Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 254: Các anh đang làm gì thế

Trước Sau
Nghe thấy những lời giải thích của Tuyên Tử Nguyệt, lúc này trong mắt Giang Nguyên lộ ra một tia hưng phấn. Bây giờ hắn đang buồn bực vì nội khí tiến triển chậm, nội khí tiến triển chậm sẽ khiến năng lượng tích lũy của hắn không thể nào tăng nhanh được.

Nếu Lão sơn sâm thật sự có tác dụng lớn như vậy thì có lẽ hắn thật sự có thể tận dụng những thứ này để tăng cường nội khí, đương nhiên... Tiền đề là những cây Lão sơn sâm này có thể có tác dụng đủ lớn, nếu không mấy nghìn tệ một cây Lão sơn sâm, Giang Nguyên ăn cũng thấy đau lòng.

Nhìn vẻ hưng phấn lộ ra trên mặt Giang Nguyên, Tuyên Tử Nguyệt cũng mỉm cười. Nhìn thấy dáng vẻ. hưng phấn của Giang Nguyên, cô nàng cũng rất vui, lại dặn dò lần nữa:

- Anh có thể thử trước xem sao... Nhưng phải chú ý lượng dùng, thường thì Lão nhân sâm hai mươi năm như thế này, anh lấy một phần năm cây trước, xem khả năng hấp thu của mình. Nếu cảm thấy sẽ không lãng phí thì có thể tăng dần lên...

- Ừ được rồi... Vậy để sau này tôi thử xem sao!

Nghe thấy không phải một lần một cây, trong lòng Giang Nguyên liền kiên định hơn nhiều, một lần hơn một nghìn tệ còn hơn là một lần bốn năm nghìn tệ, khiến hắn cảm thấy rẻ hơn một chút. Mặc dù bây giờ nếu hắn tìm thì một ngày ít nhất cũng phải tìm được bốn năm cây. nhưng dù sao thì Lão sơn sâm này càng hái càng ít đi. Bây giờ nơi Giang Nguyên đi qua thì những Lão sơn sâm đủ năm tuổi về cơ bản đều không bỏ sót.

Mà cả khu rừng già cũng chỉ có như vậy, dù có nhiều Lão sơn sâm đến đâu đi nữa, bị Giang Nguyên cứ tiếp tục tìm như vậy thì e là chẳng bao lâu nữa sẽ bị hái sạch.

Trong lòng Giang Nguyên lập tức có dự định, vốn dĩ hắn định mang hai cây Lão sơn sâm đi, còn những cây Lão sơn sâm còn lại để cho ông cụ cất đi. Nhưng bây giờ hẳn chỉ để lại một cây cho ông cụ cất đi phòng cần dùng đến, còn lại hắn mang đi hỗ trợ tu luyện.

Lúc này ông cụ vừa lúc đi vào, Giang Nguyên liền cười hỏi ông cụ:

- Ông nội... Vết thương của chú Lý khỏi chưa ạ...

- Cũng gần khỏi hẳn rồi... Bây giờ gần như người bình thường rồi, chỉ cần từ từ rèn luyện là thân thể sẽ ổn!

Ông cụ Giang mỉm cười nói.

Nghe thấy lời này, Giang Nguyên yên tâm hơn nhiều, gật đầu cười nói:



- Chú Lý khỏe rồi thì tốt, như vậy Tiểu Vũ cũng có thể yên tâm... Vậy lần này trong số Lão sơn sâm hái được. con để lại cho ông một cây nhé, những cây còn lại con mang đi...

- Được... Con mang đi hết đi, cây Lão sơn sâm lần trước con để lại cho chú Lý đến bây giờ vẫn còn hơn nửa cây... Bình thường cũng không dùng đến! Ông cụ cười gật đầu nói:

- Ta đi sấy cho con, sau đó đóng gói cẩn thận, nhớ sau khi về con vẫn phải phơi nắng đấy...

Nhìn ông cụ đi ra ngoài, Giang Nguyên tính tính, hai ngày nay hắn đào được chín cây Lão sơn sâm, ngoài cây hơn ba mươi năm đưa cho Hồ lão y sư ra, vẫn còn tám cây, theo cách nói của Tuyên Tử Nguyệt thì chắc đủ cho hắn dùng hơn tháng, hình như tạm thời không cần lên núi nữa...

Hắn lập tức cười nói với Tuyên Tử Nguyệt:

- Xem ra Lão sơn sâm của tôi tạm thời đủ dùng rồi, nhưng nếu bác trai vẫn còn ở Vân Giang thì chúng ta ở thêm hai ngày, nếu không thì về Vân Giang trước...

Tuyên Tử Nguyệt cười cười nói:

- Được... Vậy chúng ta quay về đi, bọn cha tôi chắc ở Vân Giang nhiều nhất là một ngày, sáng nay chắc quay về rồi...

- Được... Vậy cô thu dọn đồ đi, lát nữa chúng ta xuất phát!

Giang Nguyên cười nói.

Đợi ông cụ sấy Lão sơn sâm xong đã gần mười giờ rồi, Giang Nguyên tính toán chắc phải sau mười hai giờ hắn và Tuyên Tử Nguyệt mới về đến Vân Giang. Lúc này Tuyên Tử Nguyệt sớm đã thu dọn đồ xong, thấy Giang Nguyên cầm Lão sơn sâm, cô nàng ngọt ngào nhìn ông cụ nói:

- Ông Giang, hai ngày nay làm phiền ông rồi, hôm khác cháu lại đến thăm ông nhé!



- Khách sáo với ông Giang làm gì... Tử Nguyệt lần sau có thời gian thì lại đến chơi nhé...

Ông Giang cười gật đầu đáp.

- Ông nội... Vậy con cũng đi đây... Ông nhớ số điện thoại di động của con nhé, có chuyện gì thì gọi cho con!

Giang Nguyên xách ba lô của mình, dặn dò ông cụ rồi định cùng Tuyên Tử Nguyệt đi ra sân.

Có điều lúc này ngoài cửa lại truyền đến tiếng xe hơi, sau khi xe dừng lại, rất nhanh liền có mấy người bước nhanh vào trong.

Nhìn mấy người trước mặt, còn không thèm chào. hỏi đã chạy vào sân nhà người khác. Giang Nguyên nhíu mày nhìn dáng vẻ của mấy người này, hình như có vẻ chẳng tốt đẹp gì, hắn trâm giọng nói:

- Các anh đang làm gì thế?

- Cậu là Giang Nguyên...

Người dẫn đầu nghiêng đầu nhìn Giang Nguyên nói.

Nhìn dáng vẻ của người này, Giang Nguyên không khỏi lại nhíu mày, có chút không hiểu người này muốn làm gì, nhìn dáng vẻ của gã có vẻ không đơn giản.

Hắn lập tức trầm giọng gật đầu nói:

- Đúng... Tôi là Giang Nguyên... Các anh đến tìm tôi sao?

- Oh... Cậu là Giang Nguyên thì tốt...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau