Chương 512: Hai trăm vạn tiền cược
Giang Nguyên thỏa mãn dùng khăn lau miệng, mỉm cười nói với Miêu Miêu.
- Thích là được rồi.
Nghe Giang Nguyên khen, Miêu Miêu tất nhiên là rất vui.
La Lệ cũng cười nói:
- Tôi có thể biết được, hôm nay Miêu Miêu phải nhỏ. máu hơi nhiều rồi. Bữa cơm này ít nhất cũng tốn của Miêu Miêu ba bốn vạn.
- ồ?
Nghe đến là ba bốn vạn, Giang Nguyên nhìn bàn thức ăn, thật ra cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Hoàn cảnh, vị trí cùng trình độ thức ăn như vậy, với giá đó cũng không có gì lạ.
- Hahah, vậy thì cảm ơn cô rồi.
Giang Nguyên cười nói.
Miêu Miêu ngược lại rất sảng khoái, vuốt mái tóc ngắn đầy cá tính của cô:
- Khách sáo với tôi làm gì? Anh đã giúp tôi kiếm được năm sáu chục vạn. Bữa cơm này tính là gì chứ. Hơn nữa, chiều nay tôi còn định tiếp tục đặt cược đấy.
Nói đến đây, cô bỏ vào miệng một miếng thức ăn rồi nói tiếp:
- Hắc hắc, nếu chiều tôi thua, anh phải mời tôi ăn cơm lại đấy.
Ị Giang Nguyên bật cười.
- Yên tâm đi, chuyện này không cần lo lắng.
Nghe được lời này của Giang Nguyên, Miêu Miêu và La Lệ đều mỉm cười. Các cô thật sự rất tin tưởng Giang Nguyên.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Chiều Hư
3. Vượt Qua Sóng Dữ
4. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
=====================================
Ăn cơm xong, mọi người vào phòng bên cạnh uống trà, chờ bụng tiêu hóa được một chút rồi mới xuất phát đến câu lạc bộ Long Sơn.
Câu lạc bộ Long Sơn tọa lạc ở vùng ngoại ô. Từ thành phố đến đó cũng mất mấy tiếng đồng hồ. Nhưng thời gian cũng vừa vặn, chỉ còn năm sáu phút nữa là đến giờ hẹn với Viên Nhất Chương.
Chiếc xe vừa mới dừng lại, Giang Nguyên tùy ý quét mắt nhìn bãi đậu xe. Bãi giữ xe đã đậu hơn phân nữa, ít nhất có đến hai ba chục chiếc xe, còn có bảy tám chiếc. xe mà buổi tối hôm qua Giang Nguyên đã từng thấy ở j_ Tây Sơn.
Sắc mặt Phan Nghị khẽ biến, sau đó lắc đầu cười nói:
- Xem ra khí thế hôm nay không nhỏ. Lúc trước, nơi này cũng chỉ có mười chiếc xe là tối đa. Nghĩ không ra hôm nay lại nhiều đến như vậy.
- Sức ảnh hưởng của Viên đại thiếu đúng là không nhỏ.
Giang Nguyên cười nói:
- Nào chúng ta vào thôi, tránh cho Viên đại thiếu chờ lâu. - Được, đi thôi.
Nếu Giang Nguyên đã tự tin như vậy, vậy thì mọi người lại càng vui vẻ.
Khi bước vào đại sảnh, bên trong đã rất náo nhiệt. Thấy đám người Giang Nguyên bước vào, có người kêu lên:
- Đến rồi kìa.
Viên Nhất Chương từ bên trong bước ra, đắc ý cười nói:
- Giang Nguyên, tôi còn tưởng rằng anh không dám đến.
Giang Nguyên đáp lại: - Nếu tôi đã đồng ý, hiển nhiên là sẽ đến.
- Tốt, đến là tốt.
Viên Nhất Chương cười lạnh:
- Để công bằng, hôm nay chúng ta sẽ đấu ba trận. Một trận là bắn súng với cự ly hai mươi lăm thước, trận sau là một trăm thước, và trận cuối cùng là bắn bia động.
Nói đến đây, Viên Nhất Chương nhìn Giang Nguyên, hỏi:
- Thế nào? Có ý kiến gì hay không? - Không có ý kiến. Giang Nguyên lắc đầu.
'Thấy Giang Nguyên vẫn rất bình tĩnh, Viên Nhất Chương cũng có chút sửng sốt. Vốn tưởng rằng có Phan Nghị ở đây, Giang Nguyên nhiều ít cũng hiểu được thực lực của y, tất không thể bình tĩnh như vậy được. Nhưng bây giờ, Giang Nguyên lại có biểu hiện chẳng quan tâm, trong lòng y lại căng lên vài phần.
Nhưng Viên Nhất Chương cho rằng, với thực lực của y, còn cần lo lắng chuyện gì chứ. Trừ phi Giang Nguyên đã từng là xạ thủ trong quân đội, còn không, việc gì phải sợ hắn?
Nghĩ đến đây, Viên Nhất Chương cảm thấy bình tĩnh trở lại:
- Vậy chúng ta đánh cược như thế nào?
- Hôm qua tôi thắng một trăm vạn, hôm nay bỏ thêm một trăm vạn, tổng cộng hai trăm vạn.
Giang Nguyên cười nói. - Được, hai trăm vạn thì hai trăm vạn.
Viên Nhất Chương không thèm quan tâm. Lần này. mục đích của y không phải là thắng tiền mà là đoạt lại mặt mũi. Về phần tiền, y định đặt ba trăm vạn. Tuy tỷ lệ đặt cược của câu lạc bộ thấp, nhưng có thể thắng lại hai trăm vạn.
Sau khi xác định xong, Giang Nguyên và Viên Nhất Chương đều ký tên vào biên bản. Những người bên cạnh cũng bắt đầu đến đặt cược, nhưng lần này khác lần trước. Ngoại trừ La Lệ, Miêu Miêu, Phan Hiểu Hiểu và Phan Nghị là đặt Giang Nguyên, một số người khác cũng đã bắt đầu đặt tiền cược vào hắn thắng.
- Thích là được rồi.
Nghe Giang Nguyên khen, Miêu Miêu tất nhiên là rất vui.
La Lệ cũng cười nói:
- Tôi có thể biết được, hôm nay Miêu Miêu phải nhỏ. máu hơi nhiều rồi. Bữa cơm này ít nhất cũng tốn của Miêu Miêu ba bốn vạn.
- ồ?
Nghe đến là ba bốn vạn, Giang Nguyên nhìn bàn thức ăn, thật ra cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Hoàn cảnh, vị trí cùng trình độ thức ăn như vậy, với giá đó cũng không có gì lạ.
- Hahah, vậy thì cảm ơn cô rồi.
Giang Nguyên cười nói.
Miêu Miêu ngược lại rất sảng khoái, vuốt mái tóc ngắn đầy cá tính của cô:
- Khách sáo với tôi làm gì? Anh đã giúp tôi kiếm được năm sáu chục vạn. Bữa cơm này tính là gì chứ. Hơn nữa, chiều nay tôi còn định tiếp tục đặt cược đấy.
Nói đến đây, cô bỏ vào miệng một miếng thức ăn rồi nói tiếp:
- Hắc hắc, nếu chiều tôi thua, anh phải mời tôi ăn cơm lại đấy.
Ị Giang Nguyên bật cười.
- Yên tâm đi, chuyện này không cần lo lắng.
Nghe được lời này của Giang Nguyên, Miêu Miêu và La Lệ đều mỉm cười. Các cô thật sự rất tin tưởng Giang Nguyên.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Chiều Hư
3. Vượt Qua Sóng Dữ
4. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
=====================================
Ăn cơm xong, mọi người vào phòng bên cạnh uống trà, chờ bụng tiêu hóa được một chút rồi mới xuất phát đến câu lạc bộ Long Sơn.
Câu lạc bộ Long Sơn tọa lạc ở vùng ngoại ô. Từ thành phố đến đó cũng mất mấy tiếng đồng hồ. Nhưng thời gian cũng vừa vặn, chỉ còn năm sáu phút nữa là đến giờ hẹn với Viên Nhất Chương.
Chiếc xe vừa mới dừng lại, Giang Nguyên tùy ý quét mắt nhìn bãi đậu xe. Bãi giữ xe đã đậu hơn phân nữa, ít nhất có đến hai ba chục chiếc xe, còn có bảy tám chiếc. xe mà buổi tối hôm qua Giang Nguyên đã từng thấy ở j_ Tây Sơn.
Sắc mặt Phan Nghị khẽ biến, sau đó lắc đầu cười nói:
- Xem ra khí thế hôm nay không nhỏ. Lúc trước, nơi này cũng chỉ có mười chiếc xe là tối đa. Nghĩ không ra hôm nay lại nhiều đến như vậy.
- Sức ảnh hưởng của Viên đại thiếu đúng là không nhỏ.
Giang Nguyên cười nói:
- Nào chúng ta vào thôi, tránh cho Viên đại thiếu chờ lâu. - Được, đi thôi.
Nếu Giang Nguyên đã tự tin như vậy, vậy thì mọi người lại càng vui vẻ.
Khi bước vào đại sảnh, bên trong đã rất náo nhiệt. Thấy đám người Giang Nguyên bước vào, có người kêu lên:
- Đến rồi kìa.
Viên Nhất Chương từ bên trong bước ra, đắc ý cười nói:
- Giang Nguyên, tôi còn tưởng rằng anh không dám đến.
Giang Nguyên đáp lại: - Nếu tôi đã đồng ý, hiển nhiên là sẽ đến.
- Tốt, đến là tốt.
Viên Nhất Chương cười lạnh:
- Để công bằng, hôm nay chúng ta sẽ đấu ba trận. Một trận là bắn súng với cự ly hai mươi lăm thước, trận sau là một trăm thước, và trận cuối cùng là bắn bia động.
Nói đến đây, Viên Nhất Chương nhìn Giang Nguyên, hỏi:
- Thế nào? Có ý kiến gì hay không? - Không có ý kiến. Giang Nguyên lắc đầu.
'Thấy Giang Nguyên vẫn rất bình tĩnh, Viên Nhất Chương cũng có chút sửng sốt. Vốn tưởng rằng có Phan Nghị ở đây, Giang Nguyên nhiều ít cũng hiểu được thực lực của y, tất không thể bình tĩnh như vậy được. Nhưng bây giờ, Giang Nguyên lại có biểu hiện chẳng quan tâm, trong lòng y lại căng lên vài phần.
Nhưng Viên Nhất Chương cho rằng, với thực lực của y, còn cần lo lắng chuyện gì chứ. Trừ phi Giang Nguyên đã từng là xạ thủ trong quân đội, còn không, việc gì phải sợ hắn?
Nghĩ đến đây, Viên Nhất Chương cảm thấy bình tĩnh trở lại:
- Vậy chúng ta đánh cược như thế nào?
- Hôm qua tôi thắng một trăm vạn, hôm nay bỏ thêm một trăm vạn, tổng cộng hai trăm vạn.
Giang Nguyên cười nói. - Được, hai trăm vạn thì hai trăm vạn.
Viên Nhất Chương không thèm quan tâm. Lần này. mục đích của y không phải là thắng tiền mà là đoạt lại mặt mũi. Về phần tiền, y định đặt ba trăm vạn. Tuy tỷ lệ đặt cược của câu lạc bộ thấp, nhưng có thể thắng lại hai trăm vạn.
Sau khi xác định xong, Giang Nguyên và Viên Nhất Chương đều ký tên vào biên bản. Những người bên cạnh cũng bắt đầu đến đặt cược, nhưng lần này khác lần trước. Ngoại trừ La Lệ, Miêu Miêu, Phan Hiểu Hiểu và Phan Nghị là đặt Giang Nguyên, một số người khác cũng đã bắt đầu đặt tiền cược vào hắn thắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất