Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 328: Bây giờ nhìn lại, cái gì cũng kém

Trước Sau
- Cậu chờ mà ngồi tù đi.

Nói xong, hai vị phu nhân tức đến xanh mặt dẫn hai thư ký xô cửa rời đi.

Chỉ còn lại Giang Nguyên mỉm cười đứng tại chỗ.

Ngoài cửa, Chủ nhiệm Tôn và một số lãnh đạo của khoa cấp cứu cùng với Trương Du Chánh đang đứng một bên, nhìn khí thế hung hăng của đám người rời đi, vẻ mặt kinh hãi và rúng động.

Đám lãnh đạo tôi nhìn anh anh nhìn tôi, rồi lại nhìn bên trong cánh cửa, hồi lâu vẫn chưa hồi phục lại tỉnh thần.

Bác sĩ Tiểu Giang quả nhiên là bưu hãn, chẳng những không sợ đối phương đe dọa, ngược lại còn phản kháng. Đây là do lo lắng hay là...

Đám lãnh đạo cảm thán xoay người rời đi, chỉ còn Trương Du Chánh đứng im tại chỗ, muốn đi vào nhưng lại có chút lo lắng.

Trương Du Chánh đứng im, bởi vì y nghe được thanh âm bên trong. Mặc dù tức giận, nhưng thân phận của những người này khiến cho y sợ hãi. Cho nên y mới đứng ngoài cửa để chờ.

Lúc này, nhìn đám người đến cưỡng chế Giang Nguyên nhưng ngược lại lại bị Giang Nguyên làm cho tức giận đến mức phải bỏ ra ngoài. Y đứng ngoài cửa, thấy vậy liền trợn mắt há mồm.

- Giang Nguyên, làm sao bây giờ? Bọn họ sẽ không...

Nằm trên giường, Từ Thanh Linh vẫn không lên tiếng. Cô đối với Giang Nguyên bây giờ có một sự tin tưởng vô điều kiện, nhưng vẫn bị cảnh tượng như vậy hù dọa.

Đã từng làm ở tổ Ngoại giao, Từ Thanh Linh hiểu rất rõ tình huống này. Không nói đến hai người phụ nữ kia, chỉ nói đến hai người đàn ông mà Giang Nguyên gọi là thư ký Trương và thư ký Dương, đều là nhân vật uy chấn Vân Giang, thậm chí là cả Sở Nam.

Ít nhất Từ Thanh Linh tự nhận những nhân vật mà cô tiếp xúc xưa kia cũng là những người khá có máu mặt, nhưng quyền thế thì không bằng thư ký Trương. Người bình thường khi đối mặt với người như vậy, vẻ mặt lúc nào cũng khách khí và ngưỡng mộ, nào giống như Giang Nguyên, trực tiếp khiển trách và đối kháng với đối phương.



Bây giờ cô mới biết ngày hôm qua rốt cuộc là Giang Nguyên đã vì cô mà làm những gì. Nghĩ như vậy, trong lòng Từ Thanh Linh có chút co thắt lại. Đánh con trai Phó tỉnh trưởng thường vụ, còn có con của Phó thị trưởng bị trọng thương, phải làm gì mới tốt đây?

Giang Nguyên bất quá chỉ là một bác sĩ, nhưng lại có thể trực tiếp xung đột với nhân vật quyền thế như vậy, rốt cuộc là tại sao?

Nhìn biểu hiện khẩn trương của Từ Thanh Linh, Giang Nguyên khẽ mỉm cười, gương mặt tràn đầy tự tin, vừa bưng thau nước đến bên bồn rửa mặt, vừa cười nói:

- Em không cần lo lắng. Bọn họ không dám làm gì tôi đâu. Hơn nữa bọn họ còn phải chịu chỉ phí điều trị và tổn thất có liên quan nữa.

- Vậy sao?

Mặc dù trong lòng vẫn còn nghỉ hoặc, nhưng có những lời này của Giang Nguyên, Từ Thanh Linh cảm thấy yên tâm hơn.

Ngoài cửa, Trương Du Chánh chần chừ một lúc, rốt cuộc cũng có được dũng khí mà vào.

Mặc dù vẫn là một thân tây trang, tóc tai chải chuốt gọn gàng, nhưng vẫn không che giấu được sự tiều tụy và khiếp sợ. Khi y bước vào phòng bệnh, gương mặt rúng động nhìn bóng lưng Giang Nguyên, sau đó mới quay sang nhìn Từ Thanh Linh, xấu hổ nói:

- Thanh Linh, em khỏe chưa?

Nhìn vẻ mặt tiều tụy của Trương Du Chánh, Từ Thanh Linh thở dài trong lòng, mỉm cười nói:

- Tốt hơn nhiều rồi. Du Chánh, ngày hôm qua cảm ơn anh nhiều.

- Đừng nói nữa, bây giờ trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu. Nếu không phải ngày hôm qua hẹn em đi ăn cơm cũng không phát sinh chuyện như vậy.



Thấy Từ Thanh Linh không trách mình, Trương Du Chánh lại càng cảm thấy xấu hổ hơn.

Từ Thanh Linh nói:

- Du Chánh, em biết anh cũng là có ý tốt. Việc này không thể trách anh. Bây giờ tâm trạng của anh đang khó chịu, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Em còn phải cảm ơn anh vì đã gọi điện thoại cho Giang Nguyên ngày hôm qua.

- Xin lỗi.

Thấy Từ Thanh Linh an ủi mình, Trương Du Chánh cảm thấy càng xấu hổ hơn.

Lúc này, Giang Nguyên bước từ trong phòng vệ sinh ra, thấy Trương Du Chánh đang cúi đầu đứng trước giường Từ Thanh Linh, mỉm cười cầm đến một cái ghế:

- Nào, Du Chánh, ngồi đi.

Thấy Giang Nguyên đưa cái ghế đến, ánh mắt Trương Du Chánh hiện lên sự cười khổ, biết mình đã thua hoàn toàn. Trước kia còn ôm hy vọng, cho rằng Giang Nguyên và Từ Thanh Linh cũng chỉ là quá khứ. Nhưng bây giờ y rõ ràng đã thất bại hoàn toàn.

Lúc trước, y cho rằng mình có gia thế, lại có năng lực, mạnh hơn đối phương rất nhiều. Bây giờ nhìn lại, cái gì cũng kém.

- Giang Nguyên, hôm qua thật sự nhờ có anh.

Dù sao Trương Du Chánh cũng là học trưởng khoa Y trường Đông Nguyên, cũng có chút năng lực, không phải là người thua không dậy nổi. Sau một phút dao động, giọng nói đã tự nhiên hơn không ít.

Giang Nguyên mỉm cười. Hắn hiển nhiên cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Trương Du Chánh cũng bị hãm hại, nhưng vẫn còn có thể gọi cho hắn, hắn ngược lại phải cảm ơn điều này, lập tức cười nói:

- Không sao. Tôi cần phải cảm ơn vì cậu đã gọi điện thoại cho tôi. Nếu không thì...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau