Chương 319: Bột K
Dứt lời, Giang Nguyên bước vào bên trong, nhìn Từ Thanh Linh vẫn còn đây đủ quần áo nằm mê man trên giường, nhẹ nhàng thở ra.
~ Mày là thằng méo nào? Có biết tao là ai hay không?
Dương Thiếu Cát rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, giận dữ nhìn Giang Nguyên, nói.
Nghe được lời này, ánh mắt Giang Nguyên có chút phát lạnh, bước về phía trước, lại đá thêm một cước.
- A.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
Vị Cát thiếu vừa mới hung hăng thoáng chốc sắc mặt trắng bệch, một lần nữa ôm bụng ngã xuống đất, chẳng khác nào một con tôm cong bụng, ngã xuống đất.
Lưu Ba đứng một bên tái xanh nhìn Cát thiếu thê thảm trên mặt đất, không khỏi dùng tay ôm bụng của mình, nghĩ đến nếu đối phương cũng đá mình như vậy thì...
Nghĩ đến đây, sắc mặt Lưu Ba lại càng trắng bệch thêm vài phần.
Giang Nguyên lạnh lùng nhìn Cát thiếu đang nằm trên mặt đất, sau đó vội vàng bước đến bên cạnh giường, cảm giác sắc mặt Từ Thanh Linh không đúng lắm.
Hắn cẩn thận vạch mắt của Từ Thanh Linh ra nhìn một chút, dưới ánh đèn, đồng tử Từ Thanh Linh đã rút nhỏ lại, thậm chí còn nhỏ bằng mũi kim, lập tức sắc mặt thay đổi.
Một lát sau mới hồi phục tỉnh thần, bước đến trước mặt Dương Thiếu Cát, bóp cổ y, lạnh lùng nói:
- Mày đã cho cô ấy uống cái gì?
Bị Giang Nguyên nhìn chằm chằm, Cát thiếu run rẩy. Y bị hai cú đá của Giang Nguyên hù dọa, thấy Giang Nguyên hỏi, y vội vàng chỉ tay vào Lưu Ba đã sớm tái mặt bên cạnh:
- Là cậu ta, là cậu ta. Chuyện này không liên quan đến tôi, không liên quan đến tôi.
'Thấy Giang Nguyên nhìn mình, Lưu Ba run giọng nói: - Cũng chỉ có hạ chút bột K thôi. Thật đấy. - Bột K? Lục Án Đồng?
Hai mắt Giang Nguyên nheo lại. Hắn ở ngoài nhiều năm như vậy, tất nhiên biết được bột K là cái gì. Lục Án Đồng có tác dụng tạo ảo giác. Nếu chỉ hạ một ít, tuyệt đối không xảy ra tình trạng như hiện tại.
Nghĩ đến đây, Giang Nguyên đứng phắt dậy, một cước đá Lưu Ba xuống đất, sau đó đá thêm hai cước, khiến Lưu Ba ôm đầu quỳ rạp dưới đất, cuống quýt kêu lên.
Sau đó Giang Nguyên bước đến bên cạnh giường, từ trong túi Từ Thanh Linh móc ra điện thoại của cô, thoáng trâm ngâm một chút rồi gọi điện thoại cho Hồ lão.
- Bây giờ mới hơn mười phút, sư phụ hẳn vẫn còn ở chỗ Tỉnh trưởng.
Giang Nguyên thở hắt ra, sau đó chờ Hồ lão tiếp điện thoại.
Cũng may không chờ quá lâu, Hồ lão đã tiếp điện thoại.
- Sư phụ, người vẫn còn ở chỗ Tỉnh trưởng? Giang Nguyên trầm giọng hỏi. - Ừm, có chuyện gì thế?
Nghe giọng nói khẩn trương của Giang Nguyên, Hồ lão giật mình, vội vàng hỏi.
Nghe giọng điệu của Hồ lão, cộng thêm không khí bên kia khá yên tĩnh, Giang Nguyên thở phào một hơi. Xem ra Hồ lão nhất định còn đang ở cùng Tỉnh trưởng Bạch, lập tức trong lòng trở nên yên tâm hơn, sau đó vội vàng nói:
- Sư phụ, Thanh Linh bị người ta hạ thuốc, bây giờ đang trong tình trạng chuẩn bị phát tác. Người hãy gọi giúp con một chiếc xe cấp cứu đến. Cần phải nhanh một chút.
- Cái gì? Bị hạ thuốc? Được, được. Bây giờ tụi con đang ở đâu, ta gọi điện thoại yêu cầu xe đến ngay.
Sau khi cúp điện thoại, Giang Nguyên thở hắt ra, sau đó cúi xuống, quan sát tình huống của Từ Thanh Linh. Lúc này hô hấp của Từ Thanh Linh đã trở nên nặng nề, xem ra đã bắt đầu phát tác.
Sắc mặt Giang Nguyên trở nên căng thẳng, nhìn xung quanh, phát hiện không tìm được thứ gì thích hợp, liền vội vàng dùng hai ngón tay cái đè xuống hai bên cổ của Từ Thanh Linh. Huyệt vị ở đó có thể giúp làm chậm lại tốc độ chảy máu, hô hấp và nhịp tim, khiến người lâm vào trạng thái chết giả.
Mặc dù không có ngân châm, nhưng thông qua hai ngón tay ép xuống, vẫn có được tác dụng nhất định.
Từ lúc hai ngón tay của Giang Nguyên đè xuống, hô hấp của Từ Thanh Linh quả nhiên chậm lại.
Thấy hô hấp của Từ Thanh Linh đã trở lại bình thường, Giang Nguyên lại bắt mạch. Sau khi cảm nhận được nhịp tim đã trở nên ổn định, hắn thoáng thở phào một hơi.
~ Mày là thằng méo nào? Có biết tao là ai hay không?
Dương Thiếu Cát rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, giận dữ nhìn Giang Nguyên, nói.
Nghe được lời này, ánh mắt Giang Nguyên có chút phát lạnh, bước về phía trước, lại đá thêm một cước.
- A.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
Vị Cát thiếu vừa mới hung hăng thoáng chốc sắc mặt trắng bệch, một lần nữa ôm bụng ngã xuống đất, chẳng khác nào một con tôm cong bụng, ngã xuống đất.
Lưu Ba đứng một bên tái xanh nhìn Cát thiếu thê thảm trên mặt đất, không khỏi dùng tay ôm bụng của mình, nghĩ đến nếu đối phương cũng đá mình như vậy thì...
Nghĩ đến đây, sắc mặt Lưu Ba lại càng trắng bệch thêm vài phần.
Giang Nguyên lạnh lùng nhìn Cát thiếu đang nằm trên mặt đất, sau đó vội vàng bước đến bên cạnh giường, cảm giác sắc mặt Từ Thanh Linh không đúng lắm.
Hắn cẩn thận vạch mắt của Từ Thanh Linh ra nhìn một chút, dưới ánh đèn, đồng tử Từ Thanh Linh đã rút nhỏ lại, thậm chí còn nhỏ bằng mũi kim, lập tức sắc mặt thay đổi.
Một lát sau mới hồi phục tỉnh thần, bước đến trước mặt Dương Thiếu Cát, bóp cổ y, lạnh lùng nói:
- Mày đã cho cô ấy uống cái gì?
Bị Giang Nguyên nhìn chằm chằm, Cát thiếu run rẩy. Y bị hai cú đá của Giang Nguyên hù dọa, thấy Giang Nguyên hỏi, y vội vàng chỉ tay vào Lưu Ba đã sớm tái mặt bên cạnh:
- Là cậu ta, là cậu ta. Chuyện này không liên quan đến tôi, không liên quan đến tôi.
'Thấy Giang Nguyên nhìn mình, Lưu Ba run giọng nói: - Cũng chỉ có hạ chút bột K thôi. Thật đấy. - Bột K? Lục Án Đồng?
Hai mắt Giang Nguyên nheo lại. Hắn ở ngoài nhiều năm như vậy, tất nhiên biết được bột K là cái gì. Lục Án Đồng có tác dụng tạo ảo giác. Nếu chỉ hạ một ít, tuyệt đối không xảy ra tình trạng như hiện tại.
Nghĩ đến đây, Giang Nguyên đứng phắt dậy, một cước đá Lưu Ba xuống đất, sau đó đá thêm hai cước, khiến Lưu Ba ôm đầu quỳ rạp dưới đất, cuống quýt kêu lên.
Sau đó Giang Nguyên bước đến bên cạnh giường, từ trong túi Từ Thanh Linh móc ra điện thoại của cô, thoáng trâm ngâm một chút rồi gọi điện thoại cho Hồ lão.
- Bây giờ mới hơn mười phút, sư phụ hẳn vẫn còn ở chỗ Tỉnh trưởng.
Giang Nguyên thở hắt ra, sau đó chờ Hồ lão tiếp điện thoại.
Cũng may không chờ quá lâu, Hồ lão đã tiếp điện thoại.
- Sư phụ, người vẫn còn ở chỗ Tỉnh trưởng? Giang Nguyên trầm giọng hỏi. - Ừm, có chuyện gì thế?
Nghe giọng nói khẩn trương của Giang Nguyên, Hồ lão giật mình, vội vàng hỏi.
Nghe giọng điệu của Hồ lão, cộng thêm không khí bên kia khá yên tĩnh, Giang Nguyên thở phào một hơi. Xem ra Hồ lão nhất định còn đang ở cùng Tỉnh trưởng Bạch, lập tức trong lòng trở nên yên tâm hơn, sau đó vội vàng nói:
- Sư phụ, Thanh Linh bị người ta hạ thuốc, bây giờ đang trong tình trạng chuẩn bị phát tác. Người hãy gọi giúp con một chiếc xe cấp cứu đến. Cần phải nhanh một chút.
- Cái gì? Bị hạ thuốc? Được, được. Bây giờ tụi con đang ở đâu, ta gọi điện thoại yêu cầu xe đến ngay.
Sau khi cúp điện thoại, Giang Nguyên thở hắt ra, sau đó cúi xuống, quan sát tình huống của Từ Thanh Linh. Lúc này hô hấp của Từ Thanh Linh đã trở nên nặng nề, xem ra đã bắt đầu phát tác.
Sắc mặt Giang Nguyên trở nên căng thẳng, nhìn xung quanh, phát hiện không tìm được thứ gì thích hợp, liền vội vàng dùng hai ngón tay cái đè xuống hai bên cổ của Từ Thanh Linh. Huyệt vị ở đó có thể giúp làm chậm lại tốc độ chảy máu, hô hấp và nhịp tim, khiến người lâm vào trạng thái chết giả.
Mặc dù không có ngân châm, nhưng thông qua hai ngón tay ép xuống, vẫn có được tác dụng nhất định.
Từ lúc hai ngón tay của Giang Nguyên đè xuống, hô hấp của Từ Thanh Linh quả nhiên chậm lại.
Thấy hô hấp của Từ Thanh Linh đã trở lại bình thường, Giang Nguyên lại bắt mạch. Sau khi cảm nhận được nhịp tim đã trở nên ổn định, hắn thoáng thở phào một hơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất