Chương 53: Chủ nhiệm Lý
Vừa rồi y nhìn thấy Hồ lão chỉ thay đổi một chút trên một đơn thuốc mà Giang Nguyên kê.
Cho nên, Trương Nhạc không hiểu được, chẳng lẽ chưa được bao lâu, Giang Nguyên đã thành nhân vật cùng cấp bậc với Hồ lão? Hay là Hồ lão còn có bí quyết nào đó mà không chỉ cho y?
Suy nghĩ miên man, nhìn thấy đỉnh đầu người bệnh, Trương Nhạc đành phải thu lại sự ganh ty trong lòng, sau đó tập trung xem bệnh. Nếu để xảy ra sai lầm, bị Hồ lão phê bình, như vậy cái được không bù nổi cái mất.
Bận rộn hết cả buổi trưa, buổi chiều không có tiết, Giang Nguyên vốn định nghỉ ngơi một chút, ai ngờ mới qua 2h, chiếc xe Audi của Chủ nhiệm Lý đã đậu trước cửa.
Trong thanh âm “chào Chủ nhiệm Lý”, Chủ nhiệm Lý. mỉm cười bước vào phòng khám bệnh của Hồ lão.
Trương Nhạc đã sớm nghe được thanh âm bên ngoài, nhìn thấy Chủ nhiệm Lý tiến vào, vội vã đứng dậy, cung kính nói:
~ Xin chào Chủ nhiệm Lý.
~ Xin chào, xin chào.
Chủ nhiệm Lý gật đầu mỉm cười với Trương Nhạc, sau đó nhìn Hồ lão đang khám bệnh, khách khí nói:
~ Hồ lão, lại làm phiền ngài và bác sĩ Giang rồi.
- Chủ nhiệm Lý khách sáo quá rồi. Mời ngồi, mời ngồi. Xin chờ cho một lát.
Hồ lão gật đầu đáp.
Giang Nguyên cũng đã khám xong cho một người bệnh, sau khi đưa phương thuốc cho Hồ lão, liền ngẩng đầu nhìn Chủ nhiệm Lý:
~ Xin chào Chủ nhiệm Lý.
- Chào bác sĩ Giang, chào bác sĩ Giang. Hôm nay lại làm phiền cậu rồi.
Chủ nhiệm Lý cũng khá khách khí nói chuyện với Giang Nguyên:
- Mấy ngày nay Tỉnh trưởng La cảm thấy rất tốt, cho nên bảo tôi đến mời cậu và Hồ lão qua đó.
- Vâng, tôi và sư phụ tôi sắp xong rồi. Xin Chủ nhiệm Lý ngồi chờ một chút.
Lúc này Trương Nhạc đã mở to hai mắt. Nhìn Chủ Lý cực kỳ khách khí với Giang Nguyên, thậm chí còn nhắc đến là Tỉnh trưởng đích thân điểm danh mời Giang Nguyên và Hồ lão cùng nhau sang đó, một hồi lâu hồn vẫn chưa trở về.
Trương Nhạc biết rõ phân lượng của Chủ nhiệm Lý. Tuy nói chỉ là thư ký của Tỉnh trưởng La, nhưng lại kiêm thêm chức Phó chủ nhiệm văn phòng chính phủ tỉnh. Hơn nữa, thân là người thân cận nhất bên cạnh Tỉnh trưởng La, có đôi khi y sẽ đại diện cho Tỉnh trưởng La. Những người cùng cấp bậc đều phải cung kính trước mặt Chủ nhiệm Lý.
Cho nên, vị Chủ nhiệm Lý này ngày thường cũng khá kiêu ngạo. Chỉ có Hồ lão mới đủ khiến cho y kính trọng. Mà Trương Nhạc là đệ tử của Hồ lão, Chủ nhiệm Lý nhiều nhất cũng chỉ là nể mặt Hồ lão đáp lại câu chào. của y mà thôi.
Nhưng đối mặt với Giang Nguyên, Chủ nhiệm Lý rõ ràng lại rất khách sáo. Nụ cười tỏ vẻ thân cận đó không phải là giả, nói rõ Tỉnh trưởng La thật sự điểm danh Giang Nguyên qua đó.
Hai mắt Trương Nhạc đỏ như sung huyết. Đãi ngộ tốt như vậy hẳn phải là của y. Tại sao lại thuộc về Giang Nguyên? Y đến nơi này chính là coi trọng nhân mạch và y thuật của Hồ lão, muốn trải thảm hoa cho con đường tương lai của mình.
Cho nên, Trương Nhạc không hiểu được, chẳng lẽ chưa được bao lâu, Giang Nguyên đã thành nhân vật cùng cấp bậc với Hồ lão? Hay là Hồ lão còn có bí quyết nào đó mà không chỉ cho y?
Suy nghĩ miên man, nhìn thấy đỉnh đầu người bệnh, Trương Nhạc đành phải thu lại sự ganh ty trong lòng, sau đó tập trung xem bệnh. Nếu để xảy ra sai lầm, bị Hồ lão phê bình, như vậy cái được không bù nổi cái mất.
Bận rộn hết cả buổi trưa, buổi chiều không có tiết, Giang Nguyên vốn định nghỉ ngơi một chút, ai ngờ mới qua 2h, chiếc xe Audi của Chủ nhiệm Lý đã đậu trước cửa.
Trong thanh âm “chào Chủ nhiệm Lý”, Chủ nhiệm Lý. mỉm cười bước vào phòng khám bệnh của Hồ lão.
Trương Nhạc đã sớm nghe được thanh âm bên ngoài, nhìn thấy Chủ nhiệm Lý tiến vào, vội vã đứng dậy, cung kính nói:
~ Xin chào Chủ nhiệm Lý.
~ Xin chào, xin chào.
Chủ nhiệm Lý gật đầu mỉm cười với Trương Nhạc, sau đó nhìn Hồ lão đang khám bệnh, khách khí nói:
~ Hồ lão, lại làm phiền ngài và bác sĩ Giang rồi.
- Chủ nhiệm Lý khách sáo quá rồi. Mời ngồi, mời ngồi. Xin chờ cho một lát.
Hồ lão gật đầu đáp.
Giang Nguyên cũng đã khám xong cho một người bệnh, sau khi đưa phương thuốc cho Hồ lão, liền ngẩng đầu nhìn Chủ nhiệm Lý:
~ Xin chào Chủ nhiệm Lý.
- Chào bác sĩ Giang, chào bác sĩ Giang. Hôm nay lại làm phiền cậu rồi.
Chủ nhiệm Lý cũng khá khách khí nói chuyện với Giang Nguyên:
- Mấy ngày nay Tỉnh trưởng La cảm thấy rất tốt, cho nên bảo tôi đến mời cậu và Hồ lão qua đó.
- Vâng, tôi và sư phụ tôi sắp xong rồi. Xin Chủ nhiệm Lý ngồi chờ một chút.
Lúc này Trương Nhạc đã mở to hai mắt. Nhìn Chủ Lý cực kỳ khách khí với Giang Nguyên, thậm chí còn nhắc đến là Tỉnh trưởng đích thân điểm danh mời Giang Nguyên và Hồ lão cùng nhau sang đó, một hồi lâu hồn vẫn chưa trở về.
Trương Nhạc biết rõ phân lượng của Chủ nhiệm Lý. Tuy nói chỉ là thư ký của Tỉnh trưởng La, nhưng lại kiêm thêm chức Phó chủ nhiệm văn phòng chính phủ tỉnh. Hơn nữa, thân là người thân cận nhất bên cạnh Tỉnh trưởng La, có đôi khi y sẽ đại diện cho Tỉnh trưởng La. Những người cùng cấp bậc đều phải cung kính trước mặt Chủ nhiệm Lý.
Cho nên, vị Chủ nhiệm Lý này ngày thường cũng khá kiêu ngạo. Chỉ có Hồ lão mới đủ khiến cho y kính trọng. Mà Trương Nhạc là đệ tử của Hồ lão, Chủ nhiệm Lý nhiều nhất cũng chỉ là nể mặt Hồ lão đáp lại câu chào. của y mà thôi.
Nhưng đối mặt với Giang Nguyên, Chủ nhiệm Lý rõ ràng lại rất khách sáo. Nụ cười tỏ vẻ thân cận đó không phải là giả, nói rõ Tỉnh trưởng La thật sự điểm danh Giang Nguyên qua đó.
Hai mắt Trương Nhạc đỏ như sung huyết. Đãi ngộ tốt như vậy hẳn phải là của y. Tại sao lại thuộc về Giang Nguyên? Y đến nơi này chính là coi trọng nhân mạch và y thuật của Hồ lão, muốn trải thảm hoa cho con đường tương lai của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất