Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 213: Đừng có nói gì đến nguyên tắc

Trước Sau
Giang Nguyên lập tức mỉm cười nói:

- Đương nhiên tôi có biện pháp, biện pháp trực quan nhất mới là biện pháp thật sự nhất, vừa nhanh vừa ổn thỏal

Dứt lời, Giang Nguyên quay đầu nhìn về phía Trương Đồng, mỉm cười nói:

- Trương Đồng... bây giờ tôi muốn chứng minh chức năng đông máu của em đã khôi phục cho hai vị chủ nhiệm xem, em nhắm mắt lại đừng sợ hãi!

- Vâng... thầy Giang, em không sợ!

Trương Đồng nhìn Giang Nguyên, trong mắt tràn đầy tín nhiệm, sau đó nhắm hai mắt lại.

Giang Nguyên hài lòng cười cười, sau đó nói với y tá ở bên cạnh:

~ Xin hãy cho tôi vài cây bông sát trùng.

Y tá liếc mắt nhìn Giang Nguyên một cái sau đó vội mang đến mấy cây.

Giang Nguyên cầm trong tay, sau đó lấy ra hai cây, khẽ tiêu độc trên cổ Trương Đồng, sau đó lấy từ trong túi ra một ống kim bạc, thò tay lấy ra một chiếc kim bạc. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Chủ nhiệm Vương và Chủ nhiệm Từ, tay hắn run lên, cắm vào phần cổ bên trái của Trương Đồng.

Nhìn Giang Nguyên lấy một chiếc kim bạc dài đến bảy tám cm cứ thế cắm vào cổ Trương Đồng, mà vị trí đó... Làm hai vị chủ nhiệm nhìn mà trong lòng một trận đổ mồ hôi. Nếu nơi đó cắm lệch một chút thì sẽ xảy ra vấn đề lớn, đặc biệt là Chủ nhiệm Tôn, lúc này ông ta †hầm nói: “Nếu biết Giang Nguyên cắm sâu như vậy thì mình đã lập tức ngăn lại rồi..."

Căắm xong chiếc ngân châm này, Giang Nguyên quay đầu lại, nhìn hai người xanh cả mặt, nhàn nhạt cười nói:

- Được rồi... Bây giờ tôi biểu diễn cho hai vị chủ nhiệm xem sự thần kỳ của y học truyền thống của chúng 1a...



Dứt lời, Giang Nguyên giơ tay khẽ vén chăn trên người Trương Đồng, sau đó lại cẩn thận vén quần áo. trên người cậu ta.

Lúc này Chủ nhiệm Tôn mặc kệ động tác tiếp theo của Giang Nguyên, chỉ bước đến gần giường, căng thẳng nhìn Trương Đồng đang nhắm mắt hỏi:

~ Trương Đồng... cậu có chỗ nào không thoải mái không?

Nghe thấy câu hỏi của Chủ nhiệm Tôn, Trương Đồng mở mắt cười nói:

- Không, tôi rất ổn... ~Øh...

Thấy Trương Đồng không có biểu hiện gì kỳ lạ, Chủ nhiệm Tôn mới thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói:

~ Được rồi, không có việc gì nữa rồi!

Sau khi nghe xong, Trương Đồng vội nhắm mắt lại, thầy Giang nói rồi, bảo cậu ta nhắm mắt lại.

Nhìn hành động của Chủ nhiệm Tôn, Giang Nguyên cười cười nhưng không nói gì, chỉ tỏ ý với hai người:

- Được rồi... Tôi biết hai vị rất khó tin tưởng lời nói của tôi, vậy bây giờ tôi sẽ biểu diễn cho hai vị thấy... Châm cứu mà Chủ nhiệm Từ từng nhắc đến đối với việc tôi có thể khống chế tình hình đông máu của bệnh nhân có thể...

- Châm cứu?

Nghe thấy lời nói của Giang Nguyên, sắc mặt Chủ nhiệm Từ cứng đờ. Ông ta thật không ngờ quan điểm lúc đầu mình dùng để phản bác Giang Nguyên lại bị hắn lấy ra.

Nhưng dù thế nào đi nữa, lúc này lòng hiếu kỳ của hai người đều bị khơi gợi, đều đến trước giường bệnh, chuẩn bị nhìn Giang Nguyên biểu diễn mọi thứ như thế nào.

Đối với việc châm cứu, hai vị chủ nhiệm đều có suy nghĩ như nhau, trong mắt họ lúc này tuyệt đối không thể.



'Về phần nước thuốc mà vừa nấy Giang Nguyên đút cho Trương Đồng rốt cuộc có tác dụng gì thì bọn họ cũng không rõ. Có điều nếu muốn nâng cao chức năng đông máu trong thời gian ngắn thì bọn họ cũng không tin, vậy nên bọn họ muốn xem xem rốt cuộc Giang Nguyên chứng minh như thế nào.

Giang Nguyên nhìn hai vị chủ nhiệm vẻ mặt hồ nghi, cười cười sau đó lại lấy từ trong ống kim ra một con dao bạc nhỏ.

Nhìn Giang Nguyên dùng bồng sát trùng dưới người, khẽ quệt vào đường giữa bụng của Trương Đồng, sắc mặt hai người đều hơi thay đổi. Sau khi hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng Chủ nhiệm Tôn cũng nói:

~ Giang Nguyên... cậu định làm cái gì!

Giang Nguyên khẽ nhún vai, sau đó nói:

- Dù sao thì ở đây lát nữa cũng phải tạo một vết cắt, †ôi tạo một vết cắt nhỏ trước, chứng minh với hai người chức năng đông máu bây giờ của Trương Đồng thế nào!

- Cái gì?

Lúc này sắc mặt của Chủ nhiệm Tôn và Chủ nhiệm Từ đều biến đổi, thật không ngờ Giang Nguyên lại làm như vậy.

Đặc biệt là Chủ nhiệm Từ, sắc mặt ông ta khẽ biến, lạnh giọng ngăn cản nói:

- Thầy thuốc Giang... Trong tình huống này không được phép như vậy. Nếu chức năng đông máu của bệnh nhân vẫn chưa khôi phục thì vết thương này sẽ làm bệnh nhân mất máu nghiêm trọng hơn, đến lúc đó cậu không chịu trách nhiệm nổi đâu! Hơn nữa bọn tôi cũng kiên quyết phản đối cậu tiến hành thí nghiệm không có bất cứ căn cứ nào này trên người bệnh nhân, đây là nguyên tắc của chúng tôi!

~ Một vết thương nhỏ mà thôi... Có thể chảy bao nhiêu máu chứ? Tôi nói rồi, bây giờ tôi đã cải thiện được chức năng đông máu của Trương Đồng, vết thương nhỏ này sẽ lập tức được cầm máu... Hơn nữa chuyện này liên quan đến sự sống chết của một thanh niên trẻ, chẳng lẽ các vị còn định kiên trì cái gọi là nguyên tắc để ngăn cản hy vọng cuối cùng sao?

Thấy đến lúc này mà Chủ nhiệm Từ vẫn còn ôm cái nguyên tắc cứng nhắc đó ngăn cản mình, Giang Nguyên cũng không nhịn được nổi giận. Hắn quay đầu nhìn Chủ nhiệm Từ, tức giận nói:

- Cậu ấy là đệ tử của tôi, tôi nhất định sẽ cứu cậu ấy. Có tôi ở đây, tôi tuyệt đối sẽ không để cậu ấy chết. Lúc. này đừng có nói gì đến nguyên tắc chết tiệt gì của các ông...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau