Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 528: Lão đầu tử, về rồi sao

Trước Sau
Kim sư phụ tiếp nhận gốc Sơn Tham, cẩn thận nhìn một lúc, hai mắt mở to, sắc mặt cũng đỏ lên.

~ Cái này...cái này...thật là cậu vừa mới đào lên?

Kim sư phụ không thể tin nhìn Giang Nguyên, tay cầm Sơn Tham cũng có chút run rẩy.

- Vâng, tôi vừa mời đào lên, vận khí cũng không tệ lắm.

Nhìn vẻ mặt của Kim sư phụ, Giang Nguyên cũng hiểu. Gốc Sơn Tham này, rất nhiều người hái thuốc cả đời cũng chưa chắc đã nhìn thấy. Người vừa mới đến ngọn núi này đã đào được, thật sự là may mắn không tưởng được.

- Cái này đâu chỉ không tệ.

Kim sư phụ hai tay nâng gốc Sơn Tham mà Giang Nguyên đào được, gương mặt không biết hâm mộ hay là ganh ty, sắc mặt thay đổi không biết bao nhiêu lần.

Lão Cố bên cạnh cũng từ vẻ mặt và lời nói của Kim.

sư phụ, biết được gốc Sơn Tham mà Giang Nguyên đào được dường như bất phàm, liền bước đến gần nhìn qua vài lần, nhưng ông chỉ nhìn thấy được một cái rễ cây gầy †teo, không có dinh dưỡng, nhìn chẳng ra có cái gì tốt cả.

Nhìn một hồi, rốt cuộc không nhịn được đành hỏi Kim sư phụ đang kích động:

- Kim sư phụ, gốc Sơn Tham này tốt lắm sao?

- Tốt, đương nhiên là tốt rồi. Ít nhất cũng phải có đến hai trăm năm tuổi thọ.



Kim sư phụ run giọng nói:

- Gốc sơn tham lâu năm như vậy, cả đời tôi chỉ thấy qua hai lần, bắt đầu từ lúc theo sư phụ lên núi hái thuốc. vào năm mười sáu tuổi.

Kim sư phụ nhớ lại:

- Bốn mươi năm trước, ở thôn bên cạnh đào được một gốc. Lần còn lại chính là mười lăm năm trước, lão Hoàng của thị trấn chúng tôi đào được, cũng phải là gốc có hai trăm năm tuổi thọ.

- Cái gì, hai trăm năm? Vậy không phải rất đắt sao?

Lão Cố kinh ngạc nói:

~- Nhưng tại sao hai trăm năm lại nhỏ bằng có ngón tay vậy?

- Đương nhiên, những người hái thuốc như chúng tôi chỉ cần hái được một gốc này, nửa đời sau căn bản không cần lo nghĩ nữa.

Nhìn gốc sơn tham trong lòng bàn tay, Kim sư phụ nói:

- Sơn tham này sinh trưởng trên vách núi, hơn nữa Đại Dung chúng tôi có hoàn cảnh địa lý đặc biệt, ngày. đêm phơi gió phơi nắng nên sơn tham có chút khô gầy. Nhưng cũng chỉ như vậy mới có thể sinh trưởng được hơn hai trăm năm mà dược lực vẫn không mất đi.

- Thứ này đáng giá như vậy sao?

Nghe Kim sư phụ nói, ánh mắt lão Cố cũng hiện lên sự kinh ngạc. Nói như vậy, thứ này ít nhất cũng đáng giá một hai trăm vạn. Nhìn Giang Nguyên vẫn bình tĩnh như cũ, lão Cố bội phục trong lòng. Không hổ danh là người mà trong nhà coi trọng, đối mặt với thứ đắt tiền như thế mà vẫn giữ được sự bình tĩnh.

Tiếp nhận gốc sơn tham Kim sư phụ đưa lại, Giang Nguyên mỉm cười bỏ lại trong túi. Thứ này đối với người ngoài là thứ kiếm ra tiền, nhưng lọt vào tay hắn cũng chỉ có thể bị ăn sống thôi.



Thật ra hắn cũng có chút chờ mong, không biết miếng sơn tham lâu năm này sẽ có hiệu quả như thế nào? Có thể giúp hắn gia tăng năng lượng thêm vài phần không? Gần đây, thời gian dừng lại ở đuôi thứ ba cũng khá lâu rồi. Bây giờ chỉ còn thiếu mười mấy điểm nữa là đột phá.

Tốc độ ăn của Giang Nguyên rất nhanh, trong lúc lão Cố còn đang ra sức gặm bánh thì Giang Nguyên đã ăn xong.

Thấy Giang Nguyên đã ăn xong, Kim sư phụ cũng ăn nốt quả trứng gà trong tay, ánh mắt nhìn Giang Nguyên đã có thêm vài phần kính ý. Hái thuốc chẳng những cần kỹ thuật mà còn cần vận may. Cho nên, rất nhiều gia đình người hái thuốc đều thờ tượng thần của Dược Vương Tôn Tư Mạc, ngày nào cũng cung phụng, thường xuyên tế bái, hy vọng có thể phù hộ cho mình tìm được dược thảo trân quý.

Người hái được dược thảo trân quý, sau khi trở về đều giết heo cúng rượu để tế bái, cảm ơn Dược Vương đã phù hộ, ban cho vận khí tốt như vậy.

Giống như lão Hoàng ở thị trấn, sau khi hái được gốc sơn tham hai trăm năm, đã thịt một con heo, một con trâu và một con dê để tế bái Dược Vương.

Vì thế, bác sĩ Giang ngày đầu tiên lên núi đã có thể hái được một gốc sơn tham hai trăm năm, tuyệt đối là thiên đại vận khí. Kim sư phụ thầm nghĩ, khi về nhà, nhất định sẽ bảo con cháu thân cận với bác sĩ Giang hơn một chút để dính vận may.

Nghỉ ngơi một chút, Giang Nguyên lại xuống núi. Lần này Kim sư phụ thân thiện hơn nhiều, nhiệt tình kiểm tra dây thừng cho Giang Nguyên mấy lần rồi mới để hắn xuống núi lần nữa.

Nhưng lần này Giang Nguyên cũng không có thu hoạch gì. Không tìm được Mộc Long Căn cũng không hái được dược thảo trân quý nào. Về phần Hoàng Tỉnh hay Phục Linh, Giang Nguyên cũng không có tâm tư hái chúng.

Mắt thấy sắc trời cũng đã tối, tất cả đều xuống núi. Sau khi về đến nhà, Kim sư phụ hét lớn:

- Bà ơi, giết con gà nấu cháo nhé, chuẩn bị nhang đèn luôn.

- Lão đầu tử, về rồi sao?

Nghe tiếng Kim sư phụ gọi, bên trong có người vui mừng lên tiếng, rất nhanh một bà cụ chạy vào trong vườn, bắt lấy một con gà trống to, sau đó kề dao xẹt một cái vào cổ con gà, chỉ thấy máu gà nhỏ đầy xuống một cái bát.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau