Chương 240: Ở ngay phía trước
Đợi Tuyên Tử Nguyệt ăn xong, Giang Nguyên đứng dậy cười nói:
- Được rồi! Cũng đến lúc rồi, chúng ta tiếp tục đi thôi...
~ Được...
Nghỉ ngơi một lát, lại ăn một củ mài bổ sung thể lực nên về cơ bản Tuyên Tử Nguyệt đã lấy lại sức lực. Tuyên Tử Nguyệt cũng rửa tay dưới suối rồi rửa mặt, đứng dậy đi theo phía sau Giang Nguyên, tiếp tục đi vào bên trong núi.
Bây giờ đã sắp lập đông nên Giang Nguyên không lo có rắn rết gì đó, chỉ vừa đi vừa nhìn xung quanh.
Dưới lá cây, trong bụi cỏ, trong tầm mắt Giang Nguyên thỉnh thoảng lại có ánh sáng nhạt hiện lên, đủ loại cành lá tỉnh thoảng lại hiện trước mắt hắn...
Mà mùi gió núi thổi đến cũng khiến trong đầu Giang Nguyên thỉnh thoảng lại xuất hiện tên của những loại thuốc này và vị trí của nó...
- Hoàng cầm... Cẩu kỷ... Câu đằng... Tam thất... Nhưng lúc này Giang Nguyên không hứng thú với những loại thuốc này, bây giờ hắn chỉ tìm Lão sơn sâm, sẽ không vì những thứ này mà lỡ mất thời gian.
Giang Nguyên cảm thấy vận may ngày hôm nay của hắn cực kỳ tốt, đương nhiên... hắn cũng biết rõ thật ra đây chẳng phải chuyện vận may gì cả mà là bây giờ mắt và mũi hắn kết hợp với nhau, như đang quét qua khắp mọi nơi xung quanh hắn vậy. Mùi thuốc cộng thêm cành lá, hai loại, chỉ cần có một loại hắn cảm giác được thì đều có thể tìm được vị trí.
Vì thế, mặc dù chỉ mới hai ba tiếng nhưng Giang Nguyên đã tìm được bảy tám nơi có Lão sơn sâm mọc.
Mà lúc này Tuyên Tử Nguyệt cũng bị Giang Nguyên khơi dậy tinh thần, mỗi lân thấy Giang Nguyên có mục. tiêu bước qua liền cười chạy qua đó tìm trước. Bây giờ cô nàng đã nhận ra mầm nhân sâm nhìn thế nào rồi, vậy nên chỉ cần là hướng Giang Nguyên nhìn trúng, đa phần cô nàng đều có thể tìm ra được.
Thấy dáng vẻ vui mừng của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Nguyên cũng để mặc cho cô nàng vui sướng. Sau khi †ìm được vị trí, hắn liền không nhanh không chậm đi đến, để Tuyên Tử Nguyệt chạy đi trước tìm, sau đó nhìn cô nàng như trẻ con lao đến trước mầm nhân sâm đó, đoạt lấy một chiếc súng trúc cẩn thận đào. Đến cuối cùng sau khi lấy ra cả cây Lão sơn sâm hoàn chỉnh, dáng vẻ vui mừng hưng phấn của Tuyên Tử Nguyệt khiến Giang Nguyên cũng thấy rất vui vẻ.
Mặc dù Giang Nguyên và Tuyên Tử Nguyệt không tiếp xúc nhiều nhưng hắn có thể cảm nhận được mặc dù Tuyên Tử Nguyệt này cao ngạo hơn nhiều người bình thường nhưng hình như cũng không vui vẻ như hắn tưởng tượng. Vậy nên trước mặt người bình thường cô nàng mới bày ra vẻ lạnh băng, cách xa người khác ngàn dặm, mà cho dù là trước mặt người được coi là bạn như hắn cũng có dáng vẻ không được thoải mái lắm. Cho đến hiện tại Giang Nguyên mới thật sự nhìn thấy †âm hồn hoàn toàn cởi mở và nụ cười thực sự thả lỏng của Tuyên Tử Nguyệt.
- Ấy ấy... Cây này không được đào, cây này không được đào...
Đến lần thứ hai, khi nhìn thấy mầm sâm, Giang Nguyên vội ngăn cản hành động cầm súng trúc định đào của Tuyên Tử Nguyệt.
- Sao thế... Sao cây này không được đào?
Tuyên Tử Nguyệt chu miệng bất mãn nhìn Giang Nguyên nói.
Giang Nguyên cười cười, lắc đầu nói:
- Cây này chưa đủ số năm, đào lên tiếc lắm, để nó mọc thêm đi...
- Không đủ số năm?
Tuyên Tử Nguyệt nhìn lá mầm dưới tay mình, tò mò nói:
- Nhìn cũng tương tự cây đầu tiên mài! - Đương nhiên không giống rồi... Cây này cùng lắm chỉ được hơn chục năm, đợi mấy năm nữa thì có thể đào rồi...
Nhìn dáng vẻ bất mãn của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Nguyên vội giải thích.
- Oh... Vậy tôi đợi mấy năm nữa rồi đến đào...
Nghe thấy lời này của Giang Nguyên, Tuyên Tử Nguyệt vội giơ tay ra gảy gảy nhánh cỏ xung quanh, cười ha ha nói.
- Được... Chờ mấy năm nữa cho cô đến đào...
Giang Nguyên cũng cười nói, nếu vận may tốt, người khác chưa đào mất thì đến lúc đó thật sự có thể lại đến đào.
Nhưng Giang Nguyên tìm bảy tám chỗ mà chỉ có ba cây được trên hai mươi năm. Đương nhiên như vậy cũng là không tệ rồi, dù sao thì bọn họ cũng chưa thật sự đi vào sâu trong rừng, mới ở bên ngoài.
Giang Nguyên cẩn thận bọc ba cây Lão sơn sâm lại, cho vào gùi. Thấy trời không còn sớm, hắn liền cười nói:
- Được rồi... Chúng ta nên xuống núi thôi, nếu không không kịp về nhà trước khi trời tối đâu...
- Hả? Đã đi rồi
Tuyên Tử Nguyệt có chút lưu luyến, lần đầu tiên cô nàng cùng người khác đi hái thuốc chơi đùa ở trong núi sâu rừng già, thật có chút không nỡ đi.
- Đúng vậy... Đi thôi, lát nữa chúng ta còn có trò vui
đấy...
Nhìn dáng vẻ bĩu môi, không nỡ của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Nguyên cũng cười, vội an ủi.
- Còn có trò vui sao?
Nghe được câu này, Tuyên Tử Nguyệt lại hoan hô như trẻ con.
Nhìn dáng vẻ vui mừng của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Nguyên cũng vui vẻ cười, vẫy vẫy tay với cô nàng, sau đó theo đường cũ quay về.
Tuyên Tử Nguyệt vội đuổi theo phía sau Giang Nguyên, sợ bỏ lỡ thứ gì vui.
Nhưng hai người đi rất lâu, sắp xuống núi rồi mà bước chân Giang Nguyên vẫn không ngừng lại, lúc này
Tuyên Tử Nguyệt bĩu môi bất mãn hỏi:
- Giang Nguyên... Không phải anh lừa tôi đấy chứ, sắp xuống núi rồi...
- Gấp gì chứ... Ở ngay phía trước rồi...
Nghe thấy giọng nói bất mãn của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Nguyên cười vẫy vẫy tay.
- Được rồi! Cũng đến lúc rồi, chúng ta tiếp tục đi thôi...
~ Được...
Nghỉ ngơi một lát, lại ăn một củ mài bổ sung thể lực nên về cơ bản Tuyên Tử Nguyệt đã lấy lại sức lực. Tuyên Tử Nguyệt cũng rửa tay dưới suối rồi rửa mặt, đứng dậy đi theo phía sau Giang Nguyên, tiếp tục đi vào bên trong núi.
Bây giờ đã sắp lập đông nên Giang Nguyên không lo có rắn rết gì đó, chỉ vừa đi vừa nhìn xung quanh.
Dưới lá cây, trong bụi cỏ, trong tầm mắt Giang Nguyên thỉnh thoảng lại có ánh sáng nhạt hiện lên, đủ loại cành lá tỉnh thoảng lại hiện trước mắt hắn...
Mà mùi gió núi thổi đến cũng khiến trong đầu Giang Nguyên thỉnh thoảng lại xuất hiện tên của những loại thuốc này và vị trí của nó...
- Hoàng cầm... Cẩu kỷ... Câu đằng... Tam thất... Nhưng lúc này Giang Nguyên không hứng thú với những loại thuốc này, bây giờ hắn chỉ tìm Lão sơn sâm, sẽ không vì những thứ này mà lỡ mất thời gian.
Giang Nguyên cảm thấy vận may ngày hôm nay của hắn cực kỳ tốt, đương nhiên... hắn cũng biết rõ thật ra đây chẳng phải chuyện vận may gì cả mà là bây giờ mắt và mũi hắn kết hợp với nhau, như đang quét qua khắp mọi nơi xung quanh hắn vậy. Mùi thuốc cộng thêm cành lá, hai loại, chỉ cần có một loại hắn cảm giác được thì đều có thể tìm được vị trí.
Vì thế, mặc dù chỉ mới hai ba tiếng nhưng Giang Nguyên đã tìm được bảy tám nơi có Lão sơn sâm mọc.
Mà lúc này Tuyên Tử Nguyệt cũng bị Giang Nguyên khơi dậy tinh thần, mỗi lân thấy Giang Nguyên có mục. tiêu bước qua liền cười chạy qua đó tìm trước. Bây giờ cô nàng đã nhận ra mầm nhân sâm nhìn thế nào rồi, vậy nên chỉ cần là hướng Giang Nguyên nhìn trúng, đa phần cô nàng đều có thể tìm ra được.
Thấy dáng vẻ vui mừng của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Nguyên cũng để mặc cho cô nàng vui sướng. Sau khi †ìm được vị trí, hắn liền không nhanh không chậm đi đến, để Tuyên Tử Nguyệt chạy đi trước tìm, sau đó nhìn cô nàng như trẻ con lao đến trước mầm nhân sâm đó, đoạt lấy một chiếc súng trúc cẩn thận đào. Đến cuối cùng sau khi lấy ra cả cây Lão sơn sâm hoàn chỉnh, dáng vẻ vui mừng hưng phấn của Tuyên Tử Nguyệt khiến Giang Nguyên cũng thấy rất vui vẻ.
Mặc dù Giang Nguyên và Tuyên Tử Nguyệt không tiếp xúc nhiều nhưng hắn có thể cảm nhận được mặc dù Tuyên Tử Nguyệt này cao ngạo hơn nhiều người bình thường nhưng hình như cũng không vui vẻ như hắn tưởng tượng. Vậy nên trước mặt người bình thường cô nàng mới bày ra vẻ lạnh băng, cách xa người khác ngàn dặm, mà cho dù là trước mặt người được coi là bạn như hắn cũng có dáng vẻ không được thoải mái lắm. Cho đến hiện tại Giang Nguyên mới thật sự nhìn thấy †âm hồn hoàn toàn cởi mở và nụ cười thực sự thả lỏng của Tuyên Tử Nguyệt.
- Ấy ấy... Cây này không được đào, cây này không được đào...
Đến lần thứ hai, khi nhìn thấy mầm sâm, Giang Nguyên vội ngăn cản hành động cầm súng trúc định đào của Tuyên Tử Nguyệt.
- Sao thế... Sao cây này không được đào?
Tuyên Tử Nguyệt chu miệng bất mãn nhìn Giang Nguyên nói.
Giang Nguyên cười cười, lắc đầu nói:
- Cây này chưa đủ số năm, đào lên tiếc lắm, để nó mọc thêm đi...
- Không đủ số năm?
Tuyên Tử Nguyệt nhìn lá mầm dưới tay mình, tò mò nói:
- Nhìn cũng tương tự cây đầu tiên mài! - Đương nhiên không giống rồi... Cây này cùng lắm chỉ được hơn chục năm, đợi mấy năm nữa thì có thể đào rồi...
Nhìn dáng vẻ bất mãn của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Nguyên vội giải thích.
- Oh... Vậy tôi đợi mấy năm nữa rồi đến đào...
Nghe thấy lời này của Giang Nguyên, Tuyên Tử Nguyệt vội giơ tay ra gảy gảy nhánh cỏ xung quanh, cười ha ha nói.
- Được... Chờ mấy năm nữa cho cô đến đào...
Giang Nguyên cũng cười nói, nếu vận may tốt, người khác chưa đào mất thì đến lúc đó thật sự có thể lại đến đào.
Nhưng Giang Nguyên tìm bảy tám chỗ mà chỉ có ba cây được trên hai mươi năm. Đương nhiên như vậy cũng là không tệ rồi, dù sao thì bọn họ cũng chưa thật sự đi vào sâu trong rừng, mới ở bên ngoài.
Giang Nguyên cẩn thận bọc ba cây Lão sơn sâm lại, cho vào gùi. Thấy trời không còn sớm, hắn liền cười nói:
- Được rồi... Chúng ta nên xuống núi thôi, nếu không không kịp về nhà trước khi trời tối đâu...
- Hả? Đã đi rồi
Tuyên Tử Nguyệt có chút lưu luyến, lần đầu tiên cô nàng cùng người khác đi hái thuốc chơi đùa ở trong núi sâu rừng già, thật có chút không nỡ đi.
- Đúng vậy... Đi thôi, lát nữa chúng ta còn có trò vui
đấy...
Nhìn dáng vẻ bĩu môi, không nỡ của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Nguyên cũng cười, vội an ủi.
- Còn có trò vui sao?
Nghe được câu này, Tuyên Tử Nguyệt lại hoan hô như trẻ con.
Nhìn dáng vẻ vui mừng của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Nguyên cũng vui vẻ cười, vẫy vẫy tay với cô nàng, sau đó theo đường cũ quay về.
Tuyên Tử Nguyệt vội đuổi theo phía sau Giang Nguyên, sợ bỏ lỡ thứ gì vui.
Nhưng hai người đi rất lâu, sắp xuống núi rồi mà bước chân Giang Nguyên vẫn không ngừng lại, lúc này
Tuyên Tử Nguyệt bĩu môi bất mãn hỏi:
- Giang Nguyên... Không phải anh lừa tôi đấy chứ, sắp xuống núi rồi...
- Gấp gì chứ... Ở ngay phía trước rồi...
Nghe thấy giọng nói bất mãn của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Nguyên cười vẫy vẫy tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất