Chương 303: Tay Giang Nguyên sờ trán
- Nếu có việc gì thì anh ra tay đấy, đừng gọi tôi. - Phì, nội khoa để tôi, ngoại khoa dành cho câu. Trương Nhạc cười sung sướng.
- Ờ, nội khoa để cho anh.
Tay Giang Nguyên sờ trán, đột nhiên cảm thấy dạo gần đây hắn cứ gặp chuyện ngoài ý muốn. Trong hoạt động tiệc tối này làm gì có sự cố nội khoa chứ, muốn xuất hiện vấn đề cũng là vấn đề ngoại khoa.
Nhưng cũng may, đại khái cũng không có vấn đề gì. Dù sao nơi này cũng có chỗ ngồi, có nước uống. Hơn nữa tâm mắt cũng không tệ lắm. Ở đây xem văn nghệ cũng lý thú. Chung quy vẫn còn tốt hơn đám nam sinh chạy loạn kia.
Bàn ghế bên trong cũng không ít, cho nên đám người Lý Tiểu Vũ cũng theo vào trong ngồi. Hơn nữa còn mang theo không ít đồ ăn vặt và đồ uống.
Điều này làm cho không ít ánh mắt của các nam sinh trông mong nhìn sang bên này. Bọn họ đều phải chen lấn trong đám người nên biết được tư vị như thế nào.
Bữa tiệc rất nhanh bắt đầu. Tiếng nhạc tràn ngập cả khu vực. Lắng nghe tiếng nhạc từ bốn phía truyền đến, vẻ mặt Giang Nguyên tràn đầy cảm thán. Đại học trọng điểm đúng là tốt, có tiền để tổ chức nhiều sự kiện. Nhìn hiệu ứng của dàn âm thanh thì biết.
Không thể không nói, số tiền này tiêu rất đáng. Khu vực sân vận động rất lớn, nhưng cũng nhờ dàn loa lớn hai bên, nên toàn bộ khu vực đều có thể nghe rõ.
Hơn nữa, nhân tài của trường đại học Đông Nguyên cũng không ít. Ít nhất Giang Nguyên nhìn thấy MC giới thiệu chương trình hoặc những người tham gia văn nghệ đều rất đạt chuẩn.
Mọi người vừa ăn uống vừa xem văn nghệ, không khí có thể nói là nhàn nhã.
- Tiểu Vũ, xem ra sang năm có thể nhìn thấy em trên sân khấu rồi.
Giang Nguyên nhìn mấy cô gái xinh đẹp trên sân khấu, sau đó quay sang nói với Lý Tiểu Vũ.
- Không có đâu. Em không tham gia đâu. Chị Thanh Linh có đến tìm em, nhưng em không muốn đi. Vì thế đã từ chối.
Lý Tiểu Vũ mỉm cười lắc đầu nói:
- Em không thích náo nhiệt.
Khóe miệng Giang Nguyên có chút vểnh lên:
- Ừm, không thích thì không đi.
Tuyên Tử Nguyệt không biết đến từ lúc nào, tùy ý ngồi xuống bên cạnh Giang Nguyên, bỏ hai hột đậu phộng vào miệng, thở dài nói:
- Thế nào? Tôi không tệ với anh chứ?
- Tại sao lại nói như vậy? Tôi là bị cô kéo đến đây làm cu li mà.
Giang Nguyên cầm một miếng thịt bò khô bỏ vào miệng. Kỳ thật hắn không thích mấy loại nặng mùi này, nhưng không có việc gì thì nhai cho đỡ buồn.
- Cu li?
Tuyên Tử Nguyệt nhìn đám người chen chúc đăng sau, nói:
- Anh xem đám người kia kìa, xem tôi đối xử với anh tốt hay là xấu?
Giang Nguyên nhún vai, cười nói:
- Nhiều em xinh đẹp như vậy, kỳ thật tôi cũng rất muốn chen vào đấy.
Tuyên Tử Nguyệt nghiêng đầu nhìn Giang Nguyên, gương mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười nhạo, sau đó quay đầu đi, bỏ thêm hai hột đậu phộng vào miệng:
- Ok, anh thắng.
- Haha, có thể khiến cho cô chịu thua, thật đúng là không
Giang Nguyên lại bỏ miếng bò khô vào miệng, sau đó nói:
- Như thế nào? Cô là Hội phó, tại sao lại nhàn nhã như vậy?
- Anh cũng biết mà. Tuyên Tử Nguyệt cười nói. - Ừm, cũng đúng.
Giang Nguyên gật đầu. Hội phó cũng là cái danh thôi. Có ai rảnh mà đi bắt cô làm việc chứ.
- Ờ, nội khoa để cho anh.
Tay Giang Nguyên sờ trán, đột nhiên cảm thấy dạo gần đây hắn cứ gặp chuyện ngoài ý muốn. Trong hoạt động tiệc tối này làm gì có sự cố nội khoa chứ, muốn xuất hiện vấn đề cũng là vấn đề ngoại khoa.
Nhưng cũng may, đại khái cũng không có vấn đề gì. Dù sao nơi này cũng có chỗ ngồi, có nước uống. Hơn nữa tâm mắt cũng không tệ lắm. Ở đây xem văn nghệ cũng lý thú. Chung quy vẫn còn tốt hơn đám nam sinh chạy loạn kia.
Bàn ghế bên trong cũng không ít, cho nên đám người Lý Tiểu Vũ cũng theo vào trong ngồi. Hơn nữa còn mang theo không ít đồ ăn vặt và đồ uống.
Điều này làm cho không ít ánh mắt của các nam sinh trông mong nhìn sang bên này. Bọn họ đều phải chen lấn trong đám người nên biết được tư vị như thế nào.
Bữa tiệc rất nhanh bắt đầu. Tiếng nhạc tràn ngập cả khu vực. Lắng nghe tiếng nhạc từ bốn phía truyền đến, vẻ mặt Giang Nguyên tràn đầy cảm thán. Đại học trọng điểm đúng là tốt, có tiền để tổ chức nhiều sự kiện. Nhìn hiệu ứng của dàn âm thanh thì biết.
Không thể không nói, số tiền này tiêu rất đáng. Khu vực sân vận động rất lớn, nhưng cũng nhờ dàn loa lớn hai bên, nên toàn bộ khu vực đều có thể nghe rõ.
Hơn nữa, nhân tài của trường đại học Đông Nguyên cũng không ít. Ít nhất Giang Nguyên nhìn thấy MC giới thiệu chương trình hoặc những người tham gia văn nghệ đều rất đạt chuẩn.
Mọi người vừa ăn uống vừa xem văn nghệ, không khí có thể nói là nhàn nhã.
- Tiểu Vũ, xem ra sang năm có thể nhìn thấy em trên sân khấu rồi.
Giang Nguyên nhìn mấy cô gái xinh đẹp trên sân khấu, sau đó quay sang nói với Lý Tiểu Vũ.
- Không có đâu. Em không tham gia đâu. Chị Thanh Linh có đến tìm em, nhưng em không muốn đi. Vì thế đã từ chối.
Lý Tiểu Vũ mỉm cười lắc đầu nói:
- Em không thích náo nhiệt.
Khóe miệng Giang Nguyên có chút vểnh lên:
- Ừm, không thích thì không đi.
Tuyên Tử Nguyệt không biết đến từ lúc nào, tùy ý ngồi xuống bên cạnh Giang Nguyên, bỏ hai hột đậu phộng vào miệng, thở dài nói:
- Thế nào? Tôi không tệ với anh chứ?
- Tại sao lại nói như vậy? Tôi là bị cô kéo đến đây làm cu li mà.
Giang Nguyên cầm một miếng thịt bò khô bỏ vào miệng. Kỳ thật hắn không thích mấy loại nặng mùi này, nhưng không có việc gì thì nhai cho đỡ buồn.
- Cu li?
Tuyên Tử Nguyệt nhìn đám người chen chúc đăng sau, nói:
- Anh xem đám người kia kìa, xem tôi đối xử với anh tốt hay là xấu?
Giang Nguyên nhún vai, cười nói:
- Nhiều em xinh đẹp như vậy, kỳ thật tôi cũng rất muốn chen vào đấy.
Tuyên Tử Nguyệt nghiêng đầu nhìn Giang Nguyên, gương mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười nhạo, sau đó quay đầu đi, bỏ thêm hai hột đậu phộng vào miệng:
- Ok, anh thắng.
- Haha, có thể khiến cho cô chịu thua, thật đúng là không
Giang Nguyên lại bỏ miếng bò khô vào miệng, sau đó nói:
- Như thế nào? Cô là Hội phó, tại sao lại nhàn nhã như vậy?
- Anh cũng biết mà. Tuyên Tử Nguyệt cười nói. - Ừm, cũng đúng.
Giang Nguyên gật đầu. Hội phó cũng là cái danh thôi. Có ai rảnh mà đi bắt cô làm việc chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất