Chương 376: Quen mắt
- Giang Nguyên... lần này thật là khổ cho cậu rồi!
Trên đường quay về Văn phòng Sở Nam đóng tại Bắc Kinh, Phó tỉnh trưởng La nhìn Giang Nguyên với vẻ mặt cảm kích.
Đương nhiên ông nhìn bộ dạng của Trưởng phòng Dương đã biết lần này Trưởng phòng Dương tương đối hài lòng. Chỉ cần Trưởng phòng Dương gật đầu, vậy thì chuyện giúp đỡ mình lên vị trí Phó tỉnh trưởng thường vụ kia chắc hẳn không có vấn đề gì lớn. Còn Giang Nguyên phải tốn rất nhiều sức vì chuyện lần này.
Giang Nguyên mỉm cười, lãnh đạm lắc đầu nói: - Tỉnh trưởng nói vậy xa cách quá...
- A... được được, vậy tôi không khách sáo với cậu nữa...
Phó tỉnh trưởng La nghe Giang Nguyên nói vậy thì vui vẻ gật đầu, sắc mặt hơi nghiêm túc thấp giọng nói với Giang Nguyên:
- Lần này cậu cũng có được kỳ ngộ cực kỳ lớn. Hiện †ại Trưởng phòng Dương là ngườ ghiệp của phái Dương lão. Chắc khoảng bốn năm năm sau là có thể vào các cục hành chính trung ương, sau này rất có khả năng được vào nhóm bảy người nòng cốt. Cho nên sau này cho dù cậu làm trong lĩnh vực này, phần nhân tình này cũng rất lớn!
- Bốn năm năm sau có thể vào cục chính trị trung ương?
Lúc này trong giòng Giang Nguyên hơi giật mình, hắn thật sự không ngờ, vị Trưởng phòng Dương này đã đi được đến bước này. Nên biết người vào được tới đây đã được coi là lãnh đạo cấp cao, cách nhóm bảy người trên đỉnh cao nhất chỉ một bước nhỏ.
Hắn lập tức cười gật đầu, thầm nghĩ không ngờ mình vô tình lại tiếp xúc được cây đại thụ lớn như vậy. Nếu thật sự kết được mối thiện duyên với vị này, như vậy có thể sau này mình không những có thể dễ dàng tra ra chuyện năm đó, mà còn có thể không cần phải quá mạo hiểm cũng có hy vọng báo thù rửa hận được cho đám đội trưởng.
Buổi chiều kế tiếp, tâm tình Giang Nguyên cũng tương đối khá. Đặc biệt là buổi chiều Trưởng phòng Dương cho người đến Văn phòng đại diện Sở Nam trú tại Bắc Kinh một cái hộp lớn khiến hắn càng thêm hưng phấn.
Cái hộp này dài một thước, rộng nửa thước, dày nửa thước, không lớn lắm, nhưng đối với Giang Nguyên mà nói, nó thật sự rất lớn. Bởi vì ký hiệu Đồng Nhân Đường bên trên vô cùng chói mắt. Cái hộp lớn chừng này thì có thể đựng được bao nhiêu chứ?
Sau khi Giang Nguyên mở ra, quả nhiên bên trong là những chiếc hộp nhỏ được xếp ngăn nắp. Lúc Giang Nguyên mở nắp hộp ra, khứu giác nhạy bén đã giúp hắn lập tức cảm nhận được mùi thơm quen thuộc nhẹ nhàng tỏa ra từ trong cái hộp lớn.
Giang Nguyên miễn cưỡng áp chế hưng phấn trong lòng, tiện tay mở một cái hộp ra, bên trong lập tức lộ ra một củ sâm núi khô tong teo nhưng lại có những sợi râu trăng dài nửa thước đang lẳng lặng nằm đó. Một mùi sâm nhàn nhạt không thể không ngửi thấy đập vào mặt khiến Giang Nguyên không kìm được hít sâu một hơi.
Hắn đưa một ngón tay ra nhẹ nhàng sờ lên thân củ sâm núi. Trong đầu hắn lập tức lóe lên dòng tin tức: “Phán đoán: Một củ sâm núi bảy mươi lăm năm, chủ thể hoàn chỉnh, rễ hoàn hảo. Hàng thượng phẩm...”
Giang Nguyên cảm nhận được dòng tin tức này lóe lên trong đầu. Mặc dù dựa vào kinh nghiệm hắn đã phán đoán được củ sâm núi này ít nhất phải hơn năm mươi năm. Nhưng hẳn thật sự không ngờ, nó những bảy mươi lăm năm...
Hắn cố nén hưng phấn trong lòng, cẩn thận đóng nắp lại. Sau đó hắn lại lấy một cái hộp nhỏ khác...
- Một củ sâm núi tám mươi ba năm...
Giang Nguyên vừa cảm nhận được phán đoán truyền đến trong đầu liền đưa tay bưng kín mặt
- Móa... Vẫn là làm quan sướng hơn... Làm quan to càng sướng nữa... Mình cực khổ lên núi tìm kiếm mà cùng lắm cũng chỉ tìm được sâm bốn mươi năm. Người ta tùy tiện gửi đến một ít, đã bảy tám mươi năm, hơn nữa đều là hàng thượng phẩm... Ở đây tổng cộng bao nhiêu củ chứ?
- Một hai ba bốn năm... sáu bảy... mười... Khốn kiếp... Cả mười củ sâm núi bảy tám chục năm chứ không phải ba bốn chục năm đấy. Mà còn là hàng của Đồng Nhân Đường... Với giá thị trường hiện nay chắc ít nhất cũng ba bốn triệ
- Mẹ kiếp... Vốn mình chỉ muốn đòi mấy củ sâm ba bốn chục năm, giờ người ta tiện tay đã quẳng ra thứ gấp mấy lần...
Giang Nguyên cố nén cảm thán trong lòng, bắt đầu hưng phấn tính toán. Mười củ sâm núi này đủ cho mình dùng trong bao lâu.
Trước kia một củ sâm núi khoảng ba mươi năm mình có thể ăn trong bốn năm ngày. Đương nhiên là hắn phải dùng tương đối tiết kiệm. Giờ một chủ sâm núi tám mươi năm này có hiệu lực ít nhất phải bằng bốn năm củ sâm ba mươi năm. Cũng có thể nói, một củ sâm núi này nếu mình dùng với cách tiết kiệm trước kia thì ít nhất có thể ăn trong hơn nửa tháng.
Hơn mười củ sâm núi này, tính ra cũng đủ cho mình dùng trong hơn nữa năm.
Đương nhiên, trước kia vì không có hàng nên phải ăn tiết kiệm. Giờ trong tay hắn có hàng tốt như vậy, dĩ nhiên không cần phải tiết kiệm đến thế. Trước kia một củ ba mươi năm có thể ăn trong bốn năm ngày, giờ một củ tám mươi năm cứ ăn trong mười ngày là được rồi.
Tuy nhiên một củ ăn mười ngày này cũng đủ cho. nhà người ta ăn trong ba tháng không sợ đói rồi. nghĩ tới đây, trong lòng Giang Nguyên mừng thâm, không tính những lợi ích khác, chỉ riêng hộp sâm núi lớn này đã vượt quá kỳ vọng của hắn rồi.
Hắn nhẹ nhàng cầm một củ sâm núi lên cẩn thận cắn một miếng nhỏ, nhấm nháp trong miệng, một chất dịch chảy ra, sau đó từ cổ họng đi xuống, hai mắt Giang Nguyên sáng ngời.
Vì một cỗ khí lưu ấm áp cực lớn nhanh chóng cuộn lên chậm rãi trong khí hải, hơn nữa cỗ khí lưu này có cảm giác vẫn tiếp tục lớn dần lên. Điều này làm Giang Nguyên vui sướng trong lòng. Hàng tốt, quả nhiên là hàng tốt.
Môi trường ở Văn phòng đại diện Sở Nam thực sự chẳng tốt chút nào. Ít nhất trong miệng Giang Nguyên nhai miếng sâm núi tám mươi năm, buổi sáng luyện tập hơn nửa tiếng, vậy mà vẫn còn thiếu 200 điểm nữa Năng lượng Cữu Vĩ đuôi 2 mới đầy. Điều này khiến Giang Nguyên trong lòng tràn đầy cảm thán.
Lúc này, bên Trưởng phòng Dương mới sáng sớm đã cho xe đến đón Giang Nguyên. Tuy lần này Phó tỉnh trưởng La không đi cùng, nhưng sau khi ông cùng Giang Nguyên ăn bữa sáng đã không hề để ý đến thân phận Phó tỉnh trưởng của mình tiễn Giang Nguyên lên xe.
Điều này khiến Chủ nhiệm Chánh văn phòng đại diện trú tại Bắc Kinh nhìn đến mức tròng mắt suýt rơi cả ra ngoài. Vốn ông cứ nghĩ vị Giang công tử này là con cháu của Phó tỉnh trưởng La. Nhưng con cháu sao có thể được Phó tỉnh trưởng La đích thân tiễn lên xe chứ? Hơn nữa chiếc xe đến đón vị Giang công tử này...
Không nói đến biển số kia, nhưng trong xe có đặt hai cái giấy thông hành... Một là Quốc A, có nghĩa chiếc xe này có thể tùy ý ra vào các phòng ban Quốc vụ viện.
Cáu này cũng chẳng là gì trong Tứ Cửu thành, ít nhất Chủ nhiệm Kỷ cũng đã từng thấy, nhưng cái còn lại khiến ông kinh ngạc hơn... Giấy thông hành có thể ra vào nơi ở của lãnh đạo cao nhất.
Chủ nhiệm Kỷ nhìn thấy tờ giấy thông thành này hai mắt đều đỏ lên. Ông ở Bắc Kinh bao nhiêu năm như vậy, luôn cúi khắp nơi, tuy ông khá thân với các bộ ủy, nhưng có thể trực tiếp liên hệ với tầng cao nhất như vậy hiếm vô cùng. Giờ ông đột nhiên nhìn thấy chiếc xe này tới Văn phòng trú tại Bắc Kinh đón người, dĩ nhiên hai mắt nóng lên. Chuyện này lần đầu tiên xảy ra trong mấy năm nay đấy.
Trên đường quay về Văn phòng Sở Nam đóng tại Bắc Kinh, Phó tỉnh trưởng La nhìn Giang Nguyên với vẻ mặt cảm kích.
Đương nhiên ông nhìn bộ dạng của Trưởng phòng Dương đã biết lần này Trưởng phòng Dương tương đối hài lòng. Chỉ cần Trưởng phòng Dương gật đầu, vậy thì chuyện giúp đỡ mình lên vị trí Phó tỉnh trưởng thường vụ kia chắc hẳn không có vấn đề gì lớn. Còn Giang Nguyên phải tốn rất nhiều sức vì chuyện lần này.
Giang Nguyên mỉm cười, lãnh đạm lắc đầu nói: - Tỉnh trưởng nói vậy xa cách quá...
- A... được được, vậy tôi không khách sáo với cậu nữa...
Phó tỉnh trưởng La nghe Giang Nguyên nói vậy thì vui vẻ gật đầu, sắc mặt hơi nghiêm túc thấp giọng nói với Giang Nguyên:
- Lần này cậu cũng có được kỳ ngộ cực kỳ lớn. Hiện †ại Trưởng phòng Dương là ngườ ghiệp của phái Dương lão. Chắc khoảng bốn năm năm sau là có thể vào các cục hành chính trung ương, sau này rất có khả năng được vào nhóm bảy người nòng cốt. Cho nên sau này cho dù cậu làm trong lĩnh vực này, phần nhân tình này cũng rất lớn!
- Bốn năm năm sau có thể vào cục chính trị trung ương?
Lúc này trong giòng Giang Nguyên hơi giật mình, hắn thật sự không ngờ, vị Trưởng phòng Dương này đã đi được đến bước này. Nên biết người vào được tới đây đã được coi là lãnh đạo cấp cao, cách nhóm bảy người trên đỉnh cao nhất chỉ một bước nhỏ.
Hắn lập tức cười gật đầu, thầm nghĩ không ngờ mình vô tình lại tiếp xúc được cây đại thụ lớn như vậy. Nếu thật sự kết được mối thiện duyên với vị này, như vậy có thể sau này mình không những có thể dễ dàng tra ra chuyện năm đó, mà còn có thể không cần phải quá mạo hiểm cũng có hy vọng báo thù rửa hận được cho đám đội trưởng.
Buổi chiều kế tiếp, tâm tình Giang Nguyên cũng tương đối khá. Đặc biệt là buổi chiều Trưởng phòng Dương cho người đến Văn phòng đại diện Sở Nam trú tại Bắc Kinh một cái hộp lớn khiến hắn càng thêm hưng phấn.
Cái hộp này dài một thước, rộng nửa thước, dày nửa thước, không lớn lắm, nhưng đối với Giang Nguyên mà nói, nó thật sự rất lớn. Bởi vì ký hiệu Đồng Nhân Đường bên trên vô cùng chói mắt. Cái hộp lớn chừng này thì có thể đựng được bao nhiêu chứ?
Sau khi Giang Nguyên mở ra, quả nhiên bên trong là những chiếc hộp nhỏ được xếp ngăn nắp. Lúc Giang Nguyên mở nắp hộp ra, khứu giác nhạy bén đã giúp hắn lập tức cảm nhận được mùi thơm quen thuộc nhẹ nhàng tỏa ra từ trong cái hộp lớn.
Giang Nguyên miễn cưỡng áp chế hưng phấn trong lòng, tiện tay mở một cái hộp ra, bên trong lập tức lộ ra một củ sâm núi khô tong teo nhưng lại có những sợi râu trăng dài nửa thước đang lẳng lặng nằm đó. Một mùi sâm nhàn nhạt không thể không ngửi thấy đập vào mặt khiến Giang Nguyên không kìm được hít sâu một hơi.
Hắn đưa một ngón tay ra nhẹ nhàng sờ lên thân củ sâm núi. Trong đầu hắn lập tức lóe lên dòng tin tức: “Phán đoán: Một củ sâm núi bảy mươi lăm năm, chủ thể hoàn chỉnh, rễ hoàn hảo. Hàng thượng phẩm...”
Giang Nguyên cảm nhận được dòng tin tức này lóe lên trong đầu. Mặc dù dựa vào kinh nghiệm hắn đã phán đoán được củ sâm núi này ít nhất phải hơn năm mươi năm. Nhưng hẳn thật sự không ngờ, nó những bảy mươi lăm năm...
Hắn cố nén hưng phấn trong lòng, cẩn thận đóng nắp lại. Sau đó hắn lại lấy một cái hộp nhỏ khác...
- Một củ sâm núi tám mươi ba năm...
Giang Nguyên vừa cảm nhận được phán đoán truyền đến trong đầu liền đưa tay bưng kín mặt
- Móa... Vẫn là làm quan sướng hơn... Làm quan to càng sướng nữa... Mình cực khổ lên núi tìm kiếm mà cùng lắm cũng chỉ tìm được sâm bốn mươi năm. Người ta tùy tiện gửi đến một ít, đã bảy tám mươi năm, hơn nữa đều là hàng thượng phẩm... Ở đây tổng cộng bao nhiêu củ chứ?
- Một hai ba bốn năm... sáu bảy... mười... Khốn kiếp... Cả mười củ sâm núi bảy tám chục năm chứ không phải ba bốn chục năm đấy. Mà còn là hàng của Đồng Nhân Đường... Với giá thị trường hiện nay chắc ít nhất cũng ba bốn triệ
- Mẹ kiếp... Vốn mình chỉ muốn đòi mấy củ sâm ba bốn chục năm, giờ người ta tiện tay đã quẳng ra thứ gấp mấy lần...
Giang Nguyên cố nén cảm thán trong lòng, bắt đầu hưng phấn tính toán. Mười củ sâm núi này đủ cho mình dùng trong bao lâu.
Trước kia một củ sâm núi khoảng ba mươi năm mình có thể ăn trong bốn năm ngày. Đương nhiên là hắn phải dùng tương đối tiết kiệm. Giờ một chủ sâm núi tám mươi năm này có hiệu lực ít nhất phải bằng bốn năm củ sâm ba mươi năm. Cũng có thể nói, một củ sâm núi này nếu mình dùng với cách tiết kiệm trước kia thì ít nhất có thể ăn trong hơn nửa tháng.
Hơn mười củ sâm núi này, tính ra cũng đủ cho mình dùng trong hơn nữa năm.
Đương nhiên, trước kia vì không có hàng nên phải ăn tiết kiệm. Giờ trong tay hắn có hàng tốt như vậy, dĩ nhiên không cần phải tiết kiệm đến thế. Trước kia một củ ba mươi năm có thể ăn trong bốn năm ngày, giờ một củ tám mươi năm cứ ăn trong mười ngày là được rồi.
Tuy nhiên một củ ăn mười ngày này cũng đủ cho. nhà người ta ăn trong ba tháng không sợ đói rồi. nghĩ tới đây, trong lòng Giang Nguyên mừng thâm, không tính những lợi ích khác, chỉ riêng hộp sâm núi lớn này đã vượt quá kỳ vọng của hắn rồi.
Hắn nhẹ nhàng cầm một củ sâm núi lên cẩn thận cắn một miếng nhỏ, nhấm nháp trong miệng, một chất dịch chảy ra, sau đó từ cổ họng đi xuống, hai mắt Giang Nguyên sáng ngời.
Vì một cỗ khí lưu ấm áp cực lớn nhanh chóng cuộn lên chậm rãi trong khí hải, hơn nữa cỗ khí lưu này có cảm giác vẫn tiếp tục lớn dần lên. Điều này làm Giang Nguyên vui sướng trong lòng. Hàng tốt, quả nhiên là hàng tốt.
Môi trường ở Văn phòng đại diện Sở Nam thực sự chẳng tốt chút nào. Ít nhất trong miệng Giang Nguyên nhai miếng sâm núi tám mươi năm, buổi sáng luyện tập hơn nửa tiếng, vậy mà vẫn còn thiếu 200 điểm nữa Năng lượng Cữu Vĩ đuôi 2 mới đầy. Điều này khiến Giang Nguyên trong lòng tràn đầy cảm thán.
Lúc này, bên Trưởng phòng Dương mới sáng sớm đã cho xe đến đón Giang Nguyên. Tuy lần này Phó tỉnh trưởng La không đi cùng, nhưng sau khi ông cùng Giang Nguyên ăn bữa sáng đã không hề để ý đến thân phận Phó tỉnh trưởng của mình tiễn Giang Nguyên lên xe.
Điều này khiến Chủ nhiệm Chánh văn phòng đại diện trú tại Bắc Kinh nhìn đến mức tròng mắt suýt rơi cả ra ngoài. Vốn ông cứ nghĩ vị Giang công tử này là con cháu của Phó tỉnh trưởng La. Nhưng con cháu sao có thể được Phó tỉnh trưởng La đích thân tiễn lên xe chứ? Hơn nữa chiếc xe đến đón vị Giang công tử này...
Không nói đến biển số kia, nhưng trong xe có đặt hai cái giấy thông hành... Một là Quốc A, có nghĩa chiếc xe này có thể tùy ý ra vào các phòng ban Quốc vụ viện.
Cáu này cũng chẳng là gì trong Tứ Cửu thành, ít nhất Chủ nhiệm Kỷ cũng đã từng thấy, nhưng cái còn lại khiến ông kinh ngạc hơn... Giấy thông hành có thể ra vào nơi ở của lãnh đạo cao nhất.
Chủ nhiệm Kỷ nhìn thấy tờ giấy thông thành này hai mắt đều đỏ lên. Ông ở Bắc Kinh bao nhiêu năm như vậy, luôn cúi khắp nơi, tuy ông khá thân với các bộ ủy, nhưng có thể trực tiếp liên hệ với tầng cao nhất như vậy hiếm vô cùng. Giờ ông đột nhiên nhìn thấy chiếc xe này tới Văn phòng trú tại Bắc Kinh đón người, dĩ nhiên hai mắt nóng lên. Chuyện này lần đầu tiên xảy ra trong mấy năm nay đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất