Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 293: Nhất định phải làm cho thây vẻ vang

Trước Sau
Lập tức nhìn Hồ lão bên cạnh, nói:

- Hồ y sư, xem ra phải phiền ngài và bác sĩ Giang rồi.

Hồ lão vuốt râu mỉm cười, gật đầu nói:

- Bạch phu nhân khách sáo quá rồi. Có thể được phu nhân tín nhiệm, tôi và Giang Nguyên tất nhiên sẽ toàn lực chữa trị cho bà.

Thấy Tỉnh trưởng phu nhân khách khí với hai thầy trò

Hồ lão, gã bác sĩ Chu tái xanh cả mặt. Nhìn tình huống hiện tại, y nhất định sẽ gặp họa lớn, lập tức không dám nói gì cả, lén lút rời đi. Hồ lão tiến hành bắt mạch cho Bạch phu nhân, hỏi thăm tình huống vài câu, sau đó ra hiệu bảo Giang

Nguyên bắt mạch cho Bạch phu nhân.

Giang Nguyên tất nhiên là không khách sáo. Sau khi bắt mạch một lúc, liền quay sang nhìn Hồ lão, nói:

- Sư phụ, con sẽ kê một đơn thuốc trước, người xem có được hay không nhé.

Hồ lão cười nói:

- Tiểu tử con cũng đừng lề mề nữa, đừng để Bạch phu nhân đợi lâu.

- Không vội, không Tôi bị căn bệnh này nhiều năm rồi, cũng không vội được.

Bạch phu nhân mỉm cười. Bà cảm nhận được quan hệ giữa hai thầy trò này rất khắng khít. Sư phụ trước mặt đồ đệ, một chút cũng không làm giá. Mặc dù đồ đệ rất †ôn trọng sư phụ, nhưng đôi lúc cũng có thể tùy ý.



Giang Nguyên cầm tờ giấy viết xuống một đơn thuốc, sau đó cẩn thận đưa cho Hồ lão.

Thấy đồ đệ đưa đơn thuốc đến, gương mặt Hồ lão hiện lên sự ngưng trọng, bắt đầu dụng tâm xem xét.

Vừa rồi Giang Nguyên nói để hắn kê đơn thuốc đầu tiên, chứng tỏ hắn có cái nhìn khác về căn bệnh này. Chỉ là trước mặt người bệnh, hắn không tiện nói thẳng, cho nên mới nói là để hắn kê đơn trước.

Vì thế, khi Hồ lão tiếp nhận đơn thuốc, liền cẩn thận xem xét, muốn xem đồ đệ của mình kê đơn thuốc gì.

Sau khi nhìn xem, Hồ lão có chút cau mày. Khó trách Giang Nguyên lại nói muốn để hắn kê đơn trước. Đơn thuốc dùng dược vật an thần làm chủ, sau đó là khơi thông huyết quản.

Nếu dựa theo suy nghĩ của Hồ lão, nhất định sẽ dùng phương thuốc khư phong thông lạc, tuyệt đối không dùng phương thuốc của Giang Nguyên.

Nhưng Hồ lão rất hiểu Giang Nguyên. Nếu không có. năm chắc, hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Cho nên ông thoáng trầm ngâm một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Bạch phu nhân, cười nói:

- Bạch phu nhân, trước bà uống ba thang. Ba ngày sau, chúng tôi sẽ đến khám cho bà luôn. Có gì sẽ điều chỉnh lại thuốc sau.

- Được, được, vậy làm phiền Hồ lão và bác sĩ Giang rồi.

Bạch phu nhân vui mừng gật đầu. Ngồi xe trở lại phòng khám, đem hai đơn thuốc đưa cho phòng thuốc, rồi đưa lại cho Chủ nhiệm Triệu mang về, lúc này Hồ lão mới lén nói với Giang Nguyên:

~ Tiểu tử, đơn thuốc của con có ý gì vậy? Giang Nguyên mỉm cười nói:

- Sư phụ, chứng đau nửa đầu của Bạch phu nhân khác với chứng đau nửa đầu thông thường. Mặc dù thoạt nhìn thì là ứ đọng ở kinh mạch, nhưng sư phụ khẳng định là không nghĩ qua, tại sao Bạch phu nhân khám nhiều trung y sư như vậy lại không có hiệu quả?



Nghe Giang Nguyên nói, Hồ lão có chút sửng sốt, hơi trầm ngâm một chút rồi hiểu ra:

- Cũng là con linh hoạt. Đám người Ngô Tử Gian tất nhiên là dựa vào loại mạch tượng này để điều trị. Vì thế mới dẫn đến tình trạng dùng thuốc không có hiệu quả. Nhưng con lại từ chỗ đó tìm ra được một con đường khác, thông qua an thần phối hợp với thông kinh hoạt lạc để kê đơn thuốc.

- Đúng vậy, con thấy sư phụ hàng ngày khám bệnh cho nhiều người, đương nhiên cũng đã từng dùng qua loại thuốc này. Cho nên con mới nói để con kê đơn trước.

Giang Nguyên khế mỉm cười. Nếu không phải trong đầu hắn nhảy ra một bệnh nhân có cùng căn bệnh và tổ sư gia cũng đã chữa khỏi căn bệnh cho bệnh nhân đó, hắn sẽ không thể kê được đơn thuốc này.

Lập tức cười nói:

- Hơn nữa, căn cứ vào tình huống của Bạch phu nhân, con nghĩ bà dùng loại thuốc này chắc chắn sẽ có tác dụng. Trong vòng một tháng, chỉ cần không có bất cứ điều gì bất ngờ, tần suất phát tác sẽ giảm, đồng thời đau đầu cũng giảm rõ rệt.

- Ừm, không sai, không sai.

Hồ lão cẩn thận phân tích tình huống của Bạch phu nhân, sau đó ngẩng đầu nhìn Giang Nguyên, cảm thán:

- Tiểu tử con càng lúc càng lợi hại. Xem ra, không cần bao lâu nữa sẽ còn siêu việt hơn cả thầy.

Giang Nguyên cười nói:

- Sư phụ, cũng không phải nhờ có người dạy sao? Người phải nên cao hứng mới đúng chứ?

Nghe Giang Nguyên nói, Hồ lão nhịn không được phá lên cười:

- Ừm, có lý. Chờ đến lúc thi đấu, tiểu tử con nhất định phải làm cho thây vẻ vang mới được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau