Chương 16
/15/. Tôi muốn... đi tiểu...
Đại não Tiêu Nham tưởng tượng càng lúc càng xa, thẳng đến khi trên tay truyền đến một trận rung động rất nhỏ, Tiêu Nham mới biết Hein sử dụng chính là súng tiêm thuốc.
Có lẽ là chất điện phân nào đó, cũng có lẽ là vitamin tăng cường sức đề kháng nào đó, Tiêu Nham không thèm để ý nữa, cậu nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Sau nửa đêm, Tiêu Nham chậm rãi tỉnh lại, cậu nghiêng người qua, ẩn ẩn cảm giác có người đang ôm cánh tay ngồi dựa vào đầu giường ở bên cạnh mình, Tiêu Nham lúc này mới phát hiện hương khí nhẹ nhàng khoan khoái trên drap giường hòa hợp thành một thể với người bên cạnh, mặc dù thấy không rõ ngũ quan, nhưng cậu biết, đối phương là Hein Burton.
Người này kỳ thật luôn luôn bên cạnh chiếu cố mình, anh không vứt bỏ cũng không mặc kệ cậu, lại càng không có chút nào không kiên nhẫn.
Anh cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng của mình.
Theo tầm mắt càng ngày càng thích ứng bóng tối, Tiêu Nham có thể mơ hồ nhận ra ngũ quan thâm thúy mà thần bí của đối phương, cậu cảm nhận được tầm mắt của Hein, không có xa cách cùng hờ hững bình thường, trong không khí hơi hơi lạnh lẽo toát ra một chút độ ấm.
Bàn tay của đối phương duỗi tới, áp trên trán Tiêu Nham, lòng bàn tay của anh rất ấm, cậu không tự giác nhắm hai mắt lại. Bầu không khí thuộc về buổi đêm lặng lẽ lan tràn, trong nháy mắt khi môi anh chạm vào môi mình, mỗi một tế bào trong thân thể đều rung động nhảy nhót. Đầu lưỡi đối phương khai mở đôi môi Tiêu Nham, thong thả ngậm lấy bờ môi cậu, đầu lưỡi đã từng ngậm lá cỏ kia quấn quanh đầu lưỡi Tiêu Nham, tràn ngập ý tứ thâm dò mà nhẹ nhàng hôn.
Đầu gối Tiêu Nham theo bản năng co lên, ngón tay co lại không biết phải làm thế nào, cậu không cự tuyệt, đây quả thực không khác gì mời gọi. Hein xoay người lại nằm trên người Tiêu Nham, hai tay anh chế trụ cổ tay Tiêu Nham, áp khí cường đại bao phủ lấy cậu, mà nụ hôn này cũng từ từ biến chất, càng ngày càng dùng sức mút vào, dục chiếm hữu cường ngạnh mà lạnh lùng lan tràn trong khoang miệng, bất kể hậu quả mà mãnh liệt dùng sức, gáy Tiêu Nham bị gắt gao ấn trên gối nằm, thậm chí có thể cảm nhận được ván giường bằng thép ở dưới thân.
Mà thân thể bị cảm giác đau đớn áp bách khiến cậu thậm chí không còn sức lực để kêu ra tiếng, nội tạng cậu bị mãnh liệt đánh sâu vào, xương cốt cậu trước sức mạnh của Hein Burton căn bản không hề có lực chống đỡ, cậu chỉ nghe được tiếng vỡ vụn không ngừng vang lên khi chúng nó bị chinh phục, cậu cảm thấy bản thân chết chắc rồi...
Ngay tại một khắc kia, cậu hít ngược một hơi, thân thể nóng bỏng tại thời điểm này triệt để lạnh lẽo, trên người cậu ngoại trừ chăn đệm thì cái gì cũng không có, mà Hein Burton vẫn như cũ ôm cánh tay tựa vào bên cạnh giường của cậu.
Trời ạ... Vừa rồi mình sao lại như thế? Cư nhiên lại sinh ra loại ảo giác thái quá như vậy!
Hein Burton căn bản không có khả năng chạm vào mình! Cũng càng không thể làm những chuyện như vậy!
Tiêu Nham vỗ vỗ ngực... May quá... May quá... Nếu những chuyện kia xảy ra, cậu nhất định không còn mạng sống! Cậu vẫn sâu sắc nhớ rõ sự kiện thảm thiết hồi 21 năm trước. (là sự kiện anh bộ đội đặc chủng "làm" người yêu đến chết đó:v)
"Sao vậy."
Thực hiển nhiên, động tác cậu vỗ vỗ ngực đã bị Hein ngồi bên cạnh phát hiện.
"Tôi... muốn đi tiểu...."
Nói xong câu đó, Tiêu Nham nhất thời có loại xúc động đi tìm chết, cậu cư nhiên ở trước mặt Hein nói "muốn đi tiểu"! Tuy rằng hiện tại cậu quả thật rất muốn đi tiểu TAT...
Cái động thông khí này rõ ràng không có loại cơ sở vật chất như toilet, mà lấy bản tính ưa sạch sẽ của Hein Burton, dĩ nhiên là tuyệt đối không cho phép Tiêu Nham tùy tiện đi tiểu, anh nhất định sẽ mở cửa, để Tiêu Nham đi ra bên ngoài! Nhưng cánh đồng bát ngát giữa đêm khuya thế này là một nơi nguy hiểm cỡ nào chứ!
Ngay tại thời điểm Tiêu Nham thấp thỏm bất an, Hein mở nắp một cái chai không, đưa tới trước mặt Tiêu Nham, "Nếu cậu dám làm rơi ra ngoài một giọt, tôi sẽ cắt chỗ đó của cậu xuống."
Tiêu Nham nhận lấy cái chai, nhất thời hỗn độn. Đối phương cư nhiên bảo cậu dùng cái chai này đi tiểu!
Miệng chai cũng không rộng, nếu muốn "làm" đến một giọt cũng không lọt ra ngoài vậy không phải là phải đem tiểu huynh đệ của mình bỏ vào sao?
Hein Burton đã trở lại chỗ cũ, Tiêu Nham thở dài, đây đã là kết quả tốt nhất rồi.
Cậu rời giường, đưa lưng về phía Hein cởi quần mình xuống, lấy tiểu huynh đệ đáng thương ra, đem nó nhét vào trong miệng chai không tính quá rộng kia. Quá trình "xả nước" vẫn là vô cùng sảng khoái, chỉ là lúc Tiêu Nham muốn kéo vị tiểu huynh đệ lỏa lồ của mình ra thì cảm nhận không khí có chút áp suất, trong lòng cậu một mảnh bối rối, nghĩ thầm rằng tiểu huynh đệ của mình sẽ không phải trở thành tiêu bản trong bình luôn chứ? May mắn cậu bình tĩnh trở lại, hơi hơi lắc lắc một chút, sau khi không khí tiến vào trong bình, tiểu huynh đệ liền thuận lợi đi ra.
Tiêu Nham thở ra một hơi, đậy nắp chai lại.
Vừa lúc đó, tiếng đập cửa vang lên, Tiêu Nham lập tức khẩn trương.
Mà Hein thậm chí hỏi cũng không thèm hỏi, liền mở khóa cửa.
"A —— Oh My God! Rốt cục cũng tới địa điểm tập hợp!" Là Maya, phía sau anh một bầu trời đầy sao, cánh đồng hoang vu trống trơn có vẻ cô đơn khôn cùng.
Maya vừa đóng cửa lại, thấy Tiêu Nham lập tức một tay túm lấy cậu ôm chặt, Tiêu Nham thiếu chút nữa thì bị anh làm nghẹn chết.
"A —— Tiêu Nham bé bỏng thân ái của tôi, cậu còn sống thật sự là quá tốt! Tôi lo lắng sếp sẽ trực tiếp làm cậu chết ngạt trong khoang an toàn biết bao nhiêu! Tôi đây một đường gặp không ít tang thi nha! Còn có hai tên sát thủ của tổ chức Sóng Triều nữa! Đương nhiên bọn họ đều bị tôi xử lý! Ây da, sao ngoại trừ sếp ra lại không có ai đến đúng chỗ của cậu vậy chứ?"
Tiêu Nham cầm cái chai, xấu hổ cười cười, bởi vì cậu cũng từng lo lắng Hein sẽ để cậu ngạt chết.
"Đây là cái gì? Nước sao?" Maya lấy cái chai trong tay Tiêu Nham, vặn nắp nó ra, "Khát chết tôi!"
"Đừng!"
Tiêu Nham còn chưa kịp ngăn anh lại, mắt thấy Maya đã muốn uống vào chất lỏng trong chai.
"Sao vậy? Nước này sao lại có mùi? Hơn nữa còn âm ấm?" Maya lộ ra biểu tình hồ nghi.
"Đó là... là..."
"Là nước tiểu của cậu ta." Hein lên tiếng trả lời, tay Maya không khỏi run rẩy, anh cười méo xẹo đậy kín nắp chai lại, thuận tay đặt lên trên bàn trà.
"Bé cưng, tôi biết cậu rất nhớ tôi, nhưng phương thức biểu đạt tình yêu của cậu thật sự rất đặc biệt ha!"
"Ha ha..." Tiêu Nham cười gượng hai tiếng, "Trong động thông khí không có toilet..."
"Aizz, sếp thật sự là không có tình người, nếu như là tôi, tôi nhất định sẽ cùng cậu đi ra ngoài giải quyết, nhân tiện... Bốn bề vắng lặng, ngẫu nhiên vài tên tang thi nhảy ra khuấy động không khí, chúng ta hoàn toàn có thể nằm dưới bầu trời sao, vui vẻ mà làm tình..."
Tiêu Nham nhất thời nổi lên một trận ớn lạnh, lui về phía sau hai bước.
"Không... Không cần đâu..."
Sau một lúc, Liv và Mark cũng chạy đến.
Liv nhìn thấy Tiêu Nham bình an vô sự rốt cục cũng thở phào một hơi, cô rất lo lắng Tiêu Nham sẽ kiềm chế không được mà mở khoang an toàn ra trước khi bọn họ tìm được cậu.
Không gian hơn 10m vuông bởi vì chứa một đám người mà trở nên náo nhiệt hẳn lên, đặc biệt Mark thiếu chút nữa lại lấy cái chai trên bàn trà kia uống, Tiêu Nham nhanh chóng ném nó ra ngoài động thông khí.
Mấy người nhóm Liv vây quanh bàn trà ăn bánh quy ép, thương lượng bước hành động tiếp theo của bọn họ.
Rất rõ ràng, nếu muốn trở về căn cứ hoặc là Shire, bọn họ cần phải có phi hành khí. Mà phi hành khí gần đây nhất cũng phải đến bãi đáp số 47.
Từ thiết bị liên lạc mở bản đồ không gian ba chiều ra, vị trí của bãi đáp số 47 cách bọn họ khoảng 6 giờ đi bộ. Đương nhiên 6 giờ này là chỉ thời gian đi bộ của bộ đội đặc chủng, mà không phải là Tiêu Nham.
Nghĩ đến ngày mai bản thân phải đi bộ liên tục 6 giờ, Tiêu Nham có loại cảm giác tận thế giáng xuống đầu.
"Đi ngủ."
Hein đang ngồi trên ghế sôpha nâng mắt lên nói.
"Đúng vậy, đi ngủ thôi, ngày mai lại là một ngày bôn ba." Maya nghiêng đầu sang, nháy nháy mắt với Tiêu Nham.
Tiêu Nam không còn lời gì để nói, trở về nằm lên cái giường kia, quả thật đối với bọn họ mà nói, sự hiện hữu của cậu một chút ý nghĩa cũng không có. Tiêu Nham kéo chăn, lần thứ hai ngủ thiếp đi. Chuyện của ngày mai cho dù có nghĩ nhiều hơn cũng vô dụng.
Trong lúc Tiêu Nham mơ mơ màng màng ngủ, lại có vài bộ đội đặc chủng khác đến. Toàn bộ tiểu đội của Hein đều đã có mặt.
Có người xoa xoa gáy Tiêu Nham, "Này, dậy đi, chúng ta phải lên đường!"
Tiêu Nham xoay người, thấy Liv đang đứng ở bên giường.
"Quên nói với cậu một tiếng cám ơn, "Ngân dực" dùng rất tốt, không chỉ sau khi phóng ra đều có thể thu về thành công, hơn nữa lực sát thương cũng mạnh hơn trước rất nhiều."
Tiêu Nham mỉm cười, rõ ràng trong đám bọn họ, Liv là người đáng tin nhất.
Nhưng mà khái niệm "đi bộ" của Tiêu Nham rất rõ ràng là khác biệt hoàn toàn với ý nghĩa từ "đi bộ" của bọn Hein.
Tiêu Nham mới vừa đi ra khỏi động thông khí, liền nhìn thấy hai bộ đội đặc chủng dùng tốc độ cao nhất chạy đi.
"Mark." Hein hơi hơi hất cằm lên, Mark liền một tay túm lấy Tiêu Nham khiêng lên.
"Không cần khiêng tôi như vậy! Tôi sẽ chết đó!" Tiêu Nham mắt thấy bản thân lại phải đầu hướng xuống đất xóc nảy một đường, nhanh chóng biểu đạt ý kiến phản đối.
Mark không cam nguyện mà cõng Tiêu Nham lên.
Bọn họ đi tới bằng tốc độ cao nhất, đáng ăn mừng chính là khu vực này cách xa thành thị, cho nên cũng không có tang thi tụ lại thành đàn cản đường.
Mỗi khi tang thi tới gần Mark, người này lại tựa như không phát hiện toàn lực chạy về phía trước. Liv và Maya ở bên cạnh sẽ xử lý toàn bộ chúng nó. Thân thủ Liv dĩ nhiên không cần phải nói, mà sợi tơi trong tay Maya ở trong không khí tạo thành quỹ đạo phức tạp, cổ tay vừa kéo vừa duỗi, một cương thi Level 1 cường tráng trong nháy mắt đã bị cắt thành từng khối.
"Bảo bối, có muốn tôi cõng cậu hay không?" Maya nháy nháy mắt ái muội nói với Tiêu Nham.
Tiêu Nham không thể không thừa nhận, lúc này mái tóc dài màu nâu của Maya được buộc ra sau đầu, để lộ ra sát ý, loại sức mạnh phối hợp với mềm dẻo này, ngược lại càng thêm hấp dẫn tầm mắt người khác. Nhưng Tiêu Nham cũng sẽ không bị đối phương mê hoặc.
"Không cần!" Tiêu Nham nằm vững trên lưng Mark. Bả vai Mark thực rộng, tay anh ta thoải mái đỡ lấy chân Tiêu Nham, chỉ cần là nhiệm vụ Hein giao cho mình, anh ta đều sẽ thập phần nghiêm túc mà chấp hành.
Loại chạy trốn tốc độ cao này, Tiêu Nham có thể cảm nhận được nhịp tim và hô hấp của Mark vẫn luôn bảo trì trong trạng thái vững vàng.
Tiếng gió vù vù lướt qua bên tai, Tiêu Nham có một loại cảm giác thật sảng khoái.
Nhưng loại sảng khoái này cũng không duy trì liên tục được quá lâu.
Một phi hành khí của tổ chức Sóng Triều phát hiện bọn họ, đạn laser lập tức bắn tung tóe bên cạnh.
Trong nháy mắt Mark nằm xuống, Tiêu Nham rơi thẳng xuống từ trên vai anh ta, đầu thiếu chút nữa bị vùi vào trong bùn đất liền được một người túm lên.
Là Hein. Anh lưu loát lắp ráp khẩu súng lại, gật gật đầu với Maya.
Tiêu Nham có thể cảm nhận được sự ăn ý giữa hai người này.
Tốc độ chạy trốn của Maya nhanh kinh người, anh vừa chạy vừa nhanh chóng lắp ráp khẩu súng của mình, khi trở lại cơ hồ không cần thời gian phản ứng, phát súng đầu tiên đã chính xác bắn trúng động cơ bên trái phi hành khí của quân địch, ánh lửa bắn ra tung tóe. Phi hành khí cảm giác được uy hiếp đến từ Maya, biến anh thành mục tiêu quan trọng hàng đầu. Súng đạn được bộ đội đặc chủng sử dụng có lực xuyên thấu rất mạnh, có thể xuyên qua cả Titan mật độ cao. Đương nhiên việc dùng súng bắn rơi phi hành khí đang bay trên cao khó khăn như vậy, cho dù là bộ đội đặc chủng cũng phải trong tình huống phi hành khí bay xuống tầm thấp mới có thể làm được.
Đại não Tiêu Nham tưởng tượng càng lúc càng xa, thẳng đến khi trên tay truyền đến một trận rung động rất nhỏ, Tiêu Nham mới biết Hein sử dụng chính là súng tiêm thuốc.
Có lẽ là chất điện phân nào đó, cũng có lẽ là vitamin tăng cường sức đề kháng nào đó, Tiêu Nham không thèm để ý nữa, cậu nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Sau nửa đêm, Tiêu Nham chậm rãi tỉnh lại, cậu nghiêng người qua, ẩn ẩn cảm giác có người đang ôm cánh tay ngồi dựa vào đầu giường ở bên cạnh mình, Tiêu Nham lúc này mới phát hiện hương khí nhẹ nhàng khoan khoái trên drap giường hòa hợp thành một thể với người bên cạnh, mặc dù thấy không rõ ngũ quan, nhưng cậu biết, đối phương là Hein Burton.
Người này kỳ thật luôn luôn bên cạnh chiếu cố mình, anh không vứt bỏ cũng không mặc kệ cậu, lại càng không có chút nào không kiên nhẫn.
Anh cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng của mình.
Theo tầm mắt càng ngày càng thích ứng bóng tối, Tiêu Nham có thể mơ hồ nhận ra ngũ quan thâm thúy mà thần bí của đối phương, cậu cảm nhận được tầm mắt của Hein, không có xa cách cùng hờ hững bình thường, trong không khí hơi hơi lạnh lẽo toát ra một chút độ ấm.
Bàn tay của đối phương duỗi tới, áp trên trán Tiêu Nham, lòng bàn tay của anh rất ấm, cậu không tự giác nhắm hai mắt lại. Bầu không khí thuộc về buổi đêm lặng lẽ lan tràn, trong nháy mắt khi môi anh chạm vào môi mình, mỗi một tế bào trong thân thể đều rung động nhảy nhót. Đầu lưỡi đối phương khai mở đôi môi Tiêu Nham, thong thả ngậm lấy bờ môi cậu, đầu lưỡi đã từng ngậm lá cỏ kia quấn quanh đầu lưỡi Tiêu Nham, tràn ngập ý tứ thâm dò mà nhẹ nhàng hôn.
Đầu gối Tiêu Nham theo bản năng co lên, ngón tay co lại không biết phải làm thế nào, cậu không cự tuyệt, đây quả thực không khác gì mời gọi. Hein xoay người lại nằm trên người Tiêu Nham, hai tay anh chế trụ cổ tay Tiêu Nham, áp khí cường đại bao phủ lấy cậu, mà nụ hôn này cũng từ từ biến chất, càng ngày càng dùng sức mút vào, dục chiếm hữu cường ngạnh mà lạnh lùng lan tràn trong khoang miệng, bất kể hậu quả mà mãnh liệt dùng sức, gáy Tiêu Nham bị gắt gao ấn trên gối nằm, thậm chí có thể cảm nhận được ván giường bằng thép ở dưới thân.
Mà thân thể bị cảm giác đau đớn áp bách khiến cậu thậm chí không còn sức lực để kêu ra tiếng, nội tạng cậu bị mãnh liệt đánh sâu vào, xương cốt cậu trước sức mạnh của Hein Burton căn bản không hề có lực chống đỡ, cậu chỉ nghe được tiếng vỡ vụn không ngừng vang lên khi chúng nó bị chinh phục, cậu cảm thấy bản thân chết chắc rồi...
Ngay tại một khắc kia, cậu hít ngược một hơi, thân thể nóng bỏng tại thời điểm này triệt để lạnh lẽo, trên người cậu ngoại trừ chăn đệm thì cái gì cũng không có, mà Hein Burton vẫn như cũ ôm cánh tay tựa vào bên cạnh giường của cậu.
Trời ạ... Vừa rồi mình sao lại như thế? Cư nhiên lại sinh ra loại ảo giác thái quá như vậy!
Hein Burton căn bản không có khả năng chạm vào mình! Cũng càng không thể làm những chuyện như vậy!
Tiêu Nham vỗ vỗ ngực... May quá... May quá... Nếu những chuyện kia xảy ra, cậu nhất định không còn mạng sống! Cậu vẫn sâu sắc nhớ rõ sự kiện thảm thiết hồi 21 năm trước. (là sự kiện anh bộ đội đặc chủng "làm" người yêu đến chết đó:v)
"Sao vậy."
Thực hiển nhiên, động tác cậu vỗ vỗ ngực đã bị Hein ngồi bên cạnh phát hiện.
"Tôi... muốn đi tiểu...."
Nói xong câu đó, Tiêu Nham nhất thời có loại xúc động đi tìm chết, cậu cư nhiên ở trước mặt Hein nói "muốn đi tiểu"! Tuy rằng hiện tại cậu quả thật rất muốn đi tiểu TAT...
Cái động thông khí này rõ ràng không có loại cơ sở vật chất như toilet, mà lấy bản tính ưa sạch sẽ của Hein Burton, dĩ nhiên là tuyệt đối không cho phép Tiêu Nham tùy tiện đi tiểu, anh nhất định sẽ mở cửa, để Tiêu Nham đi ra bên ngoài! Nhưng cánh đồng bát ngát giữa đêm khuya thế này là một nơi nguy hiểm cỡ nào chứ!
Ngay tại thời điểm Tiêu Nham thấp thỏm bất an, Hein mở nắp một cái chai không, đưa tới trước mặt Tiêu Nham, "Nếu cậu dám làm rơi ra ngoài một giọt, tôi sẽ cắt chỗ đó của cậu xuống."
Tiêu Nham nhận lấy cái chai, nhất thời hỗn độn. Đối phương cư nhiên bảo cậu dùng cái chai này đi tiểu!
Miệng chai cũng không rộng, nếu muốn "làm" đến một giọt cũng không lọt ra ngoài vậy không phải là phải đem tiểu huynh đệ của mình bỏ vào sao?
Hein Burton đã trở lại chỗ cũ, Tiêu Nham thở dài, đây đã là kết quả tốt nhất rồi.
Cậu rời giường, đưa lưng về phía Hein cởi quần mình xuống, lấy tiểu huynh đệ đáng thương ra, đem nó nhét vào trong miệng chai không tính quá rộng kia. Quá trình "xả nước" vẫn là vô cùng sảng khoái, chỉ là lúc Tiêu Nham muốn kéo vị tiểu huynh đệ lỏa lồ của mình ra thì cảm nhận không khí có chút áp suất, trong lòng cậu một mảnh bối rối, nghĩ thầm rằng tiểu huynh đệ của mình sẽ không phải trở thành tiêu bản trong bình luôn chứ? May mắn cậu bình tĩnh trở lại, hơi hơi lắc lắc một chút, sau khi không khí tiến vào trong bình, tiểu huynh đệ liền thuận lợi đi ra.
Tiêu Nham thở ra một hơi, đậy nắp chai lại.
Vừa lúc đó, tiếng đập cửa vang lên, Tiêu Nham lập tức khẩn trương.
Mà Hein thậm chí hỏi cũng không thèm hỏi, liền mở khóa cửa.
"A —— Oh My God! Rốt cục cũng tới địa điểm tập hợp!" Là Maya, phía sau anh một bầu trời đầy sao, cánh đồng hoang vu trống trơn có vẻ cô đơn khôn cùng.
Maya vừa đóng cửa lại, thấy Tiêu Nham lập tức một tay túm lấy cậu ôm chặt, Tiêu Nham thiếu chút nữa thì bị anh làm nghẹn chết.
"A —— Tiêu Nham bé bỏng thân ái của tôi, cậu còn sống thật sự là quá tốt! Tôi lo lắng sếp sẽ trực tiếp làm cậu chết ngạt trong khoang an toàn biết bao nhiêu! Tôi đây một đường gặp không ít tang thi nha! Còn có hai tên sát thủ của tổ chức Sóng Triều nữa! Đương nhiên bọn họ đều bị tôi xử lý! Ây da, sao ngoại trừ sếp ra lại không có ai đến đúng chỗ của cậu vậy chứ?"
Tiêu Nham cầm cái chai, xấu hổ cười cười, bởi vì cậu cũng từng lo lắng Hein sẽ để cậu ngạt chết.
"Đây là cái gì? Nước sao?" Maya lấy cái chai trong tay Tiêu Nham, vặn nắp nó ra, "Khát chết tôi!"
"Đừng!"
Tiêu Nham còn chưa kịp ngăn anh lại, mắt thấy Maya đã muốn uống vào chất lỏng trong chai.
"Sao vậy? Nước này sao lại có mùi? Hơn nữa còn âm ấm?" Maya lộ ra biểu tình hồ nghi.
"Đó là... là..."
"Là nước tiểu của cậu ta." Hein lên tiếng trả lời, tay Maya không khỏi run rẩy, anh cười méo xẹo đậy kín nắp chai lại, thuận tay đặt lên trên bàn trà.
"Bé cưng, tôi biết cậu rất nhớ tôi, nhưng phương thức biểu đạt tình yêu của cậu thật sự rất đặc biệt ha!"
"Ha ha..." Tiêu Nham cười gượng hai tiếng, "Trong động thông khí không có toilet..."
"Aizz, sếp thật sự là không có tình người, nếu như là tôi, tôi nhất định sẽ cùng cậu đi ra ngoài giải quyết, nhân tiện... Bốn bề vắng lặng, ngẫu nhiên vài tên tang thi nhảy ra khuấy động không khí, chúng ta hoàn toàn có thể nằm dưới bầu trời sao, vui vẻ mà làm tình..."
Tiêu Nham nhất thời nổi lên một trận ớn lạnh, lui về phía sau hai bước.
"Không... Không cần đâu..."
Sau một lúc, Liv và Mark cũng chạy đến.
Liv nhìn thấy Tiêu Nham bình an vô sự rốt cục cũng thở phào một hơi, cô rất lo lắng Tiêu Nham sẽ kiềm chế không được mà mở khoang an toàn ra trước khi bọn họ tìm được cậu.
Không gian hơn 10m vuông bởi vì chứa một đám người mà trở nên náo nhiệt hẳn lên, đặc biệt Mark thiếu chút nữa lại lấy cái chai trên bàn trà kia uống, Tiêu Nham nhanh chóng ném nó ra ngoài động thông khí.
Mấy người nhóm Liv vây quanh bàn trà ăn bánh quy ép, thương lượng bước hành động tiếp theo của bọn họ.
Rất rõ ràng, nếu muốn trở về căn cứ hoặc là Shire, bọn họ cần phải có phi hành khí. Mà phi hành khí gần đây nhất cũng phải đến bãi đáp số 47.
Từ thiết bị liên lạc mở bản đồ không gian ba chiều ra, vị trí của bãi đáp số 47 cách bọn họ khoảng 6 giờ đi bộ. Đương nhiên 6 giờ này là chỉ thời gian đi bộ của bộ đội đặc chủng, mà không phải là Tiêu Nham.
Nghĩ đến ngày mai bản thân phải đi bộ liên tục 6 giờ, Tiêu Nham có loại cảm giác tận thế giáng xuống đầu.
"Đi ngủ."
Hein đang ngồi trên ghế sôpha nâng mắt lên nói.
"Đúng vậy, đi ngủ thôi, ngày mai lại là một ngày bôn ba." Maya nghiêng đầu sang, nháy nháy mắt với Tiêu Nham.
Tiêu Nam không còn lời gì để nói, trở về nằm lên cái giường kia, quả thật đối với bọn họ mà nói, sự hiện hữu của cậu một chút ý nghĩa cũng không có. Tiêu Nham kéo chăn, lần thứ hai ngủ thiếp đi. Chuyện của ngày mai cho dù có nghĩ nhiều hơn cũng vô dụng.
Trong lúc Tiêu Nham mơ mơ màng màng ngủ, lại có vài bộ đội đặc chủng khác đến. Toàn bộ tiểu đội của Hein đều đã có mặt.
Có người xoa xoa gáy Tiêu Nham, "Này, dậy đi, chúng ta phải lên đường!"
Tiêu Nham xoay người, thấy Liv đang đứng ở bên giường.
"Quên nói với cậu một tiếng cám ơn, "Ngân dực" dùng rất tốt, không chỉ sau khi phóng ra đều có thể thu về thành công, hơn nữa lực sát thương cũng mạnh hơn trước rất nhiều."
Tiêu Nham mỉm cười, rõ ràng trong đám bọn họ, Liv là người đáng tin nhất.
Nhưng mà khái niệm "đi bộ" của Tiêu Nham rất rõ ràng là khác biệt hoàn toàn với ý nghĩa từ "đi bộ" của bọn Hein.
Tiêu Nham mới vừa đi ra khỏi động thông khí, liền nhìn thấy hai bộ đội đặc chủng dùng tốc độ cao nhất chạy đi.
"Mark." Hein hơi hơi hất cằm lên, Mark liền một tay túm lấy Tiêu Nham khiêng lên.
"Không cần khiêng tôi như vậy! Tôi sẽ chết đó!" Tiêu Nham mắt thấy bản thân lại phải đầu hướng xuống đất xóc nảy một đường, nhanh chóng biểu đạt ý kiến phản đối.
Mark không cam nguyện mà cõng Tiêu Nham lên.
Bọn họ đi tới bằng tốc độ cao nhất, đáng ăn mừng chính là khu vực này cách xa thành thị, cho nên cũng không có tang thi tụ lại thành đàn cản đường.
Mỗi khi tang thi tới gần Mark, người này lại tựa như không phát hiện toàn lực chạy về phía trước. Liv và Maya ở bên cạnh sẽ xử lý toàn bộ chúng nó. Thân thủ Liv dĩ nhiên không cần phải nói, mà sợi tơi trong tay Maya ở trong không khí tạo thành quỹ đạo phức tạp, cổ tay vừa kéo vừa duỗi, một cương thi Level 1 cường tráng trong nháy mắt đã bị cắt thành từng khối.
"Bảo bối, có muốn tôi cõng cậu hay không?" Maya nháy nháy mắt ái muội nói với Tiêu Nham.
Tiêu Nham không thể không thừa nhận, lúc này mái tóc dài màu nâu của Maya được buộc ra sau đầu, để lộ ra sát ý, loại sức mạnh phối hợp với mềm dẻo này, ngược lại càng thêm hấp dẫn tầm mắt người khác. Nhưng Tiêu Nham cũng sẽ không bị đối phương mê hoặc.
"Không cần!" Tiêu Nham nằm vững trên lưng Mark. Bả vai Mark thực rộng, tay anh ta thoải mái đỡ lấy chân Tiêu Nham, chỉ cần là nhiệm vụ Hein giao cho mình, anh ta đều sẽ thập phần nghiêm túc mà chấp hành.
Loại chạy trốn tốc độ cao này, Tiêu Nham có thể cảm nhận được nhịp tim và hô hấp của Mark vẫn luôn bảo trì trong trạng thái vững vàng.
Tiếng gió vù vù lướt qua bên tai, Tiêu Nham có một loại cảm giác thật sảng khoái.
Nhưng loại sảng khoái này cũng không duy trì liên tục được quá lâu.
Một phi hành khí của tổ chức Sóng Triều phát hiện bọn họ, đạn laser lập tức bắn tung tóe bên cạnh.
Trong nháy mắt Mark nằm xuống, Tiêu Nham rơi thẳng xuống từ trên vai anh ta, đầu thiếu chút nữa bị vùi vào trong bùn đất liền được một người túm lên.
Là Hein. Anh lưu loát lắp ráp khẩu súng lại, gật gật đầu với Maya.
Tiêu Nham có thể cảm nhận được sự ăn ý giữa hai người này.
Tốc độ chạy trốn của Maya nhanh kinh người, anh vừa chạy vừa nhanh chóng lắp ráp khẩu súng của mình, khi trở lại cơ hồ không cần thời gian phản ứng, phát súng đầu tiên đã chính xác bắn trúng động cơ bên trái phi hành khí của quân địch, ánh lửa bắn ra tung tóe. Phi hành khí cảm giác được uy hiếp đến từ Maya, biến anh thành mục tiêu quan trọng hàng đầu. Súng đạn được bộ đội đặc chủng sử dụng có lực xuyên thấu rất mạnh, có thể xuyên qua cả Titan mật độ cao. Đương nhiên việc dùng súng bắn rơi phi hành khí đang bay trên cao khó khăn như vậy, cho dù là bộ đội đặc chủng cũng phải trong tình huống phi hành khí bay xuống tầm thấp mới có thể làm được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất