Chương 390: Ông không tiếc nước trà chứ
- Lần đầu tiên tôi nghe thấy một Ủy ban bảo vệ văn hóa cổ lại có quyền lực lớn đến như vậy.
Giang Nguyên nhìn vẻ mặt đắc ý của Lê Bạch chậm rãi cười lạnh nói:
- Xem ra cấp bậc của cái Ủy ban này khá cao đấy nhỉ!
- Đương nhiên... Ủy ban trực thuộc trung ương, có quyền giám sát tất cả các di sản văn hóa cổ. Cho dù là Quốc vụ viện, ngoại trừ mấy vị đứng đầu, chẳng ai có tư cách nhúng tay vào chuyện của Ủy ban chúng tôi...
Lê Bạch vừa tự đắc nói, vừa liếc nhìn Phan Hiểu Hiểu bên cạnh, ý tứ rất rõ ràng. Cha cô là Tham mưu trưởng quân khu, nhưng Ủy ban chúng tôi cũng không nhỏ, tôi là ủy viên đấy, hờ hờ, cấp bậc này... vẻ vang này...
Nghe thấy câu này, Giang Nguyên nhíu chặt mày. Hắn vốn đi Cố Cung dạo chơi, lại có thêm người đẹp bầu bạn, sung sướng đến mức không thể sướng hơn được: nữa, thế mà lại đụng phải chuyện này. Có điều dĩ nhiên hắn cũng không có thói quen để người ta bắt nạt. Mình có vốn không lấy ra xài còn để cho người ta bắt nạt, thế chẳng phải ngốc sao?
Giang Nguyên sờ sờ mũi, đưa tay móc điện thoại trong cái cười lạnh đắc ý của Lê Bạch. Hắn bấm số
Trưởng phòng Dương.
- Hì hì...
Lê Bạch thấy Giang Nguyên lấy điện thoại ra bắt đầu gọi điện thoại thì càng cười đắc ý. Cái tên trước mặt này nghe khẩu âm đã biết không phải người Bắc Kinh, hơn nữa trang phục trông cũng chẳng giống người có tiền, vậy mà giờ còn lấy điện thoại ra giả vờ ghê gớm... Thế thì mình cũng muốn xem thử, hắn ghê gớm thế nào.
~ Trưởng phòng Dương... Tôi đang ở Cố Cung, giờ đang có một người của Ủy viên giám sát và bảo vệ văn vật cổ gì đó muốn giữ tôi lại phối hợp điều tra...
Giang Nguyên trực tiếp nói.
Đầu bên kia Trưởng phòng Dương thoáng sửng sốt, rõ ràng trong lời nói mang theo chút kinh ngạc, nói:
- Sao cậu lại đụng phải người của bọn họ?
Giang Nguyên nghe thấy cũng là cả kinh. Ủy ban gì đó này quả thật ghê gớm, ngay cả Trưởng phòng Dương hình như cũng biết cái Ủy ban này. Hắn lập tức cười cười nói:
- Cố Cung có một tác phẩm có vấn đề, tôi thấy vậy liền nhắc nhở họ... sau đó...
- Ồ... Vậy được, không sao. Để tôi gọi điện cho họ... Trưởng phòng Dương nghe thấy Giang Nguyên nói vậy dường như thở phào nhẹ nhỏm. Sau đó ông cười nói.
Nghe thấy bên kia cắt điện thoại, Giang Nguyên cũng thở phào nhẹ nhỏm theo. Trưởng phòng Dương này là con trai Dương lão, quả nhiên tiếp xúc với khá nhiều thứ, quyền lực cũng tương đối lớn. Nếu không với ngữ khí của đối phương, nếu Trưởng phòng Dương không xử lý được thì mình rắc rối rồi.
- Sao? Gọi điện thoại xong rồi à? Đi với tôi được rồi chứt
Lê Bạch như cười như không nhìn Giang Nguyên, trong mắt còn có ý trào phúng.
Giang Nguyên cười nhún vai, sau đó gật đầu với Phan Hiểu Hiểu nói:
- Hiểu Hiểu... Đừng nóng, chúng ta ngồi thêm một lát...
Phan Hiểu Hiểu sau khi nghe thấy Giang Nguyên nói vậy, nhìn thấy ý cười thoải mái tren gương mặt hắn thì hơi sửng ra, sau đó cũng thở phào nhẹ nhỏm, mìm cười quay trở lại, cùng Giang Nguyên ngồi xuống ghế.
- Viện trưởng viện bảo tàng Thang... ông không tiếc nước trà chứ?
Giang Nguyên mỉm cười nhìn Viện trưởng viện bảo. tàng Thang ngồi một bên nói.
- A... Làm gì có, làm gì có...
Viện trưởng viện bảo tàng Thang thấy Giang Nguyên đột nhiên bình tĩnh trở lại thì hơi sửng ra, sau đó vội vàng châm nước cho hai người.
Giang Nguyên nhìn vẻ mặt đắc ý của Lê Bạch chậm rãi cười lạnh nói:
- Xem ra cấp bậc của cái Ủy ban này khá cao đấy nhỉ!
- Đương nhiên... Ủy ban trực thuộc trung ương, có quyền giám sát tất cả các di sản văn hóa cổ. Cho dù là Quốc vụ viện, ngoại trừ mấy vị đứng đầu, chẳng ai có tư cách nhúng tay vào chuyện của Ủy ban chúng tôi...
Lê Bạch vừa tự đắc nói, vừa liếc nhìn Phan Hiểu Hiểu bên cạnh, ý tứ rất rõ ràng. Cha cô là Tham mưu trưởng quân khu, nhưng Ủy ban chúng tôi cũng không nhỏ, tôi là ủy viên đấy, hờ hờ, cấp bậc này... vẻ vang này...
Nghe thấy câu này, Giang Nguyên nhíu chặt mày. Hắn vốn đi Cố Cung dạo chơi, lại có thêm người đẹp bầu bạn, sung sướng đến mức không thể sướng hơn được: nữa, thế mà lại đụng phải chuyện này. Có điều dĩ nhiên hắn cũng không có thói quen để người ta bắt nạt. Mình có vốn không lấy ra xài còn để cho người ta bắt nạt, thế chẳng phải ngốc sao?
Giang Nguyên sờ sờ mũi, đưa tay móc điện thoại trong cái cười lạnh đắc ý của Lê Bạch. Hắn bấm số
Trưởng phòng Dương.
- Hì hì...
Lê Bạch thấy Giang Nguyên lấy điện thoại ra bắt đầu gọi điện thoại thì càng cười đắc ý. Cái tên trước mặt này nghe khẩu âm đã biết không phải người Bắc Kinh, hơn nữa trang phục trông cũng chẳng giống người có tiền, vậy mà giờ còn lấy điện thoại ra giả vờ ghê gớm... Thế thì mình cũng muốn xem thử, hắn ghê gớm thế nào.
~ Trưởng phòng Dương... Tôi đang ở Cố Cung, giờ đang có một người của Ủy viên giám sát và bảo vệ văn vật cổ gì đó muốn giữ tôi lại phối hợp điều tra...
Giang Nguyên trực tiếp nói.
Đầu bên kia Trưởng phòng Dương thoáng sửng sốt, rõ ràng trong lời nói mang theo chút kinh ngạc, nói:
- Sao cậu lại đụng phải người của bọn họ?
Giang Nguyên nghe thấy cũng là cả kinh. Ủy ban gì đó này quả thật ghê gớm, ngay cả Trưởng phòng Dương hình như cũng biết cái Ủy ban này. Hắn lập tức cười cười nói:
- Cố Cung có một tác phẩm có vấn đề, tôi thấy vậy liền nhắc nhở họ... sau đó...
- Ồ... Vậy được, không sao. Để tôi gọi điện cho họ... Trưởng phòng Dương nghe thấy Giang Nguyên nói vậy dường như thở phào nhẹ nhỏm. Sau đó ông cười nói.
Nghe thấy bên kia cắt điện thoại, Giang Nguyên cũng thở phào nhẹ nhỏm theo. Trưởng phòng Dương này là con trai Dương lão, quả nhiên tiếp xúc với khá nhiều thứ, quyền lực cũng tương đối lớn. Nếu không với ngữ khí của đối phương, nếu Trưởng phòng Dương không xử lý được thì mình rắc rối rồi.
- Sao? Gọi điện thoại xong rồi à? Đi với tôi được rồi chứt
Lê Bạch như cười như không nhìn Giang Nguyên, trong mắt còn có ý trào phúng.
Giang Nguyên cười nhún vai, sau đó gật đầu với Phan Hiểu Hiểu nói:
- Hiểu Hiểu... Đừng nóng, chúng ta ngồi thêm một lát...
Phan Hiểu Hiểu sau khi nghe thấy Giang Nguyên nói vậy, nhìn thấy ý cười thoải mái tren gương mặt hắn thì hơi sửng ra, sau đó cũng thở phào nhẹ nhỏm, mìm cười quay trở lại, cùng Giang Nguyên ngồi xuống ghế.
- Viện trưởng viện bảo tàng Thang... ông không tiếc nước trà chứ?
Giang Nguyên mỉm cười nhìn Viện trưởng viện bảo. tàng Thang ngồi một bên nói.
- A... Làm gì có, làm gì có...
Viện trưởng viện bảo tàng Thang thấy Giang Nguyên đột nhiên bình tĩnh trở lại thì hơi sửng ra, sau đó vội vàng châm nước cho hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất