Chương 324: Cũng may là không có chuyện gì xảy ra
- Xác thật là có chuyện như vậy?
Tỉnh trưởng Bạch nghiêm túc nhìn Giang Nguyên, trong giọng nói có vài phần nghiêm khắc.
Giang Nguyên gật đầu, nói:
- Không dám giấu Tỉnh trưởng, chuyện chính là như thế.
Thấy vẻ mặt Giang Nguyên rất dứt khoát, không hề có chút hối hận, Tỉnh trưởng Bạch rốt cuộc lắc đầu, cảm thán:
- Giang Nguyên ơi là Giang Nguyên, lá gan của cậu đúng là không nhỏ. Đã biết là con trai của Tỉnh trưởng Dương và Thị trưởng Lưu mà còn dám ra tay nặng như vậy. Tuy nói hai thằng ranh đó đáng đánh, nhưng...
Giang Nguyên lạnh lùng nói: - Chính bởi vì biết thân phận của bọn họ nên tôi mới đánh. Nếu không đánh, sau này bọn họ sẽ chẳng bao giờ rút kinh nghiệm. Nhất định phải cho bọn họ một bài học.
- Để bọn họ nhớ kỹ bài học này, sau này khi bọn họ. làm chuyện tương tự sẽ còn rụt tay lại.
Tỉnh trưởng Bạch lẳng lặng nhìn Giang Nguyên một lúc lâu, rốt cuộc nói:
- Giang Nguyên, cậu phải tin tưởng vào chính phủ và quốc gia. Ở bất kỳ quốc gia nào, pháp luật luôn tồn tại.
- Tôi tin rằng có, nhưng có đôi khi pháp luật chỉ có tác dụng đối với những người công dân bình thường.
Giang Nguyên mỉm cười, lãnh đạm nói.
Chủ nhiệm Triệu đứng đằng sau Tỉnh trưởng Bạch, nghe được lời này của Giang Nguyên, hai mắt mở to. Những lời như vậy mà dám nói trước mặt Tỉnh trưởng Bạch?
Tỉnh trưởng Bạch sửng sốt một chút, không khí trong phòng liền trầm xuống, sau đó mới vỗ vai Giang Nguyên, cười khổ:
- Cậu là người đầu tiên dám nói như vậy trước mặt tôi. Được rồi, chuyện này cậu cũng đừng quá lo lắng. Chỉ cần đúng sự thật, cậu cũng không có qua bao nhiêu phiền toái.
Giang Nguyên mỉm cười. Lúc hắn gọi cho Hồ lão, cũng chính là vì điểm này. Nếu Bạch tỉnh trưởng không nhúng tay vào, hắn thật sự sẽ gặp phiền phức không nhỏ. Cho dù là Tỉnh trưởng La, đối mặt với Tỉnh trưởng Dương cũng không có lực phản kháng. Dù sao người †a cũng là Phó tỉnh trưởng thường vụ, cũng không phải loại đèn cạn dâu.
Bây giờ có những lời này của Tỉnh trưởng Bạch, Giang Nguyên cũng kiên định hơn. Bây giờ xem ra, chuyện này sẽ không có chuyện có người đổi trắng thay đen. Cuộc sống bình thường của hắn cũng sẽ không bị rối loạn.
Về phần Gát thiếu và Ba thiếu, muốn truy cứu trách nhiệm của họ, trên cơ bản là không thể, trừ phi là tuyênchiến với Phó tỉnh trưởng Dương, nếu không thì đành phải cho qua.
Nhưng điều này sao có thể? Giang Nguyên một chút cũng không nghĩ đến điều này.
Cho dù có náo lên, hắn cũng không sợ. Trong tay hắn đang có một đoạn video, đến lúc đó muốn náo lên, ai mệt thì biết.
Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Nguyên âm thầm trào phúng. Đến lúc vị Cát thiếu đó phát hiện chuyện không ổn, chỉ sợ kinh hãi và thống khổ muốn chết.
Sau khi chào tạm biệt Tỉnh trưởng Bạch tại cổng bệnh viện, lúc này Giang Nguyên mới quay lại phòng cấp cứu.
- Không có chuyện gì chứ?
'Thấy Giang Nguyên trở về, Hồ lão vội vàng hỏi.
Giang Nguyên cười lắc đầu, nói:
- Sư phụ, không có việc gì. Vất vả cho người rồi. Người về nghỉ ngơi trước đi, để con ở lại đây trông chừng một chút.
- Không có việc gì là tốt rồi.
Thấy Giang Nguyên không giống như giả bộ, Hồ lão mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói:
- Bây giờ cô bé kia cũng đã ổn rồi, cũng không có gì đáng ngại, chỉ cần tiếp tục trị vài ngày, hẳn là vấn đề không lớn, tỷ lệ lưu lại di chứng cũng không cao.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Mặc dù Giang Nguyên đã sớm xác định, sau khi được dùng thuốc, tác dụng của bột K sẽ từ từ được tiêu trừ. Vấn đề của Từ Thanh Linh sẽ không lớn. Nhưng nghe Hồ lão nói xong, Giang Nguyên vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Hồ lão nhìn đồng hồ, thấy đã không còn sớm, liền quay sang nói với Giang Nguyên:
- Được rồi, vậy sư phụ về trước, có chuyện gì thì cứ gọi cho ta.
Giang Nguyên gật đầu, sau đó tiễn Hồ lão ra cửa phòng bệnh, rồi quay lại phòng bệnh. truyen bjyx
Khoa Cấp cứu của bệnh viện số 1 cũng tương đối nể mặt. Mặc dù bên ngoài hành lang cũng có rất nhiều người bệnh, nhưng vẫn sắp xếp cho Từ Thanh Linh một phòng bệnh riêng.
Giang Nguyên ngồi trước giường, nhìn sắc mặt thoáng hồng nhuận của Từ Thanh Linh, rồi lại nhìn thiết bị theo dõi đầu giường. Nhịp tim và huyết áp đều ổn định, mới nhẹ nhàng thở hắt ra, tay khẽ vuốt mái tóc có chút rối tung của Từ Thanh Linh, âm thầm cảm thấy may mắn.
Cũng may là không có chuyện gì xảy ra. Nếu không, cho dù hắn giết chết hai con rùa kia cũng không xả được mối giận trong lòng. Nếu không phải hắn không muốn để xảy ra rắc rối quá lớn, hẳn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hai tên đó. Nhưng thật ra hắn cũng không cảm thấy có gì tiếc nuối.
Đối với gã Lưu Ba, mặc dù bị một cước của hắn đá gãy xương, nhưng ít nhất phải mất một năm rưỡi cũng chưa khôi phục lại hoàn toàn.
Về phần Cát thiếu, mặc dù chỉ bị đánh rớt vài cái răng, nhưng đã bị hắn bấm một huyệt vị phía dưới rốn vài tấc, đủ để cho bộ phận nào đó không có biện pháp làm ác. Đối mặt với chuyện như vậy, so với Lưu Ba còn muốn thống khổ vô số lần.
Giang Nguyên nhún vai, trong lòng âm thầm mặc niệm cho Tỉnh trưởng Dương, hy vọng ông ta có hai đứa con trai.
- Giang Nguyên?
Giang Nguyên đang lẳng lặng suy nghĩ, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng kinh hô quen thuộc.
Giang Nguyên quay đầu lại, nhìn vẻ mặt kinh ngạc. của Lý Diệc Dương, sau đó mỉm cười. Hắn không nghĩ đến Lý Diệc Dương cũng đích thân đến.
Tỉnh trưởng Bạch nghiêm túc nhìn Giang Nguyên, trong giọng nói có vài phần nghiêm khắc.
Giang Nguyên gật đầu, nói:
- Không dám giấu Tỉnh trưởng, chuyện chính là như thế.
Thấy vẻ mặt Giang Nguyên rất dứt khoát, không hề có chút hối hận, Tỉnh trưởng Bạch rốt cuộc lắc đầu, cảm thán:
- Giang Nguyên ơi là Giang Nguyên, lá gan của cậu đúng là không nhỏ. Đã biết là con trai của Tỉnh trưởng Dương và Thị trưởng Lưu mà còn dám ra tay nặng như vậy. Tuy nói hai thằng ranh đó đáng đánh, nhưng...
Giang Nguyên lạnh lùng nói: - Chính bởi vì biết thân phận của bọn họ nên tôi mới đánh. Nếu không đánh, sau này bọn họ sẽ chẳng bao giờ rút kinh nghiệm. Nhất định phải cho bọn họ một bài học.
- Để bọn họ nhớ kỹ bài học này, sau này khi bọn họ. làm chuyện tương tự sẽ còn rụt tay lại.
Tỉnh trưởng Bạch lẳng lặng nhìn Giang Nguyên một lúc lâu, rốt cuộc nói:
- Giang Nguyên, cậu phải tin tưởng vào chính phủ và quốc gia. Ở bất kỳ quốc gia nào, pháp luật luôn tồn tại.
- Tôi tin rằng có, nhưng có đôi khi pháp luật chỉ có tác dụng đối với những người công dân bình thường.
Giang Nguyên mỉm cười, lãnh đạm nói.
Chủ nhiệm Triệu đứng đằng sau Tỉnh trưởng Bạch, nghe được lời này của Giang Nguyên, hai mắt mở to. Những lời như vậy mà dám nói trước mặt Tỉnh trưởng Bạch?
Tỉnh trưởng Bạch sửng sốt một chút, không khí trong phòng liền trầm xuống, sau đó mới vỗ vai Giang Nguyên, cười khổ:
- Cậu là người đầu tiên dám nói như vậy trước mặt tôi. Được rồi, chuyện này cậu cũng đừng quá lo lắng. Chỉ cần đúng sự thật, cậu cũng không có qua bao nhiêu phiền toái.
Giang Nguyên mỉm cười. Lúc hắn gọi cho Hồ lão, cũng chính là vì điểm này. Nếu Bạch tỉnh trưởng không nhúng tay vào, hắn thật sự sẽ gặp phiền phức không nhỏ. Cho dù là Tỉnh trưởng La, đối mặt với Tỉnh trưởng Dương cũng không có lực phản kháng. Dù sao người †a cũng là Phó tỉnh trưởng thường vụ, cũng không phải loại đèn cạn dâu.
Bây giờ có những lời này của Tỉnh trưởng Bạch, Giang Nguyên cũng kiên định hơn. Bây giờ xem ra, chuyện này sẽ không có chuyện có người đổi trắng thay đen. Cuộc sống bình thường của hắn cũng sẽ không bị rối loạn.
Về phần Gát thiếu và Ba thiếu, muốn truy cứu trách nhiệm của họ, trên cơ bản là không thể, trừ phi là tuyênchiến với Phó tỉnh trưởng Dương, nếu không thì đành phải cho qua.
Nhưng điều này sao có thể? Giang Nguyên một chút cũng không nghĩ đến điều này.
Cho dù có náo lên, hắn cũng không sợ. Trong tay hắn đang có một đoạn video, đến lúc đó muốn náo lên, ai mệt thì biết.
Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Nguyên âm thầm trào phúng. Đến lúc vị Cát thiếu đó phát hiện chuyện không ổn, chỉ sợ kinh hãi và thống khổ muốn chết.
Sau khi chào tạm biệt Tỉnh trưởng Bạch tại cổng bệnh viện, lúc này Giang Nguyên mới quay lại phòng cấp cứu.
- Không có chuyện gì chứ?
'Thấy Giang Nguyên trở về, Hồ lão vội vàng hỏi.
Giang Nguyên cười lắc đầu, nói:
- Sư phụ, không có việc gì. Vất vả cho người rồi. Người về nghỉ ngơi trước đi, để con ở lại đây trông chừng một chút.
- Không có việc gì là tốt rồi.
Thấy Giang Nguyên không giống như giả bộ, Hồ lão mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói:
- Bây giờ cô bé kia cũng đã ổn rồi, cũng không có gì đáng ngại, chỉ cần tiếp tục trị vài ngày, hẳn là vấn đề không lớn, tỷ lệ lưu lại di chứng cũng không cao.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Mặc dù Giang Nguyên đã sớm xác định, sau khi được dùng thuốc, tác dụng của bột K sẽ từ từ được tiêu trừ. Vấn đề của Từ Thanh Linh sẽ không lớn. Nhưng nghe Hồ lão nói xong, Giang Nguyên vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Hồ lão nhìn đồng hồ, thấy đã không còn sớm, liền quay sang nói với Giang Nguyên:
- Được rồi, vậy sư phụ về trước, có chuyện gì thì cứ gọi cho ta.
Giang Nguyên gật đầu, sau đó tiễn Hồ lão ra cửa phòng bệnh, rồi quay lại phòng bệnh. truyen bjyx
Khoa Cấp cứu của bệnh viện số 1 cũng tương đối nể mặt. Mặc dù bên ngoài hành lang cũng có rất nhiều người bệnh, nhưng vẫn sắp xếp cho Từ Thanh Linh một phòng bệnh riêng.
Giang Nguyên ngồi trước giường, nhìn sắc mặt thoáng hồng nhuận của Từ Thanh Linh, rồi lại nhìn thiết bị theo dõi đầu giường. Nhịp tim và huyết áp đều ổn định, mới nhẹ nhàng thở hắt ra, tay khẽ vuốt mái tóc có chút rối tung của Từ Thanh Linh, âm thầm cảm thấy may mắn.
Cũng may là không có chuyện gì xảy ra. Nếu không, cho dù hắn giết chết hai con rùa kia cũng không xả được mối giận trong lòng. Nếu không phải hắn không muốn để xảy ra rắc rối quá lớn, hẳn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hai tên đó. Nhưng thật ra hắn cũng không cảm thấy có gì tiếc nuối.
Đối với gã Lưu Ba, mặc dù bị một cước của hắn đá gãy xương, nhưng ít nhất phải mất một năm rưỡi cũng chưa khôi phục lại hoàn toàn.
Về phần Cát thiếu, mặc dù chỉ bị đánh rớt vài cái răng, nhưng đã bị hắn bấm một huyệt vị phía dưới rốn vài tấc, đủ để cho bộ phận nào đó không có biện pháp làm ác. Đối mặt với chuyện như vậy, so với Lưu Ba còn muốn thống khổ vô số lần.
Giang Nguyên nhún vai, trong lòng âm thầm mặc niệm cho Tỉnh trưởng Dương, hy vọng ông ta có hai đứa con trai.
- Giang Nguyên?
Giang Nguyên đang lẳng lặng suy nghĩ, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng kinh hô quen thuộc.
Giang Nguyên quay đầu lại, nhìn vẻ mặt kinh ngạc. của Lý Diệc Dương, sau đó mỉm cười. Hắn không nghĩ đến Lý Diệc Dương cũng đích thân đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất