Chương 71: Không hài lòng
Giang Nguyên ngẩng đầu ưỡn ngực theo sát sau lưng Hồ lão uy, vô cùng khí thế...
- Con làm cái gì đấy? Có phải bắt con ra chiến trường đâu...
Nghe thấy tiếng bước chân bên cạnh mình quá nặng nề, cuối cùng Hồ lão y sư không nhịn được nữa, quay đầu lại, mặt mũi cổ quái nhìn Giang Nguyên. Thắng đệ tử này của mình trước nay Thái Sơn có sập ngay trước mắt mặt cũng không biến sắc, sao lần này lại kỳ lạ thế?
Mặt Giang Nguyên đỏ bừng, vội cười khan nói:
- Không có gì... không có gì... trưa nay ăn hơn nhiều, hơi tức bụng... hì hì... hơi tức bụng ạ...
Đi sau Hồ lão y sư, Giang Nguyên nhẹ nhàng thở hắt ra, trái tim đang căng cứng cuối cùng cũng dần dần bình tĩnh lại. Nói thật thì hắn cũng thấy hơi khó hiểu, không biết tại sao.. cũng đã hơn ba năm rồi. Năm đó vốn cũng không có gì, giờ càng không có gì nữa rồi, sao mình phải căng thẳng chứ?
Giang Nguyên âm thầm cười khổ lấy lại bình tĩnh, sau đó theo Hồ lão y sư đi vào phòng học.
Lần này không ít người chú ý đến hăn, dù sao thì thầy Giang trẻ tuổi này vẫn hấp dẫn nhiều người hơn lão đồng chí đi trước hắn.
Sau khi bước vào phòng học, Giang Nguyên không nhìn lung tung, chỉ tự ngồi vào góc kia, thấy vậy vẻ mặt Hồ lão y sư rất bất đắc dĩ, thằng nhóc này...
- Các bạn sinh viên... hôm nay chúng ta tiếp tục học về... nước bọt, khí huyết, căn bản trong Trung y...
'Từ Thanh Linh vẫn ngồi ở vị trí cũ, rất chăm chú nghe giảng, đầu thỉnh thoảng cúi xuống ghi chép, chỉ trong phút ngẫu nhiên lơ đãng, tầm mắt cô mới không kìm được liếc một cái, nhìn bóng dáng ở trong góc kia.
Có câu tò mò chính là tội lớn nhất của con người...
Cũng có câu, sự tò mò hại chết con mèo...
Sự tò mò của phụ nữ càng như vậy... Đặc biệt là đối với đàn ông, sự tò mò của phụ nữ
càng lớn.
Vốn giống như Giang Nguyên nghĩ, chẳng có ạn học cũ gặp mặt, tuy rằng
Từ Thanh Linh này cũng nghĩ vậy, nhưng sao ba năm mà Giang Nguyên thay đổi lớn đến vậy, năm đó ở Nepal, rốt cuộc là hắn đã đi đâu? Sao lại có thay đổi lớn đến vậy? sao trong ba năm ngủi, lại khiến một nam sinh gầy yếu năm đó, biến thành như bây giờ... bây giờ hình như... hình như thành thục... thậm chí là có mị lực khác thường...
Lòng hiếu kỳ nguồn gốc của tội lỗi này thỉnh thoảng lại quấy nhiễu trái tim cô...
Lúc này đã Giang Nguyên rất bình tĩnh, cảm xúc đã ổn định lại, ngồi xuống bên này, ngồi thẳng tắp, như đang rất chăm chú lắng nghe Hồ lão y sư giảng bài, nhưng Hồ lão y sư đứng trên bục giảng ở đối diện thì nhìn rất rõ... thăng nhãi này lại ngủ thiếp đi rồi...
Cánh tay vô thức đưa ra sờ một viên phấn, định ném đi, nhưng đột nhiên nhớ ra, thắng nhóc này đâu phải sinh viên, là mình kéo nó đến để giảng bài, hơn nữa chút nữa còn muốn kéo hắn lên bục giảng giảng bài nữa kìa.
Lúc này ông mới bực bội vứt viên phấn xuống, tiếp tục nói:
~ Khí được chia làm nguyên khí, tông khí, doanh khí, vệ khi...
Sau khi giảng xong tiết này, Hồ lão y sư nhìn đồng hồ. Ông cảm thấy giảng bài cho sinh viên năm tư đúng là một sự khiêu chiến đối với ông. Vốn theo kế hoạch thì một tiếng đồng hồ này phải giảng xong ba tiết về nước bọt và khí huyết, nhưng vừa giảng vừa nhìn đồng hồ mới phát hiện chỉ giảng về khí mà mình đã tiêu tốn cả một giờ đồng hồ.
Mỗi lần ông giảng này giảng kia, giảng quá sướng miệng thì sẽ tiếp tục đi sâu vào mớ lý luận này, giảng trôi chảy lưu loát, nhưng luôn quên mất, vì liên quan đến thời lượng tiết học, những thứ này cần phải giảng sơ đi một chút...
Hồ lão y sư thật sự rối rắm, đành phải nói:
~ Được rồi, các em nghỉ ngơi một chút đi...
Xuống bục giảng, Hồ lão y sư đưa tay lay tỉnh Giang Nguyên, vẻ mặt thất bại nói:
- Dậy đi. nước bọt đi... lát nữa con giảng tiếp máu và
Giang Nguyên mơ mơ màng màng nhìn lại giờ, đột nhiên bừng tỉnh lại, ngạc nhiên nhìn Hồ. lão y sư một đổi, vẻ mặt đau khổ nói:
- Không phải chứ... thầy... một tiếng đồng hồ người mới giảng có tiết đầu à?
Nghe Giang Nguyên nói vậy, Hồ lão y sư mặt đỏ lên, nổi giận nói:
- Sao? Không hài lòng à... Sau này, tất cả các tiết con giảng hết đi...
- Con làm cái gì đấy? Có phải bắt con ra chiến trường đâu...
Nghe thấy tiếng bước chân bên cạnh mình quá nặng nề, cuối cùng Hồ lão y sư không nhịn được nữa, quay đầu lại, mặt mũi cổ quái nhìn Giang Nguyên. Thắng đệ tử này của mình trước nay Thái Sơn có sập ngay trước mắt mặt cũng không biến sắc, sao lần này lại kỳ lạ thế?
Mặt Giang Nguyên đỏ bừng, vội cười khan nói:
- Không có gì... không có gì... trưa nay ăn hơn nhiều, hơi tức bụng... hì hì... hơi tức bụng ạ...
Đi sau Hồ lão y sư, Giang Nguyên nhẹ nhàng thở hắt ra, trái tim đang căng cứng cuối cùng cũng dần dần bình tĩnh lại. Nói thật thì hắn cũng thấy hơi khó hiểu, không biết tại sao.. cũng đã hơn ba năm rồi. Năm đó vốn cũng không có gì, giờ càng không có gì nữa rồi, sao mình phải căng thẳng chứ?
Giang Nguyên âm thầm cười khổ lấy lại bình tĩnh, sau đó theo Hồ lão y sư đi vào phòng học.
Lần này không ít người chú ý đến hăn, dù sao thì thầy Giang trẻ tuổi này vẫn hấp dẫn nhiều người hơn lão đồng chí đi trước hắn.
Sau khi bước vào phòng học, Giang Nguyên không nhìn lung tung, chỉ tự ngồi vào góc kia, thấy vậy vẻ mặt Hồ lão y sư rất bất đắc dĩ, thằng nhóc này...
- Các bạn sinh viên... hôm nay chúng ta tiếp tục học về... nước bọt, khí huyết, căn bản trong Trung y...
'Từ Thanh Linh vẫn ngồi ở vị trí cũ, rất chăm chú nghe giảng, đầu thỉnh thoảng cúi xuống ghi chép, chỉ trong phút ngẫu nhiên lơ đãng, tầm mắt cô mới không kìm được liếc một cái, nhìn bóng dáng ở trong góc kia.
Có câu tò mò chính là tội lớn nhất của con người...
Cũng có câu, sự tò mò hại chết con mèo...
Sự tò mò của phụ nữ càng như vậy... Đặc biệt là đối với đàn ông, sự tò mò của phụ nữ
càng lớn.
Vốn giống như Giang Nguyên nghĩ, chẳng có ạn học cũ gặp mặt, tuy rằng
Từ Thanh Linh này cũng nghĩ vậy, nhưng sao ba năm mà Giang Nguyên thay đổi lớn đến vậy, năm đó ở Nepal, rốt cuộc là hắn đã đi đâu? Sao lại có thay đổi lớn đến vậy? sao trong ba năm ngủi, lại khiến một nam sinh gầy yếu năm đó, biến thành như bây giờ... bây giờ hình như... hình như thành thục... thậm chí là có mị lực khác thường...
Lòng hiếu kỳ nguồn gốc của tội lỗi này thỉnh thoảng lại quấy nhiễu trái tim cô...
Lúc này đã Giang Nguyên rất bình tĩnh, cảm xúc đã ổn định lại, ngồi xuống bên này, ngồi thẳng tắp, như đang rất chăm chú lắng nghe Hồ lão y sư giảng bài, nhưng Hồ lão y sư đứng trên bục giảng ở đối diện thì nhìn rất rõ... thăng nhãi này lại ngủ thiếp đi rồi...
Cánh tay vô thức đưa ra sờ một viên phấn, định ném đi, nhưng đột nhiên nhớ ra, thắng nhóc này đâu phải sinh viên, là mình kéo nó đến để giảng bài, hơn nữa chút nữa còn muốn kéo hắn lên bục giảng giảng bài nữa kìa.
Lúc này ông mới bực bội vứt viên phấn xuống, tiếp tục nói:
~ Khí được chia làm nguyên khí, tông khí, doanh khí, vệ khi...
Sau khi giảng xong tiết này, Hồ lão y sư nhìn đồng hồ. Ông cảm thấy giảng bài cho sinh viên năm tư đúng là một sự khiêu chiến đối với ông. Vốn theo kế hoạch thì một tiếng đồng hồ này phải giảng xong ba tiết về nước bọt và khí huyết, nhưng vừa giảng vừa nhìn đồng hồ mới phát hiện chỉ giảng về khí mà mình đã tiêu tốn cả một giờ đồng hồ.
Mỗi lần ông giảng này giảng kia, giảng quá sướng miệng thì sẽ tiếp tục đi sâu vào mớ lý luận này, giảng trôi chảy lưu loát, nhưng luôn quên mất, vì liên quan đến thời lượng tiết học, những thứ này cần phải giảng sơ đi một chút...
Hồ lão y sư thật sự rối rắm, đành phải nói:
~ Được rồi, các em nghỉ ngơi một chút đi...
Xuống bục giảng, Hồ lão y sư đưa tay lay tỉnh Giang Nguyên, vẻ mặt thất bại nói:
- Dậy đi. nước bọt đi... lát nữa con giảng tiếp máu và
Giang Nguyên mơ mơ màng màng nhìn lại giờ, đột nhiên bừng tỉnh lại, ngạc nhiên nhìn Hồ. lão y sư một đổi, vẻ mặt đau khổ nói:
- Không phải chứ... thầy... một tiếng đồng hồ người mới giảng có tiết đầu à?
Nghe Giang Nguyên nói vậy, Hồ lão y sư mặt đỏ lên, nổi giận nói:
- Sao? Không hài lòng à... Sau này, tất cả các tiết con giảng hết đi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất