Chương 329: Nghiêm trị không tha
Nói đến đây, Giang Nguyên cũng không có ý định nhắc lại chuyện ngày hôm qua, chỉ cười hỏi:
- Du Chánh, hôm nay cảnh sát có tìm cậu không? - Có, sáng nay cảnh sát có đến tìm tôi. Trương Du Chánh trầm giọng nói:
- Tôi đã nói hết sự thật, nhưng không biết bọn họ sẽ xử lý như thế nào.
- Không sao đâu, cứ việc nói thật là được. Giang Nguyên cười nói:
- Việc này cậu cũng đừng lo lắng quá. Nó không liên quan đến cậu đâu. Tôi đã xử lý tốt hết thảy.
- Nhưng Giang Nguyên, bọn họ là Phó tỉnh trưởng thường vụ tỉnh và Phó thị trưởng, anh không biết bọn họ. có bao nhiêu quyền lực ở tỉnh Sở Nam này đâu. Nếu bọn họ muốn đổi trắng thay đen, đây là một chuyện rất đơn giản. Anh sẽ gặp phiền phức rất lớn.
Trương Du Chánh khẩn trương nói. Giang Nguyên mỉm cười:
- Không cần lo lắng. Yên tâm đi, việc này sẽ rất nhanh được xử lý.
- Cái gì? Thằng ranh kia đòi tiền thuốc men?
Một người đàn ông trung niên đeo mắt kính, tóc đen, gương mặt chữ quốc kinh hãi nhìn vợ của mình.
Nghe bà xã tường thuật lại, nói cái tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng kia đòi tiền thuốc men, Phó tỉnh trưởng Dương giận đến ứa gan. Tên tiểu tử này tưởng rằng có Bạch Nghi Tân chống lưng là có thể ăn nói bừa bãi?
Nghĩ đến đây, Phó tỉnh trưởng Dương cố gắng ức chế lửa giận, quay sang nhìn thư ký của mình.
Thấy Phó tỉnh trưởng Dương nhìn mình, thư ký Trương vội vàng gật đầu:
- Tỉnh trưởng, Giang Nguyên quả thật đã nói như vậy. Hắn nói chuyện này còn chưa xong đâu, nhất định bắt chúng ta phải chịu tiền thuốc men, tiền điều trị và tiền tổn thất tinh thần.
- Được, được, nó cho rằng tôi sợ Bạch Nghi Tân sao? Cũng dám xảo trá lên đầu tôi?
Phó tỉnh trưởng Dương cười giận dữ. Ông thân là cán bộ cấp tỉnh, chưa từng nghĩ đến có người dám đưa ra điều kiện với ông.
Mặc dù đối với việc nhỏ như vậy, Phó tỉnh trưởng Dương không cần để trong mắt, nhưng đã có Bạch Nghi Tân nhúng tay, ông ta vẫn phải thận trọng.
Uống hai ngụm nước, đè cơn tức trong lòng xuống, lúc này Phó tỉnh trưởng Dương mới ngẩng đầu nhìn thư ký Trương:
- Tiểu Trương, tình huống bên phía cảnh sát như thế nào rồi?
Thấy Tỉnh trưởng Dương hỏi, thư ký Trương tất nhiên hiểu Tỉnh trưởng muốn gì, lập tức nói:
- Tỉnh trưởng, theo tình huống của phân cục Hà Tây, mặc dù trong phiếu xét nghiệm của cô gái kia có thành phần thuốc đặc biệt, nhưng cũng không có chứng cứ gì chứng minh thuốc này nhất định là do Cát thiếu hạ. Hơn nữa, cho dù là Cát thiếu, nhưng người hiềm nghỉ lớn nhất chính là Lưu Ba.
- Vết thương Giang Nguyên gây ra cho Cát thiếu thì nhẹ, nhưng vết thương của Lưu Ba thì hoàn toàn nghiêm trọng.
Nói đến đây, ngữ điệu của thư ký Trương nhấn mạnh vài phần.
Ý tứ này rất rõ ràng.
- Tốt.
Nghe thư ký nói, dường như cũng không có chứng cứ xác thực chứng minh tội trạng của con trai mình, Phó tỉnh trưởng Dương vỗ bàn, trầm giọng nói:
- Cậu qua bên phía sở Công an tỉnh, bảo bọn họ nhanh chóng điều tra việc này.
- Vâng, tỉnh trưởng. Bây giờ tôi đi ngay.
Thấy Tỉnh trưởng tiếp nhận lời đề nghị của mình, thư ký Trương vội vàng lên tiếng, sau đó đi ra ngoài gọi điện thoại. Bây giờ y cũng rất tức giận. Là thư ký của Tỉnh trưởng Dương, mấy năm qua, có người nào ở Sở Nam mà không dám nể mặt y. Thế mà tên tiểu tử kia lại kiêu ngạo như vậy, hoàn toàn không xem Tỉnh trưởng Dương ra gì, nhất định phải làm cho hắn biết thế nào gọi là trời cao đất rộng.
- Tiểu Trương, gọi điện thoại cho lão Tôn phân cục. Hà Tây, nhanh chóng đưa ra kết quả. Tôi chưa từng chịu nhục qua như vậy, nhất định phải làm cho thằng ranh đó đẹp mặt.
Dương phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói. Sau đó quay sang Phó tỉnh trưởng Dương:
- Lão Dương, ông nhất định cũng phải ra lệnh cho phía viện Kiểm sát, phải nghiêm trị không tha.
Nhìn vợ của mình đang nổi giận, Phó tỉnh trưởng Dương gật đầu nói:
- Bà yên tâm đi, mặc dù tôi sắp được điều đi, nhưng cũng còn mấy tháng nữa. Cho dù có Bạch Nghi Tân nhúng tay vào, có tôi ở đây, viện Kiểm sát cũng không dám không làm. Với tội danh cố ý gây thương tích, thằng ranh đó nhất định phải bị phán mấy năm.
Lúc này, Giang Nguyên vẫn còn ở bệnh viện số 1 với Từ Thanh Linh. Bởi vì Từ Thanh Linh yêu cầu, cho nên không ai trong trường biết chuyện phát sinh ngày hôm qua. Vì thế cũng không có ai đến thăm. Giang Nguyên liền xin nghỉ ở phòng khám hai ngày, ở đây chăm sóc Từ Thanh Linh.
- Nào, ăn một múi quýt đi. Quýt ngọt lắm đấy, ăn nhiều chút, nhiều vitamin.
Giang Nguyên lột hai múi quýt đưa cho Từ Thanh Linh.
- Vâng, cảm ơn.
Từ Thanh Linh tiếp nhận hai múi quýt, mỉm cười đưa vào trong miệng, chỉ cảm thấy hành động này rất giống với những năm trước đây.
- Du Chánh, hôm nay cảnh sát có tìm cậu không? - Có, sáng nay cảnh sát có đến tìm tôi. Trương Du Chánh trầm giọng nói:
- Tôi đã nói hết sự thật, nhưng không biết bọn họ sẽ xử lý như thế nào.
- Không sao đâu, cứ việc nói thật là được. Giang Nguyên cười nói:
- Việc này cậu cũng đừng lo lắng quá. Nó không liên quan đến cậu đâu. Tôi đã xử lý tốt hết thảy.
- Nhưng Giang Nguyên, bọn họ là Phó tỉnh trưởng thường vụ tỉnh và Phó thị trưởng, anh không biết bọn họ. có bao nhiêu quyền lực ở tỉnh Sở Nam này đâu. Nếu bọn họ muốn đổi trắng thay đen, đây là một chuyện rất đơn giản. Anh sẽ gặp phiền phức rất lớn.
Trương Du Chánh khẩn trương nói. Giang Nguyên mỉm cười:
- Không cần lo lắng. Yên tâm đi, việc này sẽ rất nhanh được xử lý.
- Cái gì? Thằng ranh kia đòi tiền thuốc men?
Một người đàn ông trung niên đeo mắt kính, tóc đen, gương mặt chữ quốc kinh hãi nhìn vợ của mình.
Nghe bà xã tường thuật lại, nói cái tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng kia đòi tiền thuốc men, Phó tỉnh trưởng Dương giận đến ứa gan. Tên tiểu tử này tưởng rằng có Bạch Nghi Tân chống lưng là có thể ăn nói bừa bãi?
Nghĩ đến đây, Phó tỉnh trưởng Dương cố gắng ức chế lửa giận, quay sang nhìn thư ký của mình.
Thấy Phó tỉnh trưởng Dương nhìn mình, thư ký Trương vội vàng gật đầu:
- Tỉnh trưởng, Giang Nguyên quả thật đã nói như vậy. Hắn nói chuyện này còn chưa xong đâu, nhất định bắt chúng ta phải chịu tiền thuốc men, tiền điều trị và tiền tổn thất tinh thần.
- Được, được, nó cho rằng tôi sợ Bạch Nghi Tân sao? Cũng dám xảo trá lên đầu tôi?
Phó tỉnh trưởng Dương cười giận dữ. Ông thân là cán bộ cấp tỉnh, chưa từng nghĩ đến có người dám đưa ra điều kiện với ông.
Mặc dù đối với việc nhỏ như vậy, Phó tỉnh trưởng Dương không cần để trong mắt, nhưng đã có Bạch Nghi Tân nhúng tay, ông ta vẫn phải thận trọng.
Uống hai ngụm nước, đè cơn tức trong lòng xuống, lúc này Phó tỉnh trưởng Dương mới ngẩng đầu nhìn thư ký Trương:
- Tiểu Trương, tình huống bên phía cảnh sát như thế nào rồi?
Thấy Tỉnh trưởng Dương hỏi, thư ký Trương tất nhiên hiểu Tỉnh trưởng muốn gì, lập tức nói:
- Tỉnh trưởng, theo tình huống của phân cục Hà Tây, mặc dù trong phiếu xét nghiệm của cô gái kia có thành phần thuốc đặc biệt, nhưng cũng không có chứng cứ gì chứng minh thuốc này nhất định là do Cát thiếu hạ. Hơn nữa, cho dù là Cát thiếu, nhưng người hiềm nghỉ lớn nhất chính là Lưu Ba.
- Vết thương Giang Nguyên gây ra cho Cát thiếu thì nhẹ, nhưng vết thương của Lưu Ba thì hoàn toàn nghiêm trọng.
Nói đến đây, ngữ điệu của thư ký Trương nhấn mạnh vài phần.
Ý tứ này rất rõ ràng.
- Tốt.
Nghe thư ký nói, dường như cũng không có chứng cứ xác thực chứng minh tội trạng của con trai mình, Phó tỉnh trưởng Dương vỗ bàn, trầm giọng nói:
- Cậu qua bên phía sở Công an tỉnh, bảo bọn họ nhanh chóng điều tra việc này.
- Vâng, tỉnh trưởng. Bây giờ tôi đi ngay.
Thấy Tỉnh trưởng tiếp nhận lời đề nghị của mình, thư ký Trương vội vàng lên tiếng, sau đó đi ra ngoài gọi điện thoại. Bây giờ y cũng rất tức giận. Là thư ký của Tỉnh trưởng Dương, mấy năm qua, có người nào ở Sở Nam mà không dám nể mặt y. Thế mà tên tiểu tử kia lại kiêu ngạo như vậy, hoàn toàn không xem Tỉnh trưởng Dương ra gì, nhất định phải làm cho hắn biết thế nào gọi là trời cao đất rộng.
- Tiểu Trương, gọi điện thoại cho lão Tôn phân cục. Hà Tây, nhanh chóng đưa ra kết quả. Tôi chưa từng chịu nhục qua như vậy, nhất định phải làm cho thằng ranh đó đẹp mặt.
Dương phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói. Sau đó quay sang Phó tỉnh trưởng Dương:
- Lão Dương, ông nhất định cũng phải ra lệnh cho phía viện Kiểm sát, phải nghiêm trị không tha.
Nhìn vợ của mình đang nổi giận, Phó tỉnh trưởng Dương gật đầu nói:
- Bà yên tâm đi, mặc dù tôi sắp được điều đi, nhưng cũng còn mấy tháng nữa. Cho dù có Bạch Nghi Tân nhúng tay vào, có tôi ở đây, viện Kiểm sát cũng không dám không làm. Với tội danh cố ý gây thương tích, thằng ranh đó nhất định phải bị phán mấy năm.
Lúc này, Giang Nguyên vẫn còn ở bệnh viện số 1 với Từ Thanh Linh. Bởi vì Từ Thanh Linh yêu cầu, cho nên không ai trong trường biết chuyện phát sinh ngày hôm qua. Vì thế cũng không có ai đến thăm. Giang Nguyên liền xin nghỉ ở phòng khám hai ngày, ở đây chăm sóc Từ Thanh Linh.
- Nào, ăn một múi quýt đi. Quýt ngọt lắm đấy, ăn nhiều chút, nhiều vitamin.
Giang Nguyên lột hai múi quýt đưa cho Từ Thanh Linh.
- Vâng, cảm ơn.
Từ Thanh Linh tiếp nhận hai múi quýt, mỉm cười đưa vào trong miệng, chỉ cảm thấy hành động này rất giống với những năm trước đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất