Chương 44: Đeo lên thử xem
CCho dù Giang Nguyên cảm thấy nghi hoặc khi Hồ lão đưa cho hắn quyển sách đó, nhưng nếu Hồ lão đã dặn dò, Giang Nguyên cũng coi như thay đổi khẩu vị, xem qua quyển sách một chút.
Đương nhiên, xem thì xem, chứ hắn hoàn toàn hiểu rõ kiến thức bên trong. Điều duy nhất mà Giang Nguyên có thể làm, chính là làm quen với nội dung bên trong.
Trong lúc hắn xem sách, trong lòng cũng cảm thấy nghỉ hoặc. Chẳng lẽ Hồ lão định cho hắn đi học đại học, lấy được cái bằng?
Cái này chắc không phải. Đối với cách làm người của Hồ lão, tuyệt đối không nhìn trúng một người chỉ vì cái bằng của họ. Trong mắt lão trung y, văn bằng chẳng khác nào một tờ giấy trắng. Một bác sĩ Trung y không đủ kinh nghiệm, có cầm cái học vị tiến sĩ cũng chỉ là rác rưởi, là một người chỉ biết lý luận suông mà thôi.
Nghi hoặc của Giang Nguyên cũng không duy trì quá lâu. Xế chiều hai ngày sau đó, sau khi Hồ lão khám xong cho hai người bệnh, đột nhiên thay quần áo, nói với Trương Nhạc:
- Trương Nhạc, chiều này làm phiền cậu rồi.
- Vâng, Hồ lão, ngài cứ yên tâm. Ở đây đã có tôi rồi.
'Trương Nhạc mỉm cười gật đầu, giống như biết được Hồ lão muốn đi làm cái gì.
Hồ lão mỉm cười hài lòng, sau đó quay sang nhìn Giang Nguyên còn đang nghỉ hoặc, nói:
- Giang Nguyên, theo ta ra ngoài một chuyến. - Vâng.
Giang Nguyên sửng sốt, không nghĩ đến Hồ lão bảo hắn ra ngoài, chắc là đi khám bệnh.
Mặc dù nghỉ hoặc nhưng hắn cũng cởi áo khoác blouse, trong lúc đang định chuẩn bị hòm thuốc, đã thấy. Hồ lão mỉm cười lắc đầu, sau đó chỉ vào quyển sách trung y cơ sở mà Giang Nguyên đặt trên bàn, nói:
- Mang theo cái này là được. - Vâng?
Lần này Giang Nguyên thật sự ngây người. Đi ra ngoài mang theo quyển sách này làm gì?
Trương Nhạc nhìn thấy cảnh tượng đó, cũng ngẩn cả người, sau đó nhìn chằm chằm Giang Nguyên, ánh mắt hiện lên sự đố ky.
- Mẹ nó, tại sao chuyện tốt cứ đến phiên thằng nhãi này? Mặc dù kiến thức của nó không tệ, nhưng mình đến đây trước nó hơn một năm, tại sao chuyện tốt cứ không đến phiên mình?
Trong lòng Trương Nhạc cứ quặn lên vì ganh ty, hai mắt đen thui nhìn Giang Nguyên, chỉ thiếu không ngửa mặt lên trời mà gào thét:
- Có rất nhiều tiểu sư muội, tiểu mỹ nữ thanh thuần đến sư tỷ xinh đẹp ở đó. Mẹ kiếp, vì sao không phải là anh đây đi? Hả hả...
Giang Nguyên nhìn vẻ mặt đố ky của Trương Nhạc phía đối diện, trong lòng cũng bình tĩnh lại:
- Chắc có lẽ là chuyện tốt. Được rồi, mang thì mang.
Giang Nguyên tiện tay cầm quyển trung y cơ sở, sau đó đi theo Hồ lão ra ngoài.
Bước ra cửa, Hồ lão đột nhiên dừng lại, sau đó xoay người cẩn thận đánh giá Giang Nguyên vài lần. Thấy vậy, Giang Nguyên không khỏi có chút sợ hãi. Tại sao hôm nay Hồ lão lại quái lạ như thế, nhìn hắn cứ như thể hôm nay mang hắn đi xem mắt.
Giang Nguyên nhìn xuống bản thân. Hôm nay hắn mặc chiếc áo sơ mi mới mua, còn có quần jean và giày. da, có cái gì không ổn sao?
Trong lúc Giang Nguyên đang cảm thấy quái lạ, Hồ lão đánh giá Giang Nguyên xong, sau đó gật đầu, đột nhiên móc ra một cái kính đen đưa cho hắn:
- Đeo lên thử xem.
- Ơ?
Đương nhiên, xem thì xem, chứ hắn hoàn toàn hiểu rõ kiến thức bên trong. Điều duy nhất mà Giang Nguyên có thể làm, chính là làm quen với nội dung bên trong.
Trong lúc hắn xem sách, trong lòng cũng cảm thấy nghỉ hoặc. Chẳng lẽ Hồ lão định cho hắn đi học đại học, lấy được cái bằng?
Cái này chắc không phải. Đối với cách làm người của Hồ lão, tuyệt đối không nhìn trúng một người chỉ vì cái bằng của họ. Trong mắt lão trung y, văn bằng chẳng khác nào một tờ giấy trắng. Một bác sĩ Trung y không đủ kinh nghiệm, có cầm cái học vị tiến sĩ cũng chỉ là rác rưởi, là một người chỉ biết lý luận suông mà thôi.
Nghi hoặc của Giang Nguyên cũng không duy trì quá lâu. Xế chiều hai ngày sau đó, sau khi Hồ lão khám xong cho hai người bệnh, đột nhiên thay quần áo, nói với Trương Nhạc:
- Trương Nhạc, chiều này làm phiền cậu rồi.
- Vâng, Hồ lão, ngài cứ yên tâm. Ở đây đã có tôi rồi.
'Trương Nhạc mỉm cười gật đầu, giống như biết được Hồ lão muốn đi làm cái gì.
Hồ lão mỉm cười hài lòng, sau đó quay sang nhìn Giang Nguyên còn đang nghỉ hoặc, nói:
- Giang Nguyên, theo ta ra ngoài một chuyến. - Vâng.
Giang Nguyên sửng sốt, không nghĩ đến Hồ lão bảo hắn ra ngoài, chắc là đi khám bệnh.
Mặc dù nghỉ hoặc nhưng hắn cũng cởi áo khoác blouse, trong lúc đang định chuẩn bị hòm thuốc, đã thấy. Hồ lão mỉm cười lắc đầu, sau đó chỉ vào quyển sách trung y cơ sở mà Giang Nguyên đặt trên bàn, nói:
- Mang theo cái này là được. - Vâng?
Lần này Giang Nguyên thật sự ngây người. Đi ra ngoài mang theo quyển sách này làm gì?
Trương Nhạc nhìn thấy cảnh tượng đó, cũng ngẩn cả người, sau đó nhìn chằm chằm Giang Nguyên, ánh mắt hiện lên sự đố ky.
- Mẹ nó, tại sao chuyện tốt cứ đến phiên thằng nhãi này? Mặc dù kiến thức của nó không tệ, nhưng mình đến đây trước nó hơn một năm, tại sao chuyện tốt cứ không đến phiên mình?
Trong lòng Trương Nhạc cứ quặn lên vì ganh ty, hai mắt đen thui nhìn Giang Nguyên, chỉ thiếu không ngửa mặt lên trời mà gào thét:
- Có rất nhiều tiểu sư muội, tiểu mỹ nữ thanh thuần đến sư tỷ xinh đẹp ở đó. Mẹ kiếp, vì sao không phải là anh đây đi? Hả hả...
Giang Nguyên nhìn vẻ mặt đố ky của Trương Nhạc phía đối diện, trong lòng cũng bình tĩnh lại:
- Chắc có lẽ là chuyện tốt. Được rồi, mang thì mang.
Giang Nguyên tiện tay cầm quyển trung y cơ sở, sau đó đi theo Hồ lão ra ngoài.
Bước ra cửa, Hồ lão đột nhiên dừng lại, sau đó xoay người cẩn thận đánh giá Giang Nguyên vài lần. Thấy vậy, Giang Nguyên không khỏi có chút sợ hãi. Tại sao hôm nay Hồ lão lại quái lạ như thế, nhìn hắn cứ như thể hôm nay mang hắn đi xem mắt.
Giang Nguyên nhìn xuống bản thân. Hôm nay hắn mặc chiếc áo sơ mi mới mua, còn có quần jean và giày. da, có cái gì không ổn sao?
Trong lúc Giang Nguyên đang cảm thấy quái lạ, Hồ lão đánh giá Giang Nguyên xong, sau đó gật đầu, đột nhiên móc ra một cái kính đen đưa cho hắn:
- Đeo lên thử xem.
- Ơ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất