Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 499: Một tên nhà quê mà lại dám hoành hành ở Bắc Kinh

Trước Sau
Quốc Vụ Viện có một Thủ tướng bốn Phó thủ tướng. Vì chuyện của Trương Nghĩa Quân, Phó thủ tướng Trương đã nhúng tay vào. Đây là vị Phó tổng xếp cuối của Quốc Vụ Viện.

Nghe Phan Hiểu Hiểu nhắc đến vị Phó thủ tướng Vương, Giang Nguyên gật đầu. Khó trách...

Mặc dù đều là Phó, nhưng Phó thủ tướng Trương kém Phó thủ tướng Vương không chỉ một hai phần. Cả hai đều nằm trong hàng ngũ lãnh đạo, nhưng Phó thủ tướng Vương lại là thành viên của tổ bảy người. Mặc dù xếp vị trí cuối cùng trong tổ bảy người, nhưng cũng đều là nhân vật cùng tầng lớp với Dương lão, không phải vị Phó thủ tướng Trương kia có thể so sánh.

Hơn nữa nhìn tình huống, mặc dù Viên Nhất Chương chỉ là cháu ngoại, nhưng hẳn rất thân cận với Phó thủ tướng Vương. Nếu không, làm sao y có được bộ dạng cao cao tại thượng như thế?

Quả nhiên, Phan Hiểu Hiểu tiếp tục nói:

- Viên Nhất Chương vừa mới từ nước ngoài về chưa được hai tháng, nhưng rất được Phó thủ tướng Vương yêu thích. Cha của anh ta là Tỉnh trưởng tỉnh Quý Sơn.

Giới thiệu hết thảy về Viên Nhất Chương, Phan Hiểu Hiểu quay sang giới thiệu cô gái họ Triệu. Nhưng khi nhắc đến cô gái này, gương mặt Phan Hiểu Hiểu liền có chút khinh thường:

~ Triệu Minh Tử, con gái của Thiếu tướng Triệu của Bộ Tham Mưu, ở Bắc Kinh có tiếng là gái VỊP.

Nghe được mấy chữ sau, Giang Nguyên mới hiểu ra †ại sao Phan Hiểu Hiểu lại có thái độ khinh thường, không khỏi mỉm cười. Nhìn bộ dạng và ánh mắt của Triệu Minh Tử, quả thật rất đào hoa. Phan Hiểu Hiểu nói như vậy cũng không có gì kỳ lạ.

- Xem ra Trương Nghĩa Quân rất được cha anh ta chiều chuộng. Mới có nửa tháng đã sinh long hoạt hổ rồi.

Giang Nguyên đột nhiên nhớ đến một chuyện, cười nói.

Phan Hiểu Hiểu nhếch môi, nói:



- Anh cho rằng anh ta là ai? Phó thủ tướng Trương chung quy cũng không giống cha tôi, cấm túc tôi nửa tháng trời.

- Haha, nhưng không phải cũng ra ngoài rồi sao?

Nhìn Phan Hiểu Hiểu nhắc đến cha của cô, Giang Nguyên xấu hổ nói.

Trong chiếc xe Martin lái đằng trước, khóe miệng Viên Nhất Chương vẫn nở nụ cười như trước.

Triệu Minh Tử ở bên cạnh quay sang nhìn Viên Nhất Chương, ánh mắt hiện lên sự say mê, tay nhẹ nhàng khoác lấy một cánh tay của Viên Nhất Chương, nói:

- Nhất Chương, tại sao anh lại bảo bọn họ đi cùng?

Khóe miệng Viên Nhất Chương có chút vểnh lên, lãnh đạm nói:

- Anh cảm thấy có chút hiếu kỳ với anh ta. - Hiếu kỳ? Ánh mắt Triệu Minh Tử hiện lên sự nghỉ hoặc.

- Một tên nhà quê mà lại dám hoành hành ở Bắc Kinh như vậy, thật khiến người ta cảm thấy tò mò.

Viên Nhất Chương cười lạnh:

- Anh muốn nhìn xem, Trương Nghĩa Quân có thể chặt đứt chân của anh ta hay không.

- Nhưng tên tiểu tử đó dường như biết võ.



Nói xong, ánh mắt Triệu Minh Tử sáng lên. Đêm đó cô cũng có mặt. Hình ảnh đánh nhau của người nào đó vẫn còn in rõ trong đầu của cô.

- Hừ, lần trước, sau khi bị đánh, Trương Nghĩa Quân ra ngoài đều mang theo cao thủ.

Nhắc đến Trương Nghĩa Quân, ánh mắt Viên Nhất Chương hiện lên sự khinh thường. Mặc dù Phó thủ tướng Trương thấp hơn ông ngoại y một cấp, nhưng dù sao cũng là Phó tổng như ông ngoại y, nhưng lại bị một tên tiểu tử ở nông thôn đánh thành như vậy, chẳng những không giết chết được đối phương mà còn bị cấm †úc ba ngày. Về sau chỉ có thể nói ra câu nói tàn nhãn như thế, thật sự là rất mất mặt.

Mà tên tiểu tử này đúng là rất có dũng khí, lại dám lộ diện ở Bắc Kinh. Hơn nữa, đệ nhất mỹ nữ Bắc Kinh cho đến bây giờ vẫn không thèm để ý đến y lại đi chung với hắn. Mặc dù Viên Nhất Chương khinh thường ra tay giáo huấn tên nhà quê kia, nhưng cũng không nguyện để đối phương thống khoái.

- Nghe nói anh ta có quan hệ với Dương gia. Cho nên mới có thể rời khỏi Bắc Kinh. Phó thủ tướng Trương chung quy là nể mặt Dương gia thôi.

Tin tức của Triệu Minh Tử ở vòng tròn Bắc Kinh này rất linh mẫn. Mặc dù cô không nghe được nhiều, nhưng tin tức này vẫn có thể biết.

Viên Nhất Chương cười lạnh:

- Chỉ là có chút quan hệ với Dương gia mà thôi. Dương gia thì thế nào? Cũng không phải Dương Hán.

- Đúng vậy, cũng không phải Dương Hán.

Nghe được lời này, Triệu Minh Tử cũng mỉm cười. Trước mặt Viên Nhất Chương, cũng chỉ có đích tử Dương gia là Dương Hán là đủ phân lượng mà thôi. Một tên nhà quê như Giang Nguyên, cho dù có quan hệ với Dương gia thì thế nào?

Rất nhanh hai chiếc xe đã chạy đến chân núi Tây Sơn. Tây Sơn chính là một trong những khu thắng cảnh nổi tiếng nhất ở Bắc Kinh. Gần ngọn núi này có vô số các căn biệt thự xa hoa. Căn biệt thự của Dương Vân Dương cũng ở gần nơi này.

Nhưng khu biệt thự cách núi Tây Sơn chính thức vẫn còn một khoảng cách. Vị trí của đám người Giang Nguyên chính là dưới chân núi Tây Sơn chính thức.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau