trong tấm ảnh.

Thấy căn phòng này không có, Giang Nguyên cẩn thận bước đến một căn phòng khác cũng đang sáng đèn.

Cửa sổ này có treo một tấm rèm, bên trong truyền ra tiếng động quái lạ. Giang Nguyên hơi nhướng mày, bởi vì với thính lực cường đại của hản, hắn nghe ra được nơi này đang có một nam một nữ đang tiến hành hoạt động sinh lý kịch liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau