Chương 31: Có chút hãnh diện
- Khụ khụ„,
Sau khi bị ném xuống đất, gã đàn ông ho khan vài tiếng, sắc mặt đỏ bừng dần dần khôi phục lại bình thường.
Gã ngẩng đầu hoảng sợ nhìn Giang Nguyên, sau đó mới kéo vợ con chạy vội ra ngoài.
Nhìn gia đình gã đàn ông bỏ đi, những người trong phòng khám mới khôi phục lại tỉnh thần, ánh mắt nhìn Giang Nguyên có chút khác lạ.
Một số người bệnh ra sức vỗ tay, hưng phấn nói:
- Tiểu thầy thuốc thật là có bản lãnh. Tên Ma Tứ Đao này cuối cùng cũng bị dạy cho một bài học.
Trương Nhạc đứng đẳng sau không dám nói gì, nhìn Giang Nguyên rồi lại nhìn mình, rồi lại há to miệng. Vóc người Giang Nguyên không khác gì vóc người của y, nhưng tại sao Giang Nguyên có thể một tay bóp cổ người ta nâng lên khỏi mặt đất được?
Trương Nhạc không nhịn được nhìn xuống cổ tay của mình, cảm giác cổ tay Giang Nguyên cũng đâu có hơn gì, nhưng tại sao tiểu tử này lại lợi hại như vậy? Nhớ đến lúc nấy gã đàn ông cầm cái ghế phang tới, có thể tránh được đã là may mắn lắm rồi, làm sao có chuyện giơ tay ra tiếp được?
Nghĩ đến đây, trong lòng Trương Nhạc có chút phát lạnh, nhìn theo bóng lưng Giang Nguyên, rốt cuộc có chút sợ hãi.
- Bác sĩ Giang, nghĩ không ra cậu lại lợi hại như vậy.
Chị Lưu cũng đã bình tĩnh lại, nhìn Giang Nguyên hưng phấn nói:
- Sau này có bác sĩ Giang ở đây, chúng ta cũng an tâm hơn, không sợ mấy tên côn đồ quấy rối nữa.
Hồ lão cũng có chút tán dương gật đầu nhìn Giang Nguyên. Hai năm qua, phòng khám có không ít lần bị những người bệnh côn đồ như thế này làm loạn. Lần nào cũng báo cảnh sát, cảnh sát đến cũng chỉ giảng hòa, khiến cho việc kinh doanh của phòng khám cũng bị giảm bớt. Ngay cả Hồ lão cũng đã từng bị đánh. Thật không nghĩ đến Giang Nguyên ngoại trừ cực kỳ hiểu biết về Trung y, lại còn có sức mạnh như vậy. Nếu thế, sau này phòng khám sẽ yên ổn hơn nhiều.
Giang Nguyên nhìn Tiểu Lệ vẫn kinh hoảng, cười nói:
- Đừng lo lắng nữa. Không có việc gì đâu. Sau này anh ta không dám làm gì cô đâu.
- Thật sao? Bác sĩ Giang, anh ta sẽ không tìm tôi gây phiền toái chứ?
Tiểu Lệ vẫn căng thẳng không thôi. Nghe thấy lời này của Giang Nguyên, sắc mặt mới hòa hoãn một chút.
Giang Nguyên mỉm cười gật đầu: - Yên tâm đi, cứ tin tưởng tôi. - Vâng, vâng, cảm ơn bác sĩ Giang, cảm ơn.
Thấy Giang Nguyên khẳng định như vậy, Tiểu Lệ mới thở phào nhẹ nhõm, vừa lau nước mắt vừa cười.
Nhìn bộ dạng của Tiểu Lệ, Hồ lão cũng âm thầm thở dài. Vừa rồi Tiểu Lệ bị hù không nhẹ, cũng may là có Giang Nguyên ở đây. Nếu không sẽ không biết việc này còn như thế nào nữa.
- Được rồi, Tiểu Lệ, đi rửa mặt rồi nghỉ ngơi một chút. Ngày mai cho cô nghỉ phép một ngày.
Hồ lão mỉm cười an ủi Tiểu Lệ, sau đó quay sang nói với mọi người:
- Được rồi, được rồi, không còn việc gì nữa. Tất cả mọi người trở về vị trí, đừng để người bệnh đợi
- A, vâng.
Tất cả các bác sĩ đều lên tiếng. Trước kia đụng chuyện như vậy nào được giải quyết dễ dàng như thế, lập tức cũng có chút hãnh diện.
Sau khi bị ném xuống đất, gã đàn ông ho khan vài tiếng, sắc mặt đỏ bừng dần dần khôi phục lại bình thường.
Gã ngẩng đầu hoảng sợ nhìn Giang Nguyên, sau đó mới kéo vợ con chạy vội ra ngoài.
Nhìn gia đình gã đàn ông bỏ đi, những người trong phòng khám mới khôi phục lại tỉnh thần, ánh mắt nhìn Giang Nguyên có chút khác lạ.
Một số người bệnh ra sức vỗ tay, hưng phấn nói:
- Tiểu thầy thuốc thật là có bản lãnh. Tên Ma Tứ Đao này cuối cùng cũng bị dạy cho một bài học.
Trương Nhạc đứng đẳng sau không dám nói gì, nhìn Giang Nguyên rồi lại nhìn mình, rồi lại há to miệng. Vóc người Giang Nguyên không khác gì vóc người của y, nhưng tại sao Giang Nguyên có thể một tay bóp cổ người ta nâng lên khỏi mặt đất được?
Trương Nhạc không nhịn được nhìn xuống cổ tay của mình, cảm giác cổ tay Giang Nguyên cũng đâu có hơn gì, nhưng tại sao tiểu tử này lại lợi hại như vậy? Nhớ đến lúc nấy gã đàn ông cầm cái ghế phang tới, có thể tránh được đã là may mắn lắm rồi, làm sao có chuyện giơ tay ra tiếp được?
Nghĩ đến đây, trong lòng Trương Nhạc có chút phát lạnh, nhìn theo bóng lưng Giang Nguyên, rốt cuộc có chút sợ hãi.
- Bác sĩ Giang, nghĩ không ra cậu lại lợi hại như vậy.
Chị Lưu cũng đã bình tĩnh lại, nhìn Giang Nguyên hưng phấn nói:
- Sau này có bác sĩ Giang ở đây, chúng ta cũng an tâm hơn, không sợ mấy tên côn đồ quấy rối nữa.
Hồ lão cũng có chút tán dương gật đầu nhìn Giang Nguyên. Hai năm qua, phòng khám có không ít lần bị những người bệnh côn đồ như thế này làm loạn. Lần nào cũng báo cảnh sát, cảnh sát đến cũng chỉ giảng hòa, khiến cho việc kinh doanh của phòng khám cũng bị giảm bớt. Ngay cả Hồ lão cũng đã từng bị đánh. Thật không nghĩ đến Giang Nguyên ngoại trừ cực kỳ hiểu biết về Trung y, lại còn có sức mạnh như vậy. Nếu thế, sau này phòng khám sẽ yên ổn hơn nhiều.
Giang Nguyên nhìn Tiểu Lệ vẫn kinh hoảng, cười nói:
- Đừng lo lắng nữa. Không có việc gì đâu. Sau này anh ta không dám làm gì cô đâu.
- Thật sao? Bác sĩ Giang, anh ta sẽ không tìm tôi gây phiền toái chứ?
Tiểu Lệ vẫn căng thẳng không thôi. Nghe thấy lời này của Giang Nguyên, sắc mặt mới hòa hoãn một chút.
Giang Nguyên mỉm cười gật đầu: - Yên tâm đi, cứ tin tưởng tôi. - Vâng, vâng, cảm ơn bác sĩ Giang, cảm ơn.
Thấy Giang Nguyên khẳng định như vậy, Tiểu Lệ mới thở phào nhẹ nhõm, vừa lau nước mắt vừa cười.
Nhìn bộ dạng của Tiểu Lệ, Hồ lão cũng âm thầm thở dài. Vừa rồi Tiểu Lệ bị hù không nhẹ, cũng may là có Giang Nguyên ở đây. Nếu không sẽ không biết việc này còn như thế nào nữa.
- Được rồi, Tiểu Lệ, đi rửa mặt rồi nghỉ ngơi một chút. Ngày mai cho cô nghỉ phép một ngày.
Hồ lão mỉm cười an ủi Tiểu Lệ, sau đó quay sang nói với mọi người:
- Được rồi, được rồi, không còn việc gì nữa. Tất cả mọi người trở về vị trí, đừng để người bệnh đợi
- A, vâng.
Tất cả các bác sĩ đều lên tiếng. Trước kia đụng chuyện như vậy nào được giải quyết dễ dàng như thế, lập tức cũng có chút hãnh diện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất