Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 530: Đối với tôi mà nói, thời gian còn quan trọng hơn tiền bạc

Trước
Sau khi cắn một miếng sơn tham vào miệng, một mùi thơm ngát bắt đầu tràn ngập trong khoang miệng, hóa thành một dòng nước ấm chảy vào trong khí hải. Tỉnh thần Giang Nguyên rung lên, trong đầu hiện ra một tin tức:

~ Phát hiện năng lượng sinh vật đặc biệt. Phân tích năng lượng tỉnh thần khởi động. Chủ thể tiến vào ngủ đông.

Sau khi tin tức này hiện lên, Giang Nguyên liền chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ màng, một tin tức khác xuất hiện:

~ Phân tích năng lượng tinh thần đã xong, năng lượng dị chủng là do sáu luồng thần nguyên hợp thành. Hấp thu bắt đầu.

Khi tin tức này hiện lên, hình ảnh trong đầu Giang Nguyên cũng thay đổi. Lúc trước đều là đi theo tổ sư gia học hỏi các loại bệnh, nhưng hôm nay lại hiện lên một nơi vừa có chút xa lạ vừa có chút quen thuộc.

Trên một ngọn núi, một người mặc áo ngắn, tóc thắt bím, đang cẩn thận bò lên.

Rồi sau đó, người đàn ông trung niên này dùng một đoạn dây thô bắt đầu leo xuống, tìm kiếm trong đám dây leo treo trên vách núi.

Vách núi này đặc biệt quen thuộc, giống như vách núi mà Giang Nguyên đã từng đi qua.

- Sơn tham, Hoàng kỳ, Thiết Tuyến...

Một số dược vật được phát hiện, sau đó được hái xuống. Không bao lâu sau, người đàn ông trung niên đổi một ngọn núi khác, lại dùng dây thừng thô từ trên vách núi đi xuống sườn núi, tìm kiếm các loại thảo dược.

Hình ảnh không ngừng chuyển đổi. Đồng thời, một luồng khí lưu chậm rãi chảy vào trong khí hải, di chuyển đến hai mạch Nhâm Đốc, hướng đến kinh mạch toàn thân.

~ Chủ thể sắp thức tỉnh, tạm thời ngừng hấp thu phân tích năng lượng tinh thần. Độ tích trữ của Cửu Vĩ đuôi 3 là 90%.

Không biết qua bao lâu, một dòng tin tức lại hiện lên. Hình ảnh trong đầu Giang Nguyên dần dần biến mất. Nửa tiếng sau, Giang Nguyên chậm rãi mở mắt.



Vốn Giang Nguyên định đánh răng rửa mặt xong sẽ đi luyện Ngũ Cầm Hí nhưng không nghĩ đến người nhà

Kim sư phụ thức dậy còn sớm hơn cả hắn.

- Bác sĩ Giang dậy rồi sao? Tại sao không ngủ thêm chút nữa?

Con trai của Kim sư phụ đang bổ củi trong sân, nhìn thấy Giang Nguyên bước ra, vội vàng hỏi.

- Haha, quen dậy sớm rồi.

Nhìn Kim sư phụ từ trong phòng đi ra, Giang Nguyên vội vàng nói:

~ Xin chào Kim sư phụ. - Chào bác sĩ Giang.

Kim sư phụ hồi phục tỉnh thần rất tốt, không nhìn ra được một chút say rượu của tối ngày hôm qua:

- Bác sĩ Giang, ngày hôm qua thật xin lỗi cậu, không uống với cậu được nhiều.

- Haha, Kim sư phụ, ngày hôm qua cháu cũng say mà, trở về phòng cũng đã mơ mơ màng màng.

Giang Nguyên cười đáp lời.

Nghe Giang Nguyên trả lời, Kim sư phụ cười nói: - Bác sĩ Giang khiêm tốn quá.

Rất nhanh, lão Cố cũng đã thức dậy, vợ của Kim sư phụ đã nấu một nồi cháo mời mọi người ăn sáng.

Kỹ thuật nấu ăn của vợ Kim sư phụ không tệ. Bên trong tô cháo thịt bằm còn bỏ thêm một cái trứng chần, khiến cho Giang Nguyên ăn rất ngon miệng.



Mọi người đang ăn sáng liền nghe được tiếng âm ầm đằng xa. Nghe được thanh âm này, Giang Nguyên liền ngẩng đầu lên, nhận ra đây là thanh âm của trực thăng, liền gật đầu. Hiệu suất làm việc của lão Cố đúng là không tệ.

Tiếng trực thăng càng lúc càng gần, lão Cố nghe. được thanh âm liền buông đũa, nói:

- Bọn họ đến rồi, tôi ra ngoài chuẩn bị một chút.

Dứt lời liền vội vàng ra ngoài.

Gia đình Kim sư phụ cũng nghe được tiếng trực. thăng, gương mặt hiện lên chút tò mò, liền chạy ra ngoài, chỉ thấy được lão Cố mang theo một cái thùng sơn từ trong phòng chạy ra.

Sau đó lão Cố đem thùng sơn vẽ hình một chữ thập thật lớn tại một sân phơi lúa cách đó không xa.

Kim sư phụ nhìn thấy trực thăng bay đến nhà mình, hai mắt mở to. Ông đã sống nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy trực thăng.

Nhìn thấy chiếc trực thăng đậu ngay vị trí chữ thập. được vẽ bằng sơn, Kim sư phụ ngạc nhiên nói:

- Tôi đang tự hỏi tại sao Cố tiên sinh lại thức dậy sớm như vậy? Thì ra là Cố tiên sinh muốn đi về?

~- Dùng trực thăng lên núi? Nghe Giang Nguyên nói xong, Kim sư phụ liền giật mình. Cả nhà ông muôn đời hái thuốc, nhưng chưa từng nhìn thấy qua chuyện dùng trực thăng để hái thuốc.

~ Có cần như vậy không? Thuê trực thăng một ngày tốn không ít tiền đâu.

Kim sư phụ nhìn chiếc trực thăng đậu cách đó không xa, liền trợn tròn mắt, nhìn Giang Nguyên nói.

Giang Nguyên mỉm cười:

- Đối với tôi mà nói, thời gian còn quan trọng hơn tiền bạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước