Chương 394: Quan hệ rất tốt
- Ờ? Bạn cháu? Bạn gì?
Ông cụ Phan khế nhướn mày, nhìn cháu gái bảo bối của mình, cười ha ha nói:
- Cháu gái ngoan của ông, cháu đừng chọc ông nữa... Đừng nói với ông bạn của cháu bốn năm chục tuổi nhét
Phan Hiểu Hiểu nhìn thấy vẻ trêu chọc của cụ Phan thì mặt hơi đỏ lên, gắt giọng:
- Ông nội. hai mươi tuổi!
Ông nói lung tung gì vậy? Anh ấy mới hơn
Ý cười trên mặt Phan lão càng đậm hơn, nhẹ nhàng đưa tay vỗ vỗ đầu Phan Hiểu Hiểu, cười nói:
- Dương Vân Dương sẽ mời một thanh niên hơn hai mươi tuổi đến chữa bệnh cho cha cậu ta sao? Hiểu Hiểu, cháu dùng cái đầu nhỏ của mình để suy nghĩ một chút có được không hả?
Phan Hiểu Hiểu thấy ông không tin mình thì hơi mất hứng, ôm cánh tay ông cụ lắc mạnh nói:
- Ôngn Cháu không lừa ông đâu. Dù anh ấy trẻ tuổi, nhưng anh ấy thật sự rất thân với Chủ nhiệm Dương. Hôm nay cháu đưa anh ấy đi dạo Cố Cung, anh ấy còn chỉ ra một tác phẩm của Cố Cung là giả. Kết quả là khiến cho tên nhãi của Ủy ban gì đó nghi ngờ anh ấy có liên quan đến việc tráo đổi vật phẩm, không cho anh ấy đi. Cuối cùng cho Chủ nhiệm Dương gọi điện, anh ấy mới được tên nhãi của Ủy ban kia thả đi đấy!
- Á? Chị... không phải chị đang nói Giang Nguyên kia đấy chứ...
Phan Nghị đang ôm PSP chơi, lúc này hơi ngạc nhiên quay đầu hỏi Phan Hiểu Hiểu.
- Đúng vậy... Chính là anh ấy! Phan Hiểu Hiểu hưng phấn nhìn về phía cụ Phan nói:
- Ông nội, Phan Nghị cũng từng gặp anh ấy, anh ấy thật sự rất lợi hại...
Nói tới đây, Phan Hiểu Hiểu lại quay đầu về phía Phan Nghị, nói:
- Phan Nghị, cậu nói có đúng không?
- Chị, sao em biết được, em mới gặp anh ta có một lần... Thân thủ của tên đó đúng là rất khá...
Phan Nghị vừa chơi PSP trong tay, vừa lén ngẩng đầu nhìn Phan Hiểu Hiểu, sau đó nói:
- Có điều hình như tên đó cũng khá đáng tin, nếu không em sớm đã dẫn người đi đánh anh ta rồi!
- Haha...
Nghe Phan Nghị nói vậy, cuối cùng cụ Phan không nhịn được ngửa đầu cười phá lên. Sau đó ông nói:
- Nghe Tiểu Nghị nói vậy, xem ra thằng nhóc tên Giang Nguyên thật sự không tệ!
Cụ Phan vừa dứt lời, Phan Hiểu Hiểu liền xấu hổ đỏ mặt, không ngừng lắc tay ông cụ, dẩu môi nói:
- Ông nội... người ta nói thật mà! - Được, được... nói thật, nói thật...
Tiếng cười của ông cụ dần dừng lại. Sau đó ông nhẹ nhàng vuốt râu, khẽ híp mắt, nhìn Phan Hiểu Hiểu, nghiêm nghị nói:
- Hiểu Hiểu, chàng thanh niên thật sự được Dương gia mời từ nơi khác tới à?
- Đúng... anh ấy là người Sở Nam, hơn nữa lần này cháu nghe chính miệng của người Ủy ban gì đó nói, khi đó sau khi gã đi nghe điện thoại không, liền bỏ qua cho bọn cháu. Có điều cuối cùng gã còn nói nếu như việc này thật sự có liên quan đến anh ấy, cho dù là Dương Vân Dương cũng không bảo vệ được anh ấy!
Phan Hiểu Hiểu thấy ông cụ bắt đầu nghiêm túc liên biết ông nội đang thật sự nghe lời mình nói. Cô lập tức. thu lại bộ dạng nũng nịu, trâm giọng nói.
- Ủy ban? Ủy ban gì? Sao lại liên quan đến Cố Cung?
Hai mắt cụ Phan lại híp lại, dường như đang tùy tiện hỏi.
- Hình như là Ủy ban giám sát và bảo vệ văn hóa cổ gì đó...
Phan Hiểu Hiểu nhớ lại nói:
- Hình như Ủy ban này rất lợi hại, ngay cả cái vị Viện trưởng viện bảo tàng Thang gì đó cũng phải nghe lời gã kia!
- Bảo vệ văn hóa cổ...
Cụ Phan nghe thấy lời này, hai hàng lông mày liền nhíu chặt lại, lầm bầm. Có điều vừa nhắc lại được nửa câu, ông đột nhiên ngồi thẳng lại, nhìn Phan Hiểu Hiểu. trầm giọng nói:
- Cháu chắc chắn là Ủy ban này chứ? Phan Hiểu Hiểu thấy vẻ mặt ông nội đột nhiên ngưng trọng biết lần này mình đã nói đúng, lập tức vội vã gật đầu nói:
- Đúng... ông nội, đúng là Ủy ban này. Cháu nghe rõ ràng mà, nó là Ủy ban giám sát và bảo vệ văn hóa cổi
Cụ Phan thấy Phan Hiểu Hiểu chắc chắn như vậy liền híp mắt, trâm giọng nói:
- Đối phương thật sự nói tên của Dương Vân Dương? Phan Hiểu Hiểu thấy hai mắt ông nội lại híp lại lần nữa, dĩ nhiên cô hiểu thói quen ông nội mình. Mỗi lần ông cụ Bắc Kinh này bắt đầu híp mắt lại chứng tỏ ông đang suy nghĩ rất nghiêm túc về việc này. Cô lập tức đáp:
- Đúng đó ông nội...
Cụ Phan trầm mặc một lúc, sau đó chậm rãi nhìn về phíaPhan Hiểu Hiểu nói:
- Cháu với cậu ấy quan hệ rất tốt?
Phan Hiểu Hiểu không ngờ cụ Phan đột nhiên hỏi câu này. Sắc mặt cô lập tức đỏ bừng, một lúc sau mới gật đầu nói:
- Khá tốt ạ...
Cụ Phan yên lặng nhìn Phan Hiểu Hiểu một lúc, đột nhiên chậm rãi nói:
Ông cụ Phan khế nhướn mày, nhìn cháu gái bảo bối của mình, cười ha ha nói:
- Cháu gái ngoan của ông, cháu đừng chọc ông nữa... Đừng nói với ông bạn của cháu bốn năm chục tuổi nhét
Phan Hiểu Hiểu nhìn thấy vẻ trêu chọc của cụ Phan thì mặt hơi đỏ lên, gắt giọng:
- Ông nội. hai mươi tuổi!
Ông nói lung tung gì vậy? Anh ấy mới hơn
Ý cười trên mặt Phan lão càng đậm hơn, nhẹ nhàng đưa tay vỗ vỗ đầu Phan Hiểu Hiểu, cười nói:
- Dương Vân Dương sẽ mời một thanh niên hơn hai mươi tuổi đến chữa bệnh cho cha cậu ta sao? Hiểu Hiểu, cháu dùng cái đầu nhỏ của mình để suy nghĩ một chút có được không hả?
Phan Hiểu Hiểu thấy ông không tin mình thì hơi mất hứng, ôm cánh tay ông cụ lắc mạnh nói:
- Ôngn Cháu không lừa ông đâu. Dù anh ấy trẻ tuổi, nhưng anh ấy thật sự rất thân với Chủ nhiệm Dương. Hôm nay cháu đưa anh ấy đi dạo Cố Cung, anh ấy còn chỉ ra một tác phẩm của Cố Cung là giả. Kết quả là khiến cho tên nhãi của Ủy ban gì đó nghi ngờ anh ấy có liên quan đến việc tráo đổi vật phẩm, không cho anh ấy đi. Cuối cùng cho Chủ nhiệm Dương gọi điện, anh ấy mới được tên nhãi của Ủy ban kia thả đi đấy!
- Á? Chị... không phải chị đang nói Giang Nguyên kia đấy chứ...
Phan Nghị đang ôm PSP chơi, lúc này hơi ngạc nhiên quay đầu hỏi Phan Hiểu Hiểu.
- Đúng vậy... Chính là anh ấy! Phan Hiểu Hiểu hưng phấn nhìn về phía cụ Phan nói:
- Ông nội, Phan Nghị cũng từng gặp anh ấy, anh ấy thật sự rất lợi hại...
Nói tới đây, Phan Hiểu Hiểu lại quay đầu về phía Phan Nghị, nói:
- Phan Nghị, cậu nói có đúng không?
- Chị, sao em biết được, em mới gặp anh ta có một lần... Thân thủ của tên đó đúng là rất khá...
Phan Nghị vừa chơi PSP trong tay, vừa lén ngẩng đầu nhìn Phan Hiểu Hiểu, sau đó nói:
- Có điều hình như tên đó cũng khá đáng tin, nếu không em sớm đã dẫn người đi đánh anh ta rồi!
- Haha...
Nghe Phan Nghị nói vậy, cuối cùng cụ Phan không nhịn được ngửa đầu cười phá lên. Sau đó ông nói:
- Nghe Tiểu Nghị nói vậy, xem ra thằng nhóc tên Giang Nguyên thật sự không tệ!
Cụ Phan vừa dứt lời, Phan Hiểu Hiểu liền xấu hổ đỏ mặt, không ngừng lắc tay ông cụ, dẩu môi nói:
- Ông nội... người ta nói thật mà! - Được, được... nói thật, nói thật...
Tiếng cười của ông cụ dần dừng lại. Sau đó ông nhẹ nhàng vuốt râu, khẽ híp mắt, nhìn Phan Hiểu Hiểu, nghiêm nghị nói:
- Hiểu Hiểu, chàng thanh niên thật sự được Dương gia mời từ nơi khác tới à?
- Đúng... anh ấy là người Sở Nam, hơn nữa lần này cháu nghe chính miệng của người Ủy ban gì đó nói, khi đó sau khi gã đi nghe điện thoại không, liền bỏ qua cho bọn cháu. Có điều cuối cùng gã còn nói nếu như việc này thật sự có liên quan đến anh ấy, cho dù là Dương Vân Dương cũng không bảo vệ được anh ấy!
Phan Hiểu Hiểu thấy ông cụ bắt đầu nghiêm túc liên biết ông nội đang thật sự nghe lời mình nói. Cô lập tức. thu lại bộ dạng nũng nịu, trâm giọng nói.
- Ủy ban? Ủy ban gì? Sao lại liên quan đến Cố Cung?
Hai mắt cụ Phan lại híp lại, dường như đang tùy tiện hỏi.
- Hình như là Ủy ban giám sát và bảo vệ văn hóa cổ gì đó...
Phan Hiểu Hiểu nhớ lại nói:
- Hình như Ủy ban này rất lợi hại, ngay cả cái vị Viện trưởng viện bảo tàng Thang gì đó cũng phải nghe lời gã kia!
- Bảo vệ văn hóa cổ...
Cụ Phan nghe thấy lời này, hai hàng lông mày liền nhíu chặt lại, lầm bầm. Có điều vừa nhắc lại được nửa câu, ông đột nhiên ngồi thẳng lại, nhìn Phan Hiểu Hiểu. trầm giọng nói:
- Cháu chắc chắn là Ủy ban này chứ? Phan Hiểu Hiểu thấy vẻ mặt ông nội đột nhiên ngưng trọng biết lần này mình đã nói đúng, lập tức vội vã gật đầu nói:
- Đúng... ông nội, đúng là Ủy ban này. Cháu nghe rõ ràng mà, nó là Ủy ban giám sát và bảo vệ văn hóa cổi
Cụ Phan thấy Phan Hiểu Hiểu chắc chắn như vậy liền híp mắt, trâm giọng nói:
- Đối phương thật sự nói tên của Dương Vân Dương? Phan Hiểu Hiểu thấy hai mắt ông nội lại híp lại lần nữa, dĩ nhiên cô hiểu thói quen ông nội mình. Mỗi lần ông cụ Bắc Kinh này bắt đầu híp mắt lại chứng tỏ ông đang suy nghĩ rất nghiêm túc về việc này. Cô lập tức đáp:
- Đúng đó ông nội...
Cụ Phan trầm mặc một lúc, sau đó chậm rãi nhìn về phíaPhan Hiểu Hiểu nói:
- Cháu với cậu ấy quan hệ rất tốt?
Phan Hiểu Hiểu không ngờ cụ Phan đột nhiên hỏi câu này. Sắc mặt cô lập tức đỏ bừng, một lúc sau mới gật đầu nói:
- Khá tốt ạ...
Cụ Phan yên lặng nhìn Phan Hiểu Hiểu một lúc, đột nhiên chậm rãi nói:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất