Chương 494: Mộc Long Căn
Sắc mặt của Dương lão cũng cực kỳ âm trầm. Tuy nói ông không xác định được bản thân có phải bị trúng độc hay không, nhưng hai tháng gần đây, quả thật rất mệt. Cho dù có cố ý nghỉ ngơi, thậm chí uống thuốc điều dưỡng cũng không có tác dụng. Trước đó, tình huống này hoàn toàn không xảy ra. Cho dù có, cũng chỉ cần nghỉ ngơi một chút là khôi phục bình thường.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Dương lão trở nên tái xanh.
- Bác sĩ Giang, vậy phải làm sao bây giờ? Có cách nào giải độc hay không?
Dương Vân Dương nhìn Giang Nguyên. Nếu Giang Nguyên đã có thể tìm ra được nguyên nhân, hẳn sẽ có cách giải độc.
Giang Nguyên lên tiếng:
- Loại độc này được gọi là Tiêu Mệnh Độc, được điều chế từ rất nhiều loại thuốc khác nhau. Mặc dù tôi biết cách giải, nhưng...
- Bác sĩ Giang có điều gì cứ nói, xin đừng ngại.
Dương lão nhìn Giang Nguyên, thấy được Giang Nguyên có chút do dự, liền nói.
Giang Nguyên cười khổ lắc đầu:
- Trong loại Tiêu Mệnh Độc này có hai loại thuốc mà tôi chưa từng nghe nói có bán trên thị trường. Tôi cũng không biết là bọn họ từ đâu mà có được hai loại thuốc này, cũng không biết bọn họ còn có phương pháp điều chế gì đặc biệt hay không. Đồng thời có một vị thuốc. nằm trong thuốc giải trăm năm chưa xuất hiện qua. Cho nên, nếu muốn giải được độc, nhất định phải tìm được vị thuốc này. Truyện Đô Thị
- Là thuốc gì? Tôi cho người đi tìm ngay.
Dương Vân Dương vội nói.
- Thuốc này được gọi là Mộc Long Căn, trong dược điển cũng không còn tên vị thuốc này. Hơn nữa, căn cứ theo phán đoán của tôi, loại thuốc này đã mất tích từ sáu bảy chục năm trước.
Giang Nguyên cau mày nói.
- Mộc Long Căn? Không sao, tôi sẽ cho người đi tìm ngay. Bây giờ tôi xin nhờ bác sĩ Giang tìm biện pháp khác. Nếu vạn nhất tìm không được loại thuốc này thì còn có cách khác.
Dương Vân Dương nhìn Giang Nguyên, nói.
Nhìn biểu hiện mong mỏi của Dương Vân Dương, Giang Nguyên cười khổ,
- Không còn biện pháp nào khác. Loại độc này cũng là do tôi đọc được từ một quyển sách thuốc cổ. Cho nên mới phán định là nó. Hơn nữa còn nhớ kỹ phương pháp giải độc. Nếu như không tìm được vị thuốc đó, xem như không còn biện pháp nào khác.
Nói đến đây, Giang Nguyên lắc đầu cười khổ:
- Tôi cũng vừa xác định qua, ngoại trừ phương pháp này, tôi cũng không tìm được phương pháp khác.
Nghe Giang Nguyên nói xong, sắc mặt Dương Vân Dương lại biến đổi, đang định lên tiếng, Dương lão đã cắt ngang:
- Vân Dương, cứ tìm loại thuốc đó trước đi. Tìm không được thì tính tiếp.
- Vâng, thưa cha.
'Thấy Dương lão đã lên tiếng, Dương Vân Dương vội vàng gật đầu.
Giang Nguyên do dự một chút rồi nói:
- Trưởng phòng Dương, nếu như ngài muốn tìm vị thuốc đó, tốt nhất không nên ra mặt. Bởi vì điều chế Tiêu Mệnh Độc khá đặc biệt, vì thế người điều chế nó cũng sẽ biết cách giải, mà Mộc Long Căn chính là chủ dược của thuốc giải.
Nói đến đây, Giang Nguyên liền dừng lại. Hắn biết Dương Vân Dương sẽ hiểu được ý của mình.
Quả nhiên, Dương Vân Dương có chút sửng sốt, sau đó gật đầu:
- Cảm ơn bác sĩ Giang đã nhắc nhở. Tôi sẽ chú ý. Dương lão đột nhiên lên tiếng:
- Ngoài ra, cũng không cần thông báo cho cục Bảo An.
- Vâng, thủ trưởng. Dư Liêu đứng bên cạnh lập tức lên tiếng. Dương Vân Dương gật đầu nói với Giang Nguyên:
- Bác sĩ Giang, chuyện này mong cậu giữ bí mật giùm.
- Đương nhiên rồi.
Giang Nguyên gật đầu thật mạnh, trong lòng thầm nhủ:
- Tôi mà dám nói ra ngoài? Nếu nói ra ngoài, không biết có bao nhiêu người sẽ đến giết tôi.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Dương lão trở nên tái xanh.
- Bác sĩ Giang, vậy phải làm sao bây giờ? Có cách nào giải độc hay không?
Dương Vân Dương nhìn Giang Nguyên. Nếu Giang Nguyên đã có thể tìm ra được nguyên nhân, hẳn sẽ có cách giải độc.
Giang Nguyên lên tiếng:
- Loại độc này được gọi là Tiêu Mệnh Độc, được điều chế từ rất nhiều loại thuốc khác nhau. Mặc dù tôi biết cách giải, nhưng...
- Bác sĩ Giang có điều gì cứ nói, xin đừng ngại.
Dương lão nhìn Giang Nguyên, thấy được Giang Nguyên có chút do dự, liền nói.
Giang Nguyên cười khổ lắc đầu:
- Trong loại Tiêu Mệnh Độc này có hai loại thuốc mà tôi chưa từng nghe nói có bán trên thị trường. Tôi cũng không biết là bọn họ từ đâu mà có được hai loại thuốc này, cũng không biết bọn họ còn có phương pháp điều chế gì đặc biệt hay không. Đồng thời có một vị thuốc. nằm trong thuốc giải trăm năm chưa xuất hiện qua. Cho nên, nếu muốn giải được độc, nhất định phải tìm được vị thuốc này. Truyện Đô Thị
- Là thuốc gì? Tôi cho người đi tìm ngay.
Dương Vân Dương vội nói.
- Thuốc này được gọi là Mộc Long Căn, trong dược điển cũng không còn tên vị thuốc này. Hơn nữa, căn cứ theo phán đoán của tôi, loại thuốc này đã mất tích từ sáu bảy chục năm trước.
Giang Nguyên cau mày nói.
- Mộc Long Căn? Không sao, tôi sẽ cho người đi tìm ngay. Bây giờ tôi xin nhờ bác sĩ Giang tìm biện pháp khác. Nếu vạn nhất tìm không được loại thuốc này thì còn có cách khác.
Dương Vân Dương nhìn Giang Nguyên, nói.
Nhìn biểu hiện mong mỏi của Dương Vân Dương, Giang Nguyên cười khổ,
- Không còn biện pháp nào khác. Loại độc này cũng là do tôi đọc được từ một quyển sách thuốc cổ. Cho nên mới phán định là nó. Hơn nữa còn nhớ kỹ phương pháp giải độc. Nếu như không tìm được vị thuốc đó, xem như không còn biện pháp nào khác.
Nói đến đây, Giang Nguyên lắc đầu cười khổ:
- Tôi cũng vừa xác định qua, ngoại trừ phương pháp này, tôi cũng không tìm được phương pháp khác.
Nghe Giang Nguyên nói xong, sắc mặt Dương Vân Dương lại biến đổi, đang định lên tiếng, Dương lão đã cắt ngang:
- Vân Dương, cứ tìm loại thuốc đó trước đi. Tìm không được thì tính tiếp.
- Vâng, thưa cha.
'Thấy Dương lão đã lên tiếng, Dương Vân Dương vội vàng gật đầu.
Giang Nguyên do dự một chút rồi nói:
- Trưởng phòng Dương, nếu như ngài muốn tìm vị thuốc đó, tốt nhất không nên ra mặt. Bởi vì điều chế Tiêu Mệnh Độc khá đặc biệt, vì thế người điều chế nó cũng sẽ biết cách giải, mà Mộc Long Căn chính là chủ dược của thuốc giải.
Nói đến đây, Giang Nguyên liền dừng lại. Hắn biết Dương Vân Dương sẽ hiểu được ý của mình.
Quả nhiên, Dương Vân Dương có chút sửng sốt, sau đó gật đầu:
- Cảm ơn bác sĩ Giang đã nhắc nhở. Tôi sẽ chú ý. Dương lão đột nhiên lên tiếng:
- Ngoài ra, cũng không cần thông báo cho cục Bảo An.
- Vâng, thủ trưởng. Dư Liêu đứng bên cạnh lập tức lên tiếng. Dương Vân Dương gật đầu nói với Giang Nguyên:
- Bác sĩ Giang, chuyện này mong cậu giữ bí mật giùm.
- Đương nhiên rồi.
Giang Nguyên gật đầu thật mạnh, trong lòng thầm nhủ:
- Tôi mà dám nói ra ngoài? Nếu nói ra ngoài, không biết có bao nhiêu người sẽ đến giết tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất